12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi mắt của Kassadin tràn đầy thù hận khi đối diện với kẻ vừa đến, kiếm trên tay liên tục tỏa ra sức mạnh hư không áp bức đến ngạt thở, chim chóc, thú vật ở trong khu rừng bán kính 50 dặm lập tức bỏ chạy.
“Không nghĩ ra, ngươi tự mình đến đây nạp mạng đấy thằng nhãi, cũng hay, tâm trạng hôm nay của ta không tốt, một lũ phế vật không thể cản được quân đội của ngươi thì để chính tay ta giết kẻ cầm đầu.” – Kassadin giọng nói cực kì ác độc nói với người đối diện.

Chắc đến đây không ai còn nghi ngờ gì nữa rồi, người đứng đối diện với Kassadin chính là John. Sau khi phái đám người Nasus đến cứu viện hắn cảm thấy vẫn còn rất lo lắng cho nên quyết định đi theo, không ngờ khi vừa đến nơi thì cuộc chiến đã kết thúc, John liền đuổi theo ba kẻ Kha’zix, Cho’gath và Kog’maw kia hòng moi móc thêm chút thông tin về phân khu A.

John lắc đầu nói: “Kassadin, ông thật ác độc, ba kẻ kia không phải cùng hội cùng thuyền với ông sao? Ông giết bọn chúng như thế không sợ rằng Chúa tể Hư Không và những kẻ cấp trên sẽ tức giận à!.”

“Ha.. ha….” – Kassadin cười ha hả đáp: “John… ngươi giả ngu hay là không biết? Ba kẻ kia không hoàn thành nhiệm vụ của mình, mạng sống của chúng liệu có xứng để tiếp tục tồn tại? Ta thân là sứ giả của Hư Không, là người nhận lệnh và thi hành lệnh mà chúa tể giao cho, giết ba tên kia chỉ là chuyện cỏn con mà thôi.”

“Nhìn qua ánh mắt của ông ta thấy ông vẫn còn rất hận ta.” – John lắc đầu ngao ngán nói.

Kassadin chỉ thẳng kiếm vào mặt John quát lên : “Trên đời này, ngươi biết ta hạnh phúc nhất là điều gì không? Kassla… niềm hạnh phúc duy nhất của ta chính là nó. Còn nhớ năm xưa khi ta vô tình hấp thụ được thứ sức mạnh Hư Không này vào người, cơ thể ta bắt đầu biến đổi, hung tợn hơn, khủng khiếp hơn và ta biết những hậu quả cực xấu khi sở hữu thứ sức mạnh này cho nên ta không hề muốn con gái của mình giống như cha nó. Ta đã bảo vệ nó khỏi thứ sức mạnh Hư Không đáng ghê tởm này. Vậy mà, cha ngươi ! Malzahar đã cướp đi nó khỏi tay ta… hắn ta bắt cóc con bé, đưa vào người nó thứ sức mạnh Hư Không, thứ sức mạnh mà ta vĩnh viễn không bao giờ muốn xuất hiện bên trong người của nó… thứ sức mạnh ấy bắt đầu biến đổi con người của Kassla, làm nó không còn nhận ra ta là cha của mình, con bé bắt đầu đi theo Malzahar nhận hắn ta làm sư phụ. Từ đó về sau, niềm hạnh phúc duy nhất còn sót lại của ta đã bị chính cha ngươi cưỡng đoạt…”

John nhớ những gì cha hắn đã từng nói, đúng thật trước đây ông đã làm việc này, nhưng tình huống lúc đó là do ông bất đắc dĩ mà thôi. John vội nói: “Kassadin tôi hỏi ông, có phải lúc cha ta bắt cóc Kassla, cô ấy đang bị bệnh rất nặng đúng không?”

Kassadin hơi chút kinh ngạc nhưng nghĩ lại chuyện này có thể do Malzahar kể lại nên hắn ta gật đầu.

John nói tiếp: “Cha ta đã nói toàn bộ chuyện này cho ta, ông ấy nói, việc bắt Kassla thực chất là việc bất đắc dĩ của ông ấy. Ông ấy đã tiên đoán trước được tương lai biết rằng sẽ có một ngày Chúa tể Hư Không sẽ quay trở lại và thôn tính thế giới. Lúc ấy trong tay của ông ấy đang sở hữu thứ sức mạnh Hư Không thuần khiết mà chúa tể trước khi bị bắt quay lại thế giới của mình đã cố ý bỏ lại. Nếu để thứ sức mạnh này rơi vào tay của thuộc hạ chúa tể, nhất định bọn chúng sẽ lại mở cánh cửa thông giữa hai thế giới lúc ấy sẽ chẳng còn ai có thể ngăn cản được dã tâm của ông ta. Cho nên cha ta đã đưa thứ sức mạnh ấy dấu vào bên trong cơ thể của Kassla. Thứ nhất, là với sức mạnh hư không ấy cha ta có thể cứu lấy mạng sống của Kassla, thứ hai là cha ta đã nhìn ra được Kassla chính là người có thể trạng hiếm có trăm vạn người mới có một người như thế để có thể chứa lấy thứ sức mạnh này trong người.” – John kể lại toàn bộ những chuyện mà cha hắn đã nói cho hắn biết.

“Nói dối, nếu hắn đã có ý tốt như vậy? Thì tại sao hắn lại để Kassla rời khỏi ta? Cướp đi đứa con gái duy nhất của ta?” – Kassadin không tin vào những gì John nói.

“Vì cha ta sợ ông sẽ giết chết đứa con gái của mình” – John thở dài nói.

“Ngươi nói sao?” – Kassadin khó hiểu.

John liền trả lời: “Cha ta sợ rằng, khi để Kassla quay lại gặp ông, với cái tính cách trước đó của mình, ông nhất định sẽ tìm mọi cách để sức mạnh hư không trong người cô ấy biến mất hoặc ít nhất là phong ấn nó lại. Nếu làm như thế mạng sống của Kassla nhất định sẽ không còn… cho nên cha ta đã phong ấn lại kí ức của cô ấy, giữ cô ấy rời khỏi ông và bắt đầu nhận cô ấy làm học trò của mình dạy cô ấy cách sử dụng sức mạnh hư không bên trong.”

“Nói dối, tất cả đều là nói dối.. a…. a….” – Kassadin gầm lên điên cuồng ông không tin những gì John nói.

“Kassadin, ông phải nghe tôi, Kassla à không phải gọi cô ấy là Sally mới phải, cô ấy chính là người con gái mà tôi yêu và cũng là vợ của John này, tình cảm của tôi dành cho cô ấy tuyệt đối không kém gì tình cảm của ông đâu… những gì tôi nói đều là sự thật… kẻ giết cô ấy, kẻ thực sự cướp đi niềm hạnh phúc duy nhất của ông chính là thống đốc quân đoàn Hư Không Du Couteau kia kìa.” – John quát lớn.

“Ngươi câm đi!” – Kassadin lao đến đâm thẳng kiếm vào người John, cả người ông ây di chuyển cực nhanh, đến độ cứ đi qua đâu là tàn ảnh của ông ta vẫn còn vươn lại đến đó.

John lập tức rút kiếm chống đỡ, hắn chỉ thủ chứ không công.

Kassadin liên tục tung chiêu liên hoàn vào người của John, cú sau mạnh hơn cú trước, ông ta vừa đánh vừa nói: “Nếu như không phải vì cha con ngươi cướp lấy nó khỏi tay ta thì nó đã không bị giết. Vì các ngươi quá yếu đuối nên không thể bảo vệ nó… nếu nó ở bên cạnh ta thì chuyện ấy đâu thể xảy ra. Sau khi giết hết hai cha con ngươi nhất định mối thù với Du Couteau ta sẽ tự mình giải quyết.”

“Ầm” – Kassadin vung kiếm chém mạnh về phía John, ngay lập tức kiếm trên tay hắn đưa cao lên đỡ lấy, một tiếng nổ vang lên, John bị sức mạnh của Kassadin chấn cho bay lùi lại.

“Dừng lại đi, Kassadin, ông nghĩ Kassla trên trời nhìn thấy chúng ta đánh nhau như vậy cô ấy có vui hay không?” – John quát lớn.

“Câm ngay, ngươi không có tư cách nói tên con bé” – Kassadin bắn ra một quả cầu hư không cực kì to lớn tiến thẳng đến John, quả cầu kia không khác gì một cái lỗ đen vũ trụ thu nhỏ vậy, đi qua đâu nó cũng hút hết mọi thứ vào bên trong.

“Chém” – John hét lớn, kiếm trên tay lập tức được bao bọc bởi hai luồng sức mạnh phép thuật hỏa – lôi. Sấm điện chớp giật, lửa cháy đỏ rực hòa cùng vào nhau, thanh kiếm trên tay của John lập tức hóa thành một thanh cự kiếm, chém thẳng về phía quả cầu hư không đang điên cuồng phóng đến kia.

“Ầm” – một tiếng nổ kinh thiên vang lên, quả cầu hư không và Hỏa – Lôi cự kiếm va chạm vào nhau cùng nhau biến mất.

Ngay khi John còn chưa kịp chuẩn bị cho lần tấn công tiếp theo thì từ phía sau đám khói kia Kassadin đã vụt đến. Ông ta nhanh chóng di động, Hư Vô Bộ Pháp tuyệt kĩ mạnh nhất của mình được sử dụng đến cực hạn, vô số bóng ảnh ngang dọc đan xen nhau trùng trùng điệp điệp. Giữa không trung hình thành nên tấm lưới như thiên la địa võng rồi từ từ thu nhỏ lại, kình lực cường đại đáng sợ như lưỡi kiếm âm ti địa phủ không ngừng ăn mòn lớp hộ thể phép thuật bên ngoài cơ thể John.

Cảm thấy đòn tấn công mãnh liệt của Kassadin, John khẽ quát lên, đẩy tốc bộ của bản thân lên đến cực hạn, quanh người của John, ánh sáng bảy màu cuồn cuộn lưu chuyển. Thân ảnh hóa thành muôn vạn bóng bảy màu, từng điểm từng điểm ánh sáng giao nhau trùng điệp.

Trong nháy mắt, trên bầu trời đã hình thành một bông hoa sen bảy sắc vô cùng huyền diệu, cùng với nó, John đứng hiên ngang trong gió như Đại chiến thần tướng quân, giáp chiến bảy sắc tỏa ra thứ ánh sáng thần thánh.

Song phương vô cùng tập trung, sức mạng được dồn nén đến cực hạn rồi phóng ra. Lực xung kích không ngừng ma sát tạo ra những tiếng động như sấm rền khi vang khi trầm. Cuối cùng một âm thanh chấn thiên kinh địa phát ra, hào quang như mưa tỏa ra đầy trời, bầu trời đột nhiên sáng rực lên những màu sắc sặc sỡ. Trong tiếng nổ kinh hồn đó, song phương đều thối lui nhưng vẫn không quên đề phòng quan sát đối thủ, sắc mặt vô cùng cảnh giác.

Đứng giữa không trung hét lên một tiếng, Kassadin thấy qua hai lần giao tranh mà vẫn không chiếm được chút ưu thế nào. Hắn đảo mắt nhìn quanh rồi đột ngột lộn nhào liên hoàn đánh ra một trăm bảy mươi sáu kiếm, mỗi kiếm đều mang đầy sức mạnh hư không xuyên quá mục tiêu. Lực xoáy theo hình xoắn ốc tạo thành một cơn lốc tím, trên dưới cùng lúc nhằm John đánh tới.

Thấy luồng lực khủng khiếp tiến đến gần ngày một cường mãnh, John không hề nao núng. Kiếm trong tay hắn rung lên, nhanh chóng phát xuất một luồng kiếm khí với khí thế hủy thiên diệt địa, tạo thành một lưỡi sáng vô cùng kiên cố. Đồng thời thân ảnh hắn cũng phân ra làm chín, với một thế nghịch chuyển bay vọt lên trên. Liền khi đó, ở giữa cơn lốc tím của Kassadin xuất hiện một cái đầu sói được kết hợp bởi chín lần chín tám mươi mốt kiếm khí được bao phủ bởi sức mạnh phép thuật của John đâm thẳng về phía trước.

Đang tấn công giữa chừng, sắc mặt Kassadin bỗng đại biến, cảm nhận được nguy hiểm, hắn hét lên một tiếng, tay phải đánh ra một chưởng dựa vào phản lực mạnh mẽ tránh ra xa ba thước. Vừa lùi lại thì cũng là lúc một cái bóng ảnh khác của John cầm kiếm từ phía sau đâm đến. Tưởng rằng đã thoát khỏi một kiếm huyền ảo đó, hắn chợt nghe tiếng gió rít gào vang lên.

Thanh kiếm trên tay của John dưới sự điều khiển của hắn đang bay thẳng nhắm giữa ngực của Kassadin… đột nhiên mắt John mở to… hắn hốt hoảng tức tốc thu lại kiếm ý, bị sức mạnh của chính mình phản ngược, John phun ra một búng máu, kiếm đang bay cũng thế mà rơi xuống mặt đất.

“Cả người John run lên”

“Cả người Kassadin cũng run lên.”

“Đôi mắt của John đỏ kè”

“Đôi mắt của Kassadin cũng thế, sự hận thù biến mất từ lúc nào, thay vào đó là một đôi mắt đầy tình cảm.”

Một cô gái giang rộng hai tay chắn trước mặt Kassadin, cô gái ấy thật đẹp, mái tóc dài óng mượt màu tím tung bay trong gió, cô ấy khoác lên trên mình bộ váy toàn một màu tím trên đó có thêu vài đóa hoa màu vàng kim phối hợp với làn da trắng noãn càng thêm mĩ lệ. Cái miệng nhỏ nhắn hé mở, đôi môi đỏ mọng gợi cảm lộ ra hàm răng trắng muốt đều đặn, trên khóe miệng cô luôn lộ ra một nụ cười quyến rũ “chết người”. Y phục được may rất khéo phối hợp vói dáng người thon dài động lòng càng thêm tôn vinh vẻ đẹp hoàn mỹ của mình. Hai đóa hoa sen màu vàng kim thêu trước ngực càng làm tăng lên vẻ đẹp mê người, thánh khiết. Nhìn xuống dưới đường cong tuyệt mỹ kia, đôi chân thon dài như ẩn như hiện trong chiếc váy dài. Khuôn mặt đầy mĩ lệ không thể dùng từ ngữ gì để có thể diễn ta, môi hồng nhẹ nhàng nói: “John… đừng làm hại cha em…”

“Sa… Sally là em… thực sự là… là em sao?” – John lắp bắp nói, hai hàng nước mắt lăn dài trên má…

“Con gái… Kassla của ta…” – Kassadin cũng không kiềm được nước mắt.

Sally đích thị là Sally đang xuất hiện trước mắt John và cả Kassadin, không gian xung quanh như dừng lại… gió cũng ngừng thổi…

Sally mỉm cười nhẹ nhàng với John sau đó xoay người lại nói với Kassadin: “Cha… cha cũng không được làm hại anh ấy, bởi vì anh ấy chính là chồng của Sally… mọi việc trong chuyện này anh John không hề có lỗi gì cả… Cha à… cha không được đánh anh ấy nữa.”

“Sally… con gái ta…. a… a….” – Kassadin lúc này như một đứa trẻ ông khóc rống lên, cả người run lên từng đợt.

Sally mỉm cười nói: “Những gì John nói đều là sự thật, anh ấy và cha anh ấy không có lỗi trong chuyện này, cha à, đừng sai lầm nữa. Chúa tể hư không mới chính là kẻ thù mà chúng ta cần phải chiến đấu. Cha ! Sally là đứa con gái bất hiếu… không thể ở bên cạnh cha để chăm sóc… kiếp này Sally không thể làm đứa con có hiếu nhưng xin ở kiếp sau nhất định Sally là đền đáp.”

“Sally… em… không phải em đã…” – John lắp bắp nói.

Sally xoay lại nhìn John cô nở nụ cười như hoa nở mùa xuân, cực xinh đẹp cực dịu dàng nói: “John… Sally luôn ở bên cạnh anh, sát cánh cùng anh… Sally mãi mãi chỉ yêu có một người đàn ông chính là anh John… hì hì….” – Vừa nói xong thì cả cơ thể của Sally lập tức hóa thành những hạt lân tinh lấp lánh tan vào trong không khí…

“Sally….”

“Con gái ta… Kassla….”

“Tại sao vậy? Tại sao em vừa đến đã vội đi ngay như thế…. chúng ta còn rất rất nhiều chuyện để nói với nhau cơ mà… á….” – John hét lên thật lớn, nước mắt chảy đầm đìa trên mặt.

Kassadin nhớ lại những gì con gái mình đã nói, ông hít một hơi thật sâu kiềm chế mọi cảm xúc của mình, ánh mắt cương nghị nhìn John… không còn là ánh mắt đầy hận thù nữa.

“John… con gái ta… vừa nãy chính là linh hồn và ý thức của nó… cả hai đều vẫn tồn tại… không phải trong không gian này mà là trong tâm trí của ta và ngươi… điều đó đủ để thấy rằng trong tâm trí và cả trái tim của ngươi vẫn còn nó… Kassla con gái ta cuối cùng cũng chọn được người đàn ông thực sự rất tốt…” – Kassadin nói ra những điều tận sâu trong trái tim mình.

“Là linh hồn và tâm trí của Sally sao? Nó đang tồn tại trong này sao?” – John bóp chặt lấy ngực của mình.

Kassadin thở dài nói: “Xem ra trận chiến này thật vô ích… John… ta sẽ làm theo lời con gái ta… mối hận thù của chúng ta sẽ chấm dứt… nhưng đấy là khi ngươi có thể đánh bại chúa tể Hư Không… từ nay về sau ta sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa.”

Nói xong Kassadin xoay người bay đi… nhưng bay được một đoạn thì John vội hỏi: “Kassadin, ông cho tôi biết ông đã đưa thân thể Sally đi đâu được không?”

Kassadin đáp: “Ta đưa nó đến một nơi mà ta nghĩ ở đó nó có thể được yên nghỉ… ngươi không cần biết nhiều… à ngươi nên cẩn thận, trận chiến sắp đến của ngươi e rằng sẽ là trận sinh tử đấy… quái thú Baron sắp đến rồi… sống hay chết là duyên số của ngươi và những kẻ kia.”

John giật mình nhìn lại thì không hề thấy Kassadin đâu cả, ông ấy đi thật nhanh… John lầm bầm: “Quái thú Baron sao?”

John xoay người đáp xuống mặt đất nhìn trên đó có ba cái xác của Cho’gath, Kog’maw và Kha’zix hắn không biết nên làm gì với ba cái xác này… đột nhiên đôi mắt John nhíu lại hắn tiến lại bên cạnh Cho’gath quan sát, rồi lẩm bẩm: “Không ngờ bọn chúng sống dai thật, mặt dù hơi thở rất yếu nhưng xem ra vẫn có thể cứu chữa được.”

John lập tức đem theo cả ba bay lên trời, nhắm thẳng hướng doanh trại của quân Liên Minh.

“A John kìa” – Nasus ở bên ngoài doanh trại thấy John từ trên cao đang bay xuống đây vội hô lên. Lập tức Ryze và Irelia từ bên trong doanh trại tiến ra bên ngoài… cả ba niềm nở tươi cười đón John nhưng khi ánh mắt nhìn thấy ba cái xác mà hắn đang vác theo lập tức sắc mặt của cả ba ngưng trọng đầy căng thẳng.
“John… ba cái xác kia…” – Irelia không nói nên lời.

John đáp xuống thả ba cái xác trên mặt đất rồi cười nói: “Mọi người đừng lo, ta đem bọn chúng về là có lý do cả… Irelia thương tích của em sao rồi?”

Irelia đáp: “Không nặng lắm, chỉ cần bôi thuốc và cầm máu là ổn, những người khác mới nghiêm trọng.”

“Ừm, Nasus, Ryze phiền hai người ở lại đây chăm sóc bọn họ…” – John thấy Irelia và những người khác vẫn ổn thì cảm thấy vô cùng yên tâm.

Ryze nói: “John cậu định làm gì với ba cái xác này?”

John nhìn xuống ba cái xác dưới đất sau đó cười nói: “Bọn chúng chưa chết đâu, nhưng tôi sẽ đưa ba cái xác này về căn cứ trung tâm để làm một việc..”

Đến khi Nasus hỏi việc gì thì John chỉ cười khà khà vài tiếng, hiển nhiên hắn chưa muốn nói cho bọn họ biết vội.

Irelia vội tiến đến cạnh hắn, sắc mặt cô rất nghiêm trọng nói: “John, trong lúc giao chiến với ba tên đội trưởng kia, em và mọi người vô tình biết được thông tin, quân Hư Không đang phái một lực lượng cực kì mạnh tiến đến đây để cứu viện, nghe đâu trong đội quân ấy có một con quái thú Baron, đấy là quái thú mạnh mẽ và hung tàn nhất thế giới Hư Không đấy.”

John suy nghĩ một lúc, những điều Irelia nói đến cũng giống những điều Kassadin đã nhắc nhở hắn… xem ra con quái thú này không phải là thứ tôm cua gì…

John gật đầu vuốt mái tóc của Irelia cười nói: “Cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe, sau khi chiếm được phân khu C hãy tập trung lại với quân đội chủ lực, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau đánh bại quân Hư Không tại căn cứ cuối cùng… còn về phần Baron… ta cần phải tìm hiểu thêm thông tin từ ba tên này…”

“Ừ” – Irelia gật đầu nói: “Dù thế nào Irelia cũng sẽ chiến đấu cạnh anh mà…”

“À đúng rồi, nói lại với cha tôi phiền ông ấy chỉ huy trận chiến lần này tấn công vào phân khu C… hiện tại phân Khu C như rắn mất đầu sẽ không thể làm khó chúng ta được” – John vác ba cái xác bay lên trời rồi để lại lời nhắn.

“Cái thằng nhãi này, hắn định làm gì với ba cái thân xác ấy chứ?” – Ryze vô cùng khó hiểu.

Irelia mỉm cười nói: “Trước giờ anh ấy làm điều gì cũng điều tính trước cả, trước sau gì chúng ta cũng sẽ rõ cả thôi.”……………….

Vác theo ba cái xác cực nặng này bay trên trời đúng là chuyện không đơn giản tí nào, phải mất cả giờ đồng hồ John mới có thể đưa ba cái xác này về căn cứ chính… tất nhiên khi hắn đem ba cái xác này về không ai không kinh hoảng, không ai không trố mắt ra mà kinh ngạc, rất nhiều người đã hỏi hắn đem ba cái xác này về với mục đích gì và tất cả đều được đáp trả bằng cái mặt cười dễ ăn đấm.

John bí mật gọi Vikto, Mundo, Singed và cả Warwick đến gặp mình… cả bốn người ở trong phòng của John tất cả đều khó hiểu, Warwick lên tiếng nói: “Giữa khuya cậu gọi chúng tôi đến có chuyện gì vậy?”

John đáp: “Chắc bốn người biết việc tôi đem ba cái xác của ba đội trưởng hư không về rồi chứ?”

“Phải, chúng tôi còn đang thắc mắc không biết cậu đem ba cái xác ấy về làm gì đấy?” – Mundo trả lời.

John cười nhẹ nói: “Tôi nghe nói ở Zaun có một công nghệ đặc biệt có thể đưa sức mạnh phép thuật vào trong máy móc, Urgot ông ấy chính là một ví dụ… mọi người hiểu ý tôi nói gì chứ?”

Vikto và ba người còn lại kinh ngạc nhìn nhau, Vikto vội gật đầu đáp: “John… ý cậu là sử dụng đến công nghệ đó để hồi sinh lại ba tên kia sao? Cậu có điên không? Nếu bọn chúng sống lại nhất định tất cả chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.”

John lắc đầu đáp: “Đừng lo, có gì tôi sẽ ra tay áp chế bọn chúng, tôi biết trong việc hồi sinh tướng quân Urgot bốn người đều là những thành viên quan trọng trong lần đó… cho nên bốn người chắc chắn sẽ biết cách để phục sinh lại ba kẻ kia như đã làm với Urgot vậy.”

“John, việc này không đơn giản đâu… lần đó khi chúng tôi tái tạo tướng quân Urgot trong hình dạng nửa người nửa máy, mặc dù thành công nhưng chúng tôi cũng phải bỏ ra rất nhiều sức lực, đấy là chưa nói, người đứng đầu cho lần chế tạo ấy là giáo sư Stanwick Pididly, chỉ tiếc rằng sau khi quân Hư Không vào tấn công Noxus ngài ấy đã bị giết.” – Mundo lắc đầu nói.

John nói: “Vậy bốn người cảm thấy không thể nào làm được việc này? Thôi thi đành vậy, trình độ cả bốn người đều thua lão già kia thì ta không còn cách nào. Để ta vứt ba cái xác ấy cho xong.” – John bắt đầu khích tướng.

“John… cậu đang xem thường chúng tôi?” – Warwick nói.

John làm bộ dáng vô tội nói: “Làm gì có, nếu bốn người không thể làm được thì thôi, tôi đâu có ép”

“Để chúng tôi thử” – Vikto lên tiếng, ba người còn lại cũng gật đầu. John cười tươi nói: “Được… được… vậy mới xứng đáng là những nhà khoa học hàng đầu Zaun chứ… Bốn người cứ lo công việc của mình, nếu cần gì cứ gọi, tôi sẽ ra tay hỗ trợ.”

Singed thở dài nói: “Thế ba tên kia, bọn chúng còn sống chứ?”

John gật đầu đáp: “Não vẫn còn hoạt động, chỉ có điều khá yếu thôi.”
“Thế là đủ rồi” – Vikto và những người khắc bắt đầu rời khỏi phòng của John……………………

Ba ngày tiếp theo xảy ra rất nhiều chuyện:

Thứ nhất là việc phân khu C bị quân đội Liên Minh do Malzahar và Irelia dẫn đầu tấn công, sức phản kháng của quân Hư Không tại căn cứ là có, nhưng vô cùng yếu, không có đội trưởng, cả phân khu C như rắn mất đầu, rất nhanh chóng đã bị chiếm lấy, sau khi chiếm lấy toàn bộ phân khu C, quân Liên minh ở đó cũng bắt đầu tập họp lại với lực lượng chính để chuẩn bị cho những đợt tấn công tiếp theo.

Thứ hai, theo thông tin từ quân do thám báo về, phân khu A sau khi nhận được tin cả phân khu B và C đã nằm trong tay của quân đội Liên Minh, thay vì lập tức đưa quân đến đoạt lại hoặc có một hành động gì đó để phản kháng lại nhưng không, Phân Khu A đột nhiên án binh bất động, quân sĩ Hư Không ở bên trong cũng không còn thường xuyên ra bên ngoài thám thính tình hình liên tục như trước, điều này khiến cho rất nhiều người trong doanh trại Liên Minh cảm thấy vô cùng kì lạ. John cũng chưa biết rõ nguyên nhân của hành động là gì nhưng hắn có dự cảm rằng, mọi việc đều xoay quanh 1 chữ: “Baron”.

Thứ 3, việc phục sinh và tái tạo lại cơ thể cho cả ba tên đội trưởng Hư Không đang thu được kết quả khả quan, sau khi John bí mật cho bốn người làm việc này chừng 2 ngày thì hắn mới nói cho những người khác về những dự định của mình. Khi hắn nói ra đã khiến không ít người kinh ngạc và hoang mang, họ sợ với việc kết hợp giữa ma thuật và máy móc vào cơ thể ấy sẽ khiến bọn chúng trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng John đã đứng ra đảm bảo rằng bọn chúng sẽ không thể làm gì với những người của Liên Minh được, và nếu có chuyện gì xảy ra hắn sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Vì phân Khu A đột ngột án binh bất động, John không thể nào biết được bên trong đang làm gì cho nên không dám manh động, hắn biết nếu cứ để lâu nhất định viện binh của quân Hư Không sẽ đến và lúc ấy bên Liên Minh sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Nhưng không còn cách nào khác, Phân Khu A là phân khu khó đánh nhất và cũng đầy bí ẩn ( chủ yếu là lực lượng do thám không thể đột nhập vào trong được), thế cho nên nếu muốn tấn công vào phân A hắn chỉ còn mỗi một cách là cứu sống ba tên đội trưởng kia rồi sau đó moi móc chút thông tin từ bọn chúng. Tất nhiên đám người Vikto đã không để John phải thất vọng, chừng năm ngày sau, Vikto đã cho người báo việc tái sinh lại cơ thể cho cả 3 đã hoàn thành…

John chạy thật nhanh đến căn phòng đặc biệt được thiết kế cho lần tái sinh đặc biệt này, bước vào bên trong, Mundo đã đứng ngay tại đó chờ hắn.

“Ngài Mundo, mau dẫn ta vào xem.” – John nói

“Cậu đi theo ta” – Mundo đi trước dẫn đường.

Ở sâu bên trong căn phòng, Singed, Warwick và Vikto đang đứng trước ba “Tác phẩm” Kha’zix, Cho’gath và Kog’maw toàn bộ thân thể bên ngoài của bọn chúng đã được thay thế mà máy móc, cánh tay đã mất của Kha’zix cũng được thay bằng một cánh tay máy.

John hào hứng nói: “Vikto, kết quả thành công chứ?”

Vikto đáp: “Thành công, John cậu xem đi…” – Vikto cầm chiếc điều khiển trên tay lên bấm vào nút màu đỏ trên đó. Sau khi ấn xong cái nút màu đỏ kia, lập tức cả ba cái cơ thể máy móc ấy bắt đầu phát ra những tiếng ro ro, những dòng điện bắt đầu chạy khắp cơ thể của bọn chúng… những luồn ma pháp chảy qua các dây dẫn sáng nên trông thật kì dị.

“Xẹt xẹt” – Tiếng điện va chạm vào nhau kêu lên.

Vikto nói tiếp: “Sau nhiều ngày làm việc cuối cùng bọn ta cũng đã thành công tái tạo lại được thân thể cho cả ba tên này, tất nhiên tất cả chỉ là tái tạo thể xác còn trí não bọn ta vẫn không thể làm gì được… John bây giờ cậu định làm gì tiếp theo

“Phụp” – Kha’zix là kẻ đầu tiên mở mắt, đôi mắt đỏ như máu của hắn trông thật đáng sợ.

“Phụp Phụp” – Đôi mắt của bọn chúng như cái đèn vậy, chiếu ra hai hàng ánh sáng màu đỏ nhạt trông còn đáng sợ hơn cả trước kia.

Tiếp theo đó Cho’gath và Kog’maw bắt đầu mở mắt, Kha’zix mở miệng nói đầu tiên : “Chuyện gì thế này? Không phải ta đã bị Kassadin giết rồi sao? Đây là đâu?” – Hắn liếc sang nhìn Cho’gath đôi mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc cùng hoảng sợ…

Kha’zix hét lên: “Cho’gath… cơ thể ngươi… cơ thể ngươi sao thế kia..””á… cơ thể của ta sao thế này? Hả.. Kha’zix cơ thể ngươi… cũng như ta… tại sao các bộ phận lại toàn sắt thép thế này?” – Kog’maw ở bên cạnh nhìn sang thấy Kha’zix hình dáng máy móc cực kì hoảng sợ.”Cơ thể ta… chuyện này là sao… bộ vuốt của ta… những cái gai của ta… cánh của ta…” – Kha’zix, Cho’gath và cả Kog’maw đều kinh hãi trong hình dáng mới, bọn chúng thậm chí còn không để ý đến đám người đang đứng trước mặt mình nữa kìa.

“Các ngươi mới tỉnh lại mà đã náo loạn như thế rồi à? Cũng khỏe nhỉ” – John đứng gần đó cười nói. Ngay khi nghe thấy giọng nói này Kha’zix, Cho’gath, Kog’maw đều giật bắn người nhìn lại, lúc này bọn chúng mới nhận ra rằng cả ba đang ngồi trong một căn phòng chứa đầy các đồ dùng khoa học và thuốc hóa học. Tay chân của cả ba tên đều bị còng lại rất kĩ, bọn chúng muốn làm gì cũng không thể nào làm được. Kha’zix, Cho’gath và Kog’maw đều đã được nhìn qua bức họa vẽ khuôn mặt của John nên khi vừa thấy hắn, Kha’zix tỏ ra cực kì phẫn nộ quát lớn: “Thằng khốn… mày đã làm gì với cơ thể của bọn ta? Nói mau……”.

John đáp lại một cách chậm rãi: “Là ta đã cứu các ngươi đấy? Bằng không bây giờ các ngươi đã trở thành thức ăn cho lũ thú hoang trong rừng rồi.”

“Ngươi cứu bọn ta? Tại sao? Ngươi không phải là thủ lĩnh của quân Liên Minh sao? Chúng ta là kẻ thù của nhau, tại sao lại cứu bọn ta.” – Cho’gath rất khó hiểu.

John trả lời một cách cực kì thản nhiên: “Ta thích thế…”

“Khốn kiếp… cứu bọn ta mà khiến cho thân thể của bọn ta trở thành thế này? Ngươi đã bôi nhọ thân thể của những chiến binh Hư Không… cứ giết chết chúng ta có phải hơn không?” – Kog’maw nói với giọng điều đầy tức giận.

John cười đáp: “Để các ngươi chết cũng đơn giản thôi, nhưng suy đi nghĩ lại, các ngươi đều là những chiến binh mạnh nhất của quân đoàn Hư Không, để các chết thì thật đáng tiếc… Vikto ngài mau mở còng cho bọn chúng đi.”

“Như vậy sẽ nguy hiểm lắm đấy” – Mundo đứng bên cạnh lo lắng nói.

“Không sao!” – John liền đáp.

Vikto cầm điều khiển bấm vào vài cái nút lập tức những cái còng khóa tay chân của Kha’zix Cho’gath và Kog’maw lập tức được mở ra. Với cái bản tính nóng như lửa của mình ngay khi còng được mở, hắn ta nhanh như chớp phóng đến, hai cái vuốt thép nhắm thẳng giữa ngực của John đâm đến. Thế nhưng vừa bay được nửa đoạn thì đột nhiên cả cơ thể hắn giống như không còn chút sức lực, ngã bịch lên mặt đất, nằm sõng xoài không thể nhúc nhích…

“Kha’zix!” – Cho’gath và Kog’maw thấy Kha’zix nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích liền tức giận lao đến tấn công John nhưng cũng giống như Kha’zix trước đó, cả 2 đột nhiên cảm thấy cả cơ thể không hề có chút năng lượng nào ngã bịch trên mặt đất.

“Các ngươi…. các ngươi đã làm gì bọn ta…” – Kha’zix quát lớn.

Vikto cười ha hả nói: “Trong lúc tái tạo thân thể cho cả ba tên này, ta đã đề phòng việc bọn chúng sau khi thức tỉnh sẽ trở nên điên loạn cho nên có gắn vào trong đấy một thiết bị có thể tùy ý ngắt các mạch điện trên cơ thể, dù chúng có muốn cũng không thể làm hại gì ai được.”

John nhìn sang Vikto rồi lại nhìn sang ba tên Kha’zix, Cho’gath và Kog’maw đang nằm trên mặt đất thở dài nói: “Các người thấy cái điều khiển đó chứ? Với cái đó bọn ta có thể dễ dàng điều khiển sức mạnh các ngươi. Tốt nhất là các ngươi từ tốn lại chút à… trả lời một số câu hỏi của ta.”

“Khốn kiếp! Giết chết bọn ta đi, chết còn hơn là sống thế này… làm tù binh cho đám con người yếu đuối các ngươi.” – Cho’gath gầm lớn nói.

John thở dài ra một hơi nói: “Các ngươi còn chưa cảm ơn ta vì đã cứu mạng các ngươi kia mà, sao lại để các ngươi chết được.”

“Ngươi muốn gì ở bọn ta? Bây giờ bọn ta đều không có mặt mũi trở về với quân đội Hư Không, nhưng cũng không có nghĩa là bọn ta vì ơn cứu mạng mà giúp đỡ ngươi.” – Kog’maw nói.

John mỉm cười nói: “Tất nhiên ta biết chuyện đó, ta cũng không muốn các ngươi vào liên minh của ta làm gì, đơn giản vì trong liên minh ta có rất nhiều người căm thù các ngươi, chắc chắn sẽ không để các ngươi yên ổn được.

“Vậy ngươi muốn gì ở bọn ta?” – Kha’zix nói.

John biết nên nói vào vấn đề chính liền nói: “Ta cũng không cần các ngươi làm điều gì to lớn, chỉ cần các ngươi trả lời chính xác những gì ta hỏi là được.”

“Có thật là như vậy ngươi sẽ thả bọn ta?” – Cho’gath hỏi.

“Đừng có bị hắn lừa Cho’gath… cho dù hắn có thả chúng ta ra thì sao? Cái điều khiển kia vẫn nằm trong tay của chúng, giết hay điều khiểu chúng ta chỉ là điều gì đó cực kì đơn giản với hắn.” – Kha’zix tỏ ra vô cùng thông minh.

“Ha… ha…” – John cười ha hả nói: “Ngươi thật lo xa quá Kha’zix à, được rồi thế này xem ngươi có an tâm không nhé, nếu các ngươi làm cho ta ba việc nhất định ta sẽ tự tay phá nát cái điều khiển kia… thả tự do hoàn toàn cho các ngươi. Các ngươi nghĩ kĩ xem, ta chắc chắn rằng ba kẻ các ngươi có rất nhiều kẻ thù và nhiều việc cần làm, nếu các ngươi chết thì không phải những kẻ thù đối thủ và cả công việc mà mình muốn làm đều không thể hoàn thành sao?”

“Ngươi nói thật sao? Ngươi sẽ để bọn ta sống?” – Kog’maw giật mình nói.

“Tất nhiên” – John gật đầu.

“Kha’zix…. ta muốn sống.. ta còn muốn được ăn… ta không muốn chết…” – Kog’maw nói với Kha’zix

Cho’gath cũng nói: “Ta còn có mối thù với tên chó cầm gậy kia… ta không thể chết được….”

“Cậu ta là chỉ huy của Liên Minh, những lời cậu ta nói ra đều rất có giá trị, các ngươi không cần phải nghi ngờ” – Warwick nói.

Kha’zix nhìn Cho’gath, Cho’gath lại nhìn Kog’maw cả ba nhìn nhau suy nghĩ một lúc, sau đó Kha’zix nói: “Chỉ cần việc ngươi bắt bọn ta làm không phản bội lại chúa tể là được.”

“Tất nhiên” – John cười nói: “Việc đầu tiên ta muốn hỏi các ngươi, quái thú Baron và quân tiếp viện ngày nào sẽ đến đây?”

Kha’zix lập tức trả lời: “Nếu như trên đường đi thuận lợi thì hai ngày nữa.”

John xoay sang hỏi Vikto: “Ông có máy nào kiểm tra xem hắn nói thật hay nói dối không?”

Vikto lắc đầu, Kha’zix quát lớn: “Khốn kiếp, những gì ta nói là thật.”

Vừa rồi thực ra là John cố ý thử lòng của Kha’zix thấy phản ứng của hắn như vậy John cũng hiểu rằng những gì Kha’zix nói là sự thật. Hắn gật đầu hỏi tiếp: “Chuyện thứ hai ta muốn các người làm hãy vẽ lại toàn bộ sơ đồ của phân Khu A cho bọn ta… các ngươi làm được chứ?”

“Không thể được, nếu làm như thế có khác gì bọn ta đã phản bội lại Chúa tể” – Cho’gath lập tức từ chối.

John thở dài gật đầu, hắn biết từ trước, ba tên này nhất định không dễ gì nói ra chuyện này cho nên John đành sử dụng biện pháp khác: “Thế cho ta biết, trong phân khu A có nhiều thuộc hạ của các ngươi không?”

Kog’maw đáp: “Cũng có một số, nhưng không nhiều.”

“Vậy là được rồi” – John cười tươi nói tiếp: “Ta muốn các ngươi làm hai việc, chỉ cần làm được hai việc này, ta sẽ thả các ngươi ra, đồng thời chiếc điều khiển khống chế các ngươi kia ta cũng sẽ tự tay phá hủy trước mặt các ngươi… thế nào đồng ý chứ?”

“Đến nước này ngươi nghĩ bọn ta còn có thể lựa chọn gì khác sao?” – Kha’zix hừ lạnh.

“Điều thứ nhất, ta muốn các ngươi bí mật truyền tin cho đám thuộc hạ của mình ở bên trong phân Khu A rút toàn bộ ra bên ngoài. Làm được chứ?” – John xoa xoa cằm nói với giọng điệu gì đó khá mờ ám.

Kha’zix, và ha tên còn lại nhìn nhau khó hiểu… sau đó cả ba liền gật đầu, Cho’gath nói: “Hiện tại bọn ta không hoàn thành nhiệm vụ, đám thuộc hạ chắc cũng không thể yên ổn gì, ta đồng ý với việc này.”

“Việc thứ hai là gì?” – Kha’zix hỏi.

John đứng dậy nhìn thẳng vào cả ba nói: “Ta muốn các ngươi cùng toàn bộ thuộc hạ của mình từ bỏ cuộc chiến này, rút lui và từ nay về sau không tham dự vào bất cứ trận đánh nào khác. Đồng thời không được tấn công toàn người của quân đội Liên Minh. Sao các ngươi làm được chứ?” – lời John nói ra khiến không chỉ Kha’zix cho gath và Kog’maw kinh ngạc mà còn làm cho bốn người Vikto phía sau kinh ngạc không kém.

Vikto tiến lại nói nhỏ: “John… cậu định làm gì thế?”

John đáp nhỏ lại: “Yên tâm”

Kha’zix thở dài nói: “Bây giờ bọn ta có khác gì tử tội của quân đội Hư Không, bây giờ có về chắc chắn chúa tể cũng không thể nào tha thứ được… ta đồng ý.”

“Tốt” – John gật đầu.

“Hai việc của ngươi ta đã làm theo, bây giờ ngươi có thể cho bọn ta cử động và thực hiện lời hứa chứ?” – Kog’maw nhìn thẳng vào John nói.

“Vẫn chưa được” – John lắc đầu nói lý do: “Ai biết được rằng sau khi các ngươi hoàn thành mọi công việc mà ta đưa ra, rồi ta phá đi chiếc điều khiển kia thì các ngươi không lật lọng phản lại những gì đã nói.”

“Vậy ngươi muốn sao?” – Cho’gath hỏi.

“Ta muốn cả ba phải lập lời thề… là lời thề của Hư Không…” – lời vừa nói ra khiến Kha’zix, Kog’maw và cả Cho’gath sợ đến xanh cả mặt… lời thề Hư Không không giống với những lời thề bình thường khác. Một khi đã thề là phải thực hiện theo đúng y như thế, nếu làm trái lập tức sẽ hóa thành tro bụi… linh hồn bị thiêu đốt vĩnh viễn. Đám người Vikto thì không hiểu lời thề ấy là gì nhưng nhìn qua sắc mặt của ba tên Kha’zix Cho’gath và Kog’maw kìa là bọn họ hiểu, đấy không phải là lời thề dễ chịu gì.

“Thế nào? Đồng ý chứ?” – John nói.

“Vậy ngươi cũng phải lập lời thề, sau khi bọn ta hoàn thành nhiệm vụ sẽ thả bọn ta ra.” – Kha’zix cũng gian xảo không kém.

John suy nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu. Hai bên bắt đầu thủ tục lập lời thề… cách thứ cực kì đơn giản, chỉ cần đưa sức mạnh hư không ra phía trước mặt mình rồi sau đó tuyên thệ là được.

Sau khi mọi chuyện được giải quyết xong John liền nói với Vikto: “Cho bọn chúng hoạt động lại đi”

Vikto bấm vào cái nút vàng lập tức cơ thể của Kha’zix, Kog’maw và Cho’gath lại hoạt động lại bình thường….

John nói với cả ba: “Bây giờ các ngươi đi thực hiện công việc ấy đi, khi nào hoàn thành nhất định ta sẽ thực hiện lời hứa. À ta cảnh cáo các ngươi, nếu các ngươi có ý định quay về phân khu A để báo tin thì tự động cái cơ thể máy móc ấy sẽ nổ tung, sợ rằng thông tin thì chưa nói ra được gì mà cơ thể đã không còn rồi đấy.”

Lời vừa nói ra khiến Kha’zix và Cho’gath, Kog’maw cảm thấy vô cùng sợ hãi, mỗi việc chỉ cần bấm một cái nút đã khiến cả ba không còn tí sức nào đã khiến cả ba kinh hãi rồi. Kha’zix không nói gì lập tức phóng thẳng ra bên ngoài bay thật nhanh, Kog’maw và Cho’gath lập tức bám theo.

John xoay lại nói: “Cảm ơn mọi người, lần này chúng ta cần phải tấn công Phân Khu A thật nhanh trước khi quân cứu viện của Hư Không kéo đến.”

“Ta hiểu rồi, để ta đi thông báo lại cho mọi người… cậu về nghỉ đi” – Vikto và những người khác gật đầu sau đó rời khỏi phòng.
Đêm tối ngày 30 tháng 3 ( tức đêm hôm sau của buổi nói chuyện kia) năm thứ 24 CLE. Phân Khu A đột nhiên có biến động cực lớn, những tiếng hô vang phát lên liên tục không ngừng nghỉ.
“Chỉ huy.. chỉ huy… không hay rồi… không hay rồi…” – Một tên lính hốt hoảng đứng trước cửa phòng đội trưởng đội 1 Marvelous nói.

Ở trên giường của mình Marvelous nghe tiếng động bên ngoài lập tức choàng dậy, khoắc áo mở cửa phòng hỏi: “Có chuyện gì?”

Tên lính kia nuốt một ngụm nước bọt rồi trả lời: “Binh lính canh phòng phát hiện ra rất nhiều binh sĩ đột nhiên bí mật trốn khỏi doanh trại, điều quan trọng là tất cả bọn chúng đều từng là thuộc hạ của ba vị đội trưởng Cho’gath, Kha’zix và Kog’maw.”

“Đào ngũ sao?” – Marvelous hơi chút giật mình, theo thông tin báo lại thì Kha’zix, Cho’gath và Kog’maw đã bị quân Liên Minh giết chết rồi, vậy nên bọn thuộc hạ của chúng mới quyết tâm đầu quan dưới trướng của Marvelous để mong có cơ hội trả thù cho chỉ huy của mình trước kia. Thế mà lần này cả đám cùng nhau đào ngũ… thực sự quá mức kì lạ.

Marvelous vội hỏi: “Tình hình doanh trại thế nào?”

“Loạn lắm thưa chỉ huy” – tên lính kia nói tiếp: “Sau khi bị phát hiện, những binh sĩ đào ngũ đã chống trả quyết liệt với binh sĩ canh gác, buộc các tướng quân phải điều động thêm lực lượng để ứng phó. Theo thông tin cấp báo thì không chỉ có doanh trại trung tâm xảy ra tình trạng này mà hầu hết ở các doanh trại khác đều cũng xảy ra điều tương tự.”

“Mau triệu tập lực lượng đến các nơi xảy ra bạo loạn… ta sẽ đích thân đến… đồng thời thông báo lệnh của ta, kẻ nào dám tự ý rời bỏ đội ngũ lập tức chém đầu” – Marvelous quát lớn sau đó xoay vào bên trong phòng thay đổi y phục.

Cùng lúc đó, một diễn biến gần như tương tự tại khắp các doanh trại bên trong phân khu A.

“Ngăn bọn chúng lại… không để bọn chúng rời khỏi doanh trại” – Một viên tướng có khuôn mặt xấu xí hô lớn, binh sĩ hư không lập tức lao đến ngăn cản đám lính đào ngũ, để ý thì bọn chúng chính là thuộc hạ của Kha’zix và Cho’gath.

“Cản ta sẽ chết…” – Một tên trong số đó đe dọa.

“Tự ý rời bỏ quân đội, tội không thể tha thứ, mau bắt bọn chúng lại giao cho Chỉ huy xử lý.” – tên viên tướng kia ra lệnh, lập tức từ đông tây nam bắc, bốn hướng, quân hư không với những cây trường thương sắc nhọn ập đến…

“Chúng ta quyết sống chết cùng với các vị đội trưởng… anh em… mở đường máu thoát khỏi đây” – một tên ma thú to lớn hét lên sau đó hắn ta dũng mãnh sử dụng đôi tay to lớn đầy cứng rắn của mình mở đường máu ở hướng đông…

“A” – Binh sĩ hư không hô vang tấn công không ngừng nghỉ…. Tình cảnh này không chỉ diễn ra ở 1 – 2 doanh trại mà diễn ra ở rất nhiều doanh trại bên trong phân khu A, có thể tóm gọn một chữ ở đây: “Loạn”.

Ở cách phân khu A không xa, một lực lượng hùng hậu của quân đội Liên Minh đã xuất hiện không biết từ lúc nào, người nào người nấy tay nắm chặt vũ khí.

“John… lúc nào chúng ta tiến công?” – Darius thúc ngựa tiến đến cạnh John nói.

“Đợi tín hiệu” – John lập tức đáp… Mọi người bắt đầu chờ đợi… 10 phút…. 20 phút…. một giờ trôi qua…

“Ầm” – một tiếng nổ lớn vang lên từ phía bên trong phân khu A khiến toàn bộ quân đội Liên Minh ở bên ngoài giật mình, John mỉm cười hô lớn: “Mọi người, giờ khắc quyết định đã điểm… trận đánh này sẽ mở ra tương lai cho cả Valoran… hãy cùng ta… tấn công……..” – John vung kiếm thúc ngựa lao dẫn đầu đoàn quân.

“Tấn công… tấn công” – kế tiếp đó là hàng chục ngàn binh sĩ liên minh lao theo, tiếng la hét, tiếng bước chân khiến cả khu rừng chao đảo…

“Vù.. vù…” – ở trên không mười hai đội không quân dưới sự chỉ huy của Corki, đội quân thiên thần sa ngã và thiên sứ dưới sự chỉ huy của Sclos, Riva, Morganavà Kayle hướng về phía Phân khu A gấp rút tấn công, từng đoàn từng đoàn nối đuôi nhau cứ như một tấm lưới khổng lồ phủ kín cả bầu trời.

“Xoạt… xoạt” – ở dưới đất với sự hỗ trợ của Skarner và các thiết bị đào hầm một đội quân đang theo con đường này di chuyển rất nhanh đến phân khu A.

“Ầm ầm” – một cánh quân khác với những vị tướng “Trâu bò” hơn như Alistar, Mordekaiser, Nautilus, Hecarim dẫn theo một đội quân đặc biệt phá hủy toàn bị cây cối chắn trước mặt tiến theo lộ trình không ai nghĩ đến tấn công bất ngờ vào phân khu A. Bốn mũi tấn công chia ra làm bốn hướng đồng loạt tấn công vào phân Khu A… cuộc tổng tấn công đã bắt đầu.

Lúc này ở bên trong các doanh trại của Phân Khu A, hai bên quân đội vẫn đang giằng co liên tục, những con mãnh thú thuộc hạ của Cho’gath chiến đấu với những con mãnh thú dưới trướng của chỉ huy phân Khu A liên tục diễn ra… cuộc chiến diễn ra ác liệt đến nỗi, các viên tướng tại các doanh trại buộc phải sử dụng đến pháo ma pháp nhằm nhanh chóng tiêu diệt đám phản quân này. Marvelous như một sao chổi bay thật nhanh đến nơi diễn ra bạo loạn, theo thông tin báo về bạo loạn diễn ra tại hầu hết các doanh trại ở phân khu A, Marvelous không thể giải quyết hết tất cả được, hắn ta chỉ có thể giải quyết ở doanh trại trung tâm, cũng là doanh trại đầu não của phân Khu A mà thôi.

“Dừng lại ngay cho ta!” – Một tiếng gầm vang lên còn hơn cả tiếng sấm nổ phát ra. Toàn bộ binh lính hai bên đang chiến đấu kịch liệt lập tức dừng lại…

“Là ngài Marvelous, ngài ấy đã đến… ha… ha… đám phản binh các ngươi chết chắc rồi” – tên tướng quân đứng đầu doanh trại nhận ra giọng của Marvelous cười ha hả nói.

“Nguy rồi, ông ấy đã đến… xem ra chúng ta khó lòng mà thoát khỏi đây để gặp đội trưởng.” – một tên thuộc hạ của Kog’maw nói. Marvelous đứng lơ lửng giữa doanh trại nhìn một vòng xung quanh, trên mặt đất số binh sĩ tử trận không thể đếm ngay được, khuôn mặt đầy vẻ tức giận, hắn ta dùng ánh mắt đầy đáng sợ nhìn đám thuộc hạ của Kha’zix, Cho’gath và Kog’maw, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ta cho các ngươi 1 cơ hội trước khi chết để nói lý do vì sao bí mật muốn trốn khỏi đội ngũ.”

Một tên thuộc hạ của Kha’zix liền đáp: “Bọn tôi không thể nói cho ngài biết được, đây là yêu cầu bí mật từ cấp trên.”

“Cấp trên?” – Marvelous nhướng mày, tay trái liền vung lên… ngay tức khắc tên lính kia chưa kịp hiểu chuyện gì đã nổ tan xác…

Marvelous lại hỏi: “Bây giờ các ngươi đã chịu nói rồi chứ?”

Đám thuộc hạ của Kha’zix, Cho’gath và Kog’maw chứng kiến cảnh tượng vừa diễn ra hết sức kinh hãi, cả đám nhìn nhau với ánh mắt đầy vẻ lo sợ… cuối cùng một tên trong số đó vội nói: “Là lệnh của ba vị đội trưởng Cho’gath, Kha’zix và Kog’maw, các vị ấy bảo chúng tôi trong đêm nay bí mật rời khỏi doanh trại, nhưng thật không may trong lúc chúng tôi rời khỏi đã bị quân đội canh gác phát hiện.”

“Kha’zix, Cho’gath, Kog’maw? Không phải bọn chúng đã chết rồi sao?” – Marvelous hết sức khó hiểu.

“Rầm rầm rầm” – những chấn động vang lên liên tục trên mặt đất, một đội trưởng như Marvelous không thể nào không nhận ra điều này.

“Báo… báo…. chỉ huy… tin khẩn cấp từ các chốt phòng ngự bên ngoài phân khu A… toàn bộ các phòng tuyến phòng ngự bên ngoài của chúng ta đều bị quân Liên Minh bất ngờ tấn công phá hủy toàn bộ” – Một binh sĩ báo tin cấp tốc chạy đến.

“Báo…” – lại thêm một binh sĩ nữa chạy lại nói : “Tin khẩn cấp từ các doanh trại phòng ngự, quân Liên Minh chia quân ra làm bốn hướng bất ngờ đánh úp vào cá doanh trại… lực lượng chúng ta tử thương vô số.”

“Báo…” – Một binh sĩ nữa bộ dáng hốt hoảng chạy đến: “Chỉ huy.. không hay rồi… vì các doanh trại đang xảy ra bạo loạn nên khi quân đội Liên Minh bất ngờ tập kích chúng ta không thể nào trở tay kịp, hiện tại đã mất đi hơn một nửa phòng tuyến rồi.”

Tốc độ tiến công của quân Liên Minh quả thực nhanh hơn cả gió, mạnh hơn cả bão… chưa đầy 1 giờ đã liên tục phá hủy các phòng tuyến phòng ngự bên ngoài phân khu A. Mặc cho các phòng tuyến này được xây dựng theo một sơ đồ trận pháp cực kì tinh vi, thế nhưng dù tinh vi đến đâu mà các doanh trại trọng điểm của các phòng tuyến đang tập trung giải quyết bạo loạn thì cũng không thể nào kịp trở tay.

“Á” – Marvelous gầm lên đầy giận giữ quát lớn : “Hóa ra là thế… tất cả đều là mưu kế của ngươi… khốn kiếp…. John…. ngươi lợi hại lắm…”

“Chúng ta nên rời khỏi đây” – Đám thuộc hạ của Cho’gath, Kha’zix và Kog’maw nhận thấy tình hình lúc này đang rất loạn cho nên quyết định nhân cơ hội mà trốn đi… thế nhưng….

“Còn muốn chạy?” – Marvelous quát lớn một tiếng, tay phải thu lại chém ra thật mạnh, sức mạnh hư không từ bàn tay phải bắn ra huyễn hóa thành một thanh đại đao khổng lồ, một chiêu chém đôi toàn bộ đám thuộc hạ của Kha’zix, Cho’gath và Kog’maw… Một cảnh tượng khiến cho toàn bộ binh sĩ đáng đứng gần đó không khỏi rùng mình.

“Lập tức chuẩn bị lực lượng chiến đấu, sai người thông báo đến các doanh trại, cố gắng cầm cự…” – Marvelous ra lệnh, hắn nghĩ: “Phải cầm cự, ít nhất là một ngày, quân viện binh sắp đến rồi, một khi Baron đến nhất định bọn chúng sẽ không thể nào chống lại.”

“Keng keng keng” – tiếng chuông báo động vang lên, binh lính canh gác trên cao hô lớn: “Quân địch tấn công, quân địch tấn công…”

“Bùm bùm” – hai tháp canh lập tức ăn ngay hai quả tên lửa bắn ra từ đội quân phi cơ của Corki.

Chừng 15 phút sau khi Marvelous ra lệnh, đội quân đầu tiên của Liên Minh đã tiến đến doanh trại trung tâm.

“Thả boom” – Corki ngồi trên máy bay ra lệnh. Hàng loạt quả boom từ các máy bay khác liên tục được thả xuống doanh trại bên dưới, những tiếng nổ ầm ầm vang lên không dứt, thân xác của các binh sĩ hư không văng qua văng lại không khác gì những cái bao tải.

“Tất cả chuẩn bị chiến đấu… đội kỵ binh, thiết giáp binh, pháo xa, xạ thủ, ma thú, không binh, tất cả vào vị trí chuẩn bị chiến đấu…” – Marvelous xoay người hô lớn một tiếng, thế nhưng tất cả mệnh lệnh lúc này đều đã quá muộn.

“Oác oác” – những con thú bay tấn công vội đội không quân Liên Minh, những thiên thần sa ngã và thiên sứ lập tức đáp trả, hỏa cầu thần thánh, năng lượng bóng đêm liên tục được thi triển.

“Ầm ầm” – cổng doanh trại bắt đầu bị phá hủy, toán quân thứ 2 Liên Minh thế như vũ bão bắt đầu tràn vào tấn công…

“Gầm” – Alistar vô cùng sung sức, những con ma thú to hơn hắn gấp đôi liền bị sức mạnh của hắn ta hất văng đi cả chục mét.

“Sát… sát…. sát” – Hecarim lao nhanh như một cơ gió, cây thương trên tay liên tục quét ngang, liên tiếp 3 – 4 rồi 5 cái đầu bị hắn chém bay.

“Phụp… phụp…” Từ dưới đất hàng loạt những cây móc câu sắc nhọn thọt lên kéo quân lính hư không ở bên trên xuống dưới, những tiếng xột xoạt vang lên, máu bắn tứ tung nhuộm đỏ cả mặt đất. Toán quân thứ 3 cuối cùng cũng đã đến.

“Tấn công… tấn công…” – quân liên minh liên tục la hét, cung, kiếm, giáo, súng cứ tấn công liên tục không ngừng nghỉ…

“Vì Valoran… tấn công….” – Cuối cùng đội quân dưới sự chỉ huy của John cũng đã đến nơi, khẩu hiệu quen thuộc lại một lần nữa vang lên… toàn quân Liên Minh sĩ khí tăng đến cực hạn. Darius và người em trai Draven dẫn đầu đội quân thiết giáp kỵ binh xông thẳng vào doanh trại phía đông của quân đội Hư Không, hai thanh đao trên tay Draven liên tục vung lên, tấn công tới tấp vào đám quân lính Hư Không đang điên cuồng lao đến.

“1 tên… 2 tên… 3 tên…. ha…. ha…. các vị đang được chiêm ngưỡng màn biểu diễn có một không hai của ta…” – Draven xem trận chiến này như một trò chơi, hắn ta liên tục đếm những kẻ đã ngã xuống dưới đao của mình.

“Rống” – Một con sư tử đen hai đầu cực kì hung tợn vồ đến tấn công Draven, hắn ta nhanh như chớp lộn người tránh né được, những bộ móng vuốt của con sư tử đen kia quả thực rất sắc bén, nó liên tục tấn công hắn ta với tốc độ nhanh đến mức chóng mặt…

“Mèo hoàng… mèo hoang…” – Draven vừa tránh né vừa rủa con sử tử ấy, hai cây đao trên tay liên tục ném về phía trước nhưng sát thương gây ra không lớn.”ầm” – đột nhiên từ phía trên đầu của con sư tử đen kia, một người đàn ông to lớn khoắc áo giáp sắc, trên tay cầm một chiếc rìu cực to, nhắm ngay giữa đỉnh đầu con sư tử đen kia mà bổ.

“Phụt” – máu từ đầu con sư tử đen kia bắn ra tung tóe, nó chỉ kịp gầm lên một tiếng đau đớn rồi ngã bịch xuống mặt đất. Draven dơ cao hai tay lên tung hô: “Anh trai… kha kha…”

“Bớt xàm ngôn lại đi” – Darius bực tức, sau đó xoay người lại hô lớn: “Hạ toàn bộ các tháp canh của quân đội hư không, chiếm các kho lương thực.”

“Giết hết bọn chúng” – Marvelous khuôn mặt đỏ bừng như lửa đốt, sự tức giận đã đạt đến cực điểm, hai cánh tay huyễn hóa thành đôi xong đao đỏ như máu phát ra từng đợt sóng giao động cực kì khủng bố…

“Chết… chết hết đi..” – Marvelous lao đến, đôi tay của hắn trở thành đôi binh khí cực kì bá đạo, chém trúng kẻ nào thì xác định chỉ có 1 chữ: “Chết”.

“Á” – những tiếng hét thảm của binh sĩ cả hai vang lên không dứt.

“Ngươi khá lắm… khá lắm…” – Marvelous dùng ánh mắt đáng sợ của mình nhìn vào John, tất nhiên John liền cảm nhận được cái ánh mắt ấy, hắn lao đến đứng đối diện với Marvelous nói: “Ngươi chắc là đội trưởng đội 1”

“Hừm… xem ra tất cả đã trong kế hoạch của ngươi… rất tuyệt đến cả ta cũng không thể nào nghĩ ra được, ngươi có thể sai khiến cả đám thuộc hạ của ba tên kia.” – Marvelous nghiến răng nói.

John đáp: “Tất cả đến đây là kết thúc, quân đội Liên Minh đã tấn công mọi hướng vào phân khu A rồi, các ngươi không thể nào thoát được…”

“Không phải chỉ huy của quân liên minh đang đứng trước mặt ta hay sao? Chỉ cần giết ngươi là chúng ta có thể dễ dàng lật ngược thế cờ.” – Marvelous cười ha hả, kế tiếp đó cả người hắn ta tỏa ra luồng năng lượng cực kì khủng bố, binh sĩ hai bên đứng gần đó nhanh chóng bị chấn lui hơn 20 bước, không thể tiến lại gần.

Ánh mắt John nheo lại, hắn cảm giác thứ sức mạnh này cực khì khủng khiếp, nó mang đầy hơi thở của tử thần chết chóc… Marvelous đột ngột xuất hiện trước mặt John, ba luồng năng lượng hư không tụ thành một điểm rồi từ đó phát ra một quả cầu hư không đánh trúng thân thể John. Giận dữ thét lên, toàn thân John hào quang chợt lóe, toát ra một luồng sức mạnh thần thánh chống đỡ một kích mạnh mẽ đó. Đồng thời tay phải John biến hóa khôn lường, một hỏa cầu rực cháy mãnh liệt như muốn thiêu đốt tất cả nhanh chóng bắn về phía Marvelous.

Marvelous thấy vậy, tay trái liền vung mạnh về phía trước, thanh trường kiếm ảo hóa từ sức mạnh hư không chém ra lập tức chẻ hỏa cầu ra làm đôi. Mũi kiếm vẫn không tan tiếp tục bắn thẳng về phía John. John điểm nhẹ chân tung mình nhanh chóng tránh né, tay trái đẩy ra một chưởng, cơ thể mượn thế hai luồng sức mạnh đó đột nhiên quay tròn, toàn thân giống như một con quay, vô số bảy sắc kiếm khí loang loáng như khói hoa lan tỏa rồi đột ngột mạnh mẽ nhất tề phản kích. Marvelous gầm lên một tiếng, cơ thể do đã bị khống chế bởi lực li tâm xoay tròn, nên trong chốc lát không cách nào thoát khỏi trận mưa kiếm ấy.
Lúc này, một tên thuộc hạ của Marvelous dựa vào thực lực mạnh mẽ của mình đã xông vào trận chiến, đúng lúc gặp Marvelous đang nguy khốn, hắn liền lập tức tấn công John giải cứu chủ nhân. Nhưng vừa vào phạm vi chừng 5m thì lập tức bị hai lực xung kích phát ra từ Marvelous và John khiến cho thân thể nổ tung.
Mặc dù tên thuộc hạ kia không kịp làm gì nhưng sự xuất hiện của hắn cũng khiến John bị phân tâm, thân ảnh John bỗng rung lên, loáng một cái đã dời ra xa mười mét, thấy vậy Marveluos cười thầm nói: “Không cần gấp rút tìm đến cái chết như vậy, ta đã đến đây thì nhất định sẽ thanh toàn cho tất cả các ngươi, hiện tại chẳng việc gì phải vội.

Thản nhiên ngó qua Marvelous, John trầm giọng hỏi: “Đừng ở đó mà câu giờ, ta biết các ngươi đang chờ đợi quân cứu viện và đặc biệt là quái thú Baron đến, nhưng chuyện đó sẽ không thể xảy ra được đâu… ít nhất tối ngày mai Baron và quân cứu viện mới đến… bây giờ còn quá sớm đấy…. ha… ha…”

Marvelous từ đôi mắt thể hiện đầy vẻ kinh ngạc nhưng khuôn mặt lại không hề chút biến sắc, hắn ta hừ lạnh nói: “Xem ra ngươi cũng moi không ít tin tức nhỉ, chỉ tiếc rằng, dù Baron và quân cứu viện không đến kịp thì mình ta cũng đủ sức để hạ ngươi rồi.”

“Ngươi rất tự tin, chắc ngươi cũng đã thấy những kẻ đối đầu với ta trước đây có kết cục thế nào rồi chứ?” – John xoay xoay thanh kiếm cười lạnh lùng nói.

“Chính ngươi mới là kẻ quá tự tin đấy John à? Tại sao ngươi không nghĩ đến con số hiệu từng đội trưởng nhỉ? Không phải đơn giản mà bọn ta có được con số ấy đâu?” – Lời Marvelous nói ra khiến John hết sức đề phòng, quả thực trước giờ hắn cứ nghĩ đội 1 đội 2 gì gì đó đơn giản chỉ là đánh số để dễ phân biệt mà thôi, không ngờ bên trong lại có hàm ý khác.

“Không sai! Trong mười vị đội trưởng của 10 đội quân Hư Không ta chính là người mạnh nhất, thế nào John… bây giờ ngươi đã mở rộng tầm hiểu biết của mình rồi chứ?” – Marvelous cười lạnh.

“Rộng… cảm ơn ngươi đã cho thêm chút hiểu biết… nhưng thật buồn rằng điều này cũng chẳng thể nào cứu được cái mạng của ngươi đâu.” – John đột nhiên trở nên vô cùng đáng sợ, có lẽ vì biết đối thủ trước mặt là tên mạnh nhất trong 10 tên đội trưởng cho nên hắn mới tỏ ra thái độ hăng máu như thế.

Thông tin khái quát:

Tên: Marvelous

Cấp bậc: đội trưởng đội 1

Khả năng: sử dụng kiếm cực kì khủng khiếp, có thể biến đổi đôi tay của mình thành bất cứ một loại vũ khí nào.

“A” – John hét lớn một tiếng, kiếm trên tay múa lên một vòng bán nguyệt kế tiếp đó hàng loạt kiếm khí huyễn hóa mãnh liệt bắn thẳng về phía Marvelous với tốc độ nhanh không tưởng.

“Ngông cuồng” – Marvelous vừa lao lên phía trước, tức giận hét lên: “Thật không biết cân nhắc thiệt hơn gì cả. Nếu đã vậy, ta sẽ tiêu diệt toàn bộ các ngươi, đến lúc đó không sợ chiến thẳng không nằm trong tay ta hay sao? John, là ngươi ép ta ra tay.”

Ở bên ngoài chu vi mà John và Marvelous tạo ra từ xung lực sức mạnh, quân sĩ hai bên đang điên cuồng chém giết lẫn nhau, hàng loạt mũi tên, súng đạn bay qua bay lại loạn xạ, tiếng binh khí vang lên liên tục.

Syndra nhìn tình hình xung quanh… mặc dù quân đội Liên Minh tấn công bất ngờ nhưng quân Hư Không tại đây quả nhiên được huấn luyện vô cùng kĩ lưỡng, một tên có thể chấp 2 người lính Liên Minh, đã thế bọn chúng còn có rất nhiều Ma thú hung tợn.

Syndra thở dài nhìn một lượt tình hình xung quanh, biết có một số sự việc đã không thể tránh khỏi. Do vậy, sắc mặt cô thay đổi, toàn thân bỗng phát ra một luồng dũng khí lao thẳng về phía trước với khí thế dù chết cũng không hối hận. Nhãn thần lóe lên lạnh lẽo, u ám nhìn tên quái thú trước mặt, Syndra gầm lên một tiếng long trời lở đất, những quả cầu bóng tối xoay tròn quanh cơ thể cô, từng quả tỏa ra thứ ánh sáng huyền ảo mà sắc bén như rồng bay. Tiếp đó, tay phải của Syndra liền vẽ lên trước ngực một đồ hình kì dị rồi đột ngột đẩy ra, lập tức hàng chục quả cầu bóng đêm được tạo ra lao như những viên thiên thạch vào người tên quái thú, 1s sau cả cơ thể hắn đã bị những quả cầu bóng tối kia chấn nát không thấy gì.

“Ghào” – một con quái thú khác thấy đồng bạn của mình bị tiêu diệt tỏ ra vô cùng phẫn nộ, nó liên tục gào thét, chuyển động với tốc độ cực nhanh, lao đến tấn công Syndra.

Nhưng Syndra nổi tiếng với việc sử dụng sức mạnh phép thuật của bóng đêm cô dễ gì để một con ma thú đánh bại, lập tức sử dụng ý lực của bản thân điều khiển mười quả cầu bóng tối lơ lửng xung quanh, sau đó điều khiển 10 cầu kia lao đến tạo thành một cái lồng giữ chân con ma thú đó lại.

Trong lúc nguy hiểm, tên quái thú điên cuồng hét lên, toàn thân co rút lại thành một cuộn tròn, liên tục chuyển động chớp nháy trong một khoảng không gian nhỏ hẹp, phát ra luồng ác khí mạnh mẽ với tốc độ kinh người, không ngừng va chạm với những quả cầu bóng tối đang bao vây xung quanh cơ thể mình.

“Ầm…” – một tiếng nổ chấn động vang lên, những quả cầu bóng đêm của Syndra đột ngột phát nổ, ma thú bên trong chớp lấy cơ hội lập tức phóng ra bên ngoài lao vào tấn công cô, nhưng tất cả đã nằm trong dự liệu của mình, Syndra hét lên một tiếng, một luồng lực cực mạnh tỏa ra từ người cô lập tức đẩy lui con quái thú lại, tiếp theo đó từ trên không hàng trăm quả cầu bóng tối khác lao xuống tấn công vào cái thân xác kia.

“Bùm” – một tiếng nổ vang lên, con quái thú đã bị tiêu diệt.

“Vụt” – đột nhiên lúc này từ trên không lại một con quái thú hung tợn khác, lao xuống như một mũi tên tấn công Syndra, sắc mặt của cô trở nên tái xanh, chiêu mạnh nhất vừa mới tung ra, bây giờ cô chưa thể thi triển bất cứ một chiêu nào khác, kẻ địch đánh lén quá nhanh.

Cách đó không xa, John nét mặt lạnh lùng nhìn đòn tấn công bất ngờ đó, trong nháy mắt cơ thể đã dời đến trước mặt Syndra, tay phải vung kiếm chém mạnh, lập tức chẻ đôi tên quái thú kia.

John xoay lại nói với Syndra: “Cẩn thận…” – hai chữ ngắn ngủi nhưng đầy quan tâm, Syndra mỉm cười gật đầu đáp: “Anh cũng cẩn thận.”

Marvelous cười ha hả nói: “Quả không hổ là chỉ huy quân đội liên minh, đích xác cũng có vài phần bản lĩnh. Đến lúc ta phải ra tay rồi, xem ngươi có thể chống đỡ ta được bao lâu?”

Vừa nói, cơ thể Marvelous lập tức xuất hiện trước mặt John, tay phải chuyển thành dạng trảo, một luồng sức mạnh tà độc như muốn nuốt chửng tất cả bao trùm lên đỉnh đầu hắn.

Cảnh giác nhìn Marvelous, thân thể John cấp tốc chuyển động, kiếm trong tay không ngừng phát ra vô số kiếm hoa bay phất phới trong không trung chặn đứng đòn tấn công của Marvelous.

Marvelous toàn thân rực lửa hư không bay lên cao, kiếm trong tay loang loáng như rồng phi, đang lúc giao chiến, đột nhiên cơ thể Marvelous nhoáng lên, cơ thể tự động phân ra chín cái, hình thành nên một vòng tròn bao vây xung quanh John. Chín luồng khí hư không liên kết với nhau tạo nên một kết giới phong kín, co rút ép chặt lại một cách mạnh mẽ như muốn nuốt chửng tất cả.

Phát giác ý đồ của Marvelous, John hét to một tiếng, sức mạnh phép thuật toàn thân tăng đến mức tột đỉnh, trường kiếm trong tay hướng thẳng lên trời, những luồng ảo ảnh do thanh kiếm xoay tròn với tốc độ cao phát xuất không ngừng kéo dài, chỉ trong nháy mắt đã va chạm với lớp lửa hư không bên ngoài cơ thể của Marvelous, hai bên giao tranh quyết liệt với mong muốn đánh bại đối phương.

Song phương giằng co một hồi, bất chợt từ đôi mắt của John phát ra tám luồng ánh sáng cực mạnh, kế tiếp đó từ sau lưng hắn lập tức mọc ra đến mười chiếc cánh thiên thần tỏa ra tám màu sắc. Mái tóc ngắn cũng đột nhiên dài ra cả người của John được khoắc lên một bộ chiến giáp tỏa ra tám màu thần thánh.

Marvelous trong lòng chấn động, vội vàng thi triển phép thuật phòng ngự bao phủ thân thể, đồng thời vung kiếm phản kích. Thế nhưng giao chiến ngang cơ ai nắm được yếu tố bất ngờ sẽ chiến thắng, chỉ trong chốc lát, luồng phép thuật phòng ngự của Marvelous đã bị phá tan, cả người bị bắn ra xa ba mươi mét.

Chân vừa chạm đất, Marvelous lập tức bay vút lên cao tránh đòn tấn công kế tiếp của John. Dừng thân giữa không trung, Marvelous vừa huy động toàn bộ sức mạnh của bản thân để nhanh chóng ngăn chặn luồng sức mạnh đang đảo lộn trong cơ thể, kế tiếp đó hai cánh tay của hắn một lần nữa huyễn hóa thành một đôi song kiếm tỏa ra màu tím quỷ dị. Những luồng kiếm ảnh dày đặc loang loáng như vô vàn bông hoa tím nhảy nhót bay lượn trong không trung, kéo dài ra theo một quỹ đạo kì lạ, hình thành nên một kiếm trận vô cùng đẹp mắt.

“Vô dụng thôi, Sephiroth ở đây, kẻ nào dám cản…” – John vung thanh kiếm trong tay về phía trước, lập tức kiếm phân thân từ một thành hai, hai thành bốn cứ thế thành bốn mươi tám kiếm tạo thành một vòng soắn ốc bắn thẳng về phía Marvelous.

“Sephiroth thì đã làm sao? Còn nhớ năm xưa ta với hắn cũng chỉ ngang ngửa nhau mà thôi” – Marvelous gầm lên một tiếng, cả người hắn ta cứ như biến thành một con mãnh thú, đôi mắt đáng sợ đến nỗi giống như chỉ với một cú nhìn là có thể giết người được.

“Ầm ầm ầm” – kiếm ảnh của Marvelous và kiếm khí của John va chạm vào nhau, không bên nào chịu nhường bên nào, kiếm này phá kiếm kia, cứ như thế hàng loạt tiếng nổ vang lên liên tục.

“Á” – Marvelous điên cuồng lao đến, song kiếm trên tay đánh ra 108 kiếm, kiếm sau mạnh hơn kiếm trước uy lực kinh người. John cũng không hề kém cạnh, tuyệt kĩ mà Sephiroth trước khi tan biến truyền lại cho hắn, chiêu kiếm thứ 5 với 136 kiếm hóa thành một con đại bàng uy mãnh lao đến tấn công vào Marvelous.

Vù…

Uy lực từ trận chiến khiến cho toàn bộ binh sĩ hai bên không ai dám lại gần, những người xui xẻo thì bị uy lực kia thổi bay đi không dấu vết.
Những tia sáng đầu tiên đã xuất hiện phía đông… trận chiến quyết liệt đến bây giờ vẫn chưa kết thúc, hai bên tử vọng vô số…. Marvelous toàn thân rách nát, miệng không ngừng chảy máu đứng trên mặt đất, phía sau lưng hắn là toàn bộ những binh sĩ hư không còn sống sót, ước chừng khoảng 1 – 2 ngàn người.
Bên kia, mặc dù sắc mặt của John rất nhợt nhạt nhưng vẫn giữ được sự uy phong vốn có…

John chỉ kiếm về phía Marvelous nói: “Đến đây chấm dứt được rồi, Marvelous… ta thừa nhận ngươi là một đối thủ rất mạnh… trước giờ chưa có kẻ nào có thể đánh với nhau cả đêm mà vẫn có thể toàn vẹn như ngươi…”

“Chỉ huy, quân cứu viện của chúng ta rốt cuộc lúc nào mới đến?” – một tên tướng quân cả người rác rưới tiến đến cạnh Marvelous hỏi.

Marvelous đau khổ thở dài: “E rằng không kịp rồi…”

“John… cậu nghỉ đi… mọi chuyện ở đây để tôi và những người khác lo” – Darius tiến lại thổ vào vai của John, ai ở đây cũng nhận ra John đang bị thương không nhẹ, chẳng qua hắn đang cố thể hiện ra bên ngoài nhằm cỗ vũ sĩ khí của những binh sĩ khác mà thôi.

John cười ngượng nói: “Chỉ huy bên kia bị thương không nhẹ, bây giờ hắn không thể làm nguy hiểm cho mọi người được nữa rồi… trận chiến này đã kết thúc.”

“Phải, giải quyết xong bọn kia, thì ngày giải phóng Valoran sẽ không xa nữa” – Garen tiến lại cạnh John cười nói.

“Mọi người… giờ khắc lịch sử của chúng ta đã đến, tiêu diệt những kẻ còn lại này chúng ta sẽ tiến gần hơn với mục tiêu giải phóng Valoran… tấn công” – Garen vung kiếm hô lớn.

“Tấn công” – Darius cùng với Garen lập tức tiến lên dẫn theo hàng loạt binh sĩ liên minh đang tràn đầy sĩ khí ở phía sau tấn công…

“Có chết cũng phải lôi theo bọn chúng” – Marvelous hô lớn, toàn bộ binh lính Hư Không sẵn sàng vũ khí trên tay để chiến đấu.

“Ầm ầm ầm ầm ầm ầm”

Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội.

“Rống….” – một tiếng gầm điên đảo cả khu rừng.

“Rống” – hai tiếng gầm làm rung chuyển cả mặt đất.

Darius và Garen cùng toàn bộ binh sĩ phải dừng lại, bọn họ nhìn nhau sau đó lại nhìn John, sắc mặt ai nấy cũng tràn đầy sự kinh hãi.

“Baron đến rồi!”

“Rùng rùng” – mặt đất dưới chân của Garen và Darius đột nhiên rạn nứt…

“Ầm” – kế tiếp đó, một bóng đen lao nhanh lên trên với một tốc không thể nào tưởng tượng được…

“Hai dòng máu đỏ được vẽ lên trên không trung…”

“Cơ thể của Garen và Darius bị cắt làm đôi…”

“Anh hai…” – Lux kinh hãi hét lớn…

“Tướng quân” – toàn bộ binh sĩ Liên Minh ở gần đó rùng mình kinh sợ…

“Anh hai…. òa… anh hai…” – Lux chạy đến bên cạnh Garen… ôm chặt lấy anh ta mà khóc nứt nở…

“Ông già… đừng chết… ông già” – Draven đỡ lấy anh trai Darius của mình, hai mắt hắn ta đỏ ngầu… Draven đang cố kiềm chế cảm xúc…

“Rống” – Một con quái vật cực kì đáng sợ xuất hiện trước mặt toàn bộ quân đội Liên Minh, nó khác với bất cứ một con quái vật nào mà bọn họ đã chạm mặt trước đây. Con quái vật này to lớn ít nhất phải hơn 30 mét đấy là chưa tính phần thân còn lại đang nằm trong mặt đất, thân hình như một con sâu khủng lồ, không có chân, cái đầu của nó thật to, trên đỉnh đầu và xung quanh đều có những cái tua đáng sợ, cái miệng to lớn cảm tưởng như có thể nuốt mọi thứ vào bên trong…. để lộ ra những chiếc răng sắc nhọn hơn cả kiếm thép, đặc biệt là nó có rất nhiều mắt, mỗi con mắt lại to nhỏ khác nhau, chính điều này khiến nó trở nên đáng sợ vô cùng.

“Là quái thú Baron… quái thú Baron đến rồi…” – Binh sĩ hư không khi nhận ra Baron tỏ ra phấn khởi cực độ, giống như trận chiến này bọn chúng đã dành chiến thẳng rồi vậy.

“Đã để ngươi phải chờ lâu Marvelous” – đội trưởng đội 2 Kwan từ trên không đáp xuống bên cạnh Marvelous cười nói.

Marvelous vẫn còn rất kinh ngạc nói: “Không phải đến chiều các ngươi mới đến hay sao?”

“Tất nhiên theo thời gian là như vậy nhưng lúc đi đường có gặp chút thuận lợi nên đến sớm hơn dự định. Sao? Ngươi không mừng về việc này à?” – Kwan cười ha hả nói.

“Không không, có Baron đến giúp thì sao không vui được.” – Marvelous lắc đầu nói.

Kwan nhìn quanh thở dài nói: “Xem ra lực lượng chúng ta cũng nát thật a… chúa tể chắc sẽ rất tức giận về chuyện này.”

“Vụt” – từ cơ thể của Garen và Darius hai chiếc giáp thiên thần lập tức xuất hiện, nửa phần cơ thể bị mất của cả 2 bắt đầu được giáp thiên thần khôi phục… Garen và Darius lại sống thêm một mạng nữa.

“Anh hai” – Lux thấy Garen sống lại ôm chặt lấy anh ta khóc lóc.

“Ông già… sống lại rồi hả…” – Draven nhìn Darius sống lại cười ha hả…

“John.. giờ sao đây? Baron đến sớm hơn dự định của chúng ta…” – Irelia lo lắng.

“Bây giờ có rút quân cũng đã muộn rồi, chỉ còn cách chiến đấu với nó mà thôi” – John nghiến chặt răng sau đó lập tức ra lệnh: “Toàn bộ binh sĩ, ai đang bị thương thì đứng phía sau… chúng ta sẽ cùng nhau tiêu diệt con quái thú này.”

John vung kiếm lao lên tấn công đầu tiên, một thanh đại cự kiếm được tạo ra từ sức mạnh phép thuật của bản thân đâm thẳng về phía trước, Baron không hề tránh né, nó chỉ gầm lên một tiếng, ngay tức khắc thanh kiếm kia đã bị chấn nát không chút dấu vết.

“Quả nhiên là quái thú mạnh nhất thế giới hư không… lợi hại.. lợi hại…” – Marvelous không tiếc lời khen ngợi.

“Tất cả chúng ta cùng lên” – Irelia hô lớn, sau đó cô và những người khác lập tức xông lên…

“Đại băng tiễn” – Ashe bắn ra một mũi tên băng cực đại.

“Hầm mộ hàng băng” – Lissandra.

“Cung ánh sáng” – Ezreal.

“Cầu vòng tối thượng” – Lux…


Hàng loạt các tuyệt kĩ mạnh nhất được tung ra nhằm tiêu diệt Baron nhưng tất cả đều không thể nào làm gì được nó, chỉ khiến nó thêm tức giận mà thôi.

“Rống…”

Baron gầm lên một tiếng thật lớn, từ trong miệng của mình hàng loạt các chất dịch độc bắn ra về phía John và những người khác…

“Lập lá chắn năng lượng, chặn chất độc đó lại” – Viện trưởng và viện phó cùng với những pháp sư khác trong quân đội lập tức tạo ra những lá chắn năng lượng bảo vệ binh sĩ ở phía sau.

“Xì xì xì” – những âm thanh ăn mòn kinh tởm bắt đầu vang lên, chất độc ấy thật đáng sợ, nó có thể ăn mòn cả lá chắn năng lượng.

“Á… á” – một binh sĩ không may bị dính phải một giọt chất độc vào bàn chân, ngay tức khắc, từ chỗ bị dính ấy, da, xương của anh ta dần dần bị ăn mòn… và cứ tiếp tục ăn mòn ngày một rộng hơn…

“Phập” – Soraka nhanh như cắt, lấy cây dao trong người chặt đứt bàn chân của của người lính kia, sau đó sử dụng phép thuật của mình để cầm máu.

“Yên tâm, sẽ không bị ăn mòn nữa đâu” – Soraka nói.

“John… nó mạnh quá… chúng ta không thể nào làm gì được” – Ryze tiến đến cạnh John…

“Cha… có cách nào đánh bại nó không?” – John xoay sang hỏi Malzahar, nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu bất lực, ông ấy quả thực cũng không có cách gì để có thể chống lại quái thú mạnh nhất thế giới hư không này cả.
“Ầm ầm ầm” – đột nhiên từ bên dưới mặt đất hàng loạt những con quái thú hình rắn to lớn chui lên tấn công vào đám người Draven và Lux, những con rắn này có màu rất giống với quái thú Baron. Những cái răng sắc nhọn liên tục cắn xé về đám người phía trước.
“Phập…”

Draven dùng rìu của mình chặt bay một cái đầu nhưng quái lạ thay chỗ bị chắt đứt ấy lại mọc ra thêm 2 cái đầu khác.

“Bọn chúng là thứ gì đây?” – ở bên kia Taric đang cố gắng chiến đấu, nhưng vẫn không thể nào làm gì được lũ quái vật này…

“Á” – những tiếng hét liên tiếp vang lên, từ phía sau của quân đội hàng loạt những con rắn như thế này từ dưới đất chui lên tấn công vào binh sĩ.

“Lập tức tiêu diệt bọn chúng…” – Elise lập tức hóa thành một con nhện lao đến cắn xé lũ rắn kia, thế nhưng kết quả vẫn như thế, cái đầu này mất thì hai cái đầu khác lại mọc ra.

“Rống” – Baron gầm lên một tiếng, cái miệng to lớn kia lao đến như muốn cắn nuốt hết tất cả.

“Đừng hòng đụng đến những người khác” – John xuất hiện trước mắt Baron, 101 kiếm chém ra trong 1s mỗi kiếm đều mang uy lực cực mạnh…

“Ầm ầm ầm…” – khi kiếm bắn trúng vào thân thể Baron, không một vết thương xuất hiện, nó gầm lên điên cuồng, từ bên trong cái miệng đáng sợ kia hàng loạt các luồng chất dịch bắn ra không dứt. Baron đã thực sự nổi điên, mục tiêu đầu tiên của nó muốn diệt chính là John.

John vừa liên tục đảo qua đảo lại cố gắng hết sức tránh né chất độc khủng khiếp kia vừa hô lớn: “Mọi người lùi lại, ta đã đánh lạc hướng được nó rồi, hãy để Baron cho ta.”

“Á” – John vừa nói xong thì một tiếng thét vang lên, Riven bị một cái đầu rắn cắn vào bụng từ phía sau, máu bắn ra tung tóe, cô ngã trên mặt đất, khuôn mặt trắng bệch…

“Vù” – một lần nữa giáp thiên thần lại xuất hiện.

“Á” – liên tục các tiếng la hét thất thanh vang lên, Jayce, Heimer, Poppy, Te emo, Warwick, Sion…. và còn rất nhiều người khác lần lượt nằm xuống và phải nhờ đến giáp thiên thần họ mới có thế sống lại.

Sắc mặt John dần tái đi, không phải vì hắn sợ Baron mà là vì hắn sợ sẽ mất đi những chiến hữu cùng chiến đấu với mình.

“Khốn kiếp lũ quái vật ấy ở đâu ra mà nhiều vậy?” – John nhìn cảnh tượng những người khác liên tục ngã xuống hết sức đau lòng, hắn căm hận nhìn Baron nhưng cho dù hắn đánh thế nào thì vẫn không thể xuyên qua được lớp da kia.

“Gào” – bất thình lình từ dưới đất, mười cái đầu rắn chui lên lao đến cắn xé vào John.

“Xoạt” – John lập tức xoay người một vòng chém ra mười kiếm chặt đứt mười cái đầu kia, nhưng thật đáng buồn, hai mươi cái đầu khác lại mọc ra, mỗi con đều trông cực kì đáng sợ, những chiếc răng nhọn đến mức lạnh cả xương sống.

“Đuôi… hả…. đúng rồi… tất cả bọn chúng đều là đuôi của Baron” – cuối cùng John cũng nhận ra điều này, hắn cực khổ tránh né những cú cạp của mấy cái đầu rắn đáng sợ kia, đồng thời cũng phải liên tục tránh né những chất độc từ miệng Baron.

“Khè” – trong lúc tránh né, một số chất độc từ miệng Baron đã bắn trúng vào những cái đầu rắn kia, lập tức cả cái đầu bị ăn mòn, điều đáng nói ở đây chính là sau khi bị ăn mòn không hề có cái đầu nào khác mọc ra… John lập tức nhận ra xoay người hô lớn: “Là độc dược… mọi người… sử dụng độc dược có thể tiêu diệt những cái đầu kia.”

Nói về độc dược thì trong Liên Minh không ai hiểu biết và giỏi hơn Singed, đây chính là lúc chiếc bình độc dược hắn thường mang sau lưng phát huy tác dụng.

“Mọi người hãy cầm lấy những binh độc dược này, đây là loại độc có sức phá hủy cực cao, hãy cẩn thận” – Singed lập tức đem toàn bộ số độc dược trên người ra đưa cho những người khác, vì số độc dược Singed mang theo có hạn cho nên nếu có quá nhiều đầu rắn xuất hiện e rằng khó lòng chống lại.

Ở phía đối diện, Baron rống to một tiếng, âm thanh của nó mãnh liệt đến mức xé trời rẽ mây, âm ba to lớn chớp mắt đã khiến đỉnh núi rung chuyển lắc lư, phảng phất như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, thật sự là kinh thế hãi tục.

Tiếng rống đó kéo dài trong khoảnh khắc, Baron phảng phất như đang phô diễn sự uy nghiêm của bậc đế vương, ép buộc John thần phục. John mặc dù kinh khủng, nhưng giờ phút này sự yếu đuối không được phép tồn tại.

Tiếng rống của Baron mặc dù hướng lên trời cao, nhưng âm thanh mạnh mẽ đã khiến những người đang giao chiến vốn đã có thương tích nay lại càng nặng hơn bởi sức mạnh âm thanh ấy vang lên.

Trên mặt đất, đá vụn loạn bay. Chỉ trong giây lát, toàn bộ ngọn núi đều bị thổi lún xuống ba mươi mét, khiến cho những người ở đó ai nấy đều kinh hãi.

Giữa không trung, Baron thấy John không chịu khuất phục, trong những con mắt đỏ máu có ánh sáng kỳ lạ lóe lên, miệng gầm lên một tiếng, chỉ thấy dưới lòng đất đột nhiên một luồng chất độc như suối kèm với uy lực phá thiên diệt địa bắn thẳng lên trời, chớp mắt đã đến trước mặt John.

Nhìn một chiêu công kích uy mãnh đó, John điên cuồng kêu lên tàn bạo, mười cánh dài phủ kín trời đất mau chóng múa lên kịch liệt, gió to cuồn cuộn hùng dũng phóng tới nghênh đón đòn thế kia.

Những luồng năng lượng lần lượt ma sát xung đột, sức mạnh không gì chống được đối chọi thẳng thắn mạnh bạo, khoảnh khắc đã sinh ra tiếng nổ vang cả trăm tầng trời, khiến cho chu vi trăm cây số quanh đó bị một lực lượng hủy diệt bao trùm.

Trong lúc sấm gió giao nhau, chớp điện không ngừng, dưới tầng mây xám xịt là đất trời u ám, cảnh sắc lạnh lẽo, các vị tướng của cả hai bên sắc mặt xám như tro, trong tâm sinh ra một nỗi sợ hãi sâu sắc.

Bên liên minh thì sợ hãi vì sức mạnh của Baron, bên Hư Không thì sợ hãi về ý chí của John, nhìn sơ qua thì thấy John rõ ràng không thể chống lại được sức mạnh của Baron nhưng hắn vẫn liên tục tấn công hết chiêu này đến chiêu khác, thậm chí có nhiều lúc hắn lui về giải cứu những vị tướng khác.

Gầm lên một tiếng, âm thanh vang tới tận trời cao, phong ba cuồng loạn với tiếng rống của Baron chớp mắt đã lắng xuống. Baron khống chế không khí trong không gian phương viên cả trăm cây số quanh đấy, ngẩng đầu lạnh lùng tàn khốc nhìn John, cảm thấy cực kì tức giận đối với sự phản kháng của hắn.

“Phụt…” – John đang đi quá giới hạn của bản thân, sau khi chiến đấu cùng với Marvelous hắn đã bị thương không nhẹ, lần này phải dùng hết sức để đấu với Baron khí huyết lộn nhào, hắn không kiềm được nên liên tục nôn ra máu.

“Tính tang.. tính tang…” – những giai điệu nhẹ nhàng ẩn chứa sức mạnh trị thương vang lên, John sau đầu nhìn xuống bên dưới, đôi mắt đầy vẻ lo lắng của Sona đang chăm chăm nhìn hắn.

Cảm giác thấy sự phẫn nộ từ Baron, John giới bị cao độ, thân thể tỏa ra tám màu lấp lánh, tầng tầng lớp lớp khí thế bắt đầu tràn khắp không trung.

Rống nhẹ một tiếng, Baron phát xuất thông điệp cuối cùng, chằm chằm nhìn vào John, những con mắt bộc phát ra tia âm lạnh vô cùng, miệng phát ra tiếng kêu tàn bạo, một luồng năng lượng hư không đáng sợ từ miệng của nó, nhắm tới thân thể John.

Đồng thời, mười cánh của John dựng đứng sau lưng, mãnh liệt vỗ cánh hai ba lần, tạo nên lực đẩy ngược giúp John tránh khỏi một chiêu vừa rồi, thế nhưng một khi Baron đã quyết tâm lấy mạng kẻ nào nó sẽ không từ bỏ, những luồng độc dịch liên tục bắn ra từ miệng của nó

Ngạo nghễ đứng yên, Baron toàn thân phát ra khí tức của một quái thú mạnh nhất thế giới Hư Không uy hiếp trời đất, đối với sự phản kích của John, hiển nhiên coi thường vô cùng.

Gầm lên một tiếng, Baron thân thể xoay tròn tại chỗ, giữa lúc cấp tốc chuyển động sinh ra một luồng phong ba, nháy mắt đã nối liền trời và đất, đánh vào thân thể John.

John muốn phòng ngự, nhưng đành bất lực, cơ thể của Baron quá lớn, tầm sử dụng kĩ năng của nó cũng khá rộng, John rất khó tránh né.

John tâm thần bất an. Phát hiện ra mắt của nó có sự biến hóa, nhưng chưa kịp nhận ra điều gì thì từ phía sau hàng trăm con rắn lao đến tấn công, John có thể tránh đước vài chục nhưng không thể tránh được tất cả…

“á” – John hét lên một tiếng, cả cơ thể hắn bị thân những con rắn kia quấn chặt… tay không thể cử động… Baron đưa sát đầu mình lại gần John, những con mắt đáng sợ kia chớp chớp liên tục nhìn hắn…

“Xì xì” – từ cái miệng to lớn đầy kinh tởm phát ra những âm thanh khó chịu.

“Mau cứu lấy cậu ấy” – Xin Zhao hô lớn.

“John… bọn em sẽ cứu anh” – Sona tiến lên phía trước, đặt cây đàn lên trên đùi của mình, đôi mắt của cô bắt đầu thay đổi.

“Khúc định mệnh” – lại một lần nữa được tấu lên, âm luật mãnh liệt liên tục công kích vào Baron…

“Cuồng Phong” – Janna

“Bách phát bách trúng” – Caitlyn

“Quả cầu ma thuật” – Ahri

“Bão đạn” – Miss fortune

“Trăng lưỡi liềm” – Diana

“Tinh linh kiếm thuật” – Irelia.

“Bùng nổ sức mạnh” – Syndra

“Tuyệt đỉnh băng giá”Của Nunu,”Lốc xoáy tử vong”Của Draven, Bão tuyết của Anivia,”Lời nguyền xác ướp u sầu” của Amumu,”Bão lửa”Của Brand….. liên tục được tung ra nhắm vào Baron với hi vọng cứu được John….

“Cứu chỉ huy… anh em…” – Những người lính ở phía sau mặc dù có chút run sợ trước sức mạnh của Baron nhưng khi thấy John đang lâm nguy, không ai trong số họ chịu để yên. Cung, súng, pháo hạng nặng toàn bộ được đem ra sử dụng, đồng loạt tấn công Baron để cứu John.

“Rống” – Baron bị một loạt những chiêu mạnh nhất của các tướng Liên Minh tấn công, cuối cùng nó cũng cảm thấy đau đớn, hàng trăm con mắt căm hận nhìn đám người bên dưới.

“Chúng ta cũng lên để giải cứu Baron” – Ở bên ngoài Marvelous thấy Baron đang bị oanh tạc từ phía quân Liên Minh trong lòng vô cùng lo lắng, đang lúc hắn ta định lao lên thì Kwan ở bên cạnh đã kịp ngăn lại gằn giọng nói: “Đừng hành động ngu xuẩn, trước khi được lệnh của chúa tể dẫn đường cho Baron đến đây, người đã căn dặn ta, tính khí của Baron rất nóng, nó ghét nhất là kẻ nào dám xỉa mũi vào chuyến đi săn của mình, nếu ngươi không muốn tan xương nát thịt thì đứng yên ở đây”

“Nhưng Baron đang gặp nguy hiểm” – Marvelous biết việc này nhưng dù sao vẫn có cảm giác rất lo lắng.

“Marvelous… ngươi và ta đều là những thuộc hạ của Chúa tể, đứng đầu những đội quân bảo vệ người, chắc ngươi phải biết rõ sức mạnh của Baron hơn bất cứ ai chứ hả… à còn chuyện này nữa” – Kwan như sực nhớ ra chuyện gì liền nói: “Chúa tể còn căn dặn, việc đưa Baron đến thế giới này khiến ngày tốn khá nhiều công sức, vậy nên khi nó đến đây thực sự không dễ sai khiến, nếu như nó quá lộng hành thứ cứ mặc cho nó muốn làm gì thì làm. Còn việc…”

“Còn việc gì?” – Marvelous nhướng mày khó hiểu

“Mặc dù không hiểu Chúa tể nghĩ gì nhưng người có bảo rằng, nếu như Baron bị hạ thì hãy lập tức rút quân…” – Kwan nói ra khiến Marvelous không những cảm thấy kinh ngạc mà ngược lại hắn ta cười ha hả, cho rằng Kwan nói đùa: “Baron mà bị hạ sao? Ngươi nên nhớ trên đời này chỉ có mỗi Chúa tể của chúng ta mới có thể thuần phục được nó mà thôi.”

“Ầm ầm” – đúng lúc này, tại nơi diễn ra trận chiến không cân sức giữa Baron và toàn bộ quân đội Liên Minh đang xảy ra vô cùng ác liệt, hàng loạt các tuyệt kĩ mạnh nhất của các vị tướng, cùng với những loại vũ khí mạnh mẽ nhất đều được đem ra sử dụng, nhưng Baron vẫn là Baron, nó là quái thú mạnh nhất Hư Không, những đòn tấn công kia chỉ khiến nó hơi đau chứ chưa đến mức có thể gây tổn thương cho nó được.

“Á” – John bị những con rắn kia cuộn chặt lại, những tiếng rắc rắc bắt đầu vang, John không kiềm được đau đớn hét lên.

“Khè” – từ miệng của Baron bắn ra hàng loạt các luồng năng lượng xanh lè chứa đầy độc chất, luồng năng lượng kia vừa chạm vào mặt đất ngay lập tức phát nổ, những ai đứng gần đó lập tức bị bắn văng đi.

“Tấn công… tấn công….” – Đám người thiên sứ và thiên thần sa ngã liên tục sử dụng những ngọn lửa có mức sát thương khủng khiếp nhất để tấn công Baron nhưng chưa kịp để lại thương tích gì thì đã bị tiếng gầm rống của nó làm chấn động cả cơ thể, thiên sứ và thiên thần sa ngã rơi rụng như lá mùa thu.

“Đừng lại gần đây… nguy hiểm lắm” – John bị những cái thân rắn kia cuốn chặt khó khăn lắm mới có thể mở miệng nói ra.

“John… cố gắng cầm cự, bọn ta sẽ cứu con” – Malzahar bắt đầu kêu gọi ra hàng loạt lũ bọ hư không lao đến, lũ bọ này bò lên người Baron, rồi bắt đầu cắn xé… một con không làm được gì thì 10 con, 10 con không được thì một trăm con, cứ như thế Malzahar gọi một lúc ra đến 1000 con bọ hư không tấn công Baron, cả người ông lập tức ngã quỵ xuống mặt đất, sắc mặt tái nhợt hiển nhiên là đã sử dụng hết sức của mình.

“Rống” – Cả người Baron rung lên, những con bọ hư không kia cắn xé liên tục lên cái thân thể cứng như đá ấy, Baron đã cảm thấy đau đớn, nó liên tục gầm rống, cái đuôi kinh tởm toàn đầu rắn kia bắt đầu lao đến tấn công vào lũ bọ đang ở trên lưng của mình…

“Ầm” – chỉ cần lúc này thôi, một chút sơ hở của Baron, John đã vùng dậy thoát khỏi những cái thân rắn kia, mười chiếc cánh sải rộng trên bầu trời bay lượn xung quanh đỉnh đầu của Baron, kiếm Sephiroth trên tay phải của John lập tức được phủ một lớp hào quang tám màu…

“Đành đánh cược vào đòn này thôi” – John chỉ thẳng kiếp lên trên trời. Đột nhiên cả người hắn tỏa ra hào quang sáng rực rỡ, từ phía sau lưng, một đại thần không nhìn rõ mặt mũi đột nhiên xuất hiện, trên tay ông ta cầm một thanh kiếm trông rất giống với thanh kiếm John đang cầm trên tay….
Bầu trời đột nhiên biến sắc, mây đen kéo lại cuồng cuộn không ngừng, cả một vùng rộng lớn đột nhiên tối om, duy nhất ở vị trí thanh kiếm Sephiroth chỉ lên thì bầu trời vẫn sáng, cả người của John, và cả người đàn ông to lớn xuất hiện sau lưng của hắn đều tỏa ra thứ ánh sáng chói lòa, , một cảnh tượng khiến toàn bộ mọi người quan chiến bên dưới đều chấn kinh thần sắc…

“Tiến lên đi John… giết chết con quái thú ấy đi” – Sona phun ra một búng máu sau đó hét lớn, cô đã sử dụng toàn bộ sức lực của mình để tấu nên khúc nhạc mạnh nhất của mình công kích Baron.

“Chỉ huy.. tiến lên…” – Những người lính khỏe mạnh lẫn đang bị thương rất nặng đều vô cùng phấn khích, họ đưa vũ khí lên cao hô lớn.

“Tiến lên…”

“Giết nó đi…”

“Giết đi…”

“Ta đột nhiên có cảm giác bất an” – Kwan đột nhiên nói.
“A” – John hét lên thật lớn, cái bóng người bí ẩn đằng sau lưng hắn cũng bắt chước theo, hả miệng làm như hét lớn nhưng kì lạ là không hề có âm thanh nào từ đó phát ra.
Thanh kiếm trên tay của bóng người phía sau lưng John ngày một tỏa ra thứ ánh sáng huyền ảo. Kiếm Sephiroth trên tay John bắt đầu lơ lửng trên đầu nó, từ thân thanh kiếm liên tục phát ra những âm thanh thanh thúy lạnh sống lưng.

“Vù” – kế tiếp John xoay tròn liên tục như một cơn lốc xoáy lấy mũi kiếm trên đầu làm mũi nhọn của lốc xoáy ấy hắn lao thẳng từ trên trời xuống.

Bóng người khổng lồ phía sau lưng mở miệng như gầm lên, sau đó thanh kiếm trên tay của nó được phóng về phía Baron

John hô to một tiếng: “Chiêu cuối cùng – Người và Kiếm hợp nhất”

Đúng như cái tên gọi, thanh kiếm khổng lồ kia lao đi cực kì mạnh mẽ, cả thân kiếm đâm vào người của John… à không… đúng hơn là cả người của hắn nhập vào bên trong thanh kiếm khổng lồ kia, hào quang lan tỏa mãnh liệt.

Gió đột nhiên nổi lên cực kì mãnh liệt

“Ầm ầm ầm” – những tiếng sấm nổ lên liên hồi.

“Rống” – Baron để ý thấy John đang xảy ra dị biến, những con mắt liên tục chớp nháy, nó rống lại một tiếng xem thường, từ miệng của Baron hàng loạt các độc chất chứa đầy sức mạnh với sự công phá khủng khiếp nhắm vào John đang lơ lửng giữa trên không…

“Vù vù vù” – thanh đại kiếm xé gió lao đi, những hào quang của nó để lại phía sau một vệt sáng dài…

“Bùm bùm bùm” – những độc dịch va chạm vào mũi kiếm ngay tức khắc bị sức mạnh của nó thiêu đốt thành không khí…

Baron gầm lên điên cuồng, tiếng gầm ấy mang chút gì đó kinh hãi.

“Phập” – Thanh đại kiếm và John đâm xuyên qua đỉnh đầu của Baron……

“Ầm” – một tiếng nổ to khủng khiếp vang lên, lấy Baron làm trung tâm, mặt đất bên dưới lập tức lún xuống hơn mười mét…. dọc theo xương sống của Baron một màu ánh sáng rực rõ liên tục di chuyển từ trên cao xuống bên dưới…

“Baron sao rồi?” – Marvelous, Kwan và những binh sĩ hư không đều bị lực hủy diệt từ đòn tấn công vừa rồi thổi bay đi hơn 20 mét. Bên phía Liên Minh cũng tương tự như thế.

Khói bụi dần bay đi….

Đập vào mắt mọi người là một bóng quái thú khổng lồ đứng sừng sững…. đối diện con quái thú ấy là một người thanh niên tóc tai bù xù, bộ giáp trên người nát gần như một nửa….

“Rống” – Baron đột nhiên rống lên một tiếng thật lớn.

“Baron còn sống, chúng ta thất bại rồi sao?” – Irelia và những người khác tuyệt vọng…

“Không khoan đã….” – Veigar nhận ra điều gì đó thất thường ngay lập tức chỉ tay về phía Baron, mọi người cùng nhau nhìn… thân hình Baron chảo đảo…

“Ầm” – cái thân hình khổng lồ kia ngã rầm xuống mặt đất, khói bụi bây lên mù cả một vùng rộng lớn, từ miệng của nó chảy ra rất nhiều chất dịch màu xanh….

“Vút” – John vung kiếm chỉ thẳng lên trời xoay lại nhìn tất cả mọi người cười nói: “Chúng ta thắng rồi”

Không khí yên tĩnh đến cực độ… nhưng ngay tức khắc âm thanh tung hô đã phá toàn bộ bầu không khí kia… Những người lính ôm nhau ăn mừng..

“Chúng ta thắng rồi, thắng rồi”

“Baron đã bị hạ… bị hạ rồi”

“Chỉ huy muôn năm.. chỉ huy muôn năm…”

“Không thể nào, Baron quái thú mạnh nhất thế giới Hư Không lại bị tiêu diệt hay sao?” – Trái ngược với không khí của quân đội Liên Minh thì quân sĩ hư không lại vô cùng tuyệt vọng, khi Baron đến họ cứ tin chắc rằng trận chiến này họ đã thắng vậy mà…

“Không thể được… Baron làm sao mà thua được chứ? Ta không tin…” – Marvelous không muốn tin vào mắt mình.

Kwan nheo mắt gấp rút nói: “Marvelous, không biết ngươi nghĩ điều gì nhưng đã hiểu vì sao Chúa tể lại bảo chúng ta rút lui ngay khi Baron bị tiêu diệt, rời khỏi đây mau thôi” – Lời vừa nói ra khiến Marvelous vô cùng sửng sốt, hắn ta còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Kwan đưa vào đường hầm hư không biến mất, toàn bộ binh sĩ phía sau cũng như thế.

Ngay khi Kwan và Marvelous rời đi, cơ thể Baron bắt đầu xảy ra dị biến, những khối u không biết từ đâu bắt đầu xuất hiện khắp nơi trên cơ thể của nó, cái sau to hơn cái trước, cứ như vậy liên tục hàng trăm khối u như vậy xuất hiện…

“Mọi người cẩn thận” – Viện trưởng và Viện Phó hốt hoảng hô lên, kinh nghiệm nhiều năm của họ nói rằng đấy là nguy hiểm.

“Bùm bùm bùm” – Ngay tức khắc năm lớp lá chắn phòng ngự ma thuật được lập nên bảo vệ toàn bộ lực lượng Liên Minh ở phía đằng sau…

“Ầm” – một tiếng nổ khủng khiếp pháp ra từ cái cơ thể khổng lồ kia….

Cả bầu trời lẫn mặt đất đều rung chuyển dữ dội…

Một vụ nổ có thể so sánh với một vụ nổ của boom nguyên tử, toàn bộ cánh rừng hơn cả ngàn km vuông đều bị san phẳng thành bình địa…

Không một chim chóc, thú vật gì có thể sống được.

Một sự yên lặng đến đáng sợ tràn ngập bình địa.

“Vù” – Một cơn gió bất chợt thổi qua thổi bay đi lớp cát bụi, để lộ ra trên mặt đất có rất nhiều người đang nằm, không biết họ còn sống hay đã chết.

“Ừ…” – những tiếng rên bắt đầu vang lên từ những người đang nằm kia…

“Mình còn sống sao?”

“Ha… ha… chúng ta còn sống… còn sống”

“Ta cũng vậy… không hề bị gì cả…”

(tiếng reo hò sung sướng của nhiều người lính khi thấy mình vẫn lành lặn)

“Không… viện trưởng… viện phó… không…” – thế nhưng đột nhiên, một tiếng thét lên đầy đau khổ của Lux và rất nhiều vị pháp sư bên trong quân đội…

Lux khuôn mặt đầm đìa nước mắt, đôi mắt đỏ ngầu đến đáng thương trên tay cô là một mảnh áo, mảnh áo này rất quen thuộc. Đối với những người trong liên minh loại vải này, loại hoa văn này là thứ đặc trưng mà những vị giáo sư cùng với viện trưởng và viện phó của học viện ma pháp hay mặc.

“Bọn họ đã vì chúng ta mà hi sinh mạng sống này… …” – Ryze hai mắt đỏ ngầu ngước nhìn lên trời, ông cố gắng kiềm chế cảm xúc. Khi Baron nổ, sức mạnh của vụ nổ ấy quá lớn, những tấm khiên năng lượng kia không thể nào ngăn cản được, thấy tình thế nguy cấp và đặc biệt là mọi người ai nấy đều thương tích rất lớn cho nên viện trưởng viện phó và hơn mười vị giáo sư đã hi sinh chính bản thân mình phóng thích toàn bộ sức mạnh phép thuật trong người để ngăn cản vụ nổ kia làm hại đến những người khác. Sự hi sinh quên mình này sẽ được tất cả những người ở đây và những người sau này luôn luôn tưởng nhớ.

“Mọi người đứng buồn nữa… đây là quyết định của các ngài ấy… bọn họ tin tưởng vào chúng ta, hãy mạnh mẽ lên” – Garen tiến lại an ủi Ezreal và Taric, mặc dù hai bọn họ ở tại học viện không lâu nhưng dù sao cũng có ít nhiều kỉ niệm đẹp về những vị giáo sư tại đó.

“Gì thế kia?” – Aatrox đột nhiên cảm giác thấy có sát khí đang ở trong không khí, hắn ta lập tức xoay đầu nhìn quanh. Kayle và Morgana cũng cảm nhận thấy điều tương tự. Ở phía đằng xa, đầu của Baron vẫn chưa hề nổ, nó đang rơi từ trên không xuống, miệng há thật to, từ bên trong cái miệng to lớn đầy gớm ghiếc kia bắn ra một mũi tên độc màu xanh đậm lao vút thật nhanh về phía John… mũi tên ấy không giống như những mũi tên bình thường nó to gấp ba lần như thế.

Sau khi bắn ra mũi tên kia, đầu của Baron cũng lập tức nổ tung… rơi xuống mặt đất chỉ còn lại chiếc răng nanh của nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro