Chương 3: Sự Cẩn Trọng Trong Chiến Lược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung điện Egion, đại sảnh lớn.

Thứ đang hiện diện trước mắt hai người là năm người lính, mỗi người trong bộ giáp sáng bóng, đứng nghiêm chỉnh như những bức tượng đá, và một mỹ nữ đứng giữa họ. Vẻ đẹp của cô còn đẹp hơn cả những mô tả về các thiên thần hạ giới, làn da trắng như tuyết, đôi mắt xanh như ngọc bích, và mái tóc bạch kim dài thướt tha, như dòng suối dưới ánh nắng. Sự hiện diện của cô khiến không gian xung quanh dường như ngừng lại, tạo nên một vẻ đẹp tráng lệ mà mọi phàm nhân đều cảm thấy chao đảo.

"Hai ngươi, đại sứ từ Nga, hãy chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nữ hoàng Elrond."

Ánh mắt của hai người không thể rời khỏi mỹ nữ trước mặt. Họ như bị cuốn hút vào sức quyến rũ ấy, nhưng sự say đắm không kéo dài lâu. Stalin nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo của mình, dẫu cho trái tim hắn vẫn đập mạnh trong lồng ngực.

"Thưa nữ hoàng, chúng tôi xin tự giới thiệu. Tôi là Stalin, còn bên cạnh đây là đồng cấp của tôi, Ikanovih, và phía sau là những người bảo vệ chúng tôi."

Dòng chữ nhẹ nhàng, nhưng bên dưới sự bình tĩnh ấy là một tâm trạng căng thẳng. Hắn cảm thấy như đang đứng trước một con thú hoang, đầy uy lực và bí ẩn.

"Ngươi cũng kiên định đấy, ta chưa từng thấy ai nhìn ta mà lại có thể lấy lại tỉnh táo nhanh đến thế."

Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi nữ hoàng, nhưng trong mắt cô lại ánh lên sự thách thức. Hắn cảm nhận được sức mạnh của cô, như một cơn bão âm thầm đợi chờ. Trong khoảnh khắc ấy, tâm trí Stalin bị xao xuyến.

'Bình thường chỉ làm bạn với giấy tờ, gái đẹp thì cũng phai nhòa mất rồi. Đó chính là lý do tới bây giờ mình vẫn chưa có ai đây.'

"Không cần phải nói dư thừa, chúng tôi ở đây chỉ làm đúng vai trò là thiết lập quan hệ ngoại giao thôi, không hơn."

Stalin nhìn với ánh mắt khác, đó không còn là ánh mắt vui vẻ thường ngày nữa, mà là ánh mắt của một người đã có kinh nghiệm để ứng phó trước các tình huống. Một cảm giác nặng nề, như đám mây u ám, bao trùm xung quanh họ.

"Không cần phải căng thẳng như vậy, ngươi không thắc mắc tại sao bọn ta nói lưu loát ngôn ngữ của các ngươi à?"

'Cái nụ cười đó làm mình khó xử thật, nhưng không có tác dụng đâu.' Hắn tự nhủ, cảm thấy như bị dồn vào một cái góc tăm tối, không còn lối thoát.

"Cũng đã ba năm từ lúc chúng tôi xuất hiện, nhiêu đó là đủ lâu để học một ngôn ngữ khác rồi. Xin hãy vào vấn đề chính."

Cảm giác như thời gian ngưng lại, không khí trở nên nặng nề. Elrond nhìn họ với vẻ kiêu ngạo, nhưng cũng có chút gì đó thận trọng, như một con hổ đang rình mồi.

"Thôi được rồi, vậy mà lúc đi đến đây cùng với người bên cạnh thì ngươi nói chuyện vui vẻ lắm đấy, giờ thì lại có ánh mắt như coi ta là kẻ thù vậy."

'Chán thật, mình phải cố cư xử như bình thường mới được. Nhưng khó quá, cái cảm giác bị đe dọa này làm mình không tài nào như bình thường được.'

"Tôi không có ý định đó, nhưng bầu không khí..."

"Ta hiểu rồi, vậy được thôi, Elrod, ngươi đưa họ ra trang viên để tiếp tục bàn chuyện. Ta nhận thấy họ không có thiện cảm với ta."

'Cái con mụ này, nói chuyện thôi mà cũng tỏ ra thượng đẳng hơn đám quý tộc con người nữa... nhìn mà muốn cho cô ta một vé ghê.' Tâm trạng của hắn trở nên bực bội, như thể bị cuốn vào một trò chơi mà mình không biết quy tắc.

"Tôi đã hiểu."

Hơi thở của không gian như bị ngưng lại, và những tiếng xì xào của những người lính xung quanh càng làm tăng thêm sự hồi hộp trong lòng họ. Mọi thứ xung quanh như mờ dần, chỉ còn lại âm thanh của chính họ và cảm giác căng thẳng không thể nào gỡ bỏ.

... 

Hồ sen.

Cảnh sắc xung quanh hồ sen tràn đầy sức sống, những bông sen nở rộ khoe sắc hồng giữa nền nước xanh biếc. Hương thơm ngào ngạt lan tỏa trong không khí, khiến tâm trạng của những người đứng đó trở nên nhẹ nhàng hơn, mặc dù không khí vẫn nặng nề với những căng thẳng ngoại giao.

"Hai người bước đầu vậy là tốt rồi, gây chú ý được với điện hạ là được rồi, về sau sẽ dễ dàng thương thảo hơn."

"Nhưng, nữ hoàng của đất nước này..." Elrod nhíu mày, nét lo lắng thoáng hiện trên gương mặt.

"Tôi biết anh đang cảm thấy thế nào." Ikanovih cố gắng trấn an, ánh mắt kiên định nhưng vẫn mang chút ưu tư.

"Dựa vào tên của hai người thì có vẻ có quan hệ gì đó, mẹ con à?" Elrod hỏi, giọng đầy thắc mắc.

Elrod tỏ ra có phần khó chịu, nhưng nghĩ kỹ thì bị hỏi thế cũng đúng. "Đúng, đó là mẫu thân của ta, nhưng quan hệ không được tốt." Anh cúi đầu, tựa như một cơn gió lạnh lẽo vừa lướt qua tâm hồn.

"Dựa vào lúc đi vào cung điện thì chúng tôi có thể đoán được đất nước này theo chế độ mẫu hệ."

"Ừ, phụ nữ có quyền lực hơn đàn ông là chuyện rõ ràng, ta thì cũng không quan tâm mấy." Elrod thở dài, ánh mắt lướt qua những bông sen đang đung đưa trong gió.

"Chuyện này đúng thật là phức tạp, chẳng lẽ chúng ta đóng vai là người tư vấn rồi đi giúp cho mối quan hệ mẹ con hàn gắn lại với nhau à Ika?" Elrod cười châm biếm, nhưng nụ cười ấy không chạm đến đôi mắt.

"Trật tự chút đi, Stalin. Chúng tôi đến đây để thiết lập ngoại giao, chúng tôi cũng hiểu là đã nói câu đó nhiều rồi, nhưng xin để tôi nhấn mạnh lần nữa... Chúng tôi đến đây theo yêu cầu của chính phủ, nếu gặp bất trắc cuộc thiết lập này sẽ lập tức biến mất và đất nước của cô ngay lập tức bị cô lập, cô cũng hiểu chứ?" Ikanovih nhấn mạnh, đôi mắt như bừng sáng lên giữa không gian tĩnh lặng.

"Tôi rõ ràng là hiểu nhưng quyền lực của tôi vẫn thua so với mẫu thân, nên việc đối xử trước các lãnh chúa khác như thế nào thì phụ thuộc nhiều vào người đứng đầu." Elrod nhìn xuống mặt nước, hình ảnh phản chiếu của anh ta như một bức tranh không trọn vẹn.

"Này Ika, cậu có hơi nặng lời rồi đấy, dù gì cô ấy vẫn còn trẻ mà. Xin cô đừng lo, lúc này chỉ là do bầu không khí xấu nên tôi mới có hành động như vậy thôi." Elrod vỗ vai Ikanovih, cố gắng tạo không khí thoải mái hơn.

"Tôi đã gần 300 tuổi rồi, chúng tôi chỉ có tuổi thọ là 800 năm thôi nên nói tôi còn trẻ thì không đúng nữa." Ikanovih cười nhẹ, nhưng trong mắt cô vẫn ẩn chứa nỗi buồn.

'Tệ thật, mình nói sai mất rồi.' Elrod thầm nghĩ, ánh mắt lại quay về hồ sen, nơi những bông hoa vẫn vươn mình trong gió.

"Ừ thì bỏ qua chuyện đó, chúng tôi muốn hỏi rằng cơ cấu nền kinh tế của đất nước của cô như thế nào để có thể bàn về những mặt hàng có thể xuất khẩu đến đây."

"Kinh tế chúng tôi phần lớn phụ thuộc vào nghề rèn đúc nên không mấy đầu tư vào nông nghiệp, nên nếu có thể bán lương thực cho chúng tôi thì sẽ giúp cho đất nước này nhiều lắm đấy." Giọng nói của Ikanovih trở nên rắn rỏi hơn, như một luồng sinh khí mới thổi vào cuộc trò chuyện.

'Cách nói chuyện khác so với lúc ở lãnh địa của cô ấy, không lẽ là do có người quan sát nên mới vậy. Mà khoan, tiên tộc có thể rèn đồ với chất lượng cao ư? Đầu mình chắc bốc khói mất.' Elrod cảm thấy bất ngờ trước thông tin này.

"Chúng tôi sẽ cung cấp một số loại ngũ cốc đến đây rồi tiếp đến sẽ là rau quả tươi và... mà tiên tộc mấy cô có ăn thịt không?" Elrod hỏi, đôi mắt sáng lên với hy vọng.

"Chứ anh nghĩ chúng tôi chỉ sống với rau quả thôi à, chúng tôi vẫn cần thịt để ăn đấy." Ikanovih bật cười, nụ cười trong trẻo như tiếng chuông ngân vang giữa khung cảnh yên bình.

'Cách nói chuyện này làm mình tưởng đang nói chuyện với một bé gái ấy.' Elrod không khỏi mỉm cười trước sự ngây thơ của cô.

"Vâng... chúng tôi sẽ cung cấp thịt, giờ vẫn cần đến tỷ giá để tiến hành giao thương. Cho xin hỏi, một kho lương thực tiêu chuẩn của đất nước này có thể chứa được bao nhiêu lương thực?"

"Nếu đổi sang đơn vị trọng lượng của các vị thì sẽ là đâu đó tầm khoảng một tấn." Ikanovih nhấn mạnh, ánh mắt đầy tự tin.

"Một tấn à, nếu đổi sang đơn vị đồng vàng ở lục địa phía nam thì sẽ là 400 đồng vàng." Elrod tính toán nhanh chóng, và nét mặt của anh dần trở nên nghiêm túc.

"400 à, đất nước này cũng dùng chung đơn vị đó nên có lẽ sẽ dễ dàng hơn rồi đấy." Ikanovih gật đầu, một nụ cười thoáng qua môi.

"Vâng, vậy là ta đã xác định được rồi." Elrod tỏ ra hài lòng, nhưng vẫn không quên nhìn ra xung quanh, cảm nhận bầu không khí đang chuyển mình.

"Stalin, trời bắt đầu tối rồi." Ikanovih nhìn lên bầu trời, nơi những đám mây bắt đầu kéo đến.

"Tối rồi à, vậy thì người của ta sẽ đưa các vị về nơi mà các vị sẽ ở trong thời gian tới, lát nữa sẽ có tiệc chào mừng nên sẽ có người dẫn mọi người đi." Elrod nói, giọng điệu trở nên trang trọng hơn.

"Vâng, chúng tôi đã hiểu." Ikanovih đáp, nét mặt cũng trở nên nghiêm túc.

Người dẫn đường đưa những người Nga về những căn phòng, bên trong tuy không mấy tiện nghi nhưng vẫn tốt hơn những căn phòng mà các quốc gia con người khác. Ikanovih đang nhìn Stalin, người từ đầu đến cuối chẳng để ý đến ai, nhưng trong lòng anh, sự lo lắng cứ đeo bám.

"Này Stalin, cậu không để ý đến cô Elrod đó à?" Ikanovih khẽ nói, đôi mắt tràn đầy tò mò.

"Có chứ, cô ta có phần trẻ con đấy, nhưng lại thông minh." Stalin nhún vai, ánh mắt vẫn dán chặt vào những ngọn đèn đang lấp lánh.

"Cậu thật sự không để ý thật đấy à?" Ikanovih không thể không nhướn mày.

"Ý cậu là sao, Ika?" Stalin hỏi lại, sự ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt.

"Cô gái đó hình như đang để ý đến cậu đấy." Ikanovih thì thầm, ánh mắt lém lỉnh.

"Bình thường mà, trong ngoại giao thì luôn phải để ý động thái của đối phương, không để mình rơi vào yếu thế." Stalin đáp, nhưng đôi mắt anh không thể che giấu sự tò mò.

"Giờ tôi hiểu tại sao tới giờ này mà vẫn chẳng có ai lấy cậu rồi, quá thiếu tinh tế." Ikanovih cười khẩy.

"Là sao?" Stalin nhíu mày, không hiểu.

"Rõ là cô ấy cảm nắng cậu rồi, thằng ngốc." Ikanovih nở nụ cười tinh nghịch.

"Thật đấy à, tôi mà cũng có điểm để người khác cảm nắng à? Đùa vui đấy." Stalin lúng túng, giọng có phần khinh thường.

"Cậu nhìn mặt tôi xem, có giống không?" Ikanovih chỉ tay vào mặt mình, ý cười còn rõ hơn.

"Có lẽ là không, chắc thế." Stalin lắc đầu, nhưng trong lòng cảm thấy có điều gì đó ấm áp.

"Cô gái đó có thích cậu thật đấy, nhưng vấn đề ngoại giao còn đó nên không thể để chuyện này làm ảnh hưởng được." Ikanovih nhìn thẳng vào mắt Stalin, giọng nói trở nên nghiêm túc.

"Hay là cứ tận dụng việc đó để đưa ra lợi ích." Stalin thốt lên, nhưng nụ cười lại không đủ sức thuyết phục.

"Cậu tệ thật đấy, con gái nhà lành cũng không tha." Ikanovih nhíu mày, tỏ vẻ không đồng tình.

"Từ khi nào một người hơn chúng ta tới mấy trăm tuổi coi là gái nhà lành thế?"

"Thì tuổi của họ như thế mà," Ikanovih nhấn mạnh, vẻ mặt đầy quyết đoán.

"Cậu đọc ít lại mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình trên mạng đi, không có chuyện dễ dàng như trong đó đâu." Stalin lắc đầu, ánh mắt châm biếm.

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ. Một người hầu bước vào, trên gương mặt thể hiện sự lịch thiệp nhưng cũng không giấu được vẻ gấp gáp.

"Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, xin hai vị hãy đến đó thật sớm," người hầu thông báo, giọng nói nhẹ nhàng nhưng có phần khẩn trương.

"Chúng ta sẽ nói chuyện về tình cảm sau, giờ hãy trở lại công việc," Ikanovih nói, ánh mắt lướt qua Stalin, trong lòng cô tràn đầy sự lo lắng về tình hình ngoại giao sắp tới.

"Ờm." Stalin gật đầu, sự chú ý của anh nhanh chóng chuyển sang bữa tiệc, nơi mà nhiều quyết định quan trọng có thể sẽ được đưa ra.

...

Hai người đi theo vị tiên tộc phía trước, phía sau là năm người lính luôn thường trực bảo vệ. Họ bước qua con đường đầy hoa trong ánh sáng lấp lánh của những ánh đèn màu vàng cam, tạo ra một không gian vừa huyền bí vừa thơ mộng. Đêm tối, những chấm sáng nhỏ bé bay lượn quanh, giống như những con đom đóm, nhưng khi nhìn kỹ, chúng lại có hình dáng kỳ quái, khiến cho không khí thêm phần ma mị.

"Mấy con đang bay bay kia là cái gì thế? Nhìn sợ vãi," Stalin nói, ánh mắt sợ hãi nhìn theo những sinh vật lạ.

"Ráng chịu đựng đi, tôi cũng đang sợ những thứ đó đây này," Ikanovih đáp, cố gắng giữ vững tinh thần, nhưng cũng không giấu nổi sự lo lắng trong giọng nói.

"Mẹ nó thật, cứ như đang đi vào chỗ chết," một lính quát, gương mặt anh ta nhăn nhó, tay nắm chặt thanh kiếm bên hông.

Sau khi trải nghiệm cảm giác kinh hãi với những sinh vật kỳ dị, họ đã đến được hội trường, nơi đang diễn ra bữa tiệc tiếp đón đại sứ của Nga. Cánh cửa lớn mở ra, theo đó là hàng trăm cặp mắt đang dồn về phía họ, ánh nhìn đa dạng từ ngạc nhiên đến khinh bỉ.

"Những đại sứ từ Nga cùng đoàn tùy tùng của họ đã đến," người dẫn đường lên tiếng, giọng vang vọng trong không gian rộng lớn.

Tiếng vỗ tay vang lên, nhưng ánh mắt vẫn còn mang chút hoài nghi. Những người lính trở thành tâm điểm chú ý với bộ đồ màu xanh phủ kín từ đầu đến chân, tấm che mặt và những vũ khí trên tay thu hút mọi ánh nhìn. Nữ hoàng xuất hiện cùng với công chúa, Elrond nhìn xuống chỗ người Nga và lên tiếng.

"Chào mừng những đại sứ từ Nga đã đến đất nước này. Hôm nay là ngày đặc biệt khi ta chính thức ký kết việc giao thương."

Xung quanh tuy có hơi hỗn tạp nhưng vẫn thấy rõ bầu không khí như thế nào rồi. Một cảm giác hồi hộp lướt qua tâm trí của cả hai đại sứ.

"Hai vị cứ tự nhiên trong bữa tiệc, dù gì đây cũng là dành cho các vị mà," Elrond nói, nhưng vẻ mặt của bà vẫn không giấu được sự căng thẳng.

Tuy nhiên, chỉ có Stalin và Ikanovih là được thoải mái, còn những binh lính phía sau phải đứng im mà không được làm gì, ánh mắt họ lộ rõ sự bức bách.

"Hai vị thế nào rồi?" một quý tộc hỏi, nụ cười của ông ta có phần giả tạo.

"Cảm ơn vì bữa tiệc, nhưng chúng tôi không hiểu vì sao nữ hoàng lại tổ chức nó?" Ikanovih đáp, vẻ mặt vẫn nghiêm túc.

"Là để hai người có thể giao lưu với tầng lớp thượng lưu ở đây, để nâng cao mối quan hệ với Nga," ông ta giải thích, ánh mắt lấp lánh sự mong đợi.

"Ra là thế, vậy thì có thông dịch viên không?" Stalin hỏi, đôi mắt sáng lên một chút.

"Có, tôi sẽ gọi hắn tới ngay," quý tộc đáp và đi gọi người.

Một lúc sau, thông dịch viên đến, một người đàn ông bước lên chào hỏi.

"Xin chào hai vị, tôi là Finrot, lãnh chúa xứ Beel, rất hân hạnh được gặp hai vị."

"Ồ vâng, tôi là Stalin, còn đây là Ikanovih, nhà ngoại giao của Nga," Stalin trả lời, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh.

"Vâng, tôi rất mong việc hợp tác giữa hai đất nước tiến hành thuận lợi," Finrot nói, ánh mắt ấm áp nhưng lại ẩn chứa một chút tính toán.

"Chào ngài, tôi là Extra," một trong những lính lên tiếng, nhưng vẻ mặt của họ vẫn tỏ ra nghi ngờ.

Càng nhiều quý tộc khác đến giao lưu với hai người, tạo thành một không khí tấp nập nhưng cũng đầy phức tạp. Trong khi đó, năm người lính đang đứng đờ đẫn vì họ không được phép làm gì, nhưng vẫn có một thông dịch viên đứng cạnh để đề phòng có yêu cầu nào đến.

"Mẹ, cứ đứng đây trong khi đồ ăn đang ở trước mặt, mới ăn qua loa một chút lương khô mang theo mà lại thấy bao nhiêu đồ ngon trước mặt mà không được nếm thử," một lính than thở, ánh mắt thèm thuồng nhìn mâm đồ ăn sang trọng.

"Chịu thôi, lính thì có được làm gì?" một lính khác đáp, vẻ mặt đầy bất mãn.

"Mà từ lúc đến đây cứ phải dính ảo giác nhỉ mấy cậu?" một lính châm biếm, tay chỉ vào kiến trúc ảo diệu của nơi này.

"Kiến trúc của nơi này ảo diệu thật, cứ như đang ở trong phim thần thoại luôn ấy chứ," một lính khác thở dài.

"Đang đói mà còn nhìn vào mấy cái này thì cứ như đang chạm cỏ ấy, phê không lối thoát luôn," một lính cười khổ, ánh mắt lộ rõ sự chán nản.

Khi cả năm người đang trò chuyện với nhau, một cô gái tiếp cận và kéo vai của Poskov từ đằng sau. Những người khác cũng chú ý đến, chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp, mái tóc dài bay bay trong gió, đang nói gì đó nhưng chẳng ai hiểu, thông dịch viên nhanh chóng trả lời.

"Cô gái ấy muốn mọi người kéo tấm vải che mặt xuống đấy."

"Giờ sao, có nên không?" một lính hỏi, vẻ bối rối hiện rõ.

"Chỉ là kéo khăn xuống thôi, chứ có gì đâu," một lính khác nói, vẻ mặt tỏ ra phấn khích.

Cả năm người kéo hết khăn xuống để lộ khuôn mặt. Cô gái ban nãy giờ đang bất ngờ, tiếp đó là một loạt những cô gái khác đang tiến lại gần, ánh mắt họ lấp lánh sự tò mò. Hóa ra khuôn mặt của năm người lại hợp gu của những cô gái ấy, thế là cả năm người phải trò chuyện với tất cả.

Phía bên này, Stalin cảm thấy mệt nên đã ra chỗ ban công để hút thuốc, làn khói cuốn lên hòa lẫn với không khí đêm mát lạnh. Phía sau, Elrod tiến lại gần.

"Anh không thích ở trong à?" Elrod hỏi, nụ cười nhẹ nhàng nhưng cũng không thiếu phần tò mò.

"Tôi chỉ ra ngoài này vì cảm thấy hơi mệt thôi," Stalin đáp, ánh mắt hướng ra xa, tâm trạng bỗng trở nên trầm lắng.

"Anh có đánh giá gì về bữa tiệc hay không?" Elrod hỏi, hơi nghiêng đầu, đôi mắt sáng ngời chờ đợi câu trả lời.

"Đồ ăn rất ngon, việc giao lưu dễ dàng hơn những gì tôi nghĩ," Stalin thừa nhận, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh.

"Vậy thì... anh thấy tôi thế nào?" cô nàng mỉm cười, ánh mắt đầy ẩn ý.

"Xinh đẹp đến mê người," Stalin đáp, giọng nói thẳng thắn nhưng biểu cảm lại có phần lạnh lùng.

"Sao biểu cảm của anh không khớp với lời nói?" Elrod hỏi, ánh mắt trêu chọc.

"Đừng hiểu nhầm, tôi nói là thật nhưng vì công việc nên biểu cảm thì không," Stalin giải thích, một chút ngượng ngùng lướt qua tâm trí anh.

"Nhưng chỗ này đâu phải là nơi làm việc, chẳng phải chỉ có hai ta thôi à," Elrod nói, cánh môi cong lên.

"Cô là người đại diện nên việc gặp mặt nhau thì được coi là bàn chuyện riêng," Stalin trả lời, cố gắng giữ khoảng cách.

"Nhưng tôi đâu có đến đây vì chuyện riêng, mà là chuyện khác," Elrod nói, ánh mắt thách thức.

"Nhìn nụ cười đó tôi cũng chẳng biết phải nói như thế nào," Stalin thừa nhận, không thể ngăn nổi sự cuốn hút từ cô.

"Vậy mai anh có thể gặp riêng tôi ở hồ sen không?" Elrod hỏi, đôi mắt lấp lánh sự hi vọng.

"Có thể, nếu không có việc gì quan trọng," Stalin gật đầu, trong lòng chợt dấy lên cảm xúc kỳ lạ.

"Được, đừng có quên đấy," Elrod cười, sau đó quay đi, để lại Stalin với những suy nghĩ về cuộc gặp gỡ đặc biệt này.

Sau khi kết thúc bữa tiệc, tất cả đều trở về với nơi ở của mình. Nhưng trong một căn phòng khác, đang có một cuộc họp kín được diễn ra trong đêm, không khí nặng nề và nghiêm trọng. 

"Vậy đánh giá của các người về người Nga như thế nào?" một giọng nói vang lên, đồng thời những ánh đèn yếu ớt từ lửa trại bên ngoài phản chiếu qua ô cửa sổ, làm sáng nhẹ căn phòng âm u.

"Họ có vẻ thân thiện và cứng rắn hơn những quốc gia con người khác," một vị quan ngồi gật gù, đôi mắt hơi nheo lại như đang suy tính điều gì.

Nga là một đất nước mới nổi với con người, nhưng theo cách hai tên kia nói chuyện thì chúng rất có kinh nghiệm đối ngoại, cho dù nó có hơi mang tính thù địch," một người khác thêm vào, đôi mắt của hắn ánh lên sự sắc sảo như đang tìm kiếm một ý nghĩa ẩn sâu hơn từ mỗi lời nói của người Nga.

Bên ngoài cửa sổ, gió thổi nhẹ, làm đung đưa tán lá cây trong khu vườn tĩnh lặng, khiến không gian càng trở nên mờ ảo. Cảm giác lạnh lẽo nhưng uy nghiêm của buổi đêm thấm vào mọi người trong phòng.

"Có vẻ như ở thế giới cũ, Nga có không ít kẻ thù," một quý tộc khác nhẹ nhàng nói, đôi mắt nhìn xa xăm ra ngoài như đang lạc vào dòng suy nghĩ của riêng mình. "Nhưng chính sách của Nga lại thiên hướng có lợi đôi bên, nên có thể suy đoán là ở thế giới cũ Nga là một đất nước mạnh, nên mới bị coi là nguy hiểm và từ đó hình thành cách ngoại giao cứng rắn như thế."

"Những bộ trang phục của những tên tùy tùng đi sau hai tên đó lạ thật," một giọng nói khác vang lên, có chút tò mò.

Một người đứng kế bên nhẹ cười, ánh mắt chế nhạo: "Đó không phải là tùy tùng đâu, đó là lính đấy."

"Tùy tùng gì mà lại không mang theo đồ của chủ?" người kia khẽ lắc đầu, nụ cười chế giễu chưa kịp tắt.

"Với những chiến thắng liên tiếp của họ và biến kẻ thù thành đồng minh thì rất dễ hiểu là Nga phải rất mạnh hoặc khôn khéo trong đối ngoại," giọng nói trầm thấp của một người đàn ông lớn tuổi vang lên, cặp mắt sắc sảo của ông chăm chú nhìn vào từng biểu cảm nhỏ nhất của những người Nga.

Căn phòng bỗng im lặng trong khoảnh khắc, chỉ còn tiếng gió đập nhè nhẹ vào cửa sổ. Không khí dường như đặc quánh lại trong giây lát khi ai nấy đều suy nghĩ về đất nước xa lạ kia.

"Rất có thể là thế, đặc biệt chú ý người tên Stalin," một người khác thêm vào, vẻ mặt hơi nhíu lại như đang cố nhớ lại khoảnh khắc đầu tiên khi thấy hắn. "Lúc hắn vừa diện kiến bệ hạ thì hắn lại có thể giữ bình tĩnh, dù là lần đầu gặp mặt."

"Đúng vậy, phải hết sức lưu tâm với tên đó thưa bệ hạ," một người thì thầm, như muốn chắc chắn rằng chỉ có vài người nghe thấy lời của mình.

"Nhắc đến hắn thì Elrod có gì đó khác hơn từ lúc gặp hắn," một giọng nữ vang lên, pha lẫn chút tò mò và mỉa mai. "Thể hiện cảm xúc nhiều hơn."

Một vị quan già khẽ nhíu mày, đôi mắt ông liếc nhìn nữ hoàng, rồi nhẹ nhàng nói: "Có lẽ công chúa đang lợi dụng hắn thì sao?"

"Nếu là thật thì nó sẽ tinh vi hơn thế. Ta tin nó tìm được nửa còn lại của mình rồi," nữ hoàng cười khẽ, nhưng ánh mắt chứa đựng sự nghi hoặc.

"Tên Stalin đó, trông thì có vẻ tươi vui nhưng lại quá lạnh lùng đến mức khó chịu," một quý tộc nhận xét, giọng nói mang chút chua chát. "Tên Ikanovih thì chỉ nghiêm túc nên không cần đáng lo ngại."

Stalin à, không biết hắn sẽ làm gì với con gái của ta," nữ hoàng lẩm bẩm, ánh mắt xa xăm, như đang bị lạc trong những suy tư của chính mình.

...

Trong phòng nghỉ

"Nói chuyện nhiều thật, nhìn trời thì cũng gần nửa đêm rồi," Ikanovih thở dài, mắt nhìn lên trần nhà, như thể đang đếm những viên đá trên đó.

Stalin ngồi trên giường, đôi mắt vẫn hướng ra ngoài cửa sổ. Ánh sáng mờ nhạt của trăng hắt vào phòng, tạo nên một khung cảnh yên bình nhưng cũng đầy suy tư. "Vậy thì cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi cần suy nghĩ một chút."

"Ừ, nhớ ngủ sớm đấy, chẳng phải còn có hẹn với gái à," Ikanovih cười khẩy, ánh mắt nhìn qua Stalin đầy ý trêu chọc.

Stalin quay đầu lại, nhíu mày: "Im đi, Ika, tôi đánh cậu giờ."

"Hahaha... Cứ thử rồi biết," Ikanovih đáp lại bằng một nụ cười đầy khiêu khích, rồi lăn qua bên kia giường, kéo chăn lên và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Stalin ngồi một mình trong căn phòng

"Chuyện này có vẻ phức tạp hơn mình nghĩ," Stalin nghĩ thầm, ánh mắt sắc bén liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi mà những tán cây vẫn đung đưa trong gió. "Vậy cái cô Elrod đó đang nghĩ gì, hay đây là cách đưa ra ám hiệu nhỉ? Không đúng, nếu thế thì cần gì nói mập mờ như vậy. Có khi nào là chuyện quan trọng không?"

Anh khẽ lắc đầu, như muốn xua đi dòng suy nghĩ phức tạp: "Nếu là chuyện về những nước đối địch thì sẽ dễ giải thích hơn... Có lẽ thế thật."

Stalin khẽ thở dài, ánh mắt bắt đầu dịu lại khi nhìn bầu trời đầy sao ngoài kia: "Thôi, phải nhanh chóng đi ngủ thôi, không là mai lại dậy trễ mất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro