CHƯƠNG 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngọc bích."

Màu xanh nhàn nhạt dưới ánh trăng vàng bỗng phá lệ rực rỡ, trên mặt đá ngọc bích còn có một đường vân màu lam, tựa như đôi mắt mèo trong đêm. Karry hơi ngẩn người nhìn viên đá, cảm giác quen thuộc thoáng cái lướt qua đầu anh. Anh nhíu mày cố gắng nắm bắt, nhưng rồi chỉ bắt được không khí mơ hồ.

Tim Vương Nguyên đột ngột hẫng một nhịp. Gió lạnh như lốc xoáy mạnh vào tâm can.

Cậu chỉ cảm giác được hơi thở nóng kia đang dần nhích ra xa mình, mà đầu óc lại rơi vào trạng thái đình trệ ngưng đọng. Vương Nguyên thẫn thờ, cậu không phải nghe nhầm đúng không? Vương Nguyên run rẩy bất động trong giây lát, cơ thể đông cứng mất vài phút, rồi lý trí và linh cảm bắt đầu rùng rùng nổi dậy, gào thét điên cuồng đánh tan u mê trong Vương Nguyên.

Thanh âm này, cậu tuyệt đối không thể quên được.

Karry thấy đối phương không có phản ứng gì, cho là cậu ta sợ hãi quá độ nên đâm ra ngơ ngác, liền cầm súng đứng dậy quay lưng bỏ đi. Anh cũng đã xác định được đâu mới là kẻ lạ mặt đột nhập lên đảo, nên sớm quay về báo cáo cho Alex để toàn đội nâng cao cảnh giác. Còn người này. . .Karry nghĩ nghĩ một chút, tốt nhất cứ về thông báo trước đã, rồi bảo Orris tìm cách bí mật thu lưu cậu ta lại. Căn cứ của lính đánh thuê không phải là chỗ tùy tiện ra vào, những người không phận sự cố tình tìm chết đã sớm bị bắn cho đầu nở hoa. Karry nhìn nhìn cậu bé kia. . .Hẳn là không phải người xấu đâu?

Phía bên này, Vương Nguyên đã hoàn toàn sững sờ.

Gương mặt với những đường nét tinh tế như bức tượng điêu khắc, đôi mắt hẹp dài tựa mặt nước phẳng lặng. Cậu cơ hồ ngừng thở, đối diện với dụng mạo quen thuộc từ lúc nào đã in sâu trong đầu cậu, thậm chí quen thuộc hơn cả gương mặt của cậu. Chỉ nhìn vẻ ngoài mà chắc chắn tìm thấy một người đã mất tích hơn hai năm có lẽ hơi hoang đường, nhưng Vương Nguyên dùng cả cuộc đời của mình để đảm bảo, cậu không lầm được.

Rồi Vương Nguyên bắt đầu hoang mang.

"Tiểu Khải?"

"Karry."

"Karry? Anh.. .Tiểu Khải?"

"Karry."

Mặc dù Alex đã dặn không được khai tên thật của mình cho người khác nghe, nhưng Karry lại cảm thấy giọng cậu nhóc này vô cùng dễ nghe, nên cứ thuận miệng trả lời luôn. Dù sao thì, đây cũng chả phải tên thật của anh.

Trong người Vương Nguyên tê dại như có hàng ngàn con kiến bò qua, đầu óc cũng trở nên đau nhức. Cậu run run mi mắt, đăm đăm nhìn vào những bước đi của người kia, nghi vấn dần dần lớn mạnh. Dựa vào những mẩu đối thoại vụn vặt thờ ơ của anh ấy, lẽ nào, Tiểu Khải mất đi ký ức?

Cậu đột nhiên thấy uất ức nghẹn ứ lại trong họng, se thắt lạnh lùng. Dùng cả ngày để nhớ về một người còn nhiều hơn cả thời gian tỉnh táo, ngay trong giấc ngủ cũng không ngừng hướng về người đó, không ngừng lặp đi lặp lại tên người đó trong đầu.

Rốt cuộc khi gặp lại, người nọ không biết mình là ai. Buồn cười đến cỡ nào? Hụt hẫng tới mức nào?

Khi Vương Nguyên hồi phục tâm trí, Karry đã đi được một đoạn. Cậu luống cuống vội vàng đứng dậy, cổ họng nấc nghẹn khó khăn thốt thành lời.

"Tiểu Khải-. . .A!!"

Mảnh sắc phát huy công năng cực đại, thành công rạch một đường trên chân Vương Nguyên. Cậu suýt chút nữa hét ra tiếng, há miệng cắn môi chịu đựng cảm giác thấu buốt tận xương tủy. Vương Nguyên đổ mồ hôi lạnh, mặt mũi trắng bệch không dám nhúc nhích. Bây giờ cậu mà di chuyển có phải sẽ tàn phế luôn không? Đau muốn chết. . .

Karry một lần nữa không tiếng động áp sát Vương Nguyên, cúi đầu nhìn máu tươi tràn qua màu trắng của đôi giày. Anh hơi nghiêng đầu, sau đó không nói gì, thoắt cái đã nhấc cả người Vương Nguyên vứt lên lưng, vững vàng bước đi.

Tiểu Khải. . .Đúng là anh rồi. Vương Nguyên hơi ngỡ ngàng, rồi quyết định tựa vào lưng người kia, hai cánh tay nhỏ bé quàng qua đôi vai chắc chắn. Chỉ có Tiểu Khải mới ấm áp, mới an toàn như thế này thôi. Vương Nguyên nhắm mắt, Tiểu Khải không chết, anh ấy vẫn ở đây, cậu tìm được anh ấy rồi, tìm được rồi. . .

Karry đột nhiên dừng lại.

"Sao. . .lại khóc?"

"H..hả. . .?"

"Khóc."

Vương Nguyên vươn ngón tay sờ bên má ươn ướt, chính bản thân cũng có chút ngẩn người. Có lẽ là do xúc động quá đỗi bất ngờ khiến cậu không tự chủ được, nước mắt cứ trào ra không cách kìm nén. Vương Nguyên lại áp mặt vào lưng Karry, im re luôn.

Đợi đến khi Karry quay về tiểu đội, cả hội trường đã sáng rực như lễ tế. Toàn đội đều tập trung đầy đủ, có người ngáp, có kẻ gà gật, nhưng không thiếu một gương mặt nào. Alex sờ sờ má đứng cạnh cửa lớn, nheo mắt nhìn Karry trong bóng đêm còn mang thêm một người về, mà người nọ dường như di chuyển bất tiện.

Karry nhìn Alex, làm một ám hiệu nhỏ.

...

..

.

"Này anh làm cái quái gì thế?"

"Suỵt, cậu im lặng nào. Đám người bên kia rất có thể là bọn tội phạm trốn thoát mà cậu nói."

"Thế thì liên quan gì đến anh??"

"Cậu cứ nghe lời tôi đã, tôi ở đây hai năm chẳng lẽ không giúp gì được cho cậu?"

"Ít nhất cũng phải buông tôi ra trước!"

La Đình Tín giãy nãy búng rớt móng vuốt của tên con trai kỳ quặc ra khỏi người mình, mặt mày chàu quạu nghiến răng nghiến lợi. Gia hỏa thình lình nhảy ra này rõ ràng là nhân cơ hội ăn đậu hủ mình! Chưa quen có bao lâu mà đã muốn ôm mình vào trong lòng, giữa rừng khuya thanh vắng này còn ra cái thể loại gì nữa!

La Tiểu Tín hầm hừ, nắm chặt con dao gấp trong tay. Tốt lắm, đừng tưởng ông đây chỉ biết mổ xẻ xác chết, trước khi tốt nghiệp lớp huấn luyện pháp y ông đây cũng đã từng học qua khóa ném phi tiêu đấy nhé!

'Gia hỏa kỳ quặc' có chút khó hiểu nhìn cậu trai lạ mặt đứng phía trước mình, gãi gãi đầu thắc mắc. Nếu như hắn không nhầm thì cậu trai này và một vài người nữa chính là đám người đột nhập vào đảo X như lời Alex nói. Địa thế đảo X phức tạp, cậu ta hẳn là lạc mất đồng nghiệp rồi. Cho nên người hảo tâm tốt tính - là hắn - chỉ muốn kéo cậu ta ra khỏi khu rừng, tránh cho việc sáng mai lại có thêm thi thể vô danh.

Bởi vì hắn nhận ra bọn người mặc âu phục đang cầm súng truy quét lung tung kia là ai. Hắn cười cười, cơ hội trả đũa tới rồi.

"Đi, dẫn dụ cho bọn chúng!"

Hắn vui vẻ nói, tiện tay ném ra một hòn đá lớn rồi nhanh chóng kéo La Đình Tín chạy theo lối mòn. La pháp y từ nhỏ đến lớn đều làm việc với sổ sách giấy tờ và thây ma người chết, nào có dịp chạy điên loạn thế này. Bị tên chết bầm kia cưỡng chế lôi đi, chỉ có thể không ngừng phát khùng, siết tay hắn đến đổ máu, vừa chạy vừa chửi liên hoàn.

"TDM cái x nhà anh! Chết tiệt!! Lão hổ không ra uy thì các người cứ tưởng là Hello Kitty hả!?!"

"Bớt nói nhảm, giữ sức chạy đi!"

"Anh. . .!!!"

Phía sau, một tập đoàn âu phục rầm rập đuổi theo, tà áo phất phất bay, tóc phiêu phiêu lượn, mạnh mẽ giẫm qua mặt đất, đạp lên lá khô. . .

Đạp lên lá khô?

"Khốn nạn!!"

Người đi đầu chỉ kịp gào lên phẫn nộ, sau đó cả đám oai phong phịch một phát rớt luôn xuống hố bẫy. Hố bẫy này là do bọn dân kỹ thuật trên đảo buồn chán không có việc gì làm, liền tìm vài tên lính đánh thuê hợp cạ cùng nhau đào ra, trong khu rừng này không biết còn bao nhiêu cái hố giống như vậy nữa. Hắn cười sảng khoái, chỉ là nhất thời nông nổi muốn chọc anh em trong đội, ai ngờ cũng có lúc được việc.

"Bọn họ. . ."

"Sập bẫy rồi. Một mình tôi không thể giải quyết chúng, tốt nhất cứ giao cho Alex xử lí."

La Đình Tín thở hổn hển, cuối cùng cũng đã dừng lại, cậu chống tay lên thân cây, buồn bực liếc tên kia. Hắn ta chớp mắt quan sát một chút, rồi lại nắm tay cậu kéo đi.

"Này này!! Tôi còn chưa hỏi anh tại sao lại biết rõ kết cấu khu rừng này như thế!?"

"Tôi đã nói rồi, tôi sống ở đây hơn hai năm, còn có trí nhớ tốt. Muốn tôi đi lạc còn khó hơn tạo ra máy nhiễu từ trường."

"Máy nhiễu từ trường? Anh .. .Là chuyên viên kỹ thuật sao?"

Hắn ta đột nhiên quay lại, mặt mày rạng rỡ lấp lánh, tự chỉ vào mình nói:

"Giới thiệu với cậu, tôi là chuyên viên kỹ thuật đặc thù của đảo X, vừa gia nhập toàn đội hơn hai năm trước, Lưu Nhất Lân!"

��������������������������������

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro