Chương 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"A, ta chợt nghĩ đến mẹ có nói qua không được cho nam tử hôn." Phác Thái Anh lúc này đột nhiên nhớ tới.

"Đúng nha, ngươi thấy ta hôn ngươi, ta không phải là người tốt, ngươi không nên gả cho ta." Lạp Lệ Sa nói.

"Ngươi là nữ!" Ai ngờ Phác Thái Anh nhảy tới trước mặt Lạp Lệ Sa, hai tay khoác lên cổ Lạp Lệ Sa, nhẹ giọng nói.

"Trời a, nhất định là ngươi luôn nghĩ chuyện kết hôn, ta bây giờ thật không bình thường." Lần này sợ người khác nghe tới, làm Lạp Lệ Sa không bình tĩnh được, nội tâm bị Phác Thái Anh lôi ra.

"Ngươi hiện tại có muốn cưới ta không?" Lạp Lệ Sa vừa nói tới, Phác Thái Anh lại nghĩ tới vấn đề này nói.

"Ngươi biết ta là nữ tử, nữ với nữ không thể kết hôn." Lạp Lệ Sa trả lời.

"Tại sao?" Phác Thái Anh không cách nào hiểu lời Lạp Lệ Sa nói.

Vấn đề này Lạp Lệ Sa cũng đang tự hỏi chính mình, không biết nên trả lời như thế nào, nam nữ thành thân mới đúng đạo lý xưa nay? Mình lúc nào thực hiện theo người thế tục? Chờ tỉnh lại, Lạp Lệ Sa phát hiện, đi theo ý tưởng Phác Thái Anh mình cũng không đúng. Nàng đối với Phác Thái Anh cười cười nói:

"Ta cũng không biết, ngươi không nên cả ngày theo ta hỏi, đợi ta suy nghĩ rõ ràng muốn kết hôn với ngươi sẽ nói với ngươi, được không?"

"Được!" Phác Thái Anh đưa tay ra khoác lên trên cổ Lạp Lệ Sa, dựa vào rất gần, trong mắt nhìn Lạp Lệ Sa vẫn đơn thuần, trong sáng, ôn nhu nói ra một chữ.

Lạp Lệ Sa hoài nghi nàng có thật mà mất tâm trí không, cảm thấy ánh mắt nàng chứa ý tứ hàm xúc, nhất thời sững sờ, Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa bộ dạng ngây ngốc, trong lòng có chút ngọt ngào, vui mừng, gò má má lúm đồng tiền lộ ra.

"Vậy ngươi hôn ta một cái."

Lạp Lệ Sa như ma xui quỷ khiến cúi đầu hôn xuống, chỉ là không phải hôn trên môi, mà là hôn lên mắt. Phác Thái Anh ôm Lạp Lệ Sa, đem mặt chôn ở cổ nàng, nhẹ nhàng dụi một cái. Lạp Lệ Sa không kịp phản ứng, nàng thích vuốt ve như vậy, nhưng lại cảm thấy không nên như thế, không biết làm thế nào cho phải, chỉ có thể ôm.

Một lát sau, Lạp Lệ Sa dẫn Phác Thái Anh ra phố tuần tra, tới trước sạp kẹo nặn hình, có vài trẻ con đi trước sạp, trong ánh mắt hâm mộ. Phác Thái Anh cầm kẹo đường hình rồng đi ra.

Lạp Lệ Sa thích sạp kẹo này, mỗi ngày đi loanh quanh trước sạp, thử mấy lần, cuối cùng là có chút kinh nghiệm, sau đó thay đổi không phải hình rồng thì hình phượng, có thể ăn thật lâu, hôm nay, đã lâu không làm, không quen tay, vẫn cố gắng làm hình con rồng cho Phác Thái Anh.

Lạp Lệ Sa mang cho Phác Thái Anh đồ chơi nhỏ, đều không đáng tiền, Lạp Lệ Sa căn bản không phải trả tiền, Phác Thái Anh thấy vậy càng cảm thấy nàng lợi hại, đi qua sạp nhỏ bán đồ trang sức và son phấn, Lạp Lệ Sa không dừng lại, nhưng Phác Thái Anh lại không chịu đi.

Ở ngày thường, Phác Thái Anh không dùng những thứ này, nàng thích chong chóng, sáo, không biết vì sao, hôm nay cảm thấy muốn dùng, nàng muốn trang điểm cho Lạp Lệ Sa nhìn, nàng muốn Lạp Lệ Sa cài trâm cho nàng.

Đứng trước sạp, Lạp Lệ Sa có chút lúng túng, mới vừa lên làm bộ đầu làm mưa làm gió, nàng có chút trang sức và son phấn, ở nhà len lén dùng thử, thực sự không thể thích, không thèm quan tâm nữa, nhưng sạp buôn bán này chỉ quan tâm nàng có nữ tử nào không, có thể mua cho nàng ta, nên mỗi khi đi ngang qua không khỏi tăng nhanh bước chân, hiện giờ Phác Thái Anh cố tình đứng im chỗ này.

"Lạp đại nhân, ta vừa mới về hàng, mua cho phu nhân một ít a." Người bán hàng rong ngược lại rất nhiệt tình, đồ trang sức và son phấn sạp của hắn coi như không tệ. Lạp Lệ Sa tùy ý ném xuống vài đồng tiền, không làm hắn lỗ quá nhiều, theo lý hắn nên tránh, chẳng qua là lúc trước Lạp Lệ Sa cứu xe hàng hắn ở trong tay đám sơn tặc, hắn luôn nghĩ báo đáp, chỉ là Lạp Lệ Sa không quan tâm, hắn xem Lạp Lệ Sa giống như đại quan vô tư.

Lạp Lệ Sa không nhớ đã cứu hắn, chỉ nghe hắn nhắc tới, mơ hồ nhớ tới sự kiện đó, nhưng không nhớ rõ người, năm đó mỗi ngày nàng đánh nhau rất nhiều người, làm sao nhớ rõ, thôi thì cho là lần đó nàng cứu hắn đi.

"Phu nhân, có thứ tốt nên xem một chút đi." Chủ sạp nói.

Lạp Lệ Sa không kéo Phác Thái Anh đi, suy nghĩ Phác Thái Anh Đại tiểu thư này hẳn là xem thường những sạp đồ này, lòng không bình tĩnh tùy tiện nhìn. Phác Thái Anh khá là nghiêm túc chọn, luôn luôn hỏi ý kiến Lạp Lệ Sa.

"Khí chất này của phu nhân giống như nhà giàu có, tao nhã." Thân phận Phác Thái Anh còn chưa truyền tới tai người ngoài, hắn không nghĩ ra Lạp Lệ Sa qua lại với một tiểu thư.

"Vốn nên mang đồ trang sức đắt tiền, sạp của ta không có loại nào đắt cho ngài, không bằng chọn một ít, ngược lại là có tư vị khác." Vừa nói, chủ bán hàng rong thay Phác Thái Anh chọn một ít.

Phác Thái Anh chọn hai cây trâm cài tóc, nhưng là do dự, một cây làm bằng gỗ, có khắc chữ, để xa không thấy rõ, cây còn lại làm bằng bạc, tay nghề tỉ mỉ, rất có mùi vị Giang Nam.

"Phu nhân thật là có mắt, mộc trâm là từ Tây Hạ tới, phía trên có khắc chữ chúc phúc người thương, còn cây trâm bạc này tuy nói không phải chuyên gia làm ra, nhưng cũng có ý nghĩa." Bán hàng rong nói không ngừng.

"Nếu thích, đều cầm đi." Lạp Lệ Sa quan sát tỉ mỉ, không đợi chủ sạp nói xong, liền mở miệng. Không thèm hỏi giá, từ trong túi lấy ra bạc vụn ném cho hắn, hắn nói cám ơn liên tục.

"Lão đại, hôm nay có thứ tốt, đang muốn cùng Khoai lang đưa cho ngươi."

Mới đi ra không được mấy bước, đụng phải Chuột và Khoai lang, Chuột vừa thấy vội vàng từ trong ngực lấy ra khối ngọc tròn, đưa cho Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa không từ chối, nhận lấy đánh giá, xác thực là khối ngọc tốt, hình như Thái cực, dùng sức bẻ thành hai khối, đây là khối ngọc gắn kết với nhau.

"Đúng lúc ngươi với đại tẩu mỗi người một miếng, không tính là khó coi." Chuột biết được thân phận Phác Thái Anh, muốn Lạp Lệ Sa đưa cho Phác Thái Anh làm vật đính ước.

"Ngọc này nếu là dùng để đính ước, ngày khác ta muốn cầu hôn, lấy cái gì a?"

Lạp Lệ Sa biết ý Chuột, mở miệng trêu ghẹo, nhưng nói xong cảm thấy lời này gây cho người khác hiểu lầm, quả nhiên thấy Phác Thái Anh đứng ở một bên thẹn thùng, cười vui vẻ, không thể giải thích được gì, sờ sờ mũi, đem ngọc đưa cho Phác Thái Anh, nàng không có ý tứ đính ước, Phác Thái Anh cũng cho là như vậy.

Chuột với Khoai lang đưa ngọc liền chạy đi, thực chất là Chuột kéo Khoai lang chạy, hắn không muốn quấy rầy Lạp Lệ Sa nói chuyện yêu đương.

Phác Thái Anh đưa một nửa miếng ngọc cho Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa tùy ý để trong ngực, đang muốn đi, Phác Thái Anh gọi lại nàng.

"Chờ một chút, ta có đồ muốn đưa cho ngươi. Bây giờ ta mới nhớ."

Phác Thái Anh đem ngọc cất đi, lấy ra khăn tay đưa cho Lạp Lệ Sa, chính là ngày hôm trước thêu, không phải đôi uyên ương gì, mà là hoàn cảnh hai nàng gặp hôm đó, cây liễu bên bờ, hoàng hôn, hai người cầm tay nhìn nhau, ngay cả quần áo cũng là ngày hôm đó, Lạp Lệ Sa sau lưng đeo đao giống như đúc, nghiêng qua nhìn, thấy trên cây đao có chữ 'Anh', Lạp Lệ Sa có chút ngượng ngùng, nàng nào có tình cảm nồng nàn như vậy.

"Ta tặng cho ngươi vài món, ngươi đưa ta cái này, ngược lại là ta lời rất nhiều." Người nào không biết sản phẩm thêu của Phác Thái Anh vô giá, dụng tâm như vậy, nếu bán đi được mấy năm bổng lộc của Lạp Lệ Sa.

"Ngươi nếu thích, ta lại thêu cho ngươi." Phác Thái Anh thấy nàng nhìn chằm chằm khăn tay, cảm thấy vui vẻ.

"Không cần, ngươi một năm không làm ra bao nhiêu sản phẩm, nếu đều cho ta, những người khác hận chết ta." Phác Lão Gia không hề ép Phác Thái Anh làm, Phác Thái Anh muốn thêu thì thêu, cũng may không ham chơi, một năm làm không ít thêu phẩm, nếu sau này đều đưa thêu phẩm cho Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa sợ là bị quý nhân nào trói đi mất.

"Không sao a, ta cũng nên thêu lên giá y của mình với của ngươi." Phác Thái Anh nghe lời Lạp Lệ Sa, không hề thúc giục Lạp Lệ Sa cưới nàng, chẳng qua là khó che giấu lòng mình, Lạp Lệ Sa nghe cũng chỉ cười cười, không trả lời.

"Ngày mai giờ Thân ta đứng trước cửa nhà chờ ngươi, ngươi chạy đến tìm ta, đối với ngươi không tốt. Ban ngày ta ở nha môn làm việc, ngươi ở nhà thêu phẩm." Lạp Lệ Sa suy nghĩ một chút nói.

"Vậy nếu như ngươi không đến tìm ta?" Phác Thái Anh tựa hồ còn nhớ hôm đó đợi một đêm.

"Nếu ta không có tới, ngươi tới nha môn tìm ta, ngươi từ từ đi, có lẽ ta tới trễ, ở trên đường đụng phải." Lạp Lệ Sa nói cho Phác Thái Anh yên tâm đáp ứng. Phác Thái Anh rốt cuộc ngoan ngoãn gật đầu. Lạp Lệ Sa thấy nàng đáp ứng vui vẻ.

"Ngày mai làm cho ngươi nếm thử đồ ăn ta làm, có muốn ăn cái gì không?"

Hai người trò chuyện một lúc, cảm thấy đói bụng, Lạp Lệ Sa dẫn Phác Thái Anh đi ăn cơm trưa. Ăn cơm trưa xong, trời bỗng âm u, Lạp Lệ Sa thấy trời muốn mưa, dẫn Phác Thái Anh trở về phủ, còn chưa đi tới, mưa xuống, Lạp Lệ Sa vội vàng kéo vạt áo ra, đem áo khoác cởi ra, phủ trên đầu Phác Thái Anh, Phác Thái Anh đem Lạp Lệ Sa kéo vào, hai người chạy đi.

Chạy đến Phác phủ, Lạp Lệ Sa ướt một nửa, Phác Thái Anh váy ướt một chút, Phác Thái Anh lấy khăn tay lau mặt Lạp Lệ Sa, muốn Lạp Lệ Sa chờ ngừng mưa rồi đi. Vốn có hai người đứng canh cửa cũng tức thời đi vào phủ, không dám ở nơi đó quấy rầy.

Mưa nhỏ không ít, rơi tí tách dưới đất, Phác Thái Anh tựa hồ quên còn có dù, kéo Lạp Lệ Sa bảo nàng đừng đi, Lạp Lệ Sa lại không tiện mở miệng đòi dù, muốn đi lại tựa như không muốn đi. Phác Thái Anh nghiêm túc lau mặt nàng, đánh tay Lạp Lệ Sa muốn lấy khăn tự lau, không chịu để cho nàng làm, đợi lau đến khi sạch sẽ, nhón chân hôn trên mặt nàng một cái. Đúng lúc Phác Phu Nhân ra ngoài tìm nữ nhi thì nhìn thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro