Chương 57: Ngạc nhiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






"Chaengie, em nhớ chị không?" - Lisa ôn nhu nói trong đầu dây bên kia, nàng không lúc nào không nghĩ đến Chaeyoung, nghĩ đến cô bây giờ đang làm gì, đang nghĩ những gì...

Đã là lần gọi điện thứ sáu trong một giờ qua, mở đầu mỗi lần gọi Lisa đều nói câu này, Chaeyoung có chút chán nản, nhưng Jisoo vẫn ở chỗ Lisa, cô cũng không làm được gì khác hơn, buộc lòng phải trả lời một cách buồn bã - "Ừm!".

Lisa sau khi nghe Chaeyoung trả lời, chỉ nhẹ giọng cười một tiếng, lộ ra nụ cười ngọt ngào, sáng rỡ yêu dị, đáng tiếc đầu dây bên kia Chaeyoung không thấy được phong tình lúc này của Lisa.

"Chaengie, bây giờ chị đang trong xe trên đường đến hội sở, cậu cũng đến cùng chị." - ý nghĩa những lời này của Lisa là cho Chaeyoung hiểu rõ, với uy quyền của Lee tướng quân, Chaeyoung nàng cho dù trong buổi gặp mặt nói xấu Lisa tất cả các loại, thì những người đó cũng sẽ giả vờ một bộ không biết, những người ở Seoul dám đắc tội Lee tướng quân, cơ hồ là con số cực kỳ nhỏ.

"Tôi biết rồi... Vậy, còn Jisoo?" - cậu ấy, có đến không? Sẽ đến thôi, lấy tính cách Lisa chắc chắn muốn cho tất cả người quen biết biết mối quan hệ giữa nàng và mình, cho nên Jisoo nhất định sẽ xuất hiện, hơn nữa trong buổi họp báo Lisa cũng từng nói Jisoo sẽ đến.

Chỉ cần nghe thấy từ miệng Chaeyoung cái tên Kim Jisoo, chân mày Lisa sẽ nhăn thành chữ xuyên (川) theo bản năng, còn vẻ mặt vốn ôn nhu sẽ biến thành lạnh nhạt trong nháy mắt.

"Chaengie, em đừng chỉ nghĩ về cô ấy, không thôi chị sẽ ghen!" - vậy thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng...

Nghe giọng Lisa như có chút nũng nịu, nhưng vẻ mặt nàng lại hết sức lạnh như băng, bất ngờ có chút hiện ra.

"..." Chaeyoung không biết mình nên nói sao, tuy rằng lo lắng, nhưng sợ là vừa rồi đã chọc giận Lisa, đành phải dùng yên lặng thay thế.

"Được rồi, được rồi! Chị sẽ nói với em, Jisoo hiện đang được Tzuyu đưa đến hội sở, bây giờ chắc cũng gần đến rồi, đến lúc đó chị sẽ an bài cho các em gặp mặt!" - Lisa sợ nhất là không nghe được tiếng Chaeyoung, như vậy nàng sẽ liền rơi vào nỗi sợ không có điểm dừng, nàng sợ mất, không biết làm sao cuối cùng buộc lòng phải thỏa hiệp, cho dù không cam tâm tình nguyện.

"Ừ, vậy thôi, giờ chị cũng xác nhận rồi, nếu không còn việc gì tôi cúp máy được chứ?" - trong lúc Lisa còn chưa hoàn hồn Chaeyoung ấn ngắt điện thoại, cuối cùng đôi mắt lờ mờ nhìn thẫn thờ màn hình điện thoại mờ mờ sáng. Này là số điện thoại trước kia của cô, di động là cái mới, nhưng bên trong cũng sẽ có loại máy như máy theo dõi đi!

Nghĩ đến đây, khóe miệng Chaeyoung nâng lên nụ cười tự giễu.

Trốn được thì thế nào, cuối cùng vẫn trở lại, mà chị ấy giám sát mình càng trở nên tồi tệ, bỏ đi, mình phải so đo cái gì đây? Lisa thủy chung là Lisa, chẳng có bất kỳ thay đổi, mình chẳng phải sớm đã hiểu đạo lý đó sao? Nhưng mà, nhưng mà, nếu như ngực không cứ bức bối như vậy thì tốt rồi...

Còn Lisa ngồi trong xe sau khi Chaeyoung cúp máy liền ngẩn người tại đó, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, cuối cùng Lee tướng quân nhìn không được vỗ bả vai Lisa một cái, ra hiệu cho nàng hoàn hồn.

"Chaeyoung vẫn như vậy phải không?" - tiếng Lee tướng quân có chút thăng trầm, mà nghị lực thường ngày trong con ngươi xuất hiện một chút hơi nước, ông tựa hồ như nhớ lại chuyện gì đó, cuối cùng lắc đầu nhìn Lisa một mực nhìn chăm chăm không chớp mắt màn hình điện thoại, người của Lee gia tại sao ai cũng đều định trước yêu đơn phương? Từng người ai cũng yêu say đắm giống như ngọn lửa, cứ củi vô tận, lửa bất diệt* như vậy...

(*) Nguyên câu Hán tự là Do bão tân cứu hỏa, tân bất tận, hỏa bất diệc (犹抱薪救火,薪不,火不) tạm dịch "Cứ mang củi cứu lửa, củi thì có vô tận, lửa cứ thể cháy mãi không ngừng" ý là thêm củi vào lửa thì lửa chỉ càng cháy nghiêm trọng, giải quyết tai họa mà dùng sai phương pháp thì chuyện càng lớn thêm. Editor nghĩ có lẽ ý lão cữu cữu là người Lee gia ai yêu rồi cũng đều yêu bất chấp, yêu cho đến chết.

"Vâng, vẫn như trước, vẫn như Chaeyoung cháu yêu ngày nào..." - Lisa chỉ si ngốc trả lời, hai con ngươi vẫn nhìn chăm chăm ảnh Chaeyoung trên màn hình di động. Chỉ cần Chaeng vẫn ở bên mình, bất kể ra sao cũng được, kết quả này bất kỳ ai cũng đừng vọng tưởng thay đổi.

"..." Còn Lee tướng quân bên cạnh nhìn Lisa tâm trạng thay đổi vì Chaeyoung, im lặng thở dài, để thuận theo tự nhiên vậy, Lisa vui vẻ là được rồi.

Qua chưa đến mười phút, Lisa liền cùng Lee tướng quân đến LM hội, mà Lisa sau khi chịu đựng đưa lão Lee đến căn phòng dành cho khách quý khác, liền cơ hồ dùng cách thức chạy để đến phòng nghỉ của Chaeyoung. Mà vệ sĩ ngoài cửa thấy Lisa, liền cung kính mở cửa cho Lisa vào.

Đập vào mắt trên sô pha mềm mại Chaeyoung đang nằm nghiêng người xem tivi, Lisa định lớn tiếng gọi cô, nhưng vừa đến gần nhìn thấy rõ hơn, nàng mới thấy hai con ngươi Chaeyoung vốn như khoảng trời mênh mông lại không có bất kỳ một điểm nhìn, cả người hiển thị một loại trạng thái trống rỗng tuyệt vọng, để Lisa nhất thời ngẩn người tại chỗ xuất thần nhìn Chaeyoung. Sao môi có loại cảm giác buồn bực đau nhức? Lisa đè tay lên buồng tim, gắng gượng gọi một tiếng:

"Chaengie..." - ... chị về rồi nè.

Mà Chaeyoung chỉ giống như máy móc quay đầu, ánh mắt mang chút đờ đẫn nhìn về Lisa có chút miễn cưỡng mỉm cười - "Ừm!".

Cô không phải không cảm thấy, thậm chí còn nhận ra được trái tim Lisa giờ phút đó ngưng lại trong nháy mắt, mà trái tim cô trong thời khắc đó cũng theo Lisa cùng ngưng lại, chỉ là Chaeyoung ẩn giấu quá khéo léo, bây giờ ở trong loại tình huống chật vật như vậy Lisa khó mà phát hiện được.

Giọng nói với vẻ thật lãnh đạm, xem ra hôm nay vui mừng chỉ có một người!!! Lisa chậm chạp rồi lại chậm chạp, cuối cùng dựa tường thở dài thật dài một hơi, sau đó cười nhu mì với Chaeyoung một tiếng.

"Chaengie, chị nhớ em đó, giờ là 7 giờ tối, ngoài đại sảnh đã có nhiều khách khứa đợi mình, một lát nữa mình cùng ra ngoài kia ha!".

Tại sao em không có biểu cảm vậy? Tại sao bây giờ ngay cả vẻ mặt kinh ngạc em cũng không có? Không được, không được, trong trái tim em không thể không có chị? Lisa nhìn Chaeyoung sau khi nghe được lời nàng, trên mặt không xuất hiện bất kỳ vẻ mặt nào, trái tim trong nháy mắt lại bắt đầu hoảng lên.

Nàng bước lên trước không chút khách khí ngồi lên đùi Chaeyoung, hai tay cũng ôm gáy ngọc Chaeyoung, cùng Chaeyoung trán kề trán, chóp mũi đụng chóp mũi, sau đó dùng giọng mê ly mê hoặc nói:

"Chaengie, chị yêu em, trái tim em không thể không có chị, biết chưa?" - nàng vừa nói, vừa dùng bàn tay còn lại hướng lên buồng tim Chaeyoung xoa nhẹ, ở trên đó trêu chọc phác họa. Giọng nàng vẫn bá đạo như trước, khiến Chaeyoung vốn trên mặt không có bất kỳ biểu tình xuất hiện một chút bất an.

Lisa thấy Chaeyoung khẽ chau mày, trì hoãn giọng trong lòng, ít ra còn ảnh hưởng được em ấy, còn tốt, chị chỉ sợ ngay cả biểu cảm em cũng mất đi với chị...

"Chaengie, chị hiểu được em lo lắng cho Jisoo, nhưng em cũng nên kiêng dè cho cảm thụ của chị một chút. Như thế này, em hôn chị một cái, chị liền dẫn em đi gặp Jisoo." - Lisa hiểu Chaeyoung còn giận nàng chuyện bỏ thuốc kích dục cô ấy, cũng cho rằng Chaeyoung chỉ là giận dỗi đơn giản, cho dù ban sáng Chaeyoung tát nàng một cái, nàng vẫn vĩnh viễn mãi mãi không thay đổi nhiệt tình đối với Chaeyoung. Nếu như Jisoo có thể ảnh hưởng biểu cảm của Chaeyoung, vậy thì cho ảnh hưởng đi, tổng so với để Chaengie lạnh nhạt mình vẫn tốt hơn nhiều, dù trong lòng vẫn rất không thoải mái.

Chaeyoung sau khi nghe, chẳng qua chỉ kinh ngạc nhìn Lisa, cô không xác định được rốt cuộc Lisa nghĩ gì, cô lo khi mình quá mức lo lắng trước Lisa, ngược lại sẽ làm Jisoo rơi vào hoàn cảnh nguy ngập. Thế nhưng, trong mắt Lisa cô chỉ thấy được tràn đầy yêu thương và dịu dàng...

"Thật không?" - Chaeyoung không rõ hỏi, cái tình ở trong mắt Lisa cô ngày càng không nắm bắt được...

"Ừm, em chủ động hôn, chị sẽ để Jisoo với em gặp mặt, tuy nhiên chị vẫn sẽ cho Tzuyu trông chừng hai đứa không làm mấy chuyện vượt ranh giới!" - Lisa nhìn ánh mắt có chút gấp gáp của Chaeyoung, trái tim trích ra đau nhức, có điều loại cảm giác này nàng sớm đã thành thói quen, thế nhưng nàng vẫn không yên tâm Jisoo và Chaeyoung ở chung, nếu nàng ở trước mặt trông chừng, nhất định sẽ khơi dậy khó chịu trong lòng Chaeyoung, chi bằng đổi một cô gái mặt than mà các cô ấy không quen biết đến trông chừng.

Chaeyoung nhanh chóng hôn một cái lên khóe miệng Lisa - "Vậy được rồi chứ?" - tiếng Chaeyoung có chút cấp thiết, cho dù Lisa nói Jisoo không bị nàng làm gì, nhưng mắt thấy mới thật, tai nghe là giả, cô phải xác nhận Jisoo có phải bình an vô sự không.

Aiz, bỏ đi, em có thể chủ động chị cũng vui rồi, dù là bị chị cưỡng ép... - "Ừ, chị sẽ dẫn em đi!".

Lisa cố gắng giữ biểu cảm ôn nhu như nước, tối nay là buổi gặp mặt hôn lễ của các cô, qua đêm nay, ngày mốt các cô sẽ đi Hà Lan đăng ký, như vậy bất kỳ ai cũng không thể cướp được Chaeyoung nữa. Chỉ là, trời mới biết Lisa xài hết bao nhiêu sức lực trong lòng mới cản trở được nỗi khổ ghen tuông ...

Khi Lisa dẫn Chaeyoung đến chỗ hành lang vắng vẻ của hội sở, bỗng Tzuyu xuất hiện trước mặt Lisa.

"Đại tiểu thư! Tiểu thư Châu Hiền nhà Bùi đã đến, theo ngài phân phó đã an bài cô ấy trong phòng một dành cho khách quý gần đại sảnh." - Tzuyu nhẹ liếc nhìn Chaeyoung đứng sau lưng Lisa, thân mặc lễ phục hồng nhạt bó sát người, thanh nhã thoát tục, khí chất thanh dạt như tiên khai triển tinh tế sâu sắc, sau đó chậm rãi nói với Lisa ở bên cạnh.

"Vậy sao? Vậy tôi cũng muốn coi thật kỹ tiểu công chúa này một chút, coi coi rốt cuộc cô ta có tính toán gì." - Lisa bất giác bộc lộ lạnh giá tàn ác vốn có của mình trước mặt Tzuyu, nhưng nàng lập tức nhớ ra Chaeyoung còn sau lưng, vì vậy vội vàng xoay người, lộ ra bộ dáng dịu dàng, tiếng cũng cơ hồ như nặn được ra nước vậy.

"Chaengie, bây giờ chị có việc gấp phải đi làm, để Tzuyu đưa em đi tìm Jisoo ha!" - cô bây giờ gấp gáp muốn biết công tước Bùi rốt cuộc có ý định gì trên người nàng, hôm nay cảnh gặp mặt này không thể có bất kỳ điều gì sai sót.

Chaeyoung dùng ánh mắt hết sức phức tạp nhìn sắc mặt thay đổi ngay lập tức của Lisa, sau đó hướng nàng cười giễu một tiếng - "Ừm, chị đi đi!".

Đây chính là vẻ mặt vốn có của chị đi, khuôn mặt vừa rồi cũng xuất hiện khi tính kế với nông trường nhà tôi phải không?!

Lisa dẫn theo mấy vệ sĩ phía sau quyến luyến nhìn Chaeyoung không thôi, cuối cùng, vẫn là dời đi tầm mắt nhìn Chaeyoung, khi Tzuyu chuẩn bị theo Lisa phân phó đưa Chaeyoung đến phòng Jisoo đang nghỉ ngơi, thì phía sau vang lên tiếng nói trong trẻo...

"Chun Sunyoung?" - trí nhớ huấn luyện đặc thù của Tzuyu có khả năng phán đoán chính xác tiếng nói của ai, cho dù chỉ mới nghe qua tiếng nói này một lần.

Cô nhanh chóng xoay người - "Tiểu thư Joohyun, cô có phân phó gì không?" - cô vừa nghe Irene hướng về cô gọi một cái tên xa lạ, vì vậy không rõ hỏi. Đại tiểu thư mới vừa đi tìm cô ấy, làm sao liền xuất hiện ở đây rồi?

Mà Irene trực tiếp coi thường Tzuyu mặt không biểu cảm, đi thẳng đến trước mặt Chaeyoung.

"Sunyoung, sao chị cũng ở đây?" - giọng cô tựa hồ có chút ngạc nhiên, nhưng chỉ trong lòng mới biết mình sớm đã chờ đợi, cái thời khắc này cũng đến rồi! Chị quả nhiên là ở đây, len lén rời khỏi phòng dành cho khách quý quả nhiên tìm được chị.

Sau khi Irene được Tzuyu dẫn vào phòng dành cho khách quý liền không nhẫn nại được, cuối cùng bỏ lại Jiyeon đang hưng phấn với Eunjung, một mình đến phòng khách tìm bóng dáng Chaeyoung, giác quan thứ sáu nói với cô Sunyoung chắc chắn ở đây, cho nên một mực quanh quẩn ở đại sảnh không bỏ cuộc. Chỉ có điều hôm nay cô mặc lễ phục lộ vai sát người màu trắng, đem dáng người mang cảm giác trêu ngươi bày ra trước mắt mọi người, lại cộng thêm dung nhan kiều mị như tuyết của Irene, khiến cho không ít công tử quý tộc tự cho mình anh tuấn tốt bụng tiến lên bắt chuyện, đến cuối cùng Irene không thể không chạy đến chỗ hành lang thưa thớt tránh mặt, nào biết liền chạm mặt người cô ngày nhớ đêm mong.

Mà Chaeyoung khi Irene chỉ gọi lớn cái tên khác của cô, sắc mặt xuất hiện vẻ cứng ngắc, nhưng sau đó mặt không đổi nhìn trên mặt Irene viết đầy hưng phấn vui vẻ.

"Thật xin lỗi, cô nhận nhầm người rồi!" - sau khi Chaeyoung lạnh lùng nói xong, liền chuẩn bị rời đi, chỉ là cổ tay lập tức bị một cánh tay ngọc trắng nõn nóng rực bắt lại thật chặt.

Irene một giây ngay sau khi bị Chaeyoung phủ nhận, trong nháy mắt máu nóng đọng lại trong lòng, nụ cười trên khóe miệng cứng lại tại đó.

"Chị đừng đùa giỡn, Sunyoung, cho dù chị không thích em cũng không đến nỗi giả vờ không quen biết em phải không!".

Hay là chị không muốn dây dưa với em ở trước mặt người chị thích? Sunyoung, chủ ý này của chị không được tốt nga! Trái tim Irene có chút dâng lên chua xót, chỉ có điều, cô vẫn nắm chặt cổ tay Chaeyoung không buông.

Lúc Irene nắm cổ tay Chaeyoung Tzuyu vốn chuẩn bị tiến lên ngăn cản, bởi vì cô biết rõ Lisa quan tâm Chaeyoung đến mức nào, đồ vật mà Lisa quan tâm, cô ắt sẽ bảo vệ tốt. Chỉ là, lời nói và vẻ mặt Irene, khiến cho bình thường Tzuyu mặt than cũng kinh ngạc ngẩn người tại chỗ. Cô ấy cũng thích Chaeyoung? Chỉ có điều cái tên không đúng cho lắm.

Chaeyoung chau mày, cô làm như vậy chẳng qua đang bảo vệ Irene, cô hiểu rõ Lisa bá đạo đến mức nào, cho dù Irene có bối cảnh của đại tiểu thư, nhưng so với Lisa mà nói cũng chỉ là tiểu vu gặp đại vu*

(nôm na gặp người trên cơ, giỏi hơn mình rất nhiều)

Nếu như Lisa biết được Irene thích mình còn uổng phí hướng mình mà đơn phương, vậy Irene cũng có thể bị Lisa...

"Thật xin lỗi, tôi nghĩ Bae tiểu thư nhận nhầm người rồi! Park tiểu thư không phải tên Sunyoung, tên đầy đủ cô ấy là Park Chaeyoung, vị hôn thê của đại tiểu thư nhà chúng tôi!" - tiếng nói lạnh lùng mà trong trẻo của Tzuyu vang lên sau lưng Chaeyoung và Irene. Cô vẫn là giải thích cho rõ ràng, tất cả lấy lợi ích của đại tiểu thư làm trọng.

Irene bị lời nói Tzuyu làm cho kinh ngạc ngơ ngẩn, cô có chút ngạc nhiên nhìn Chaeyoung đang dùng gò má đối mặt cô...

"Chị... chị chính là Park Chaeyoung?" - giọng cô có chút run rẩy.












.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro