Chương 14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Phác Thái Anh để cho Lạp Lệ Sa đi thanh lâu, Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh thật lâu không nói ra lời. Nương tử mình thật đúng là quan tâm, biết mang thai không thể cùng phòng nên để cho nàng đi thanh lâu.

"Ta không đi." Lạp Lệ Sa cự tuyệt, thanh lâu có cái gì tốt chơi, còn phải tiêu tiền.

"Ai nha, ca ca mỗi lần đi thanh lâu tẩu tẩu cũng rất lo lắng, nàng đi cùng hắn tẩu tẩu không lo lắng."

Phác Thái Anh hướng dẫn từng bước, vừa làm nũng vừa dụ dỗ. Lạp Lệ Sa đầu óc thiếu chút nữa uốn cong. Đại tẩu bởi vì đại ca đi thanh lâu mà không vui liền để cho tướng công mình đi theo? Lúc nào, trong lòng gan lớn như vậy?

"Nàng biết thanh lâu là địa phương nào sao?"

"Dĩ nhiên biết a, là địa phương nói chuyện làm ăn." Phác Thái Anh như chuyện đương nhiên đáp trả.

"Đại tẩu nói cho nàng?"

Trên đường đứa trẻ bảy tám tuổi đều biết thanh lâu làm gì, ở đây lại có Đại tiểu thư cho rằng thanh lâu nói chuyện làm ăn.

"Ừm, mẹ cũng nói như vậy."

Lạp Lệ Sa vừa nghe, chẳng lẽ Phác Lão Gia cũng đi thanh lâu nói chuyện làm ăn? Những thứ này nam tử thật đúng là thích tìm hoa a, may là mình cưới nương tử, nếu là gả cho tướng công, há chẳng phải là ở nhà chờ hắn từ thanh lâu trở về. Nàng còn không đánh gãy chân hắn?

"Trong thanh lâu a, tất cả đều là cô nương, nơi đó mới không phải nói chuyện làm ăn, nam tử đến đó tìm vui sướng, chẳng qua là bọn họ thích nói đi chỗ đó nói chuyện làm ăn thôi." Lạp Lệ Sa giải thích cho Phác Thái Anh. Để Phác Thái Anh có thể thu hồi không cho nàng đi thanh lâu. Ngày hôm qua nàng mới vừa đếm qua tiền, khi đứa bé ra đời cần dùng tiền không ít.

Tuy nói các nàng còn ở tại Phác gia, nhưng có thể Phác gia không hề nuôi nàng. Mỗi lần nhìn mình cùng Phác Thái Anh đồ mặc không giống nhau, liền muốn nói cho Phác Lão Gia, ở rể không quan hệ, vợ chồng mỗi ngày ăn cùng nhau ở cùng nhau. Mặc quần áo không giống nhau không được tốt.

Nhưng vì không tiện mở miệng, mới mua hai bộ đồ mới, còn mang thai đứa bé, chắc hẳn là mình nuôi, thật nhiều tiền, không thể thua kém. Đứa nhỏ này họ Lạp, Phác gia cần làm gì chứ.

"Nơi đó chơi rất tốt sao?" Phác Thái Anh không hiểu lắm, còn tưởng rằng nơi đó có đồ chơi mới mẽ gì.

"Nam tử đi nơi đó tìm cô nương làm chuyện thẹn thùng. Cho nên a, nàng đem ta giữ chặt, không thể để cho ta đi địa phương đó." Lạp Lệ Sa nói chuyện thật giống như đang nói chuyện yêu ma quỷ quái, Phác Thái Anh so với nàng kinh ngạc.

"Vậy nàng càng cùng ca ca đi, phải xem chừng hắn, khó trách tẩu tẩu không vui như vậy."

"Nàng không lo lắng tướng công của nàng sao?"

"Nàng không phải là nam." Phác Thái Anh một bộ dáng không sao.

Lạp Lệ Sa hết lời chống đở. Lạp Lệ Sa ngồi ở trong kiệu đi thanh lâu, còn đang suy nghĩ mình rốt cuộc đi nơi nào. Phác Nhuận Sân rất không muốn mang em rể đi, không thể làm gì khác hơn là mang nàng tới gặp một chút cảnh đời.

Lạp Lệ Sa tiểu bá vương thật thân thiện, một không cướp dân nữ, hai không tới thanh lâu. Nguyên nhân thực sự không có hứng thú thôi. Thậm chí ngay cả trêu đùa dân nữ cũng không thường phát sinh, cho nên không quen tay, trêu đùa Phác Thái Anh ngược lại bị Phác Thái Anh thu phục. Tuy là không lưu luyến, Lạp Lệ Sa cũng đã tới thanh lâu mấy lần, chỉ ứng phó. Nàng làm cái chuyện không lịch sự này, mới không có người hoài nghi tới nàng là nam hay nữ.

Lạp Lệ Sa căn bản đối với nữ sắc không có hứng thú, thậm chí nghe mùi son phấn có chút chán ghét, vẫn nghĩ không ra vì sao nam tử thích tới nơi này, hết nhìn đông tới nhìn tây tất cả không thể vào mắt, cũng may Phác Nhuận Sân an bài ghế ngồi trong phòng dễ chịu hơn một chút, nghe tiếng đàn, học Phác Nhuận Sân phương pháp làm ăn, âm thầm chậc lưỡi hít hà, quả thật là làm ăn lớn, nói cái gì nghe không hiểu, mình làm ăn nhỏ là tốt rồi.

Nghe không hiểu, Lạp Lệ Sa lại bắt đầu quan sát nam nữ tới.

Phác Nhuận Sân cùng Lưu gia Nhị thiếu gia, nhà nuôi tằm, chuyên sợi tơ thượng đẳng, coi như là tuấn tú, không thua được Phác Nhuận Sân mấy phần, lại thấy bên cạnh mấy cô gái, tướng mạo đúng là không tệ, có quyến rũ, cũng có trẻ trung, nhích sang nhìn lại người ngồi đánh đàn có ý vị khác, tóm lại so với mình đẹp mắt, Lạp Lệ Sa lại bắt đầu suy tư, đối với nam nữ không có hứng thú gì. Chẳng lẽ mình thật trông mặt mà bắt hình dong? Hai thiếu gia coi như lịch sự đi theo mấy người lại có chút vội vàng, tại chỗ này dám làm động tác to gan. Lạp Lệ Sa nhíu mày, nhìn người khác. Thời gian lâu, trong phòng người càng ngày càng lớn gan, cô nương kia phục vụ Lạp Lệ Sa ngồi vào trên đùi Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa đẩy ra.

"Nặng a, ngươi ngồi trên ghế đi."

Mấy người lục đục dẫn cô nương rời đi, Lạp Lệ Sa nghe không hiểu đàn cũng nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, như ngồi bàn chông, nhìn Phác Nhuận Sân nào có ý muốn đi, sợ là chờ lát nữa muốn lưu lại qua đêm, mình lại không muốn ở chỗ này qua đêm, dứt khoát đứng dậy cáo từ.

"Anh Nhi đang có mang, ngươi ở chỗ này một đêm không có gì đáng ngại." Phác Nhuận Sân cho là Lạp Lệ Sa sợ mình nên nói một câu. Lạp Lệ Sa cười khan mấy tiếng:

"Anh Nhi mang thai, người có nhiều bất tiện, ta trở về chăm sóc mới yên tâm."

"Không nghĩ tới muội phu ngươi ngược lại là một người quan tâm nương tử như vậy."

Lưu Văn không hề trực tiếp hướng về phía Lạp Lệ Sa nói chuyện, thậm chí cả buổi tối đều không nhìn Lạp Lệ Sa.

"Người nghèo mà, chỉ một nương tử, không quan tâm không được."

Lạp Lệ Sa không chấp nhất cười cười liền đi, không phản ứng lại Lưu Văn.

Lạp Lệ Sa rón rén bò lên giường, ngay cả đèn cũng không đốt, thiếu chút nữa đụng vào cột giường, mới vừa nằm xuống Phác Thái Anh liền dính vào.

"Nàng đã về rồi."

"Nàng còn chưa ngủ?" Lạp Lệ Sa vội vàng xoay người ôm lấy Phác Thái Anh.

"Ừm, ta chờ nàng trở lại." Phác Thái Anh thanh âm mang giọng mũi, hiển nhiên là mệt nhọc.

"Nàng không ôm ta, ta không ngủ được." Phác Thái Anh đang thấp giọng oán giận, lại nghe thấy mùi trên người Lạp Lệ Sa:

"Thật thúi!"

"Ta đã tắm lâu rồi. Ngày mai phơi nắng không thúi nữa. Mau ngủ mau ngủ." Lạp Lệ Sa tự nhiên vui mừng vì Phác Thái Anh vẫn chờ nàng, lại đau lòng nàng ngủ trễ như vậy, đưa tay vỗ nhẹ lưng Phác Thái Anh, dỗ nàng chìm vào giấc ngủ.

Ngày thứ hai Phác Thái Anh biết được Lạp Lệ Sa không có đem đại ca mang trở lại, bắt đầu oán trách Lạp Lệ Sa nói không có làm được. Lạp Lệ Sa đau khổ:

"Trời ơi, nàng không biết ở đó có nhiều nguy hiểm, ta có thể trở về đã vô cùng may mắn, còn ý nghĩ mang hắn trở lại? Lần sau loại chuyện này ngàn vạn lần không nên để cho ta đi làm, nói chuyện làm ăn như vậy, hết lần này tới lần khác phải đi thanh lâu, đây chính là 'Có dụng ý khác', ta nghĩ rằng dọn về nhà mình đi, người nơi này quá loạn, bầu không khí quá kém, cẩn thận ảnh hưởng đứa bé."

"Ca ca đến bây giờ còn chưa trở lại. Tẩu tẩu thật là rộng lượng, không phái người gọi trở về. Nếu là nàng tối hôm qua không trở lại, ta nhất định phải gọi người đi tìm nàng."

Phác Thái Anh hết sức không thể hiểu được đại tẩu, nhớ tới mẫu thân trước kia cũng như vậy, càng phát giác ánh mắt mình tốt, tìm tướng công không đi thanh lâu.

"Ôi chao, nào có người hào phóng, để cho tướng công nhà mình đi thanh lâu. Nếu là sinh ra nữ nhi, không thể để cho nàng học người lớn như vậy." Lạp Lệ Sa ngồi ở sân chuyên tâm đút Phác Thái Anh ăn bánh ngọt, không nhìn phong cảnh chung quanh, ngược lại là Phác Thái Anh cắn bánh ngọt nhìn đông nhìn tây, bên cạnh cũng chỉ có a Bình đi theo.

"Nàng hôm nay không cần đi nha môn sao?" Phác Thái Anh cảm thấy Lạp Lệ Sa có thể phụng bồi mình thì rất vui vẻ, nhưng lại cũng không muốn trễ nãi nàng làm việc.

"Nàng thật vất vả muốn dưỡng tốt nàng, cùng nàng đi tới đi lui. Trong nha môn đã báo cáo nghỉ, tuy nói không nằm ở trên giường, thuốc dưỡng thai vẫn phải uống." Vừa nói vừa phân phó a Bình đem thuốc bưng lên. Sáng sớm chuẩn bị xong, a Bình bưng hai chén đi lên. Lạp Lệ Sa bưng lên một chén, khí phách nói.

"Vi phu cạn trước vì kính nàng." Từng ngụm từng ngụm đem thuốc uống. Phác Thái Anh cũng bưng lên, cầm chén cùng Lạp Lệ Sa đụng một cái, uống hết toàn bộ.

Phác Thái Anh ban đầu bệnh, uống không ít thuốc, cho tới nay uống thuốc đã thành thói quen, chẳng qua là tính khí con nít nháo không uống, Lạp Lệ Sa uống cùng nàng, nàng mới ngoan ngoãn uống thuốc, ngược lại cảm thấy vui. Làm a Bình lo lắng, cô gia uống như vậy có vấn đề hay không.

"Thật giống như không có lớn nha." Hai người trở lại phòng, Phác Thái Anh vén lên quần áo cúi đầu nhìn bụng mình.

"Nàng xem, lớn không ít a." Lạp Lệ Sa nhìn, vén lên quần áo giống Phác Thái Anh.

"Hình như là lớn." Phác Thái Anh nhìn bụng Lạp Lệ Sa, lại nhìn mình. Vỗ bụng Lạp Lệ Sa, lại muốn vỗ bụng mình.

"Nàng đánh nhẹ thôi, đứa bé bị nàng đánh lệch a. Làm sao có thể đánh loạn như vậy." Lạp Lệ Sa vội vàng ngăn lại.

"Ta nghe thanh âm khác biệt." Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa ngăn, không muốn động thủ. Cúi đầu nhìn bụng mình.

"Nàng coi như dưa hấu à, còn vỗ vỗ nghe thanh âm. Nàng đánh bụng ta thì được, còn bụng nàng thì sờ sờ thôi, có hiểu hay không?" Vừa nói vừa vỗ bụng mình, phát ra thanh âm bịch bịch, chọc cho Phác Thái Anh cười không ngừng.

"Cẩn thận đừng để bị lạnh." Lạp Lệ Sa đem quần áo Phác Thái Anh kéo lại tốt, không để cho nàng vén lên. Thuận thế sờ bụng một cái, cảm giác hơi lớn.

"Lệ Sa, nghe mẫu thân nói, tẩu tẩu muốn tìm tiểu thiếp cho ca ca. Tiểu thiếp có phải là mấy đại nương phụ thân dưỡng ở Tây Uyển không?"

Phác Thái Anh ngồi ở trong thùng nước tắm, Lạp Lệ Sa đang giúp nàng chà lưng. Lạp Lệ Sa dừng một chút, làm sao gọi là đại nương, rõ ràng so với các nàng không lớn hơn mấy tuổi.

"Ừm, Không sai biệt lắm. Tiểu thiếp đại ca nàng nuôi."

Đương triều tiểu thiếp địa vị rất thấp, chỉ so với nha đầu lớn hơn, nói là cưới, nhưng là ngay cả đón dâu cũng không đi, chỉ gọi người mang từ cửa sau vào sân. Giống như tiểu thiếp của Phác Lão Gia, đều ở Tây Uyển nhìn thấy Phác Thái Anh còn phải hành lễ dù được cưng chìu. Để cho tướng công đi thanh lâu còn không bằng cho hắn nạp tiểu thiếp.

"Vậy nàng phải cưới tiểu thiếp sao?" Phác Thái Anh biết phụ thân thường xuyên đi Tây Uyển, để mẫu thân một người trong phòng. Nàng sợ Lạp Lệ Sa cũng như vậy, nạp thiếp liền hướng bên kia chạy đi.

"Ta chỉ phục vụ một mình nàng, ta cưới tiểu thiếp làm gì, cùng nhau phục vụ nàng?" Lạp Lệ Sa cảm thấy Phác Thái Anh nghĩ thật nhiều, đây là thần trí của hài đồng, nếu là thần trí minh mẫn, mình còn có thể ra cửa sao.

"Rất nhiều rất nhiều người cưới tiểu thiếp. Mẫu thân trước kia thường nói qua, nếu ta lập gia đình để cho Hồng Mai cùng đi làm thiếp chiếu cố ta."

Phác Phu Nhân vốn là tính toán như vậy, Hồng Mai là nha đầu thiếp thân của nàng. Nàng thấy Lạp Lệ Sa đối với Phác Thái Anh quan tâm lại ở tại Phác gia nên không có nhắc tới chuyện này, nếu Lạp Lệ Sa đi thanh lâu, thì có lẽ phải cưới Hồng Mai.

"Ưm? Vậy ta cưới nàng, làm sao còn chưa cho ta cưới tiểu thiếp?" Lạp Lệ Sa cố làm vẻ bất mãn. Suy nghĩ quả thật là không giống nhau.

"Nàng thật muốn tiểu thiếp, nàng nạp đi ta không sao!" Phác Thái Anh rất là hào phóng.

"Tính toán một chút, ta không có tiền nuôi tiểu thiếp, ta còn phải dành tiền cho cho hài tử đi học!" Lạp Lệ Sa mới không giống Phác Thái Anh, thê thiếp đều là nàng. Vậy nàng không phải phục vụ nhiều.

"Có tiền cũng không cho phép nuôi! Nàng nếu muốn tiền, nàng nói với ta, ta sinh thêm cho nàng đứa bé." Phác Thái Anh giúp Lạp Lệ Sa tính toán, Lạp Lệ Sa khen ngợi không dứt, nương tử nhà mình quả nhiên là tính toán tỉ mỉ, thông minh lanh lợi a.

[ Ây da tớ đã cố gắng hết sức rồi. Sửa không nổi nữa á...cũng là chuyện mang thai không có giải thích...ai muốn xem tiếp thì sang fic Thiên Sân Một Đôi xem nha... Tớ chịu rồi... Sorry :)) ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro