Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Buổi chiều, sau khi sắp xếp xong chỗ nghỉ ngơi, Lệ Sa cùng Tiểu Vãn ăn mặt chỉnh chu đi đến nhà hàng nơi đã hẹn trước với người phụ trách bên Tập đoàn IC.
Từ Tiểu Vãn cũng là lần đầu đi tiếp xúc thực nghiệm nên có chút khẩn trương.
"Superman, lát nữa bên kia vào em phải làm như thế nào đây?"
Lệ Sa nhìn người trước mặt lo lắng quá mức cho nên mở miệng trấn an.
"Không sao đâu, em cứ cư xử như bình thường, coi như là trợ lý của chị, bên kia họ có nói gì thì giúp chị ghi chú lại, còn việc thảo luận chị sẽ trình bày, em không cần lo lắng quá đâu!"
"Ồ, là vậy sao, em hiểu rồi!"
Lúc Lệ Sa đang ngồi xem lại bản họp đồng một lần nữa thì tiếng gõ cửa vang lên, cửa nhẹ nhàng được đẩy ra, cô theo phép lịch sự đứng lên chào hỏi người kia nhưng không ngờ vừa mới ngẩng đầu lên cả thân thể lập tức cứng đơ lại.
Thời gian lúc này tựa hồ như bị đóng băng, từng tế bào trong cơ thể Lệ Sa đều run hết lên có cảm giác như chân cô đứng không vững. Hai năm cách xa, không có bất kỳ sự liên lạc nào, hiện tại người kia lại đang đứng trước mặt cô, nếu bên cạnh không có Tiểu Vãn nhắc nhẹ thì Lệ Sa sẽ thật sự nghĩ đây là một giấc mơ mà chạy đến ôm lấy Phác Thái Anh.
Mà người kia, từ lúc bước vào, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Lệ Sa, luôn nhìn vào mọi biểu cảm trên khuôn mặt cô nhưng một câu cũng không mở lời.
Vẫn là Lệ Sa tỉnh táo lại, nở nụ cười gượng mà mời Phác Thái Anh an vị dù sao với hoàn cảnh này chúng ta chỉ là đối tác với nhau, lúc này cô mới chú ý đến người cùng đi với nàng, là Vương Sở.
Hắn hướng Lệ Sa cười, nói: "Đã lâu không gặp!"
Lệ Sa gật đầu tỏ ý đã nghe, sau đó bình tĩnh ngồi xuống.
"Thật ngại quá, không ngờ Tập đoàn IC lại trực tiếp cử Phác Tổng đến kí kết hợp đồng, thứ lỗi cho công ty chúng tôi không đón tiếp chu đáo."
Đây không phải là lần đầu tiên công ty cô họp tác với Tập đoàn IC cô cũng biết đây là công ty của nàng nhưng đây lại là lần đầu tiên Chủ tịch đích thân ra mặt, bình thường sẽ là do các vị quản lý hoặc Phó Tổng đi kí kết, làm Lệ Sa có chút phản ứng không kịp, nàng là Chủ tịch ở đây,vị trí cao cao tại thượng tại sao lại vì dự án nhỏ này mà ra mặt, phải chăng là.....
"Không cần đâu, người đến bàn công việc là Phó Tổng Vương, tôi chỉ tiện đường đi cùng thôi."
Phác Thái Anh nhẹ nhàng lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của cô, ánh mắt nàng nhìn Lệ Sa rồi lại nhìn qua Tiểu Vãn sau đó tiếp tục im lặng, cô trong lòng vẫn âm thầm cảm thán, nàng trừ việc hơi gầy đi thì bên ngoài cũng không có thay đổi gì, giống như hai năm về trước là Phác lão sư như ở trường đại học nhưng chỉ là cách nói chuyện vừa rồi đối với cô sớm đã coi như người xa lạ rồi, còn chưa nói đến vị trí của chúng ta đã cách xa bao nhiêu.
Lòng Lệ Sa chua xót, mặc dù đã tưởng tượng viễn cảnh gặp lại nhau không biết bao nhiêu lần nhưng đáng tiếc là cô không nghĩ đến, khi gặp nhau rồi sẽ nói gì hay là giống như bây giờ, chỉ có thể nói chuyện khách sáo với nhau như những người chưa từng quen biết. Mà hiện tại hai người này đi cùng nhau rất có thể cũng đã thành đôi kết hôn rồi.
"Ồ, vậy được, Phó Tổng Vương chúng ta bắt đầu bàn công việc được chứ?" Lệ Sa gật đầu, giấu tia đau thương vào đáy mắt hướng về Vương Sở cố tươi cười nói.
Cô bàn đến công việc hiện tại với Vương Sở và bản hợp đồng kí kết của công ty, nói cho cùng, Lệ Sa cũng phải công tư phân minh, không thể để tư tình ảnh hưởng đến công việc. Bên cô trình bày các hệ thống tổng thể của lần hợp tác này, nhấn mạnh vào các kết quả sẽ đạt được và phần trăm những rủi ro sẽ xảy ra trong quá trình thi công. Tuy ngoài mặt Lệ Sa rất bình tĩnh, chỉ chăm chăm bàn về vấn đề công việc nhưng trong lòng sớm đã rối như tơ vò, âm ỉ đau đớn, rõ ràng không cách nàng bao xa vậy mà chỉ có thể ngồi ở đây âm thầm nhìn nàng, không thể mở lời, mà Phác Thái Anh cũng đồng dạng, chỉ ngồi nghe chứ không nói gì thêm, hoàn toàn chỉ có Lệ Sa và Vương Sở trao đổi.
Bàn công việc và dùng bữa tối xong hết cả, vẫn là mọi người bắt tay nhau tạm biệt. Lúc Lệ Sa bắt tay với Phác Thái Anh, bàn tay mềm mại tựa lông hồng lướt qua càng khiến trái tim cô thêm đau nhói, ngập ngừng một hồi, cô vẫn không nhịn được lên tiếng.
"Thái Anh...à không....Phác Tổng, cô...về đây là công tác hay là du lịch?"
"Là trở về!"
Vương Sở thấy bầu không khí này quá nghẹt thở cho nên mới cười trừ lên tiếng.
"Cực khổ cho em bay từ thành phố K đến đây kí hợp đồng, em không trách Tập đoàn chứ?"
"Không đâu, được hợp tác cùng IC là hân hạnh của công ty tôi, sao lại buông lời trách móc được chứ!" Lệ Sa rất lịch sự cuối đầu cảm ơn.
"Đúng rồi, anh có cái này gửi cho em!"
Vương Sở lấy trong túi áo khoác ra một phong bì màu đỏ đưa cho cô, Lệ Sa cầm lấy nhìn chữ trên đó liền đứng thất thần cả buổi.
"Thiệp cưới?"
"Đúng vậy, anh về đây là chuẩn bị lễ cưới, khoảng cuối tháng này, nếu em có thời gian rảnh đến uống rượu mừng cùng anh nhé!"
"Anh và ...." Lệ Sa lại bất giác nhìn sang Thái Anh nhưng ánh mắt nàng chỉ khẽ lay động mà không trả lời, cô cũng tự âm thầm hiểu "Em biết rồi, nhất định em sẽ đến, cảm ơn anh đã mời!"
"Vậy, anh và Thái Anh về trước, em cũng về cẩn thận!"
"Vâng, tạm biệt!"
Lệ Sa đứng trước nhà hàng nhìn Phác Thái Anh bước lên xe của Vương Sở. Từ nãy đến giờ, trừ những lời máy móc ra nàng cũng không nói chuyện khác với cô. Trước kia, không lần nào Lệ Sa không tự nhắc nhở bản thân, Phác Thái Anh ở bên kia nhất định đã có cuộc sống riêng của mình, cho dù ngày gặp lại nàng có đến với ai hay người kia là Vương Sở, Lệ Sa cũng phải vui vẻ chúc phúc cho nàng.
Nhưng lúc không gặp lại thì là chuyện khác, còn lúc đã gặp Phác Thái Anh, nhìn thấy nàng cười nói bên cạnh Vương Sở cô bỗng cảm giác được, thì ra Thái Anh đã xa mình như thế rồi, cuộc sống nàng dù có vui buồn cũng không còn liên quan đến cô, loại cảm giác này giống như một loại thuốc độc thấm vào người Lệ Sa, đau đến tận tim gan, còn khó chịu hơn cảm giác không được gặp Phác Thái Anh trong khoảng thời gian dài như thế. Hiện tại, còn sắp kết hôn!
Từ Tiểu Vãn đứng một bên cảm thấy Superman rất lạ, ánh mắt cứ trông theo vị Phác Tổng vừa rời đi kia, bình thường dù là mỹ nhân xinh đẹp đến đâu, Lệ Sa cũng chỉ nhìn bằng nửa con mắt, bây giờ lại nhìn chằm chằm người kia đến khi khuất bóng mà ánh mắt của cô còn chất chứa vô số lời nói, cộng thêm câu hỏi vừa rồi, lẽ nào người trong ảnh kia của Superman chính là Phác Tổng. Càng nhìn nàng càng cảm thấy suy nghĩ của mình đúng rồi.

.

Hai người Lệ Sa cùng Tiểu Vãn lên xe taxi trở về khách sạn, cô thì như cũ vẫn ngồi trầm tư nhìn ra bên ngoài nhưng tâm trạng hình như rất tệ.
"Superman, chị có chuyện buồn sao?" Tiểu Vãn ngồi bên cạnh vẫn không nhịn được, lên tiếng.
Lệ Sa dời tầm mắt sang người bên cạnh: "Sao vậy?"
"Em hỏi chị một câu được không?"
"Ừ?"
"Phác Tổng vừa rồi có phải là người chị vẫn hay đợi không?"
"Em...."
"Ách... không phải em tọc mạch đâu, chỉ là em hay thấy chị ngồi nhìn ảnh của cô ấy rất nhiều thôi, em xin lỗi!"
"Không có gì đâu, đúng thật cô ấy là người chị đợi!"
"Vậy sao vừa rồi chị không giữ cô ấy lại?"
"Cô ấy cũng sắp kết hôn rồi, giữ lại bây giờ có trễ quá không?"
"Người đó là bạn gái chị sao?"
"Đã từng thôi!"

.

Đến khi về đến khách sạn, Lệ Sa và Tiểu Vãn ai về phòng nấy. Cô ngã ra Sofa, lại mệt mỏi lần mò trong hành lí lấy ra một bao thuốc lá, châm một điếu.
Theo thói quen, Lệ Sa lại không thèm mở đèn, chỉ âm thầm ngồi đó hút thuốc, trong lòng cô đang rất rối. Thái Anh nàng trở về rồi nhưng vậy thì sao? Nàng không còn quan tâm đến cô nữa! Nàng sắp kết hôn rồi. Cũng phải, là do Lệ Sa kiên quyết từ bỏ trước, trách là trách bản thân cô không thể cho nàng điều gì, hiện tại gặp lại, chỉ có thể nói những lời sáo rỗng với nàng.
Lệ Sa đã hút đến điếu thứ ba nhưng vẫn không làm vơi đi cảm giác khó chịu trong lòng là bao nhiêu cho nên đã gọi tiếp tân mang lên một chai rượu, từng ly từng ly uống cạn. Mãi một lúc điện thoại lại vang lên không ngừng, nhìn vào tên liền mỉm cười ấn nghe.
"Alo!"
"Lệ Sa, đồ hỗn đản, sao về không báo tao để tao đi đón mày hả?"
"Aiyo...nửa đêm rồi, mày nói nhỏ thôi, tao đi mới đây, đâu tới mức quên cả đường mà nhờ mày đón."
"Mày không hiểu phong tình gì cả, người ta là nhớ mày a~"
"Thôi đi, à đúng rồi, ngày mai mày có bận gì không gọi mọi người tụ họp một bữa đi."
"Tao cũng đang định hỏi đây, vậy ngày mai 7h tại chỗ cũ đi."
"Được, tao biết rồi!"
"Ừm, Sa, mày đã biết...Phác lão sư trở về chưa?"
"Ân, biết rồi, hơn nữa cô ấy là người kí hợp đồng với công ty của tao, vừa gặp!"
"Ồ, tốt rồi, vậy mày gọi cô ấy đi cùng đi, vậy nhé, tao gọi người khác đây."
"Này, mày rõ ràng biết là tao...."
"Nếu không thể yêu thì làm bạn, mày không lẽ muốn chấm dứt luôn đó chứ?"
"Ừ thì....không có..."
"Vậy thì gọi đi!"
Không đợi Lệ Sa kịp trả lời, Mạc Lâm trực tiếp dập máy luôn rồi. Trái dưa leo này, thật biết cách làm khó dễ người ta.
Lệ Sa đứng đơ một vài giây, sau đó đi đi lại lại rất nhiều lần, trong tay cầm điện thoại nhìn đi nhìn lại.
"Làm sao đây!"
Cô ngồi xuống sofa, lại rót một cốc rượu lớn uống cạn, sau đó mới có dũng khí ấn điện thoại.
Phía bên kia đô đô vài tiếng đã có người nhất máy.
"Alo!"
Nghe được phía bên kia là giọng nói quen thuộc mà mình đã lâu không nghe thấy, Lệ Sa lại tiếp tục thất thần nhưng chỉ vài giây.
"Là...là em!"
"Tôi biết, có chuyện gì sao?"
Nàng biết, xem ra Thái Anh vẫn còn lưu tên của cô.
"À...ừm....ngày mai mọi người tụ họp, cô đến cùng được không?"
Đến lượt bên kia im lặng một chút.
"Tôi biết rồi, em nhắn địa chỉ đi, ngày mai tôi sẽ đến!"
"Ân, đã hiểu!"
Điện thoại thì đã tắt nhưng những câu nói lúc nãy của Thái Anh cứ vang vọng trong đầu cô, rất lâu rồi Lệ Sa mới được nghe nàng nói nhiều như vậy, một cuộc trò chuyện ngắn mà khiến cho Lệ Sa vui đến không tả được, âm thầm nhìn vào điện thoại sau đó lại nhấn địa chỉ gửi cho nàng.
Đặt điện thoại lên bàn, Lệ Sa khoanh tay ôm lấy đầu gối, lại im lặng ngồi trong bóng tối mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Thái Anh, em thật sự rất nhớ bản thân của trước đây! Có thể vô tư cười đùa với cô, bây giờ cô và Vương Sở sắp thành, cho dù làm bạn cũng được, học trò cũng được, em chỉ muốn được thấy cô lâu một chút!"
.

.

.

-----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro