Chương 11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau tỉnh lại, Lạp Lệ Sa muốn đem chuyện tối hôm qua nhớ kỹ, không biết viết chữ, trong phòng không tìm được giấy bút, không thể làm gì khác hơn là đi ra cửa mua, nhưng lại không nỡ dùng, giấy bút có thể không tiện nghi, tùy tiện vẽ làm sao được, lại lo lắng đem chuyện hôm qua quên mất, rút tờ giấy, vẽ ra chuyện mình nghĩ, vẽ xong dùng đá đè ở trên bàn, đi nha môn.

Ngày này, Lạp Lệ Sa không có đi khắp nơi, nàng cảm thấy khai trương cửa hàng này, không thể so với khai trương sòng bạc hay quán trà, không biết chữ rất bất tiện. Dù sao cũng là sính lễ, làm thấp kém, mình làm sao dám đi đón Phác Thái Anh. Lạp Lệ Sa tìm được tiên sinh phòng thu chi, nhờ tiên sinh dạy nàng viết chữ. Tiên sinh thấy nàng lăn lộn cho tới bây giờ không dễ dàng, nhận thức được chữ sau này có thể tạo phúc cho Thương huyện, liền đáp ứng, kêu nàng trước tiên đem chữ viết mình biết viết, viết một lần.

Lạp Lệ Sa nhanh chóng viết xuống tên mình, cau mày, suy nghĩ mới viết ra hai chữ xiêu vẹo 'Thái Anh'. Viết xong nhìn một chút, đại khái không có sai đưa cho tiên sinh. Tiên sinh kia nhìn Lạp Lệ Sa cười, hắn đại khái hiểu được tiểu bá vương làm sao đột nhiên sửa lại tính tình, quả nhiên là khó qua cửa tiểu mỹ nhân a. Lạp Lệ Sa thấy hắn cười không giải thích được, hỏi thì không tốt lắm, không thể làm gì khác hơn là đứng ở nơi đó. Tiên sinh cho nàng viết mấy chữ, dạy nàng nhận biết, để cho chính nàng viết 'Sẽ tới viết lại'.

Ngồi xổm ở trong sân nha môn luyện chữ, mấy bộ khoái đi ngang qua, không nhịn được dừng lại nhìn một chút, còn có mấy người gan lớn tiến lên chỉ bảo một hai, Lạp Lệ Sa tính tình chịu nhịn học, những người đó lá gan lớn lên, bắt đầu cười nhạo chữ của nàng, Lạp Lệ Sa nghiêng mắt trừng mắt một cái, những người đó mới thu liễm.

Nàng không đem chuyện này nói với Phác Thái Anh, Phác Thái Anh chỉ xem như nàng học nhanh, có thể đem chữ nhớ, còn vui vẻ nói.

"Ta so với phu tử lợi hại hơn, ngươi xem ngươi học được tốt như vậy!"

Lạp Lệ Sa cười gật đầu, dẫn nàng đi xem giấy bút mình mua về, Phác Thái Anh dạy nàng nắm bút, nghiêm túc bày ngón tay Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa chỉ cảm thấy cầm bút so với cầm đao khó hơn nhiều.

Phác Thái Anh làm mẫu viết trên giấy vài chữ, mấy chữ kia xinh đẹp thoát tục, nhưng tràn đầy hài tử ngây thơ, Lạp Lệ Sa nhìn mấy chữ kia liền cảm giác chữ giống như người, xinh đẹp khả ái. Lại nhìn chữ mình, sao mà xấu xí. Phác Thái Anh không ngại chữ của nàng, hào phóng khen ngợi, Lạp Lệ Sa cảm thấy xấu hổ, ra sức viết chữ.

Lạp Lệ Sa một bên học chữ, một bên sắp xếp chuyện cửa hàng, đợi cửa hàng làm xong hết rồi, liền muốn làm bảng hiệu, thợ mộc để cho nàng đem tên viết xuống, nàng lúc này mới suy nghĩ chuyện đặt tên, nghĩ rất nhiều, học chữ chưa tinh tế. Đối với chữ 'Phác' quá mức khó quên, viết thành 'Lạp Phác', thợ mộc cầm lấy nhìn một cái, gật đầu tán dương.

"Quả thật rất hay a!" Lạp Lệ Sa không hiểu hay ở nơi nào, thấy có người tán dương cho là đúng, gật đầu đáp lại hai tiếng.

Chuyện cửa hàng đã gần xong, Lạp Lệ Sa đi Phác phủ thương lượng hôn sự.

"Nga, phòng cưới không cần chuẩn bị, chúng ta định cho các ngươi thành thân ở chỗ này, thành thân xong ở tại nơi này mà thôi! Thuận tiện."

Phác Lão Gia mở miệng cắt đứt lời Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể gật đầu, trong lòng không thoải mái. Nhắc tới chuyện tu sửa nhà, coi như chỗ ở cũng không tệ, nói thế nào cũng là tâm huyết của mình, Phác gia nhìn cũng không nhìn liền bác bỏ, tuy có thể đến nơi này, vẫn không thoải mái.

"Ngươi không cần phải lo lắng nghe người nói là ở rễ, tất cả làm theo tới đón dâu, ta phái người đem tin tức truyền ra." Phác Phu Nhân cảm thấy nam tử sĩ diện, sợ hư hôn sự, chuẩn bị sẵn sàng, khuyên Lạp Lệ Sa.

"Hừ! Cho ngươi danh phận đón dâu đã là tiện nghi ngươi." Phác Nhuận Sân khinh thường nói.

Lạp Lệ Sa không có nói gì, chẳng qua là cúi đầu nói 'phải'.

Mọi người chọn ngày tốt, đo người may bộ đồ cưới, chọn kiểu mới lạ mắt, nói là cùng nhau chọn, ngược lại đều là Phác gia sắp xếp xong xuôi. Lạp Lệ Sa chỉ cần gật đầu. Đợi chuyện này thỏa thuận xong, Phác Lão Gia để cho Lạp Lệ Sa ở lại dùng cơm, Lạp Lệ Sa vội vả cáo từ.

Lạp Lệ Sa ngồi ở cửa sau, nghe trong sân Phác Thái Anh đang kêu mình, không muốn để ý tới, Phác Thái Anh một mực kêu, giống như là tìm mình. Lạp Lệ Sa không thể làm gì khác hơn là đáp một tiếng, Phác Thái Anh quả nhiên tìm tới. Phác Thái Anh ngồi ở bên cạnh Lạp Lệ Sa.

"Lệ Sa, ngươi làm sao không ở trong nhà ăn cơm, cha nói qua sẽ giữ ngươi lại ăn cơm tối. Chờ ta đi ra không tìm được ngươi."

Lạp Lệ Sa đối với Phác Thái Anh cười cười, không trả lời, nàng dĩ nhiên biết, nếu không phải vì Phác Thái Anh, Phác Lão Gia sợ là không muốn giữ mình lại dùng bữa, bọn họ đối với mình hài lòng, chẳng qua là có thể chiếu cố Phác Thái Anh mà thôi, giống như tìm được một người đáng tin.

"Ngươi cảm thấy ăn cơm nhà ta không ngon có đúng hay không, ta cảm thấy ngươi làm thức ăn rất ngon." Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa không nói lời nào, lại nói.

"Ngươi không phải là bởi vì ta đối với ngươi tốt, có thể chiếu cố ngươi, mới muốn gả cho ta?"

Lạp Lệ Sa không nhịn được hỏi ra, thậm chí không dám nhìn Phác Thái Anh.

"Không phải a, ta muốn chiếu cố Lệ Sa mới muốn gả cho ngươi." Phác Thái Anh cảm thấy có chút kỳ. Lúc này đổi lại làm Lạp Lệ Sa kinh ngạc.

"Ngươi ăn cơm đều không ăn thịt, phải ăn thịt mới được." Phác Thái Anh bắt đầu đếm kỹ điểm không tốt Lạp Lệ Sa.

"Ngươi ngủ thích đá chăn, lần trước đi núi Bình Sơn, ta giúp ngươi đắp chăn nhiều lần ngươi cũng không biết. Mẹ nói thành thân mới có thể ngủ chung, vậy ta muốn gả cho ngươi, mới có thể mỗi ngày đắp chăn cho ngươi. Ngươi còn hay giận, cha nói tức giận rất hại sức khỏe."

"Còn nữa, a Bình nói, nếu như ta không cùng ngươi thành thân, ngươi sẽ cưới cô nương khác, ngươi sẽ đối với nàng tốt, nấu cơm cho nàng ăn, nàng còn có thể đắp chăn cho ngươi, làm quần áo cho ngươi, ngươi không thể nhìn ta, ta không thích như vậy, ta muốn gả cho ngươi. Ta muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ngươi, ta cũng sẽ làm quần áo cho ngươi, ngươi còn không có nói cho ta động phòng là dạng gì!"

Câu nói sau, Lạp Lệ Sa không khỏi có chút đỏ mặt, không để cho Phác Thái Anh tiếp tục nói nữa, Phác Thái Anh thích mình, giống như mình thích nàng vậy.

"Nhưng là, trừ ngươi nói chuyện đắp chăn ra, ta không có cảm giác được ngươi chiếu cố ta a." Lạp Lệ Sa cố ý làm bộ ủy khuất, Phác Thái Anh giật mình:

"Không có sao? Ta có đút ngươi ăn thịt a!"

Lạp Lệ Sa suy nghĩ một chút, thật đúng là mỗi bữa ăn đều có, chỉ là nàng nghĩ Phác Thái Anh thích thôi.

Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa bộ dáng nhớ ra, lại lập tức bổ sung nói:

"Ta còn cho ngươi hôn."

"Không có a." Lạp Lệ Sa mặt đầy quẫn bách.

"Có, ngươi mỗi lần muốn hôn ta sẽ len lén liếc mắt nhìn miệng ta. Nhưng ngươi lại không hôn, không nói cho ta, như thế ta sẽ hôn ngươi rồi, ngươi mỗi lần hôn xong xụ mặt nói với ta không thể tùy tiện hôn, nhưng ta cảm giác trong lòng ngươi rất vui vẻ." Phác Thái Anh nói.

"Cha ngươi để cho chúng ta thành thân xong sẽ ở nhà của ngươi." Lạp Lệ Sa lần đầu tiên cảm thấy Phác Thái Anh thật phiền, sờ trán, không nhịn được chuyển đề tài.

"Ngươi không muốn ở sao?" Phác Thái Anh quả nhiên đi theo Lạp Lệ Sa.

"Không phải, chẳng qua là nơi đó ta chuẩn bị thật lâu, ngươi nhìn trong sân ta còn dựng xích đu." Lạp Lệ Sa có chút không được tự nhiên, thật như vậy, nàng không phải là sợ người khác nói nàng ở rể, chẳng qua là nàng cảm thấy ở tại Phác gia sẽ không được tự nhiên, huống chi mình không phải không có nhà, một mảnh tâm huyết của mình làm sao để cho người ta không coi trọng như vậy.

"Vậy chúng ta có thể ở hai bên a. Chúng ta muốn ở nơi đó thì ở, muốn ở nơi này thì ở, không phải tốt hơn sao? A Bình nói thành hôn xong ta đi theo ngươi, ngươi ở chỗ nào ta ở chỗ đó."

Phác Thái Anh không hề hiểu Lạp Lệ Sa khổ sở cái gì, chỉ cảm thấy mọi thứ rất đơn giản, dù sao hai nhà cách không xa, nếu muốn nhìn cha mẹ liền đi về xem một chút.

Lạp Lệ Sa nghe nàng nói, cũng cảm thấy chuyện đơn giản, dù sao cưới Phác Thái Anh, không phải cưới ông lão Phác gia kia.

Hai người nói một hồi lại bắt đầu viết chữ, Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa tiến bộ thật nhanh, bỉu môi không vui.

"Tại sao ngươi học được nhanh như vậy, những chữ này ta học thật nhiều năm."

"Bởi vì ngươi dạy tốt a." Lạp Lệ Sa nhéo mặt Phác Thái Anh, Phác Thái Anh quả nhiên lập tức thay đổi mặt, cười rất vui vẻ.

Bộ đồ cưới, nếu có lòng thì chính cô dâu tự mình chuẩn bị, nhưng không phải là ai cũng có thể làm tốt, có nhiều tiểu thư nhà giàu nhờ người làm, vì thế tự tay cô dâu làm ngày càng ít, vừa vặn Phác Thái Anh yêu thích thêu, làm bộ đồ cho mình cùng Lệ Sa, hết sức để ý, nói thế nào cũng phải tự làm, vui vẻ chuẩn bị, ngay cả Lạp Lệ Sa cũng không thể nào phản ứng.

Mỗi lần Lạp Lệ Sa đến cửa tìm nàng, chưa nói được mấy câu, nàng lấy lý do bận chuyện đuổi Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa không thể làm gì khác hơn là an phận chuẩn bị chuyện đám cưới.

Hôn sự nàng không cần lo liệu, nàng lo liệu cũng không được gì, tự Phác gia an bài. Nàng chỉ trông cửa hàng, liên lạc khắp nơi các tiệm vải, thợ mộc, thợ rèn, thừa dịp lần này mình làm chuyện vui, sắp xếp một ít thói quen, đồ cần dùng đều biết rõ ràng, tiệm thêu thì không cần liên lạc, Phác gia ở chỗ này, cùng Phác gia hợp tác cửa hàng có thể nổi tiếng vài phần, lại có Phác Thái Anh làm, hướng về phía thêu phẩm, sợ là có không ít người chiếu cố. Phác Lão Gia sảng khoái, quyết định hợp tác.

Đại đa số tấm vải đỏ không cần thêu, chẳng qua là bộ đồ, khăn cô dâu đội đầu, cửa hàng cần thêu. Lạp Lệ Sa ở không, suy nghĩ, không bằng đem tấm vải đỏ thượng đẳng dùng kim tuyến thêu chút hoa văn lên, coi như thành thượng đẳng tốt nhất, như vậy không nhàm chán, suy nghĩ kêu tú nương thêu, dùng chính hôn sự của mình, quả nhiên nhìn không tệ, mới kêu tú nương tiếp tục thêu, thêu không được nhiều, dẫu sao người muốn mua thượng phẩm tốt nhất không nhiều, còn có rất nhiều khăn cô dâu đội đầu cửa hàng mới làm, tú nương cũng sẽ không rối.

Đợi hôn sự đến gần, Phác Thái Anh bộ đồ cưới cũng làm xong, cửa hàng Lạp Phác đều chuẩn bị xong, tùy thời có thể khai trương, ngay cả bảng hiệu cũng treo lên, phía trên đắp tấm vải đỏ, chờ ngày thành thân vén lên.

Tất cả mọi thứ đều an tĩnh, chẳng qua là Phác Thái Anh ở nhà làm loạn, bởi vì nhiều ngày nàng không thấy Lạp Lệ Sa, trước vẫn còn bận làm đồ cưới, không cảm thấy gì, hôm nay làm xong, phải đi tìm nàng, người nhà không cho, nói là trước ngày thành thân không thích hợp gặp mặt. Nếu không có a Bình chuyển thông tin cho hai người, Phác Thái Anh e là không an phận. Cũng làm khó cho hai người yêu nhau mà một người không biết chữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro