Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Hơn 7 giờ Lệ Sa mới đến được chỗ hẹn, KTV này là chỗ mà bọn cô rất hay đến thời Đại học, chỗ này khá tiện nghi mà giá cả cũng rất hợp lý cho nên mỗi lần có tiệc tùng gì là Mạc Lâm sẽ hay tổ chức ở đây, sau này mọi người cũng biết địa điểm mà tụ họp ở đây luôn.
Lệ Sa đi tìm phòng, sau đó liền đi vào trong, mọi người cũng có mặt đủ rồi. Hôm nay cũng chỉ có vài người Giang tỷ, cô Triệu, Dạ Nguyệt, Mạc Lâm, chỉ còn thiếu cô và Thái Anh.
"Xin lỗi, em đến trễ!" Lệ Sa cười trừ chào mọi người.
"Không chấp nhận, đến trễ là phải phạt một ly!" Mạc Lâm cười cười rót đầy cả ly đưa qua Lệ Sa.
"Được, uống thì uống!"
Lệ Sa nói xong liền một hơi uống cạn lắc lắc ly rượu trong tay rồi mới ngồi xuống cạnh Mạc Lâm.
"Em đó, đi lâu như vậy mới quay về, chẳng nhẽ muốn quên chị luôn hay sao?" Giang tỷ nhìn Lệ Sa đã trưởng thành lên không ít nhích qua vỗ vai cô một cái.
"Em cũng là do bận quá, phải rồi, em nghe nói chị và cô Triệu sắp kết hôn đúng không?" Lệ Sa nhìn hai người ngồi cạnh nhau, hạnh phúc cũng không giấu đi được.
"Tiểu tử, lúc đó tôi sẽ mời em, nhất định là phải đến đó nha!"
"Vâng, nhất định rồi!"
Lệ Sa hướng cô Triệu gật đầu tươi cười, đúng là thật lâu rồi không gặp mọi người.
"Sonic, bây giờ cậu đang làm cho một công ty lớn lắm đúng không?"
Dạ Nguyệt lên tiếng, bây giờ bộ dáng nàng khác rất nhiều, vì đã làm giảng viên cho nên có khí chất hơn hẳn.
"Nói lớn cũng hơi quá nhưng mà quy mô cũng không nhỏ a~"
"Thôi được rồi, chúng ta tụ họp thì đừng bàn chuyện công việc nữa, nào, nâng ly đi!"
"Được!"
Mọi người cùng nâng ly lên cụng leng keng vài cái, Lệ Sa lại uống cạn thêm một ly nữa. Sau đó, mọi người chuyền tay nhau chọn bài hát.
"Cũng đã được nửa tiếng rồi, sao Thái Anh còn chưa đến? Chẳng phải đã nói là sẽ đi sao?"
Mạc Lâm thấy Lệ Sa cứ chốc lát lại nhìn đồng hồ rồi đến cửa liền nghĩ ra, cười cười nói:
"Sao thế? Đợi Phác lão sư à?"
"Đúng vậy, tao sợ cô ấy lạc đường."
"Vậy sao không đến đón người ta mà ở đây thấp thỏm?"
"Tao cũng muốn nhưng mà tao lại sợ..."
"Thôi được rồi hay mày gọi cô ấy đi, chắc là đi lạc rồi!"
"Ừ"
Lúc Lệ Sa định lấy di động ra gọi thì vừa hay Phác Thái Anh cũng đến rồi, nàng hơi thở dốc mở cửa vào trong.
"Thái Anh, cậu đến trễ quá nha! Tác phong Chủ tịch như vậy là không được!" Giang Hạ hướng nàng bĩu môi nói.
"Xin lỗi, tớ bị lạc đường!"
"Không sao, Lệ Sa vừa rồi cũng mới đến trễ cho nên em cũng phải chịu phạt đi, giống em ấy là được!" Nói rồi Triệu Tư Mẫn liền rót thêm một ly đưa đến cho nàng.
Thái Anh cũng không nhiều lời liền uống hết, sau đó mọi người lại cùng trò chuyện, uống rượu. Mà từ lúc Phác Thái Anh bước vào, Lệ Sa cũng không nhịn được nhìn chằm chằm nàng, đến khi Thái Anh liếc nhìn một cái, cô mới chột dạ cuối đầu uống rượu của mình.
Mạc Lâm lại bày trò đổ xúc xắc ai nhỏ số nhất phải uống một ly nhưng không hiểu sao cứ đến vòng của Lệ Sa đều đổ ra số nhỏ, khiến cô trong một lúc đã phải uống hết hai chai rượu to.
"Ách...mày có chơi xấu không a~ Sao lúc nào cũng là tao thế?"
Mặt Lệ Sa hơi hồng lên, lời nói cũng có chút kéo dài. Tuy là tửu lượng của cô tốt nhưng mà nếu uống nhanh như thế đến cô cũng không đỡ nổi. Vừa nói xong Lệ Sa liền lắc trúng số 12, là số cao nhất.
"Ít ra cũng được một lần rồi~"
Mọi người thay phiên nhau đổ xúc xắc nhưng bây giờ người phải uống lại là Thái Anh, nàng đương nhiên cũng không kém cạnh, tự rót một ly cho mình rồi uống hết. Lệ Sa ở phía đối diện cũng ngơ ngác nhìn theo.
"Hai người quả thật có thần giao cách cảm nhỉ? Thấy người kia uống không nổi liền uống thay rồi!" Giang Hạ vừa nói vừa quan sát biểu tình của Thái Anh, nàng cũng như cũ im lặng không nói nhưng ánh mắt lại hướng về phía Lệ Sa đang nói năng lung tung.
Sau một hồi quay cuồng, mọi người dừng lại tiếp tục hát hò vỏ chai rượu lăng lóc khắp nơi. Lệ Sa thấy hơi khó chịu nên đã vào nhà vệ sinh, đứng trong đó cả buổi trời nhưng vẫn không nôn ra được gì cô mới lảo đảo đi ra ngoài. Đứng ở cửa, Lệ Sa định sờ sờ trong túi lấy thuốc lá, ai ngờ vừa quay đầu lại tắt đèn WC đã thấy Phác Thái Anh đứng ở đó, làm cô giật bắn người.
"Thái...Thái Anh...sao cô lại ở đây?"
"Tôi cũng đi toilet!"
"Vậy sao cô không vào?"
"Không muốn nữa!"
Lệ Sa nhìn nàng, vẫn bá đạo như vậy, còn đang muốn nói chuyện thì đột nhiên cơn khó chịu từ bụng dâng lên khiến cô chạy vụt vào trong cúi đầu vào bồn trút hết những thứ trong bụng ra. Sau một hồi nôn ra, Lệ Sa mặt đỏ ửng khó khăn đứng dựa vào tường, lúc này Phác Thái Anh cũng theo vào ở bên cạnh canh chừng, đợi cô nôn xong dùng tay đỡ lấy vai cô kéo đến cạnh mình, còn rút trong túi ra khăn giấy đưa cho Lệ Sa.
"Có sao không?"
Lệ Sa bất ngờ nhưng cũng rất khó chịu nên có chút lảo đảo dựa vào nàng, tay cầm lấy khăn giấy nhưng miệng đã sớm nở nụ cười.
"Không sao, chắc hôm nay bụng em không được tốt?"
"Lại không ăn đúng không?"
"Em...." Lệ Sa bị nói trúng tim đen rồi cho nên ấp a ấp úng, quả thật là cô không có ăn trưa đến tận bây giờ.
"Ra ngoài ngồi nghỉ một lát!"
Phác Thái Anh từng bước dìu Lệ Sa ra ngoài, mùi hương quen thuộc của nàng lại thoang thoảng quanh chóp mũi làm cô có chút nhớ nhung. Lúc ngồi xuống Thái Anh đi qua phía bên cạnh mua một chai trà chanh đưa cho Lệ Sa.
Cô tiếp nhận, nói tiếng cảm ơn, sau đó uống một ngụm, vừa nôn xong quả thật cổ họng khô khốc không nói nên lời. Lệ Sa nghiêng đầu nhìn Phác Thái Anh ngồi kế bên, lâu rồi hai người mới ngồi gần như vậy cho nên càng khiến Lệ Sa chẳng thể rời mắt, hận không thể lại gần dựa vào nàng.
"Tôi biết tôi đẹp nhưng em đừng nhìn tôi một cách ngây ngốc như thế chứ!" Phác Thái Anh quay sang nhìn tên tiểu rùa ngốc kia, thật giống như trước đây luôn ở trong văn phòng thất thần nhìn nàng.
"Ách...xin lỗi...."
Lệ Sa muốn hỏi nàng rất nhiều nhưng không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể mở miệng rồi lại thôi
"Em... muốn nói gì?"
"Ừm...kì thực hai năm qua em cũng cố gắng rất nhiều, cũng có nhiều chuyện đã thay đổi nhưng khi thấy cô sống tốt như thế em cũng rất vui. Lúc Vương Sở anh ta đưa cho em thiệp cưới, em đã nghĩ bản thân phải đến lúc buông bỏ rồi, dù là chính em tuyệt tình trước..." Lệ Sa vừa xoay xoay chai nước trong tay vừa nhẹ nhàng nói, trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng cũng phải chấp nhận lấy, là do cô tự làm tự chịu, làm sao trách được ai.
"Em phải buông bỏ thứ gì?" Phác Thái Anh nghe Lệ Sa lầm bầm, thiệp cưới của Vương Sở đưa thì liên quan gì, ngẫm nghĩ một chút mới hiểu ra, liền cong môi cười xấu xa.
"Em...Thái Anh, vốn em sẽ định xây dựng sự nghiệp trong 3 năm, sau đó...cho dù có như thế nào, bằng bất cứ giá nào, em cũng sẽ nhất định bay sang Mỹ để tìm lại cô, em sẽ giành lấy cô một lần nữa nhưng bây giờ...cô cũng sắp thành ... vợ của Vương Sở, em nghĩ...bản thân cũng không còn tư cách nữa, không thể phá hoại hạnh phúc của cô...." Lệ Sa run rẩy, cảm thấy bất lực, dù cô rất cố gắng nhưng cô không có thời gian, mà nàng thì làm sao đợi lâu được như thế, bỏ lỡ một lần chính là bỏ lỡ rồi.
"Ai nói tôi sẽ là vợ của Vương Sở?"
Lệ Sa nghe xong câu này liền trợn tròn mắt nhìn nàng "Không phải hôm qua anh ta đưa cho em thiệp cưới sao?"
"Vậy là em cho rằng tôi sẽ kết hôn sao?"
Lệ Sa suy nghĩ, lúc đó cô cũng nhìn nàng nhưng Thái Anh còn chưa có trả lời mà cô đã mặc nhiên nghĩ nàng sắp kết hôn luôn rồi "Em...em cứ tưởng..."
Phác Thái Anh nhìn bộ dáng ấp a ấp úng như gà mắc dây thun của Lệ Sa liền cảm thấy rất buồn cười, tiểu rùa ngốc sao mà dễ tin người như thế. Lệ Sa còn chưa kịp vui mừng thì Phác Thái Anh đã bồi thêm một câu.
"Tôi không kết hôn với anh ta nhưng tôi vẫn sẽ kết hôn với người khác!"
Đúng thật, vừa nghe câu đó xong, tâm của Lệ Sa liền rơi xuống vực thẳm, ánh mắt thoáng vui mừng liền sa sầm.
"Vậy...vậy sao, người đó là ai? Em có biết không?" Mắt Lệ Sa hơi cay nhưng phải cố kìm chế bản thân.
"Em biết!"
"Là..."
"Người đó họ Lạp, tên Quy..." Phác Thái Anh càng nói ý cười trong mắt càng đậm.
"Haha...Vậy chúc mừng cô..., chúng ta nên về phòng thôi, mọi người đang đợi..." Lệ Sa vẫn còn chìm trong đau thương làm gì có tâm trạng mà suy nghĩ, chỉ thất thỉu đứng lên.
Phác Thái Anh nhìn thấy người kia bước đi nhưng bản thân vẫn ngồi ở chỗ đó, đến khi Lệ Sa nhận ra có chuyện gì đó không hợp lý ở đây mới dừng bước chân.
"Họ Lạp sao? Dù trùng họ được nhưng họ của cô cũng hiếm lắm, còn tên Quy---là rùa? Đột nhiên Lệ Sa lại nhớ ra Thái Anh trước đây cũng hay gọi cô là tiểu rùa ngốc, chuyện này....."
Cô quay đầu, nhìn Phác Thái Anh vui vẻ cong môi, đại não trong đầu như muốn nổ tung: "Thái Anh..."
Còn chưa kịp nói, Lệ Sa đã gấp đến độ vừa đi được mấy bước nước mắt đã không kìm được nữa, từng giọt từng giọt rơi xuống không ngừng, chỉ có thể ôm mặt nức nở. Phác Thái Anh nhìn thấy như thế liền giật mình, nhanh chóng bước đến đem cô ôm vào lòng.
"Lệ Sa, ngoan, đừng khóc, tôi chỉ đùa em một chút thôi mà!"
"Hức....Em...em cứ nghĩ...bản thân sắp mất cô rồi, là do em vô dụng... không thể cho cô được những thứ tốt nhất cho nên lúc thấy cô bên cạnh Vương Sở, em lại không có can đảm giành lấy...Thái Anh, từ trước đến nay người trong lòng em vẫn luôn là cô, mãi mãi vẫn luôn như thế...." Lệ Sa vừa nói vừa khóc, giống như Thái Anh chính là nút thắt để giữ cô lại một khi nút thắt đã mở cũng khiến Lệ Sa bộc lộ những cảm xúc thật của mình, càng nói càng ủy khuất, hai tay níu chặt lấy Phác Thái Anh.
"Tôi biết, em chịu ủy khuất nhiều rồi, bây giờ tôi vẫn còn ở đây không phải sao? Tôi vẫn đợi em!"
Thái Anh nhẹ nhàng xoa lưng Lệ Sa, tiểu rùa ngốc của nàng, người này làm gì? Muốn gì? đương nhiên là nàng biết rõ nhất. Lệ Sa tách người ra, sụt xịt, cuối đầu dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn nàng.
"Thái Anh, em biết trước đây em làm cô thất vọng nhưng em vẫn hi vọng chúng ta có thể bắt đầu lại. Lần này em đem tính mạng ra thề, cho dù là trời đất quay cuồng, thiên lôi giáng xuống, bão táp cuồng phong em cũng sẽ không tin lời ai nữa, em nhất định sẽ không buông tay cô ra. Phác Thái Anh, cô có thể cho em cơ hội được quay về cạnh cô được không? Em...em sẽ...."
Không đợi Lệ Sa nói hết, Phác Thái Anh giống như trước đây, nắm lấy cổ áo cô kéo thấp xuống đặt lên môi người kia một nụ hôn. Lệ Sa cảm nhận được nụ hôn của Phác Thái Anh chỉ thoáng qua như chuồn chuồn đạp nước nhưng lại chạm vào sâu đến trái tim cô, làm nó nhảy bình bịch liên hồi.
"Thái....Thái Anh....cô tha lỗi cho em rồi sao?" Lệ Sa vui mừng, từ trong đáy mắt phát ra hào quang khó tả, trong đó hoàn toàn phản chiếu hình ảnh của Phác Thái Anh.
"Lệ Sa, tôi biết trước giờ không phải lỗi do em vậy tại sao phải cầu tôi xin lỗi chứ?" Phác Thái Anh vuốt nhẹ lên khuôn mặt hốc hác của cô, lòng ngực ẩn nhẫn đau đớn, tại sao mọi chuyện không vui em đều ôm trong lòng.
"Không đâu, là bản thân em yếu đuối nhưng hiện tại thì không như vậy nữa, em có thể chăm sóc cô rồi, sẽ không để cô thiệt thòi." Lệ Sa tựa vào tay nàng, cảm nhận hơi ấm mình nhung nhớ bấy lâu.
"Vậy sao ba tôi khiến em chịu ủy khuất, thậm chí còn mang tiền ra ép em nhưng em cái gì cũng không nói với tôi, còn có chuyện lúc đó, em rời xa tôi, tôi cũng hiểu..."
Hốc mắt Phác Thái Anh đỏ lên, lúc biết được sự thật nàng đã chất vấn ba mình, hai người cãi nhau rất lớn, thậm chí có ý định từ bỏ mọi thứ. Đến khi nàng bình tĩnh suy nghĩ, đồng ý sẽ tách nhau ra với Lệ Sa và xin ba nàng cho em ấy thời gian để chứng minh em ấy có thể chăm sóc nàng, còn mình thì sẽ gầy dựng công ty phát triển tốt nhất, sẽ không lơ là. Phác Từ Trạch thấy con gái kiên quyết như vậy nên mới nhượng bộ không chèn ép chuyện của Phác Thái Anh nữa.
"Em...sau đêm đó, mỗi lần nằm mơ em đều thấy cô bước từng bước xa hơn, càng ngày càng khiến em thấy hối hận nhưng bây giờ hãy tin em, tương lai có như thế nào em cũng sẽ đối mặt, nhất định sẽ không buông bỏ nữa."
"Tôi biết, hôm nay uống nhiều rồi, đi thôi!"
"Đi đâu?"
"Về nhà!"
Phác Thái Anh nhẹ nhàng đan lấy tay Lệ Sa dắt cô đi giống như trước đây, hệt như hai người chưa từng có xa cách, khoảng thời gian thật dài trước đó cũng thoáng chốc trở nên mờ nhạt. Bây giờ hai người vẫn là của nhau! Thật sự mà nói, chia tay không phải là chấm hết mà là khoảng thời gian để bản thân trưởng thành, học cách đối mặt và đến cuối cùng, nếu có dũng khí, hai đường thẳng lại nhập thành một.
.

.

.

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro