Chương 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạp Lệ Sa thấy nàng khóc, lại phiền lòng, nhưng lại không thể bỏ mặc nàng, chỉ đứng nhìn nàng khóc, Phác Thái Anh thấy nàng không đi, nên cũng không khóc nữa, Lạp Lệ Sa nhìn nàng khóc thút thít một lúc lâu mới hiện lên nét mặt tươi cười.

Lạp Lệ Sa dẫn Phác Thái Anh đi khắp nơi, thấy thời gian đã trễ dẫn nàng trở về. Phác Thái Anh hẹn nàng ngày mai lại gặp, Lạp Lệ Sa chẳng qua là cười cười, không trả lời.

Phác Thái Anh trở về phủ rất là vui vẻ, đối với cha mẹ huynh trưởng nói chuyện cũng hiểu chuyện không ít, Phác Lão Gia vuốt râu rất là vui vẻ yên tâm.

"Anh Nhi quả thật trưởng thành." Phác Thái Anh bộ dáng thẹn thùng chọc cho cả nhà cười to.

Chẳng qua là ngày vui ngắn ngủi, hôm sau Phác Thái Anh si ngốc ở cửa đợi Lạp Lệ Sa đã lâu cũng không thấy tới. Phác Nhuận Sân khuyên nàng trở về cũng không chịu, chỉ nói.

"Đợi một lát nữa nàng sẽ tới." Phác Nhuận Sân không thể làm gì khác hơn là cùng nàng đứng chờ, muốn nói vài lời dỗ nàng vui vẻ, không hề có hiệu quả.

"Nàng có phải không muốn Anh nhi hay không?" Rốt cuộc trời đã tối, nàng chu miệng, dựa vào Phác Nhuận Sân khóc lớn.

"Như thế nào không muốn, có lẽ là hắn quá bận rộn, ngày mai ca dẫn ngươi đi tìm hắn có được không?" Phác Nhuận Sân thấy vậy, hận không thể túm tên Lạp Lệ Sa đánh, không thể làm gì khác hơn là dỗ nàng.

"Anh nhi có phải quấy rầy nàng làm việc hay không?" Phác Thái Anh nghe Phác Nhuận Sân nói, khóc nhỏ một chút. Phác Thái Anh muốn đi tìm Lạp Lệ Sa, nhưng lại sợ chọc nàng phiền toái.

"Sẽ không, thấy ngươi, hắn cao hứng còn không kịp đâu." Phác Nhuận Sân vỗ nhẹ lưng Phác Thái Anh.

"Mới không phải, ngày hôm qua nàng không vui." Phác Thái Anh không tin.

"Hắn tại sao không vui?" Phác Nhuận Sân suy nghĩ, tuy nói tâm trí em gái nhà mình có chút vấn đề, có thể nói về dung nhan và gia thế người muốn cầu hôn đến cửa không ngừng, Lạp Lệ Sa điều kiện như vậy có được Anh nhi nên vui mới đúng, nghe Anh nhi nói đến, ngược lại là ngày hôm qua hai người cãi nhau không vui, hôm nay cố ý không đến.

"Anh nhi, Anh nhi nói muốn làm nương tử nàng, nàng không muốn." Phác Thái Anh nói cũng cảm thấy có chút thẹn thùng, đỏ mặt cúi đầu, len lén lau nước mắt, lại giương mắt len lén nhìn ca ca mấy lần, thấy ca không có trêu chọc mới ngẩng đầu lên.

Phác Nhuận Sân quả thực không hiểu Lạp Lệ Sa bất mãn cái gì, theo lý ngại chuyện tâm trí nàng, ngày thứ hai không đến, chẳng lẽ hắn chỉ muốn cùng Anh nhi làm người bạn, lưu manh cũng có trái tim thuần khiết như vậy?

"Hắn có nói gì nữa không?"

"Cửa cái gì hộ cái gì đó, có phải hay không chúng ta ở quá xa?" Phác Thái Anh nghe Lạp Lệ Sa nói, lại không thể nói ra nàng là nữ tử, cố gắng suy nghĩ môn đăng hộ đối nói thế nào. 

"Vậy Anh nhi đối với hắn có yêu thích không?" Phác Nhuận Sân nghe hiểu, lần này đối với Lạp Lệ Sa hứng thú, người này tự biết mình, còn hiểu môn đăng hộ đối, xem ra ánh mắt cha thật sáng nhìn một lần ra người tốt.

"Nhưng là Lệ Sa không thích Anh Nhi." Phác Thái Anh không ngừng bận rộn gật đầu.

"Ai nói hắn không thích, hắn chưa nói ra không thích, có thể trong lòng thích nha, thích không phải dựa vào miệng nói, phải dựa vào cảm thụ trong lòng." Phác Nhuận Sân xem ra, Lạp Lệ Sa cũng không phải là không thích Anh Nhi, chẳng qua là ngại gia cảnh, không dám vọng tưởng thôi, hôm nay hành động như vậy là muốn chặt đứt ý niệm của Anh Nhi, người này khá, Anh Nhi cũng khó lòng mà không thích, tất nhiên phải giúp Anh Nhi đoạt được.

"Vậy ngươi tự mình suy nghĩ, hắn đối với ngươi tốt không?" Hắn thấy Phác Thái Anh không quá hiểu, đổi cách giải thích khác.

"Tốt, giống như cha mẹ đại ca." Phác Thái Anh suy nghĩ cười ngọt ngào.

"Hắn nếu không phải thích ngươi, tại sao lại đối với ngươi tốt chứ?"

"Vậy hắn vì sao không muốn cưới ta?" Phác Thái Anh ngồi ở bên cạnh Phác Nhuận Sân, nửa tin nửa ngờ nói.

"Chuyện này không biết, đợi ca ca cùng cha nói, đi tìm hắn hỏi là được. Hắn sợ ca với cha không đồng ý."

Hai huynh muội ngồi ở trên bậc thang trước cửa, ngươi một câu ta một câu trò chuyện, Phác Phu Nhân đứng ở phía sau tâm tình khá phức tạp lệ rơi xuống, không biết là đau lòng con gái nhà mình hay là rốt cuộc tìm được con rể nên kích động. Nếu Anh Nhi không phải bị bệnh, nhất định là một người thông minh, như thế có thể yên tâm. Bây giờ ngay cả chọn con rể cũng không dễ dàng, lại sợ Anh Nhi bị khi dễ, lại sợ Anh Nhi thua thiệt, hôm nay Anh Nhi tự mình chọn người yêu thích, tuy nói điều kiện không được, nhưng là một người biết lý lẽ, đối với nàng tốt, cũng là hiếm thấy.

Lạp Lệ Sa thân thế đơn giản, không bao lâu đều tra được rõ ràng, Phác Phu Nhân thấy nàng chưa từng khi dễ phụ nữ và trẻ con, hôm nay biết cầm tiền làm ăn, tuy nói sòng bạc không phải làm ăn tốt, nhưng cũng là làm ăn, thật đúng là cha mẹ vợ nhìn con rể, càng xem càng vui mừng, ăn cơm tối, Phác Phu Nhân kéo Anh Nhi nói chuyện, nếu thật lòng thích vậy thì phải nắm chặt, phải bảo vệ mình tốt, đừng để cho mình bị thua thiệt, Phác Thái Anh nghe không hiểu lắm.

Hôm sau, Phác Nhuận Sân quả nhiên mang Phác Thái Anh đến nha môn, một đám sai dịch trợn mắt hốc mồm, Lạp Lệ Sa thầm than mình rước lấy nhiều phiền toái lớn. Chuyện trong nháy mắt đó, tựa như toàn huyện mọi người đều biết Lạp Lệ Sa cùng Phác Đại tiểu thư có mối nhân duyên.

"Lệ Sa, ngày hôm qua ngươi tại sao không đến tìm ta?" Phác Thái Anh vừa thấy được Lạp Lệ Sa đi tới, hoàn toàn không để ý Phác Nhuận Sân cảm thụ.

"Ách.... Nha môn chuyện nhiều, chờ ta làm xong cũng đã trễ, nên không đi tìm ngươi." Lạp Lệ Sa có chút chột dạ.

"Ta bây giờ cũng có rất nhiều chuyện phải làm đây, ngươi đi về trước đi." Vừa nói hạt dưa cầm trên tay bỏ xuống bàn, vỗ vạt áo, phủi đi những mảnh vụn, lại đem đao rút ra lau, nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, dù da mặt dày đi nữa cũng có chút ngượng ngùng.

"Không có sao, ta chờ ngươi." Phác Thái Anh ngồi xuống ghế, cười híp mắt nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa nói.

Lạp Lệ Sa vừa thấy nàng không đi, hướng Phác Nhuận Sân nhìn, suy nghĩ Phác gia không muốn Phác Thái Anh cùng mình đi chơi, sợ là Phác Nhuận Sân tìm tới mình gây phiền toái, khẽ lắc đầu một cái, tỏ ý mình cùng Phác Thái Anh không có quan hệ. Ai ngờ Phác Nhuận Sân không hề phản ứng nàng, cùng Phác Thái Anh nói mấy câu liền đi. Lạp Lệ Sa hận không được đi theo hắn, lại nhìn Phác Thái Anh bên cạnh nghiêm túc nhìn chằm chằm mình, lùi về một bước, tiếp tục lau đao.

Lạp Lệ Sa một bên lau đao, vừa nghĩ tới trong nha môn có chuyện gì cần làm hay không, không thể ở chỗ này lau đao một ngày, đao này mỏng, không cần lau a. Suy nghĩ, Lạp Lệ Sa ở trong nha môn đi xung quanh, làm bộ như đang kiểm tra, làm bộ gật đầu, thấy người đang ngủ gà ngủ gật, gật đầu nói: Ừm, ngủ không tệ. [ :)) ủa??? ]

Không phải Lạp Lệ Sa không biết làm chuyện gì, thật sự là trong nha môn không có chuyện gì làm, ngay cả sai dịch cũng nhàn rỗi ngủ gật, nàng làm bộ đầu có cái gì làm. Phác Thái Anh một mực đi theo Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa đi đến chỗ nào nàng đi theo đến đó, Lạp Lệ Sa làm bộ xem xét, nàng cũng chỉ là nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa cười, Lạp Lệ Sa thấy nàng bộ dáng thâm tình, quả thực ức chế, nói không được, đuổi không đi, sợ là mình chạy đi, sẽ bị Phác phủ bắt trở lại cho Phác Thái Anh.

Nói đến, nàng không ghét Phác Thái Anh, thậm chí là thích, chỉ là thích này kiểu kia, nàng xem Phác Thái Anh là muội muội, từ nhỏ chơi cùng một đám nam tử lớn lên, hôm nay tất cả đều là cùng nam tử làm việc với nhau, chưa từng có nữ tử nào chơi cùng nàng, thật vất vả có người nguyện ý chơi cùng nàng, dĩ nhiên là xem như muội muội thương yêu thật tốt, chẳng qua là, muội muội này biết được mình là nữ tử, vẫn muốn gả cho mình đây là đạo lý gì a, loại này làm sao chấp nhận được a.

Lạp Lệ Sa cuối cùng đi bộ xong, đang muốn tìm cái ghế ngồi xuống, Phác Thái Anh bưng hạt dưa tới, Lạp Lệ Sa không nhịn được sờ đầu nàng, nhận lấy hạt dưa lột cho nàng, ôn nhu như vậy, Phác Thái Anh ăn hạt dưa không chặn nổi miệng nói:

"Lệ Sa nguyện ý cưới Anh Nhi sao?"

Lạp Lệ Sa quả thực không biết làm như thế nào, ngay cả hạt dưa cũng không muốn ăn, Phác Thái Anh làm sao, chỉ cần mình mềm lòng một chút, liền hỏi mình muống kết hôn với nàng không, không nói nàng có mệt hay không, không phải cho ít hạt dưa sao, nếu thế gian này mọi nữ tử đều như nàng, không cần người mai mối.

"Ngươi cả ngày suy nghĩ chuyện kết hôn, ngươi biết kết hôn là gì không?" Mấy lần dày vò, Lạp Lệ Sa quả thực không chịu nổi, kéo Phác Thái Anh đi tới một nơi không người.

"Dĩ nhiên là biết, kết hôn phải mặc giá y, ta biết làm giá y rất đẹp, kết hôn còn có kiệu hoa, còn phải bái đường rồi vào động phòng." Phác Thái Anh vừa gật đầu vừa trả lời. Lạp Lệ Sa thiếu chút nữa thì nói ra, không tệ lắm, biết thật nhiều. Lại nghĩ tới dự tính ban đầu, lời đến khóe miệng vòng lại.

"Vậy ngươi có biết vào động phòng làm gì?"

"Biết a, ca ca cưới tẩu tẩu ta đã thấy, vén khăn đội đầu cô dâu, uống rượu giao bôi." Phác Thái Anh hơi ngước đầu, mặt đầy đắc ý, Lạp Lệ Sa vừa thấy liền biết, nhất định là Phác Thái Anh đòi muốn xem, Phác gia đối với nàng ngược lại là cưng chìu.

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó liền ngủ nha." Phác Thái Anh một bộ xem thường Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa cắn răng nói:

"Đó là dỗ ngươi thì sao, nào có ngủ. Tất nhiên có một số việc không thể nói cùng ngươi." Lạp Lệ Sa vừa nói học hình dáng Phác Thái Anh nghiêng đầu xem thường, tính tình thật trẻ con.

Phác Thái Anh quả nhiên đi lên truy hỏi.

"Anh Nhi sợ đau không?" Chẳng biết lúc nào, Lạp Lệ Sa gọi Phác Thái Anh là Anh Nhi như vậy.

"Sợ!" Phác Thái Anh lập tức buông lỏng tay Lạp Lệ Sa, giống như là sợ nàng ấy đánh nàng vậy, có chút không hiểu nhìn Lạp Lệ Sa.

"Động phòng là phải đau, kết hôn nào giống như ngươi nghĩ đơn giản như vậy." Lạp Lệ Sa thấy Phác Thái Anh bộ dáng khó xử, thì có chút đắc ý, còn đắc ý không được bao lâu, Phác Thái Anh lại hướng Lạp Lệ Sa nói:

"Nếu cùng ngươi liền không sợ." Bộ dáng kia giống như là lấy hết dũng khí.

Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh hướng nàng cười, Lạp Lệ Sa trời xui quỷ khiến nghiêng đầu hôn tới, chẳng qua là nhẹ nhàng đụng một cái, giật mình tỉnh lại, lập tức lùi lại, giương mắt nhìn Phác Thái Anh, Phác Thái Anh cúi xuống nhìn hai tay cầm cánh tay Lạp Lệ Sa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, Lạp Lệ Sa cảm thấy lông mi thật dài của Phác Thái Anh phủ trên mặt nàng.

Trong lúc nhất thời, giữa hai người tràn đầy mùi vị mập mờ, Lạp Lệ Sa có chút xấu hổ, Phác Thái Anh nhẹ nhàng mở miệng.

"Không đau."

Dập tan bầu không khí ái muội, Lạp Lệ Sa bất đắc dĩ nói:

"Ta không phải nói cái này."

"Vậy ngươi nói cái nào? Chúng ta thử xem." Lạp Lệ Sa không giống Phác Thái Anh, dè đặt, xấu hổ, nhưng lại không thể nói cho nàng, có chút tức giận nói:

"Làm sao có thể thử chứ? Ai muốn thử với ngươi a?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro