Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-

-

-

Lệ Sa đứng đợi một lúc liền nhìn thấy chiếc xe đen thoạt nhìn trầm tĩnh lạnh lùng từ từ dừng lại trước mặt mình, Phác Thái Anh nhàn nhạt hạ kính xe xuống, nhìn nàng lúc này ngầu quá đi mất.

"Lên xe đi!"

Lệ Sa gật đầu rất nhanh chóng mở cửa ngồi vào trong xe, quả nhiên đồ vật có thể phản ánh tính cách của người dùng.

"Thắt dây an toàn vào!" Phác Thái Anh nhìn qua người kia khẽ nói.

Cô cũng rất ngoan ngoãn nghe lời nhưng mà cầm sợi dây loay hoay mãi cả buổi vẫn không biết thắt như thế nào, bộ dạng lóng ngóng khiến nàng buồn cười.

Phác Thái Anh nhìn người kia phi thường ngứa mắt liền vươn người qua giúp cô thắt dây, dù biết là nàng vô tình nhưng mặt của Phác Thái  Anh lúc này kề sát mặt của Lệ Sa, hương thơm của người kia phảng phất làm cô bất giác nhớ về tối hôm qua, mặt bất giác cũng đỏ lên, trái tim trong lồng ngực lại thình thịch đập loạn nhịp.

Phác Thái Anh thắt xong liền quay về vị trí cũ, thấy biểu hiện của cô như thế nàng cũng chỉ khẽ cong môi, không nói không rằng rồi đạp ga phóng đi khiến Lệ Sa suýt chút nữa hét toáng lên nhưng cũng may là ngậm miệng kịp thời nếu không thì quá mất hình tượng đi.

Chiếc xe lao đi như tên bắn, Lệ Sa thắc mắc rằng cảnh sát giao thông đâu rồi mà lại để cho mỹ nữ này lộng hành như vậy, tuyến đường đi xe buýt mất 30' của cô bây giờ chỉ còn lại 15', Lệ Sa thật bái phục với vị lão sư của mình nhưng mà trái tim nhỏ bé của cô không chịu nổi kích động này đâu.

.

Đến nơi rồi, cô bước xuống xe mà đầu óc liền hoa hết cả lên, trong bụng liền dâng lên cảm giác muốn nôn, cô là bị say tàu xe rất nặng a, bình thường xe bus chạy chầm chậm thì không sao, mà hôm nay ngồi lên xe mỹ nữ này lái còn chạy nhanh như vậy, khiến cô như muốn thăng thiên luôn rồi.

Phác Thái Anh thấy người kia lạ thường liền xuống xem thử nhìn đến mặt của người kia tái xanh nhịn không được lo lắng hỏi:

"Em không sao chứ?" Phác Thái Anh lấy một chai nước trên xe đưa cho Lệ Sa.

"Không...không sao...." Lệ Sa ngồi thụp xuống nhịn cảm giác muốn nôn.

"Lúc nãy không phải còn bình thường sao?"

"Em bị say tàu xe!" Lệ Sa choáng váng không  đi nổi, chống tay lên bồn hoa muốn đứng lên.

Nàng nhìn tiểu rùa như thế cũng thấy áy náy, trong lòng thầm ghi nhớ lần sao sẽ lái xe chậm hơn một chút: "Xin lỗi, là tôi không biết để tôi đưa em lên nhà!"

"Không cần đâu em tự đi được." Lệ Sa mới bước được mấy bước liền hoa cả mắt lại bám vào bồn hoa gần đấy.

"Đừng nháo, đi thôi!" Phác Thái Anh cũng không nói nhiều tiến lên nắm lấy cánh tay của Lệ Sa giúp cô đứng vững.

Lệ Sa cũng không từ chối nữa thật sự là khó chịu nên đành để Phác lão sư đưa mình lên nhưng mà lúc này tay nàng lại vừa vặn đặt lên eo của cô khiến cô lại càng xấu hổ hơn.

Phác Thái Anh chầm chậm dìu người kia, bây giờ nàng mới để ý, phòng của Lệ Sa ở tầng 5, vậy mà sáng nay tiểu rùa này cõng nàng đi một mạch từ đây xuống bên dưới mà không than một tiếng, trong lòng nhịn không được cũng bất giác cảm thấy ấm áp.

"Ở đây không có thang máy sao?" Phác Thái Anh dìu Lệ Sa lên đến tầng 3 đã thở dốc không thôi rồi, bình thường em ấy đều phải leo lên leo xuống chỗ này sao?

"Không có, vậy cho nên giá ở đây khá rẻ, nếu cô đi không được để em tự lên là được rồi!" Cô xoa xoa cổ họng, đi đi lại lại nãy giờ cũng khiến Lệ Sa khỏe hơn một chút rồi.

"Cũng không phải không được, bất quá không thể bỏ em ở đây." Thể lực của Phác Thái Anh làm sao yếu như vậy, dăm ba tầng lầu nàng đương nhiên leo được.

Lệ Sa nghe người kia nói vậy, xem ra băng sơn lão sư còn có chút lương tâm nhưng nếu cho tiền Lệ Sa cũng không dám đi xe của Phác Thái Anh lần nữa, thật sự dọa chết mạng nhỏ của cô, hai người cứ như vậy mà đi tiếp nhưng mà lần này cô phải vừa đi vừa đợi nàng.

Cuối cùng hai người cũng lên được chỗ của Lệ Sa, Phác Thái Anh đứng ở bên cạnh thở không ra hơi, lâu quá không vận động khiến nàng có chút không quen.

"Phác lão sư có muốn vào trong ngồi một lát không?" Lệ Sa nhìn nàng trên trán cũng đổ không ít mồ hôi, liền lục túi tra chìa khóa mở cửa nói.

"Vậy cũng được, làm phiền em!" Phác Thái Anh gật đầu đồng ý, chầm chậm đi về phía cô.

Lệ Sa mở cửa xong liền nép qua một bên để Phác Thái Anh đi vào trong.

"Cô ngồi đó một lát, em đi lấy nước."

Phác Thái Anh bây giờ mới âm thầm quan sát phòng của Lệ Sa, không quá lớn, ngoại trừ bếp thì nhà chỉ có duy nhất một phòng ngủ và phòng tắm thảo nào đêm qua tiểu rùa kia phải nằm dưới đất, cũng chịu ủy khuất không ít. Phác Thái Anh quan sát đến một túi lớn trong góc nhà, toàn là mì ly đã ăn rồi, tiểu rùa này không phải chỉ toàn ăn mì ly để sống đấy chứ?

"Xin mời!" Lệ Sa nhanh chóng quay lại với ly nước hoa quả trên tay.

"Cảm ơn!" Phác Thái Anh thu hồi ánh mắt, liền đón lấy ly nước, gật đầu một cái: "Em sống một mình ở đây sao?"

"Vâng, có thể coi là vậy." Cô cũng tự rót cho mình một ly rồi ngồi xuống đối diện nàng.

"Thường ngày em ăn gì để sống?"

Lệ Sa nhướng mày khó hiểu nhưng cũng thành thật trả lời "Mì gói hoặc là thức ăn nhanh gì đấy, em không biết nấu ăn."

"Hèn chi em lại gầy như vậy, ăn uống không chút dinh dưỡng nào!" Phác Thái Anh nhìn chiếc áo sơmi Lệ Sa mặc có lẽ là size nhỏ nhưng vẫn còn rộng thùng thình.

"Đôi lúc bận rộn nên ăn vậy tiện hơn, với cả em thấy nấu ăn rườm rà quá nên thôi ăn vậy cho lẹ." Lệ Sa suy nghĩ trả lời, đi chợ và nấu nướng nghe thôi đã thấy phức tạp, Lệ Sa ở một mình nên cảm thấy mấy chuyện cầu kỳ như thế vẫn là bỏ qua thì hơn, bất quá nếu muốn ăn cơm trực tiếp ở trường ăn là được, mặc dù không được ngon lắm nhưng cũng gọi là cơm người ta nấu.

Phác Thái Anh nghe xong cũng trầm mặc suy nghĩ một lát, cuối cùng lên tiếng "Cuối tuần này có rảnh không?"

"Vâng? Có việc gì sao?"

"Không, chỉ là tôi muốn mời em ăn một bữa cơm!" Phác Thái Anh nói, giọng vẫn lãnh đạm không nhìn ra được biểu cảm khi nói câu đó của nàng là gì, kì thật Phác Thái Anh cũng tùy hứng nói thôi, nàng cũng không hiểu sao nghe người kia thường xuyên không ăn cơm liền muốn vì người kia mà làm một bữa, trong lòng nàng cũng cảm thấy lạ nhưng nhanh chóng phủ nhận bằng việc muốn cảm ơn tiểu rùa này thôi.

"Cô nấu? Hay là ra ngoài ăn?" Lệ Sa nghi hoặc nhìn vị đại tiểu thư mới sáng còn mít ướt kia, đáng lẽ theo lý thì người này phải được cưng chiều như mấy tiểu thư đài các không cho đụng đến chuyện bếp núc chứ.

"Tôi nấu cho em ăn, có gì sao?" Phác Thái Anh nhìn người kia biểu cảm nghi ngờ liền nhíu mày.

"Không, chỉ hơi ngạc nhiên thôi." Lệ Sa cười trừ nhưng vẫn thắc mắc: "Nhưng mà tại sao cô lại muốn nấu cho em?"

"Tôi thích!" Nàng tròn mắt nhìn đối phương nhẹ nhàng phun ra hai chữ sau đó thấy không hợp lý liền nói thêm: "Nếu em không thích thì thôi!"

"Đâu có, em thích mà nhưng em không biết nhà cô, làm sao đến đây?"

"Vậy tôi đến nhà em là được!" Phác Thái Anh không thèm suy nghĩ nhanh chóng trả lời

"Ách....cái này...đồ chỗ em đơn giản sợ cô dùng không đủ." Lệ Sa nhìn lại bên trong căn bếp của mình chỉ có được lát đác vài món đồ đơn giản còn lại thì trống trơn mặc dù là có bếp gas thật mà giống như là nó để trưng bày hơn.

"Bếp nhà em không phải là bếp sao?"

"Không....Không có, nếu cô nói vậy thì cứ làm vậy đi!" Lệ Sa nghẹn lời, nếu người này muốn thì cứ để cô ấy nấu vậy.

"Ừm, tôi về đây, cảm ơn vì ly nước." Phác Thái Anh gật đầu rồi đứng dậy ra về:"Không cần tiễn!"

"Vâng, về cẩn thận." Lệ Sa đứng ngoài cửa nhìn người kia rời đi, trong lòng có chút hỗn tạp nhưng rất nhanh liền quên mất.

Cô lấy đồ chuẩn bị đến chỗ làm thêm, buổi chiều này chắc lại tiếp tục ăn mì ly cho qua bữa.

.

.

.

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro