Chương 9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tới sớm không bằng tới đúng lúc, đến núi Bình Sơn tất cả đều thuận lợi, nghĩ đến đây không quá khó khăn để tra vụ án, bất quá không ai dám tra thôi. Mấy người cũng biết, qua hai ngày này đi nghênh ngang ở núi là không tốt, mấy người này sợ nhóm Hàm Hải tìm tới cửa, mang Phác Thái Anh theo tóm lại cẩn thận chút, thỏa thuận ngày mai đánh xong liền đi, hôm nay bọn họ ở huyện đi dạo một chút.

Ở Bình Sơn không bằng Thương huyện, bán đồ ít hơn, ngược lại có thể thấy đánh nhau, nhưng tương đối có chút đồ đặc sắc. Phác Thái Anh chọn một ít, chọn những thứ này cũng được nhưng Phác Thái Anh hết lần này tới lần khác nhìn trúng một nha đầu, quỳ ở nơi đó bán thân, muốn mua lại.

Lạp Lệ Sa là tới đánh nhau không mang nhiều tiền, chỉ tính vài ngày tiêu xài, vẫn thật không nghĩ tới sẽ ở đây mua một nha đầu trở về, nàng kéo Tiểu Đông sang một bên,

"Chỗ ngươi có bao nhiêu tiền?" Nha đầu kia bán ba lượng, đủ cho Lạp Lệ Sa dùng hai năm, Lạp Lệ Sa không nhịn được lại nhìn cái nha đầu kia, ở chỗ địa phương này toàn người thô kệch, dáng dấp coi như xinh đẹp.

"Vợ ta có năm lượng bạc." Trần Tiểu Đông nghiêm túc trả lời, Lạp Lệ Sa đầu tiên là cả kinh, bọn họ mang nhiều bạc tới du ngoạn sao, Trần Tiểu Đông tới Hoa Lau lấy tiền.

Dù sao cũng là năm lượng bạc, Hoa Lau lấy túi tiền ra không buông, Tiểu Đông giơ tay lên đánh nàng, đánh xuống thật nhẹ, đánh hai cái trên tay Hoa Lau, gắng gượng đoạt túi tiền, đưa cho Lạp Lệ Sa, đoàn người đều ngẩn người.

Lạp Lệ Sa nhận lấy bạc, còn không có kịp phản ứng, vỗ cánh tay Tiểu Đông.

"Không nhìn ra ngươi có khí chất đàn ông như vậy." Tiểu Đông lại khiêm tốn cười gật đầu, không có nửa điểm kiêu ngạo. Lạp Lệ Sa đem tiền từ trong túi đổ ra, đem túi trả lại cho Tiểu Đông, cho nha đầu kia ba lượng bạc, còn dư lại bỏ vào trong túi mình.

Nha đầu kia thấy bọn họ mặt mũi như hung thần ác sát, có chút sợ hãi, nhìn Phác Thái Anh cảm thấy hiền lành, đứng lên theo sát Phác Thái Anh.

"Ngươi là Lệ Sa mua, ngươi đi theo Lệ Sa." Phác Thái Anh kiên nhẫn dạy, Lạp Lệ Sa nghe khoát tay lia lịa.

"Không cần không cần, ngươi tự mình giữ đi." Nếu mình dùng, nàng mới sẽ không dùng nhiều bạc đi mua một người, còn không bằng cướp.

"Không được, vốn chính là chọn cho ngươi, nhất định phải đi theo ngươi." Phác Thái Anh hết sức cố chấp, Lạp Lệ Sa phát giác ra điểm này, cũng khó trách Phác phủ đều cưng chiều nàng, ngay cả nàng cũng không thoát được.

Bên kia Hoa Lau tựa hồ còn đau lòng tiền, Tiểu Đông lại đẩy nàng một cái, nhếch miệng mắng, Lạp Lệ Sa vội vàng ngăn lại, quay đầu đối Hoa Lau.

"Đệ phụ a, không có sao a, quay trở về ta đem tiền trả lại cho ngươi." Hoa Lau gật đầu, Tiểu Đông cảm thấy nàng còn đòi tiền lão đại, rất là không vui, lại tiến lên mắng mấy câu, bị Lạp Lệ Sa ngăn lại, Lạp Lệ Sa vỗ vai hắn.

"Được rồi được rồi, đối với em đệ phụ tốt một chút. Đệ phụ này thật không tệ." Ngẫu nhiên lại nghĩ tới tướng mạo Hoa Lau, nhịn không được cười lên.

Lạp Lệ Sa mang mấy người đi dạo khắp nơi, đi đến một gia đình trước cửa có ao hồ, bên ngoài có tấm bảng hiệu, viết 'Cận cung thưởng thức' (nghĩa là Chỉ để xem). Tiểu Đông nhìn thấy tấm bảng hiệu kia, liền hỏi Lạp Lệ Sa.

"Lão đại, tấm bảng này viết chữ gì?" Lạp Lệ Sa liếc mắt nhìn tấm bảng kia, dửng dưng.

"Ngươi không biết chữ a?" Tiểu Đông lắc đầu.

"Không nhận biết a." Lạp Lệ Sa vỗ Chuột một cái.

"Chuột, ngươi đọc cho hắn nghe."

"Ta cũng không nhận biết a." Chuột nói.

"Thôi đi hắn càng không biết." Lạp Lệ Sa liền muốn đi hỏi Khoai Lang, Chuột nhanh chóng cướp lời.

"Các ngươi thật sự không biết?" Lạp Lệ Sa nhìn, đếm đếm mấy chữ, ho khan một tiếng, đang muốn nói, quay đầu hỏi một câu.

"Thật sự không biết a." Bọn họ đáp.

"Tắm rửa lộ thiên." Lạp Lệ Sa chỉ tấm bảng kia.

"Tắm rửa lộ thiên." Khoai Lang dựa theo đọc lại, Chuột cũng đếm đếm, coi là đúng, Lạp Lệ Sa nhân cơ hội hào phóng nói.

"Đừng nói lão đại mang các ngươi tới núi Bình Sơn một chuyến không chơi đủ, hôm nay ta mời các ngươi tắm, như thế nào?" Người nghe nói xong, liền muốn bắt đầu cỡi quần áo, Lạp Lệ Sa mau mang Phác Thái Anh ba cô gái lui qua một bên.

Tiểu Đông xuống nước trước, ngồi một hồi phát hiện có cá, hướng Lạp Lệ Sa la lớn.

"Lão đại, sao ở đây còn có cá?" Phác Thái Anh cùng nha đầu A Bình đưa lưng về phía bọn họ, Hoa Lau cùng Lạp Lệ Sa không hề tránh, Lạp Lệ Sa lớn tiếng nói.

"Đó là cho các ngươi chà lưng!" Tiểu Đông nghe cầm cá lên chà xát.

"Thật thoải mái a." Chuột cùng Khoai lang cũng xuống nước, Chuột tiện tay nhặt lên con rùa.

"Ha, còn có rùa a!" Đem lên người chà xát.

"Lão đại, ngươi cũng xuống thử một chút."

"Không cần không cần, các ngươi tắm đi." Lạp Lệ Sa khoát tay lia lịa, cái này đùa sao, muốn nàng cởi hết cùng tắm, mình còn mặt mũi nào không a.

Bên này đang vui vẻ, bên kia có người lao ra mắng.

"Các ngươi ở chỗ này làm cái gì?"

"Này này này, đang tắm a, ngươi mắng cái gì, chúng ta đưa tiền! Bao nhiêu tiền?" Lạp Lệ Sa đi nhanh tới.

"Tiền cái rắm a! Không biết chữ a? Trên này viết cái gì a?" Người nọ chỉ chỉ bảng, Khoai Lang lập tức phản bác.

"Làm sao không biết chữ, cái này không phải viết tắm rửa lộ thiên sao?"

Người nọ giận không chỗ phát tiết, Tiểu Đông từ đáy nước chui lên, len lén kéo Lạp Lệ Sa.

"Lão đại, đây là người bên Toàn cẩu."

Lạp Lệ Sa ra lệnh một tiếng, Khoai Lang liền đem người nọ kéo tới trong ao, tiếp theo ở trong nước chính là một trận đánh, người kia lớn tiếng la lên, Tiểu Đông đánh hăng say, chỉ chốc lát sau trong viện kia lao ra một đám người, mấy người nhanh chóng chạy trốn.

Mọi người chạy tản ra, rõ ràng bộ dáng thường xuyên chạy trốn, Lạp Lệ Sa kéo Phác Thái Anh cố gắng chạy, Phác Thái Anh nào có chạy nhanh, Lạp Lệ Sa lập tức cúi người xuống cõng Phác Thái Anh chạy, dẫu sao cũng là cõng người, may là Lạp Lệ Sa khí lực lớn, hơn nữa là nữ nhân chỉ dựa vào chạy bộ bỏ rơi đám người kia có chút khó khăn, Lạp Lệ Sa chui vào kẽ hở mảnh đất trốn.

Theo rừng càng chạy vào bên trong, cuối cùng phát hiện động cây, đem Phác Thái Anh ẩn núp ở bên trong, liền muốn chạy đi, Phác Thái Anh kéo nàng lại không để cho nàng đi, dưới tình thế cấp bách, không thể làm gì khác hơn là vội vàng chui vào động cây. Đây chính là một thân cây, không to, Phác Thái Anh nhón chân đứng dán chặc thân cây, Lạp Lệ Sa cố gắng chui vào, dùng nhánh cây che động cây.

Hai người đứng mặt đối mặt hết sức gần, Lạp Lệ Sa dựng lỗ tai cố gắng nghe động tĩnh bên ngoài, xa xa có một ít tiếng bước chân truyền tới, cũng có người chạy đến bên này, nhưng là chạy luôn, không có ở dừng lại, Lạp Lệ Sa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Phác Thái Anh, nào có dáng vẻ chạy trối chết, trong mắt khóe miệng đều mang ý cười, thật giống như rất hưởng thụ cùng Lạp Lệ Sa đứng dán chặt như vậy.

Lạp Lệ Sa cúi đầu muốn đi ngăn nhánh cây ở trước động cây, Phác Thái Anh nhanh đưa tay ôm lấy mặt nàng, hôn tới. Lạp Lệ Sa nghiêm túc, tay ôm eo Phác Thái Anh để cho hai người gần hơn, đang nồng tình mật ý, Phác Thái Anh kêu đau một tiếng, Lạp Lệ Sa trước mắt mờ mịt.

"Làm sao vậy?"

"Có sâu cắn ta." Phác Thái Anh có chút ủy khuất, Lạp Lệ Sa lúc này mới thanh tỉnh mình đang ở chỗ nào, nơi này sâu đều bình thường, sợ là có rắn độc cùng con nhện các loại, vậy thì nguy hiểm, suy nghĩ vội vàng chui ra động cây, đỡ Phác Thái Anh chui ra, quả nhiên, ở nơi bắp chân Phác Thái Anh, có hai dấu răng nhỏ, không nhìn ra cái gì cắn, bốn phía đã đỏ lên, ở bên ngoài máu màu đỏ nhạt.

Lạp Lệ Sa nhớ tới trên người còn mang dao nhỏ, định tìm chỗ rạch đem máu độc bài trừ ra, nhưng sợ Phác Thái Anh không chịu nổi đau, không chút nghĩ ngợi, cúi đầu hút máu độc kia, Phác Thái Anh vẫn cảm thấy có chút đau, thấy Lạp Lệ Sa nghiêm túc, lại không dám nói gì.

Hút vài hơi, nhổ ra đều là máu đỏ nhạt, hút lần cuối cùng trở lại bình thường.

"Tốt rồi." Lạp Lệ Sa mới vừa nói xong, ngã xuống đất ngất đi, Phác Thái Anh đẩy Lạp Lệ Sa kêu mấy tiếng, không phản ứng gì, nàng cũng không biết có nguy hiểm tánh mạng không, thậm chí còn không biết rõ sống hay chết, nàng chỉ nói Lạp Lệ Sa là đang ngủ, không quấy rầy nàng. Nàng ngồi ở đàng kia, cuối cùng từ từ dựa vào Lạp Lệ Sa ngủ.

Không biết trải qua bao lâu, Lạp Lệ Sa lúc tỉnh lại mặt trời đang chiếu vào trên mặt nàng, Lạp Lệ Sa cảm thấy toàn thân mệt mỏi không nói được, đầu cũng có chút choáng, cúi đầu nhìn, Phác Thái Anh đang tựa vào trong ngực mình ngủ yên, lại nhìn mặt trời, đang sáng rớm, là ngày thứ hai. Ngày hôm qua té xỉu, Phác Thái Anh như vậy dựa vào mình ngủ? Thật đúng là gan lớn.

Sau một lát, Phác Thái Anh tỉnh lại, nhìn thấy Lạp Lệ Sa đang nhìn nàng, cười sờ mặt nàng.

"Ngươi ngày hôm qua ngủ mất, gọi thế nào cũng không tỉnh."

"Ừm, chúng ta cần phải trở về, nếu không Tiểu Đông bọn họ sẽ lo lắng." Lạp Lệ Sa cảm thấy rất mệt mỏi, chống đất đứng lên, hai người đi rồi dừng một chút, đi hồi lâu đợi bọn họ trở lại quán trọ, đều đến giữa trưa, hai người đói bụng, cũng không lo Tiểu Đông bọn họ đang nghi vấn, đầu tiên là ăn no. Chuột thấy hai người không sao cũng không hỏi tới nữa, chỉ nói hai người là tránh đi nơi nào thân thiết, Tiểu Đông nháy mắt Khoai Lang, hai người kia cuối cùng lĩnh ngộ. Lạp Lệ Sa thấy cũng lười để ý, nàng vẫn cảm thấy rất mệt mỏi.

Lạp Lệ Sa cơm nước xong trở về phòng ngủ, ngủ đến hừng đông, Chuột bọn họ càng tin suy đoán của mình, có thể nhìn thấy Phác Thái Anh tinh thần sung mãn đứng ở một bên, không khỏi làm bọn họ thán phục. Tỉnh lại, Lạp Lệ Sa không cảm thấy mệt nhọc nữa. Đoàn người hướng ngoại ô đi. Nơi này giống như ở sòng bạc, rừng rất nhỏ, có những mảnh đất ruộng lớn.

Phác Thái Anh ngồi ở trong xe ngựa chờ Lạp Lệ Sa, ngồi cùng nàng trừ Hoa Lau cùng A Bình, còn có Lạp Lệ Sa cho nàng dao nhỏ.

Bọn họ trộn lẫn vào nhóm Đầu hổ, nhìn thấy người đứng đầu, chỉ nghe ai kêu một tiếng, người của hai bên đánh với nhau. Nhất thời hỗn loạn, mấy người căn bản không kịp thấy rõ người bên kia, thật đúng là ở Thương huyện chưa từng thấy, nơi đó còn được bảo toàn, không biết ai báo quan, làm quan sai chạy tới, người hai nhóm chạy tán loạn, Lạp Lệ Sa bọn họ lại bắt đầu chạy.

"Đừng có chạy lung tung, chạy mau vào trong ruộng." Lạp Lệ Sa mang Tiểu Đông bọn họ chạy đến ruộng dừng lại, nghiêm túc thu hoạch. Chỉ chốc lát sau có mấy quan sai đi về phía bên này, nhìn bọn họ.

"Các ngươi có nhìn thấy người nào chạy qua bên này hay không?"

"Không có." Lạp Lệ Sa làm bộ nhìn quanh khắp nơi, lắc đầu.

"Ngươi tên gọi là gì?" Quan sai kia nổi lên nghi ngờ.

"Lạp Lệ Sa!" Lạp Lệ Sa vội vàng nói tên mình, quan sai kia nhíu mày.

"Lạp?" Lúc này bọn họ thường gặp, sớm vài năm Lạp Lệ Sa còn chưa lên làm bộ đầu, cũng thường bị hỏi, nghe quan sai nghi ngờ, thuận miệng nói.

"Đúng vậy, ta cùng Phác gia thân thiết, thế nào?"

"Người sai vặt?" Quan sai kia tự nhiên không tin, Thương huyện Phác gia còn có cùng người nghèo này thân thiết.

"Con rể." Lạp Lệ Sa vô tình nói, quan sai kia quả nhiên bật cười, hiển nhiên không để trong lòng.

"Mấy người các ngươi, đàng hoàng một chút, hãy xưng tên ra." Quan sai kia coi như bỏ qua Lạp Lệ Sa, đi tới bọn Tiểu Đông.

"Trần Tiểu Đông!" Quan sai lại quay đầu đi xem Chuột, Khoai lang.

"Chuột!"

"Khoai lang!"

"Ta là hỏi ghi tên các ngươi, ai bảo các ngươi nói biệt danh?" Quan sai kia không nhịn được nói.

"Trương Văn Lĩnh!"

"Trần Mỹ Lệ!"

Quan sai nghe không khỏi cười to, liền đi, cũng không làm khó bọn họ.

"Chịu thua các cha mẹ ngươi lấy tên rất hay." Lạp Lệ Sa không nhịn được khen. Bọn họ đang nói chuyện, cảm thấy có chút động tĩnh, mấy người hướng về phía động tĩnh kia đi tới, trốn ở nơi đó.

"Đánh cho ta!" Lạp Lệ Sa ra lệnh, đè đánh một trận, coi như là không uổng công, tâm tình rất tốt. Trở về trên đường vừa huýt sáo vừa hát.

"Toàn cẩu nhất định làm chuyện trái lương tâm quá nhiều, ông trời cũng giúp chúng ta thu thập hắn!" Khoai Lang thỏa mãn, còn không quên cảm giác đánh người.

"Thật lâu không đánh thoải mái như vậy." Tiểu Đông cũng không nhịn được nói.

"Ai bảo chúng ta hoàn lương! Sau này ngứa tay lại tới." Lạp Lệ Sa ha ha cười to.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro