Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Hai người trở về căn hộ của Phác Thái Anh ngày trước, bên trong không có dấu vết gì là do của thời gian để lại, đồ đạc cũng được bảo quản như mới, giống như chủ nhân của nó đi ra ngoài một chốc đã quay về.
Nhìn thấy Lệ Sa ngạc nhiên đến vậy, nàng cũng lên tiếng: "Mỗi cuối tuần tôi sẽ cho người đến quét dọn, cho nên nhìn bên ngoài cũng không khác gì mấy."
Lệ Sa gật gật đầu cuối người đổi dép đi trong nhà, vừa chạm vào mặt bàn liền cảm thấy tay bị cấn, là chìa khóa.
"Nó vẫn nằm đó đợi chủ nhân quay về, bởi vì tôi đã cho đi nên không muốn nhận lại nó nữa."
"Vậy bây giờ cô không phiền nếu em lấy lại đâu nhỉ?" Cô nhìn nó mỉm cười, nhẹ nhàng cầm lên móc nó vào chung với chìa khóa riêng của mình, sau đó tiến lên ôm lấy Phác Thái Anh. Nàng cũng vòng tay chôn mặt vào hõm cổ người đối diện, hương thơm của hoa cỏ phảng phất làm cho nàng thật dễ chịu.
"Sa, hình như em cao lên sao?"
"Em không biết, chắc là do khí hậu thay đổi!"
"Còn nữa, không ăn uống đàng hoàng thân thể không có da thịt gì cả!"
Phác Thái Anh luồn tay vào trong áo Lệ Sa xoa xoa phần eo nhỏ nhắn, xương sườn nhô cao và dần dần nhích lên trên.
"Đâu...đâu có, em có ăn mà...." Lệ Sa nhẹ nhàng cầm tay nàng đang càng quấy trên người mình, mặt có chút ửng hồng.
"Sao hả? Bây giờ tôi không được chạm vào em sao?" Phác Thái Anh giả vờ quay đi, nức nở nũng nịu.
"Ách...em không có ý đó, ngoan, em để cô chạm mà nha!" Lệ Sa ngẩn ra liền luống cuống giải thích.
Nhìn bộ dạng ấp úng của tiểu rùa, Phác Thái Anh cảm thấy rất vui, ý cười trong mắt càng đậm hơn "Em nói rồi đó không được nuốt lời đâu!"
Lệ Sa gật gật đầu bị Thái Anh nhìn, khiến trong lòng cũng mềm nhũn ra rồi, cô thấy lần trở về này năng lực mị hoặc của Thái Anh lại tăng lên một bật, thật khiến cho người ta khó lòng chịu nổi.
Không khí xung quanh ngày càng ái muội, Lệ Sa có chút cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, hai tay dừng ở eo Phác Thái Anh kéo nàng lại gần mình, khẽ nhắm môi nàng mà tấn công, lúc nãy chỉ lướt qua khiến cô không cảm nhận rõ, mà Thái Anh cũng không có ý ngăn cản.
Hương vị quen thuộc khiến hai người nhanh chóng chìm đắm vào trong mật ngọt đó. Cách xa bao lâu mới gặp lại càng khiến Lệ Sa có phần gấp gáp, cắn nhẹ, mút lấy đôi môi mềm mại của nàng, từ từ xâm chiếm khoan miệng của đối phương, mỗi lần như thế đều giống như có một dòng điện chạy qua người Phác Thái Anh, tay nàng cũng phối hợp mà ôm lấy cổ Lệ Sa, kéo nụ hôn sâu hơn.
Mất một lúc, cô mới luyến tiếc mà buông nàng ra. Ánh mắt của Phác Thái Anh có phần mơ hồ, một phần vì Lệ Sa tham lam như hút lấy dưỡng khí của nàng, khiến người kia chỉ có thể vô lực tựa vào lòng cô thở dốc, trên mặt và cổ đã nhiễm một mảng màu đỏ.
"Nóng quá, tôi muốn đi tắm!"
Lệ Sa đứng ngây ngốc cả ngày mới phản ứng lại "À...Dạ, đi tắm!" Nói rồi đem nàng ôm lên bước về phía nhà tắm.
"Xấu xa, tôi đâu phải ý này..." Phác Thái Anh xấu hổ chỉ biết chôn mặt vào ngực cô, tiểu rùa nhìn gầy gò sao có sức lực lớn như vậy.
Lệ Sa chỉ cười hì hì không nói, Phác Thái Anh lại xấu hổ rồi thật dễ thương, cô chính là vô cùng vui vẻ đem mỹ nhân ôm vào phòng tắm.
"Đợi một chút em xả nước ấm." Lệ Sa đặt nàng xuống rồi quỳ xuống cạnh bồn tắm xả nước.
Lúc này Phác Thái Anh cũng định mở thử vòi sen để tắm sơ một chút nhưng kì lạ là vặn mãi không ra, không lẽ lâu rồi không sử dụng nên hỏng rồi.
Lệ Sa thấy vậy cũng qua vặn giúp, đúng thật là có chút khó nhưng cô không biết chạm vào đâu vừa mới nhấn một cái, nước liền xối xả tuôn ra, đem hai người biến thành bộ dạng ướt đẫm.
"Ách...em xin lỗi, cô không sao chứ?"
Lệ Sa ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy áo sơ mi của Phác Thái Anh bị ướt, bên trong lộ ra từng mảnh da thịt làm mặt cô có chút nóng lên, khẽ liếm liếm môi, nhìn không rời mắt.
"Háo sắc, em nhìn đủ chưa?" Phác Thái Anh tiến lên gõ nhẹ cô một cái, nhìn ánh mắt đỏ rực của tiểu rùa nàng thừa biết cô đang nghĩ gì.
"À...ừm....em pha nước xong rồi, cô vào đi, em ra ngoài đợi!" Lệ Sa hơi bối rối đứng lên định bước đi.
"Em muốn để bản thân cảm lạnh sao?" Phác Thái Anh nhìn bộ dáng ướt sũng của hai người, sau đó lại thẹn thùng bồi thêm một câu: "Tắm chung đi!"

.

Hai người yên vị trong bồn tắm, không khí có chút ám muội. Phác Thái Anh ngồi dựa vào lòng Lệ Sa khẽ nhắm mắt.
"Thái Anh, cô mệt sao?" Lệ Sa khẽ giữ eo nàng để không bị trượt.
"Không có, em còn uống nhiều hơn tôi mà!" Phác Thái Anh nói nhưng mắt không dám mở.
Nàng là đang rất khẩn trương, tuy là lúc trước đã không ít lần nhìn thấy cơ thể của đối phương nhưng sau hai năm gặp lại khiến nàng có chút ngượng. Lệ Sa đương nhiên không nhìn thấy biểu cảm này của Phác Thái Anh nếu không đã bật cười rồi nhưng ngồi sau nàng nhìn thấy bờ vai trắng nõn khiến cô có chút không chịu được hít thở vài lần.
"Thái Anh, xin lỗi!"
Cuối cùng vẫn là nhịn không được vòng tay qua ôm lấy Phác Thái Anh, nhẹ nhàng cắn lên vai nàng.
"A...Sa, em...đang làm gì?" Phác Thái Anh nhìn cô, trên vai truyền đến từng trận tê dại, còn có dòng điện chạy qua, vừa đau vừa......thích....
Hai tay Lệ Sa trượt dần từ eo lên phía trên, miệng kề lấy tai nàng thì thầm: "Em muốn~"
Phác Thái Anh mặt đỏ hết cả lên, lâu rồi không đụng chạm khiến nàng nhạy cảm hơn rất nhiều, Lệ Sa chỉ mới liếm nhẹ vành tai đã khiến cơ thể nàng mềm nhũng hết ra, tay vô lực bám vào thành bồn. Cô thấy phản ứng của nàng như vậy càng khiến dục hỏa bao lâu nay bạo phát, trực tiếp đứng lên ôm Phác Thái Anh đến bên giường.
Chuyện sau đó càng khiến máu trong người Lệ Sa như bị đun sôi lên, từng tất da thịt nàng hiện ra trước mắt, cô tham lam cắn mút không hề bỏ sót một chỗ nào, bên tai trầm thấp tiếng nỉ non của Thái Anh, hai tay nàng ôm chặt lấy cô không muốn rời.
Lệ Sa khép một ngón tay chậm rãi đi vào trong huyệt đạo, chỉ thấy nàng cong người nắm chặt lấy bả vai cô không ngừng run rẩy.
"Đau sao?" Lệ Sa cuối đầu hôn nàng một cái, nhìn trán nàng lấm tấm mồ hôi khiến cô có chút đau lòng.
"Ư...một.....chút..." Mặt Phác Thái Anh đỏ sẫm như người say không ngừng thủ thỉ, rõ ràng đã mất rồi sao vẫn đau như vậy, là do cơ thể đã lâu không thân mật sao?
"Không cần căng thẳng, thả lỏng một chút, em sẽ nhẹ nhàng."
Lệ Sa cũng không ngừng ăn ủi nàng, tay cũng chỉ nhích từng chút một, đến khi cảm nhận ngón tay được nới lỏng cô mới di chuyển
Mỗi lần rút ra đâm vào càng khiến Thái Anh ngày càng thở dốc, qua một lúc di chuyển càng nhanh cơ thể nàng co rút vài giây sau đó vô lực buông xuống.
Nàng vẫn chưa kịp lấy lại nhịp thở, Lệ Sa đã trượt lên trên ngậm lấy hai khoả mềm mại của nàng.
"Ưm...Sa, tôi vừa đến...nghỉ một chút.... được không..." Phác Thái Anh lại bị kích thích, đến một câu đơn giản cũng không nói hoàn chỉnh, khó khăn vặn vẹo cơ thể.
Lệ Sa vui vẻ ngẩng đầu, môi cong lên nụ cười: "Được chứ, đêm nay vẫn còn rất dài!"

.

Trải qua mấy lần kích tình lên xuống khiến cho Phác Thái Anh mệt đến lã đi, không còn chút sức lực nào, mặc kệ nàng nức nở như thế nào người kia cứ như sói đói không ngừng "muốn" nàng. Sau này không kêu Lệ Sa là tiểu rùa nữa, phải kêu là sắc lang thì đúng hơn, mệt chết nàng.
Mà cái tên sắc lang kia nằm bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm của Thái Anh, trên môi treo lên nụ cười hạnh phúc nhìn nàng mệt mỏi thiếp đi, cảnh xuân vừa trải qua khiến Lệ Sa thật sự khắc cốt ghi tâm, chỉ cần người đó là nàng đều kích thích ham muốn sâu nhất của cô, khiến bản thân không kiềm chế được.
"May là cô vẫn ở đây, sau này em nhất định sẽ không để cô rời xa em nữa" Lệ Sa cuối đầu hôn nhẹ lên trán nàng: "Thái Anh, em yêu cô!"
Phía bên kia, nàng khẽ động lười biếng mở mắt nhìn cô, lầm bầm: "Em nhìn gì thế?"
"Cô chưa ngủ sao?" Lệ Sa giật mình nhỏm dậy.
"Em cứ nói bên tai nên tôi tỉnh ngủ chứ sao?" Thái Anh như một con mèo nhỏ cuộn người trong lòng Lệ Sa.
"Ách...em xin lỗi..."
"Tôi cũng yêu em!"
"Hả?"
"Không nghe rõ sao?" Phác Thái Anh đỏ mặt càng nép vào lòng cô.
"Nghe rồi ạ!"
Lệ Sa vui vẻ không thôi vươn tay ôm lấy nàng, trái tim như cỗ máy đập thình thịch làm cho Phác Thái Anh nằm kế bên nghe thấy cũng không nén được hạnh phúc.
"Thái Anh, những năm qua cô sống như thế nào vậy?" Lệ Sa nhìn nàng, mặc dù cứ cách dăm ba ngày cô lại hỏi Giang tỷ hoặc là cô Triệu, hỏi đến mức họ chỉ thấy cô gọi đã chủ động kể trước rồi.
"Không phải em đều biết sao?"
"Em...nhưng muốn nghe cô nói hơn."
"Ngoại trừ công việc ra cũng không có làm gì khác, thỉnh thoảng có ra ngoài với Vương Sở."
Lệ Sa nghe xong liền xụ mặt, tuy là biết anh ta sắp kết hôn, với cả cô cũng tin nàng và Vương Sở nhất định không có gì nhưng vẫn là cảm thấy rất ghen tị.
"Vậy tại sao cô lại trở về, ban đầu em thật sự rất bất ngờ vì Chủ tịch đi kí họp đồng đó!"
"Thời gian hai năm em không sợ dài sao? Biết thế tôi đã không về."
Phác Thái Anh liếc mắt nhìn người kia nhưng Lệ Sa vội vàng lắc đầu ngầy nguậy.
"Không a~ Em thấy lâu chết đi được, ngày nào em cũng nghĩ đến cô, ảnh trong ví cũng sắp bị nhìn mòn rồi."
"Không phải em cũng hay sờ dây chuyền hay sao?"
"Ách...sao cô biết?"
"Em đi hỏi người ta về tôi thì tôi cũng biết hỏi ngược lại vậy!" Phác Thái Anh lại vươn tay nhéo nhéo má cô nhưng má gầy đi rồi không có da thịt chút nào.
"Cô hỏi Mạc Lâm sao? Nhưng mà mỗi lần gọi về em chỉ nghe nó nói chuyện chứ đâu có kể đâu!"
Lệ Sa thắc mắc, nếu ở công ty thì càng không, cô cứ cắm đầu làm việc làm gì có thân thiết với ai.
"Vậy em biết tại sao họp đồng lần này lại do em kí không?" Phác Thái Anh cong cong môi.
"Không... không lẽ, người cô quen là Từ Tổng?"
"Đúng rồi, tiểu rùa thông minh lên rồi đó!"
"Vậy là từ đầu em làm gì cũng được cô nắm trong tay hết rồi sao?" Lệ Sa bĩu môi.
"Nhưng mà như thế nên tôi mới biết mỗi ngày em nỗ lực như thế nào, tôi bằng lòng đợi em trưởng thành."
"Hix...xem như hai năm của em không uổng phí, thật sự rất đáng..."
Mắt Lệ Sa lại ửng đỏ, năm đó cô đau lòng mà nói chia tay với Phác Thái Anh, nói buông tay là buông tay, vậy mà nàng không oán trách còn âm thầm chờ đợi lâu như vậy, nếu nói hai người không thể chung sống cả đời là nói sai, bởi vì có yêu thương mới có đợi chờ. Từng ấy năm khiến giờ khắc này Lệ Sa trân trọng từng giây từng phút ở bên cạnh nàng.
Khoảng cách đã vượt qua rồi, còn gia đình thì sao? Cha của Thái Anh, ông bà của Lệ Sa! Lại là thử thách nữa sao?
Cả hai người đều không suy nghĩ nhiều đến vậy, hiện tại vẫn còn có nhau đã là tốt lắm rồi, những chuyện kia cho dù không đối mặt được thì sẽ đấu tranh được chỉ cần là không xa cách nữa, mọi chuyện đều có cách giải quyết. Bây giờ chỉ muốn an ổn cùng nhau trải qua những ngày tháng phía trước, vậy là thoả mãn lắm rồi.
.

.

.

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro