Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Ngày hôm sau, ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu vào bức rèm cửa dày nhưng không xuyên qua được, chỉ khẽ luồn lách vào bằng những tia sáng yếu ớt. Trên giường vẫn còn hai người đang say giấc không có dấu hiệu tỉnh lại nhưng khung cảnh xinh đẹp kia rất nhanh bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại.
Lệ Sa lầm bầm nhỏm dậy cầm di động ấn nghe.
"Alo!"
"............"
"Dạ, em biết rồi! Em sẽ tranh thủ!"
"..............*
"Vâng, tạm biệt!"
Để đi động xuống, Lệ Sa ngáp ngắn ngáp dài, vươn vai vặn vẹo vài cái. Nhìn sang bên cạnh, Thái Anh nhà cô vẫn chưa dậy, cũng phải thôi, tối qua mệt đến như vậy mà. Lệ Sa vui vẻ, vén vài sợi tóc rơi trên mặt nàng rồi đặt lên trán một nụ hôn, sau đó mới nhẹ nhàng xuống giường lấy quần áo đi vào phòng tắm, còn để ở đầu giường một bộ quần áo cho nàng.

.

Một lúc lâu sau, Phác Thái Anh mới tỉnh lại, mơ màng nhìn bên cạnh thì thấy người đã biến mất rồi, định ngồi dậy thì phát hiện thắt lưng có chút đau nhức, trong lòng âm thầm ai oán Lệ Sa, cũng tại tiểu sắc lang không biết tiết chế, ham muốn mãnh liệt như thế mới dẫn đến tình cảnh này. Nhưng mà sáng sớm người kia đã biến mất làm nàng có chút hụt hẫng.
Bước xuống giường nhìn bên cạnh vừa hay đã đặt sẵn đồ nên Phác Thái Anh cầm lấy đi đến nhà tắm luôn, vừa nhìn vào gương, khắp cơ thể đều là vết tích của người kia để lại, từng cái từng cái thật chói mắt nàng cũng chỉ biết âm thầm cười trừ nhưng mà ra ngoài với mấy dấu tích này thật xấu hổ.
Sau khi tắm rửa xong, Phác Thái Anh đi ra ngoài vừa hay ngửi được mùi thơm, đi vào phòng bếp mới biết thì ra đứa nhỏ nhà nàng dậy sớm là để nấu ăn.
"Lệ Sa!"
Người kia nghe gọi tên liền quay đầu mỉm cười: "A....Cô dậy rồi à?"
"Em đang nấu gì đó?" Phác Thái Anh hiếu kỳ ghé mắt nhìn.
"Bữa sáng a~ Em sợ cô thức dậy sẽ thấy đói nên đã chuẩn bị đó!"
Lệ Sa mặc tạp dề vui vẻ xào xào trên bếp, ở bàn ăn đã được bày mấy món bắt mắt.
"Em biết nấu ăn rồi sao?" Phác Thái Anh nhìn cô cũng vui vẻ theo, miệng nở nụ cười.
"Ân, tuy không nhiều nhưng em có vài món sở trường đó, sắp xong rồi, cô ngồi xuống thử đi!"
Một lúc sau, Lệ Sa đem ra hai chén cơm trắng, đồ ăn sáng thịnh soạn đã được làm xong.
"Để tôi thử tay nghề của em!" Nói rồi, Phác Thái Anh ăn thử một món súp "Ngon nha, còn ngon hơn tôi nấu nữa."
"Vậy sau này em thường xuyên nấu cho cô ăn." Lệ Sa nhìn thấy người kia thích trong lòng liền nở hoa như mùa xuân.
Ăn uống một chút, hai người cùng nhau dọn dẹp rồi ra phòng khách xem TV.
"Phải rồi, lúc sáng hình như có điện thoại gọi đến đúng không?" Phác Thái Anh ngồi gọt một ít trái cây.
"À, Từ Tổng nói công việc ở công ty hơi nhiều cho nên muốn em nhanh chóng quay về giúp, kì nghỉ một tuần này cho chị ấy hẹn lại."
"Lệ Sa, em cảm thấy ở công ty Từ Nhã Vọng làm việc có tốt không?"
"Có chứ, đãi ngộ của công ty không tồi, còn có rất nhiều dự án thú vị, đồng nghiệp cũng tốt nữa!"
"Vậy em có muốn đến công ty của tôi không?" Phác Thái Anh nhìn nhìn biểu cảm của cô, giống như là đang e dè hỏi chuyện.
"Ý cô là em làm ở Tập đoàn IC sao?"
Người đối diện gật nhẹ đầu: "Năng lực của em tốt như vậy, là công ty nào cũng sẽ muốn có em."
"Nhưng mà kì hạn họp đồng của em với Vĩnh Vượn là 5 năm, hơn nữa trước đây chị Nhã Vọng giúp em không ít, bây giờ em đâu thể nói đi là đi được!" Lệ Sa lúng túng không biết trả lời như thế nào.
Đột nhiên Phác Thái Anh lại cười, xoa đầu cô: "Em đó, không cần căng thẳng như vậy, tôi chỉ đang hỏi ý kiến của em thôi mà, nếu em thấy bên này phù hợp, tôi cũng không ép buộc em."
"Ân, Thái Anh, lần này cô về, ba cô có biết không?"
Lệ Sa vẫn luôn muốn chứng minh năng lực của bản thân cho nên mỗi ngày đều dốc sức làm việc là mong có một ngày có thể đường đường chính chính nắm lấy tay Thái Anh khẳng định mình có thể chăm sóc tốt cho nàng. Hiện tại vẫn chưa đạt đến mục tiêu cô đề ra cho nên Lệ Sa vẫn hơi e dè Phác Từ Trạch, không biết đối mặt với ông như thế nào.
"Từ sau khi giao vị trí Chủ tịch cho tôi, ông ấy đi ngao du sơn thủy rồi, tính khí cũng không như trước kia nữa, em đừng khẩn trương, có lẽ tháng sau ông ấy mới về." Phác Thái Anh nhìn vẻ mặt lo lắng của Lệ Sa mà cảm thấy thương cho tiểu rùa, an ủi cô vài câu sau đó đút cho người kia một miếng táo.
"Vậy...vậy sao nhưng mà cũng tốt, em sẽ khiến cho ông ấy có cái nhìn khác khi gặp lại em. "
Lệ Sa khẽ nở nụ cười dang tay ôm lấy tình yêu của mình vào lòng, Phác Thái Anh cũng vòng tay ôm lấy cô, hạnh phúc chính là những khoảnh khắc như thế này.

.

Trong vòng nửa năm sau, thành tích của Lệ Sa tăng lên nhanh chóng. Chắc hẳn là nhờ năng lượng của tình yêu cho nên mấy việc khó khăn đến mấy cô cũng đều hứng thú làm rất nhanh chóng, Từ Nhã Vọng cũng hết lòng khen ngợi cô, việc họp tác với các công ty khác cũng vô cùng thuận lợi vị trí của Lệ Sa cũng được nâng cao trực tiếp trở thành Giám đốc Điều hành trong công ty.
Phác Thái Anh cũng bận rộn với công việc nhưng chỉ cần có thời gian rảnh rỗi là liền ngồi máy bay đến chỗ Lệ Sa cùng cô ở chung vài ngày, cùng nhau đi du lịch vài nơi ghi lại khoảnh khắc ngọt ngào cùng đối phương.
Chớp mắt cũng đã sắp bước sang năm mới, hai người cũng sắp xếp xong công việc được nghỉ ngơi ăn Tết. Cả hai cùng quyết định sẽ đi gặp trưởng bối hai bên chính thức đường đường chính chính nắm tay nhau. Phác Thái Anh đưa tiểu rùa về nhà, Phác Từ Trạch ban đầu vẫn đen mặt nhưng âm trầm không nói gì để đứa nhỏ kia ở lại nhà vài ngày quan sát.
Lệ Sa đúng như kiểu con rể ngoan ngoãn sáng thức sớm làm việc nhà rồi đến sân vườn giành hết công việc của dì Mai, còn hoàn thành vô cùng chu đáo, cô còn biết Phác lão gia thì ra vẫn có sở thích uống trà cho nên cô lén đem trà quý của ông ngoại pha cho Phác lão gia uống thử, đương nhiên ngoài mặt ông vẫn không nói gì nhưng trong lòng cũng ngầm dự liệu. Mấy năm qua, Lệ Sa thay đổi như thế nào ông cũng đều biết, làm khó cô chẳng qua để xem cô có bản lĩnh đấu tranh hay không thôi. Nếu từ bỏ ông trực tiếp đá đi là được nhưng xem ra biểu hiện của người này không tệ nên cho dù thế nào ông cũng đành hậm hực gật đầu. Dẫu sao tính tình của con gái mình, ông không rõ thì ai rõ, bắt Phác Thái Anh từ bỏ còn khó hơn là hai sao trên trời.
Qua mấy ngày, Phác Từ Trạch cũng dần dần tiếp nhận đứa nhỏ kia, khi ăn cơm cũng tuỳ ý hỏi Lệ Sa vài câu làm cho hai người trẻ mừng thầm trong lòng nhưng đương nhiên vẫn kèm theo điều kiện, nếu muốn ở cạnh nhau thì tốt nhất vẫn phải sinh cho ông một đứa cháu nếu không Phác Từ Trạch sẽ không gả con gái nữa, còn phải có đám cưới thật rõ ràng. Điều kiện tốt thế này, Lệ Sa sao lại bỏ qua liền gật đầu như đinh đóng cột. Ải khó khăn nhất đã vượt qua thuận lợi a~

.

Đến lượt Phác Thái Anh về quê của Lệ Sa, ông bà ngoại vui mừng không thôi vì ngoài Mạc Lâm, Tiểu Sa cũng ít dẫn ai về nhà cho nên cứ hướng Phác Thái Anh hỏi Đông hỏi Tây, nàng cũng rất vui vẻ lễ phép trả lời hai người.
Lúc ăn cơm, Lệ Sa ngập ngừng giới thiệu Phác Thái Anh là bạn gái mình, hai người già vẫn rất bình tĩnh nheo nheo mắt nhìn cô sau đó ha hả cười đáp.
"Bạn gái con thì không ăn cơm sao? Đây cũng đâu phải chuyện gì to tát!"
Phác Thái Anh cùng Lệ Sa kinh ngạc nhìn ông bà ngoại, chưa đợi nàng mở lời bà ngoại liền nói trước.
"Mạc Lâm cũng hay qua nhà mình thăm ông bà cho nên bà cũng nghe đứa nhóc kia kể Tiểu Sa nhà bà đang thương một vị lão sư, mà còn là nữ nhân, hèn gì lúc nghĩ lễ về quê nghe con nói mấy lời kì lạ, bà cũng lo cho đứa nhỏ này sợ rằng sẽ chịu nhiều ủy khuất chứ cũng không trách móc gì, từ nhỏ Tiểu Sa nó đã thiếu tình yêu thương cho nên bây giờ bà nhìn thấy hai đứa tình cảm gắn bó như thế đương nhiên hai lão già này còn trông mong gì hơn nữa."
Lạp bà hướng hai người nói chuyện, giọng nói trầm ấm của bà khiến cho Lệ Sa nghẹn ngào vành mắt cũng bắt đầu đỏ lên, cô liền đứng lên ôm chặt lấy bà, người đã tảo tần nuôi nấng cô lớn đến như bây giờ.
"Tiểu Anh, sau này nhờ con chăm sóc đứa nhỏ Tiểu Sa này, ông cũng mong hai con hạnh phúc!" Lạp ông uống một hớp trà nhìn Phác Thái Anh nở nụ cười.
"Hai người yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, không để ông bà thất vọng."
Phác Thái Anh nhìn cô, Lệ Sa cũng nhìn nàng, hai người không nói gì chỉ cần nhìn vào mắt đối phương là hiểu, tâm tư của cả hai đã sớm đặt chung một chỗ rồi.

.

Ba tháng sau, tại khách sạn 5 sao bậc nhất ở thành phố H, lễ cưới của Lệ Sa và Phác Thái Anh được tổ chức ở đây, tại sao lại chọn thành phố H cũng bởi vì nơi này chính là nơi chất chứa nhiều kỉ niệm nhất của hai người.
Lệ Sa đứng trên bục đỏ, chờ đợi cô dâu xuất hiện. Cùng với tiếng nhạc vang lên là khoảng khắc Phác Thái Anh đầu đội khăn voan được ba mình dìu dắt bước đi trên thảm đỏ, lướt qua từng người quen thuộc, có người nhà, có bạn bè thân nhất, phía trước mặt là người nàng yêu. Khỏi phải nói trong lòng Phác Thái Anh có bao nhiêu ấm áp, có bao nhiêu hạnh phúc.
Đột nhiên lại muốn khóc.
Bước đến trước mặt, Lệ Sa đưa tay đỡ lấy nàng. Phác Từ Trạch vận lễ phục long trọng đứng kế trước cô nói:
"Bây giờ, ba giao con gái bảo bối cho con, nhất định phải đối xử tốt với nàng, tuyệt đối không được cô phụ nàng, đã hiểu chưa?"
"Ân, ba yên tâm, con nhất định đối với Thái Anh thật tốt!"
Sau đó, Phác Từ Trạch lui xuống dưới để cho hai đứa trẻ nhỏ ôm khay nhẫn lên trên.
"Được rồi, sau đây mời hai người trao nhẫn cho nhau, chính thức kết giao, gắn kết cả đời, bạc đầu giai lão."
Giang Hạ là MC buổi lễ liền đứng bên cạnh hô to.
Lệ Sa nhẹ nhàng lấy nhẫn trên khay, nâng tay Thái Anh hôn lên ngón áp út của nàng sau đó mới đeo nhẫn. Phác Thái Anh khoé mắt hồng hồng, đón lấy chiếc nhẫn còn lại cẩn thận đeo vào tay Lệ Sa.
Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay chúc mừng. Lệ Sa khẽ vén khăn voan lên hướng môi nàng đặt lên một nụ hôn.
Tiếp đến Ông bà ngoại của Lệ Sa đã tặng cháu dâu một chiếc vòng ngọc gia truyền, còn tự tay đeo cho Thái Anh, còn Phác Từ Trạch cũng tháo chiếc nhẫn phỉ thuý trên tay mình đeo cho Lệ Sa. Hai bên đều chúc phúc cho cặp đôi hạnh phúc viên mãn
Hôn lễ không quá lãng mạn, cũng không quá khoa trương, chỉ có vài người bạn tốt, những người thân nhất trong gia đình cùng ở đây chứng kiến cả hai phải trải qua bao nhiêu thăng trầm mới đến được với nhau vậy là đã thật sự mãn nguyện lắm rồi.
Đời người thật sự rất ngắn, có thể cùng người mình yêu nắm tay nhau cả đời chính là một chuyện vô cùng may mắn nhất trên đời. Mong mỗi người yêu nhau cũng đều sẽ có một kết thúc viên mãn nhất.

________________Hết__________________

Cảm ơn tất cả mọi người đã cùng đồng hành với tui, không ngại lâu dài mà lót dép hóng truyện.
Kết thúc truyện này, tui cũng đã có ý tưởng cover cho 1 bộ truyện khác. Nếu mọi người thích truyện, có thể theo dõi đọc. Mong sẽ gặp lại mọi người nhanh nhất.
Một lần nữa chân thành cảm ơn tất cả mọi người rất nhiều, những lời bình luận và vote của mọi người chính là nguồn động lực lớn nhất của tui mỗi ngày.
Mãi yêu mọi người~😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro