16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Rầm rầm rầm” – tiếng nổ vang lên liên hồi, cả một đoạn đường dài của thủ đô Placidium bị những đòn tấn công bằng phép thuật phá hủy gần như toàn bộ.
Khắp con đường phủ đầy xác Ninja, có xác thì mất đầu, có xác thì bị chém thành đôi…

“Shen, chúng ta chưa lên sao? Quân ta chết nhiều quá” – Kennen ở sau lo lắng.

“Chúng ta cần phải đợi quân lính thủ đô đến tiếp ứng đã” – Shen vừa nói xong từ phía sau hàng loạt tiếng vó ngựa cùng tiếng bước chân dồn dập vang lên, chưa đầy hai phút, gần 300 binh lính được trang bị giáp sắt kiên cố lao đến vây kín lấy John.

“Ô, gọi cả quân đội quốc gia sao?” – Máu phủ đầy người của John trong vô cùng khủng khiếp.

“Ta muốn rời khỏi đây, liệu ai có thể ngăn cản?” – John xoay người bước về phía cổng thủ đô đã đóng chặt trước đó, đám binh sĩ bao vây xung quanh chưa dám xông lên, cứ di chuyển theo từng bước chân của hắn.

Đám Ninja ở cạnh đó thì không có kẻ nào dám lao lên cả, nhìn đám huynh đệ bỏ mạng trước đó đã khiến bọn chúng sợ tè ra quần rồi.

Mấy trăm người này mặc dù sợ John nhưng không thể vì một câu nói mà nhường đường cho hắn.

“Ta hỏi lại một lần nữa, các ngươi rốt cuộc có tránh ra hay không?”

Lúc này viên chỉ huy đứng ở chỗ xa hạ lệnh: “Bắt lấy tên ác đồ ấy cho ta!” Hơn ba trăm binh lính cầm lấy đao, kiếm nhất tề xông lên.

“Ta vốn chẳng muốn giết các ngươi, nhưng là do các ngươi ép ta” – John vung dao chém tới điên cuồng tấn công, kiếm pháp của Sephiroth một lần nữa được thi triển, kiếm khí lăng lệ chém đến vô hình vô ảnh. Kết hợp với vô ảnh bộ mà John học được trước kia càng khiến hắn trở nên khó bắt hơn.

“Á… á” – dàn âm thanh la hét thảm thiết ấy lại một lần nữa vang lên.

“Shen, chúng ta lên thôi” – Akali và Kennen lao đến, kế tiếp Shen cũng lao theo, ở bên kia Zed cũng bắt đầu có hành động.

“Xì xèo” – một quả cầu lôi điện được Kennen nhanh chóng tạo ra thẳng hướng từ trên trời đánh xuống đỉnh đầu của John.

“Vụt” – một chiêu vô ảnh bộ đầy tinh tế đã giúp hắn dễ dàng tránh được một kích vừa rồi.

“Các người cuối cùng cũng tham chiến.” – John vung cây dao đầy máu mỉm cười đau khổ nhìm Shen và Zed trước mặt.

Ai ngờ rằng sau một thời gian ngắn gặp lại họ lại trở thành kẻ thù của mình kia chứ…

“Chúa tể hư không, bọn ta biết người không còn mạnh như xưa, sức mạnh phép thuật trong người của ngươi đã không còn, nếu như chịu đầu hàng nhất định bọn ta sẽ cho ngươi một cái chết thật nhẹ nhàng.” – Akali trừng mắt nhìn hắn nói.

“Ha… ha…. ha….” – John chỉ biết cười, nụ cười chất chứa nỗi đau khổ, chỉ tiếc rằng nỗi đau khổ ấy không thể nói ra nó cứ chôn và chìm sâu mãi trong lòng.

Thấy John bị bao vây như vậy mà vẫn cười được đám người Shen và Zed càng thận trọng hơn, Shen truyền âm nói với Zed, Akali và Kennen : “Bốn người chúng ta tạo thành bốn hướng đồng loạt tấn công, nhất định không được để một cơ hội nào cho hắn ta sống.”

Cả bốn người nhất loạt tán thành, quân đội Ionia ngay khi thấy bốn Ninja mạnh nhất của Ionia tham chiến liền biết nhiệm vụ của mình là gì, lùi lại hơn mười bước tạo thành một cái vòng tròn kiên cố phòng thủ bên ngoài, chỉ cần có lệnh bọn họ sẽ sử dụng cung, súng hoặc bất cứ thứ gì để tấn công vào bên trong giải vây cho bốn người kia.

Đám Ninja của hai hội cũng không ngoại lệ, trạng thái luôn đặt ở tình trạng sẵn sàng ra tay.

“Lên” – Shen hô lớn một tiếng, đột nhiên cả người của anh ta biến mất ngay tại chỗ, đồng thời ba người kia cũng biến mất. Đông Tây Nam Bắc, lần lượt là Shen, Akali, Kennen và Zed lao đến, lôi điện của Kennen xì xèo lạnh sống lưng mở màng cho đợt tấn công đầu tiên.

John không chút lơ là, lập tức hít một hơi búng người lên cao, liên tục thi triển vô ảnh bộ trên không để tránh né hàng loạt các tia điện chết người kia.

“Phụp” – một tiếng động không to cũng không nhỏ vang lên, Shen như một u linh đột ngột xuất hiện ngay trên đầu của John, một chiêu vô ảnh bộ nhằm ngay giữa bụng của hắn đánh tới.

“Phụt” – John hiện tại không cảm nhận được một chút sức mạnh phép thuật bên trong không khí, vì lí do đó cho nên ngay cả sự dao động năng lượng do Shen thi triển kĩ năng hắn cũng hoàn toàn không thể cảm nhận được, bị dính một chiêu cực mạnh vào ngay bụng khiến hắn không thể nào chịu được phun ra một búng máu, rơi xuống mặt đất.

Chỉ chờ có thế, Akali như một tia chớp xanh lao đến, hai lưỡi hái trên tay liên tục vung về phía trước, mỗi cú đánh đều mang đầy sức mạnh cùng sự căm thù, trong mắt Akali lúc này John không khác gì ác nhân, cô phải băm vằm hắn ra thành trăm, thành ngàn mảnh.

“Keng keng keng…” – John dù bị trúng một chiêu rơi từ trên trời xuống nhưng nhất quyết không chịu đầu hàng, tay liên tục vung dao, đệ nhất chiêu, đệ nhị chiêu trong kiếm pháp Sephiroth liên tục vung ra hóa giải toàn bộ công kích của Akali, nhưng vừa chống đỡ vừa rơi tự do từ trên cao xuống khiến hắn không thể nào có cơ hội để tiếp đất. Một tiếng ‘bịch’ nặng nề vang lên, John lại phun thêm một búng máu nữa trên mặt đất, Akali liên tục bị hắn phá giải các đòn tấn công liền lùi lại.

“Phân thân bóng tối” – không kịp để John hồi phục lại tinh thần, lần này mười bóng đen của Zed lao đến, một vũ điệu tử thần bóng đêm xuật hiện trước mắt hắn, dao kiếm, phi tiêu từ những chiếc phân thân bóng đen kia dồn dập đánh đến, bốn phương tám hướng không một lối thoát.

“Đệ tam chiêu, đệ tứ chiêu” – John liên tục hét lớn, thi triển một lượt hai chiêu trong kiếm thuật của Sephiroth, mũi kiếm xoay vòng liên tục quanh cơ thể của hắn, kịch liệt chống trả lại số phi tiểu sắc lẻm đang phóng đến.

“Xoạt” – Phân thân bóng tối là tuyệt kĩ thành danh của Zed với một người chỉ biết sử dụng kiếm đơn thuần như John muốn phá được nó e rằng rất khó, không cần đợi quá lâu, dù John có cố sức chống đỡ thế nào cũng không thể chống lại được mười cái phân thân điên cuồng đánh đến, khắp người hắn ta đầy các vết thương do binh khí của bọn chúng gây nên.

“Bóng tối đột kích” – Zed bắt ấn chú trên tay ngay tức khắc cả người như hòa cùng những cái bóng trên mặt đất, John hoàn toàn không thể nào cảm nhận được vị trí của Zed lúc này, ngay lúc hắn để lộ ra sơ hở, Zed đột ngột chui ra từ chính cái bóng của John in trên mặt đất, từ phía sau dùng kiếm đâm đến.

“Phập” – máu phun ra xối xả, mũi kiếm đâm xuyên qua bả vai trái của John khiến hắn như muốn đổ gục.

Zed nhanh chóng lùi lại về phía sau cười vài tiếng nói: “Quả đúng như thông tin báo lại, Chúa tể giờ đây đã mất đi sức mạnh phép thuật, không khác gì một con người bình thường… ha… ha….”

“Ọc” – tay phải cố gắng bịt chặt vết thương đang không ngừng chảy máu, sắc mặt nhợt nhạt thấy rõ, dù gì hiện tại hắn cũng chỉ là con người bình thường, việc chiến đấu với cả đám người trước đó đã khiến hắn tiêu tốn quá nhiều sức lực, giờ đây hắn rất muồn nghỉ ngơi, nhưng sợ rằng một khi đôi mắt này nhắm lại sẽ chẳng thể nào mở ra lại được.

“Giết hắn luôn chứ?” – Akali xoay đầu nhìn Shen lạnh lùng hỏi.

Shen không đáp chỉ gật đầu nhẹ một cái, điều này tất cả đều đã hiểu, cái chết của John đã được xác định.

“Ta… ta không thể chết ở đây… không thể… ọc..” – John ho ra một búng máu cố gắng đứng dậy, nhưng máu mất quá nhiều khiến hắn ta không thể nào ngồi dậy được. Một vũng máu nhanh chóng được tạo ra và John là người nằm trong chính vũng máu ấy.

“Mau lên giết hắn đi” – Tên tướng quân đứng bên ngoài hô lớn, đám binh lính đứng bên ngoài chứng kiến mọi chuyện thấy John đang nằm bất động trong vũng máu của chính mình thì an tâm hơn nhiều, bọn chúng hùng hổ cầm vũ khí lao đến.

“Tỉnh lại, thử thách của cậu mới chỉ bắt đầu mà thôi” – một giọng nói vang lên tận sâu trong tâm thức gần như biến mất của John, làm hắn tỉnh lại, đôi mắt mở bừng mũi dao trên tay vung lên, một cơn cuồng phong đột ngột nổi lên cuốn bay toàn bộ binh lính đang bay đến.

“Rống” – Cuồng phong gào thét khiến đám người đứng gần đó kinh hãi, chuyện gì đang xảy ra với hắn ta vậy. Cuồng phong được tạo thành từ hàng ngàn kiếm khí dài hơn hai mét quét ngang qua, tất cả binh lính hùng hổ lao tới trước mặt hắn bị cuồng phong kiếm khí hóa thành thực thể chém thành tám đoạn, máu tươi phun trào, mảnh xác bắn ra.

“Ta không thể chết, hà.. hà…” – Hai chân của John run lên như đứng không vững nhưng tuyệt đối không muốn ngã xuống.

“Mau giết hắn, hắn không còn khả năng chiến đấu nữa đâu, mau giết hắn.” – tên tướng quân ở bên ngoài cứ hét lên hối thúc đám binh lính, đến chính bản thân lão cũng cảm thấy sợ hãi đến đổ cả mồ hôi, từ xưa đến giờ chưa bao giờ lão gặp một kẻ cứng đầu và kinh khủng như thế này.

Một dao uy chấn khắp hiện trường. Bất kể là binh sỹ hay những Ninja đứng xem ở bên ngoài, tất cả tim đều đập thình thịch, sống lưng bất giác lạnh cả lên.

Trên con đường này tràn ngập xác vụn, hơi máu không ngừng bốc lên, liệu đây có phải là một địa ngục hay không? Một địa ngục được tạo ngay trên chính mảnh đất được xem là linh thiêng và chưa đầy các điều huyền bí nhất Valoran.

John cầm dao đứng ở giữa con đường lớn không động đậy

“Chúa tể! Đúng là Chúa tể thích máu người!” – Thấy tình cảnh trước mặt Akali không thể nào không thốt ra câu nói ấy.

“Hắn ta thật khủng khiếp, vẫn chưa chết” – đấy là suy nghĩ của hầu hết tất cả những người đang bao vậy John lúc này, một thanh niên đang đứng sừng sững giữa con đường lớn của thủ đô Placidium, một mình chiến đấu với cả đội quân của Ionia đã thế còn có thể chống lại mọi công kích của hai hội Ninja mạnh nhất vùng đất này.

“Run” – tôi tay của John run lên từng đợt, hắn đã vượt quá giới hạn từ trước đó rồi, chân, tay giờ phút này chẳng còn chút cảm giác gì nữa cả.

“Để tôi kết liễu hắn” – Akali hùng hổ lao đến, hai cây lưỡi liềm sắc bén chém đến.

Từ đôi mắt đầy mỏi mệt của John hắn nhìn thấy được cử động của cô, nhưng tay và chân không thể cử động thì làm gì được đây. Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi này hắn nghiến răng thầm nói với bản thân: “Chân tay ơi, tụi bây mau cử động cho tao, cho dù có đứt hết gân cốt cũng phải tránh một đòn này, ta không thể chết ở đây? Ta phải điều tra cái chết của những người vợ của ta, ta không thể chết…”

“Vụt” – chỉ trong một tích tắc cơ thể của John đã cử động lại được, hắn lập tức tránh sang một bên trong sự bất ngờ của Akali, đôi mắt của Akali không dấu được sự kinh ngạc, và cũng chỉ trong một thoáng chốc ấy, John vung tay lao đến, kề dao vào cổ của Akali, cố gắng khống chế cơ thể của cô trong sự kinh ngạc của Shen lẫn Zed.

“Khốn kiếp!” – Akali không ngờ rằng John lại có thể tránh được một chiêu của mình đã thế còn có thể tận dụng chút sơ hở nhỏ nhoi ấy mà có thể xoay đổi cục diện bắt cô làm con tin.

Mũi dao kề sát cổ của Akali khiến cô không dám có hành động gì, John nhìn đám người Shen và Zed trước mặt nói: “Mau mở cổng thành, ta sẽ thả cô ấy ra.”

“Cứ giết ta đi, ngươi sẽ không thể nào thoát ra được đây đâu?” – Akali kiên quyết nói.

“Akali, ta xin lỗi nhưng ta không còn cách nào khác” – John đã nghĩ vậy trong lòng nhưng hắn không thể nào nói ra được.

Shen và Kennen nhìn nhau sau đó gật đầu, đột nhiên Kennen hóa thành một quả cầu điện lao đến, John cực kì bất ngờ, hắn không thể nào tin được Akali đang trong tay mình mà bọn họ dám tấn công.

“Thả cô ấy ra” – ở phía sau lưng Zed lao đến như một bóng ma, đôi song kiếm chém đến, John cố gắng xoay người tránh được một kích của Zed và chỉ cần thế Kennen đã đủ thời gian tiếp cận gần hắn, một cơn bão điện lập tức được cậu gọi ra bao phủ lấy toàn bộ cơ thể của John lẫn Akali.

“Á” – John hét lớn một tiếng đầy đau đớn, cả cơ thể như bị thiêu đốt.

“Phù” – trong khi đó cả cơ thể của Akali được bao bọc trong một vòng năng lượng huyền ảo, vòng năng lượng này ngày một lớn mạnh tức tốc đẩy John rời khỏi người Akali.

“Nhất thống!” – John bị bắn bay ra, cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân, hắn cười một tiếng đau khổ, trong tình cảnh này mà hắn lại quên mất Shen có tuyệt kĩ này.

“Ầm ầm ầm” – mười hai tia điện mạnh phá thiên đánh thẳng vào người John khiến hắn gần như tê liệt, lục phủ ngũ tạng như nổ tung.

“Chết chưa?” – đám người xung quanh thấy John bị dính trọn một đòn bão điện khủng khiếp của Kennen liền nghĩ hắn đã chết.

“Bầu trời đang tối lại thì phải” – John cảm thấy trước mắt mình ánh sáng ngày một mờ dần.

“Vẫn còn hơi thở, hắn chưa chết?” – Zed đứng gần đó lên tiếng, ngay lập tức anh ta đã lao đến cạnh John kiếm trên tay vung cao chuẩn bị chém xuống, nhưng đúng lúc này một cơn lốc xoáy bay đến đẩy lùi Zed về phía sau hơn mười bước.

Vẫn còn chút ý thức, John nhận ra một người bịt mặt xuất hiện bên cạnh hắn, không biết là địch hay bạn nhưng hắn đã cứu John một kiếm của Zed.

Ở bên ngoài là một mớ hỗn loạn. Những Ninja không ngừng bàn tán, chẳng ai có thể ngờ tới rằng có người xông vào trong vòng vây để cứu John.

“Ai?” – John cố gắng nói ra một chữ.

“Là ta, đừng làm ồn! Ta tới đây để cứu cậu!” – một giọng nói quen thuộc vang lên, John mỉm cười thật nhẹ, không ngờ trong lúc thế này mà Yasuo lại liều mình đến cứu hắn, thực sự quá cảm động.

John lập tức bất tỉnh.

“Kẻ đến là ai? Có quan hệ gì với hắn ta?” – Zed bị Yasuo đẩy lùi vô cùng tức giận vội hỏi.

“Ha… ha….” – Yasuo cười lên một tiếng nói: “Cả đám người bu vào đánh một người, không thấy nhục sao? Ta nghĩ các ngươi đã làm tổn hại đến danh tiếng cũng như danh dự của tổ tiên cả trăm đời của Ninja các ngươi đấy…. lũ ô nhục” – Lời vừa dứt Yasuo lập tức vác John trên lưng lao lên như một cơn gió nhảy thoát khỏi cổng thủ đô.

“Đã bỏ trốn còn dám sỉ nhục tổ tiên của chúng ta, tuyệt đối không tha” – Shen vô cùng tức giận, vung kiếm hét lớn: “Toàn bộ đội điều tra và đội theo dõi lập tức bám theo không được để hắn ta trốn thoát.”
Tại căn nhà tre nằm sâu bên trong một khu rừng già yên tĩnh của vùng đất Ionia đầy huyền bí, những âm thanh “Choang, choang” Do đồ đạc vỡ vang lên liên tục.
“Rầm” – kế tiếp đó là một tiếng động mạnh do va chạm vang lên, ở bên trong căn nhà ấy, Yasuo sắc mặt vô cùng giận dữ chỉa thẳng mũi kiếm về phía cô gái có hình thù kì dị trước mặt.

“Soraka, ta hỏi lại cô một lần nữa, có chữa cho cậu ấy hay không?” – Yasuo nghiến răng đầy tức giận nhìn người phụ nữ được mệnh danh là y thánh của vùng đất Ionia này.

Soraka lau đi vết máu trên miệng kiên quyết từ chối: “Đừng mơ ta chữa trị cho hắn ta, Yasuo, ngươi đang là tội phạm bị truy nã, nếu lần này ngươi còn cứu giúp hắn chắc chắn tội danh sẽ càng nặng thêm, mạng của ngươi đừng mong bảo toàn.”

“Nói nhiều, với tội danh trước kia thì ta liệu có thể sống? Nay vác thêm vài tội danh thì có là gì? Ta hỏi lại cô lần cuối, có cứu cậu ta không?” – Yasuo kề kiếm cạnh cổ Soraka, những vết máu do lưỡi kiếm sắc bén kề sát da bắt đầu rướm ra.

“Không đời nào ta lại đi cứu chúa tể hư không” – Soraka từ chối một cách thẳng thừng.

“Được lắm… được lắm…. xem như cô muốn chết” – Yasuo vung cao kiếm định chém xuống thì từ phía sau lưng, giọng nói đầy yếu ớt của John vang lên ngăn cản.

Yasuo xoay đầu lại thấy hắn đã tỉnh vội vàng thu kiếm, tiến lại hỏi: “John, cậu không sao chứ? Cứ yên tâm ta sẽ kiếm những loại thuốc tốt nhất để chữa vết thương cho cậu… cứ năm nghỉ đi.”

John mỉm cười nhìn Soraka đang ngồi ở góc tường cạnh đó nói: “Cứu ta cũng được, không cứu ta cũng được, không cần ép cô ấy, Yasuo, phiền anh lấy cho ta ít thuốc cầm máu ta sẽ tự mình chữa trị.”

“Cậu chữa? Đừng nói đùa? Không lẽ cậu biết y thuật?” – Yasuo hơi chút kinh ngạc, ở gần đó Soraka không hề thay đổi sắc thái trên khuôn mặt chỉ đến khi John nói ra những vị thuốc để sử dụng cầm máu và liền vết thương cô mới hoảng hốt, bởi những gì hắn nói ra đều là những bài thuốc cô tự nghĩ ra và viết trong một quyển sách y, quyển sách y này cô vẫn luôn để trong nhà và chưa cho người ngoài đọc.

“Được, được, cậu cứ nằm đây tôi sẽ kiếm những thứ đó: đậu xanh, rau má, nhung hưu, lá Sala, tiên thảo, quả ori…” – Yasuo lập tức xoay người chạy ngay về các tủ thuốc ở phía sau nhà để mà tìm kiếm, ở căn phòng khách lúc này Soraka nhìn John với ánh mắt vô cùng khó hiểu, cô hỏi: “Làm cách nào ngươi biết được các phương thuốc đặc biệt do ta tự sáng chế này?”

John mỉm cười nhớ lại lúc trước, khi hắn được Soraka cứu sống, hắn có ở lại đây cùng với Sona và Syndra một thời gian, trong những lúc rảnh rỗi không biết làm gì thì lén đọc các vị thuốc ở trên đó, vốn dĩ định đọc chơi nhưng ai ngờ rằng bây giờ lại cần đến nó như vậy.

John đáp: “Cô bất ngờ lắm đúng không? Nhưng dù có nói ra cô cũng chẳng thể nào tin được…”

“Bây giờ ở đây chỉ có ta và ngươi, không sợ ta sẽ nhân cơ hội này giết ngươi sao?” – Soraka bắt đầu đứng dậy nói.

John cười vài tiếng nhẹ nhàng nói: “Cô sẽ không làm thế, đơn giản ta rất hiểu tính cô, không cần biết trước mặt mình kẻ địch là ai, nhưng kẻ đó đang bị thương cô nhất định không thể ra tay, đó là quy tắc của một tinh nữ như cô nhỉ.”

“Rầm” – Soraka một lần nữa chấn động, sao hắn ta cái gì cũng biết vậy?

“Ngươi đúng là chúa tể hư không, không chuyện gì có thể lọt khỏi tầm mắt của ngươi được…” – Soraka nắm tay siết chặt.

“Có rồi đây, bây giờ làm gì tiếp?” – Yasuo cầm một đống nguyên liệu chạy lại hỏi.

“Nấu hết tất cả” – John đáp ngắn gọn.

“Được!” – Yasuo gật đầu đang định xoay người để đi chế thuốc thì lập tức sắc mặt thay đổi nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

John kì lạ hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Cơn gió nói với tôi, có rất nhiều kẻ địch đang tiến lại đây” – Yasuo đáp.

“Kẻ địch? Chúng ta phải rời khỏi đây ngay” – John cố gắng ngồi dậy nhưng toàn thân không còn chút sức lực.

“John, ngoài cách chế thuốc này có cách nào nhanh hơn để chữa lành vết thương cho cậu không?” – Yasuo đặt số nguyên luyện ấy lên bàn rồi vội hỏi hắn.

John nhìn Soraka sau đó gật đầu đáp: “Vẫn còn một thứ, đấy là một loại thuốc đặc biệt do Soraka chế ra, có thể khiến nội thương dần dần hồi phục và đặc biệt có hiệu quả cầm máu, chỉ có điều viên thuốc ấy Soraka cất ở đâu thì chỉ có thể hỏi cô ta mà thôi.”

Yasuo nghe John nói vậy lập tức xoay người tay phải vung đến bóp chặt lấy cổ của Soraka tức tốc hỏi: “Cô cất viên thuốc ấy ở đâu?”

“Ta không có thứ thuốc ấy!” – Soraka đáp một cách thẳng thừng.

“Rắc…. á” – Yasuo đầy hung bạo lập tức bẻ gãy một ngón tay của Soraka nhằm ép cô phải nói ra viên thuốc kia, Soraka rất đau cô không thể kìm chế được hét lên một tiếng, trán đầy mồ hôi.

Soraka nghiến răng cười nói: “Có giỏi giết ta đi, giết ta rồi để xem các người có kịp thoát khỏi đây không?”

“Cô muốn chết” – Sức chịu đựng của Yasuo có hạn, thấy cô kiên quyết không chịu tiết lộ liền vung kiếm muốn giết ngay tức khắc.

“Yasuo dừng lại, đừng ép cô ta nữa, có hỏi thêm cũng chẳng được gì” – John vội ngăn yasuo lại rồi nói tiếp: “Mau đưa tôi rời khỏi đây, việc chữa thương cứ từ từ tính tiếp.”

“Vù… vù…” – những cơn gió bắt đầu thổi bay qua tay của Yasuo ngày một mạnh, chúng như đang muốn nói điều gì đó.

“Được, chúng ta mau rời khỏi đây thôi, bọn chúng sắp đến rồi” – Yasuo cất kiếm vào vỏ sau đó nhanh chóng cõng John trên lưng tức tốc rời khỏi căn nhà tre.

“Bịch” – ngay khi Yasuo vừa đi Soraka sắc mặt tím ngắt ngã bịch trên mặt đất liên tục lẩm bẩm: “Rốt cuộc chúa tể hư không tại sao lại biết những bí mật này của mình? Rốt cuộc chuyện này là sao?”

“Vù vù vù” – tiếng gió rít bên tai như hòa cùng một nhịp với Yasuo, cõng John trên lưng mặc dù rất nặng nhưng không vì thế mà làm tốc độ của anh ta chậm đi chút nào.

“Hướng đông cũng có”

“Hướng tây cũng có”

Yasuo vừa di chuyển vừa sử dụng khả năng của mình liên tục cảm nhận dao động trong không khí, anh ta nhận ra mọi đường đều bị bao vây cả rồi, kẻ địch không hề ít trên dưới phải hơn chục người, một mình Yasuo có thể chống lại nhưng John bị thương thế này liệu có thể chịu đựng được.

“Hướng bắc không có” – Yasuo dừng lại một chút để tìm đường, anh ta phát hiện ở hướng bắc không hề có quân địch, chỉ có điều nếu cứ chạy mãi về hướng bắc nhất định sẽ tiến vào khu rừng cấm tại Ionia.

Khu rừng cấm, hay còn gọi với cái tên khác là khu rừng trường sinh, là một khu rừng không ai biết tuổi của nó, nhiều truyền thuyết nói lại rằng từ khi vùng đất Ionia này được hình thành thì khu rừng này cũng đã xuất hiện. Cũng có truyền thuyết nói rằng bên trong khu rừng này có một hồ nước, chỉ cần uống được nước bên trong nhất định sẽ được trường sinh bất lão, tất nhiên ai mà chả muốn được trường sinh bất lão kia chứ, trước đến giờ có hơn cả trăm đoàn thám hiểm tiến vào bên trong khu rừng này nhưng không một ai trở về, người thì bảo họ đã chết, người thì bảo có một sức mạnh kì bí nào đó ở bên trong níu giữ họ lại vĩnh viễn không thể rời khỏi. Từ đó về sau chính quyền tại Ionia liền ra chỉ thị xem khu rừng này như khu rừng cấm địa tại vùng đất Ionia, không một ai được tiến vào bên trong.

“Phịch” – Yasuo tất nhiên không dám liều mạng tiến vào bên trong, anh ta nhanh chóng tìm ra một chiếc hang nhỏ ở bìa rừng đưa John vào bên trong đó nghỉ ngơi, Yasuo nói: “John, cậu cố gắng ở đây đợi tôi một lúc, tôi sẽ đi đánh lạc hướng đám Ninja truy lùng kia… cố gắng… đợi tôi.”

John cười nhạt một tiếng đáp: “Yên tâm, mạng tôi lớn lắm không chết được đâu, mất có tí máu thế này nhằm nhò gì.”

Yasuo lập tức xoay người lao đi về con đường cũ, mục đích của anh ta đã quá rõ, đánh lạc hướng truy lùng của kẻ địch để tránh chúng tìm ra nơi ẩn náu tạm thời của John hiện tại.

Chỉ có điều Yasuo không ngờ rằng Ninja truy lùng của hai hội Kinkou và bóng đêm không đơn giản là bám theo dấu vết của họ, bọn chúng còn đặc biệt phái một đội Ninja khác sử dụng độn thổ dưới mặt đất, kế hợp với những con thú trinh sát được huấn luyện kĩ càng, thông qua hơi đất để tìm ra mùi của hai người.

“Xoạt xoạt” – từ dưới lòng đất, hai Ninja một nam một nữ chui lên, nam thì cao lớn, dung mạo không được xem là anh tuấn nhưng lại tạo cho người khác cảm giác rất đặc thù, nhất là cặp mắt thâm sâu khó lường. Ở bên cạnh là một thiếu nữ, dáng người xinh đẹp, quần áo bó sát đặc trưng của một Ninja nữ. Cặp chân dài trắng như tuyết ẩn hiện dưới lớp quần lụa mỏng, ngực cao vút nhấp nhô theo từng hơi thở trông thật hấp dẫn.

Mái tóc dài đen tung bay theo gió, dung mạo xinh đẹp khả ái, cô ta đứng phía sau lưng người thanh niên kia bộ dáng có hơi chút lo lắng nói: “Anh Raz, không biết chúa tể hư không đang trốn ở đâu? Liệu hai người chúng ta có thể chống lại hắn hay không?”

Người thanh niên kia là sư huynh của cô gái, hắn ta vẫn rất bình tĩnh đảo mắt nhìn xung quanh một hồi rồi đáp: “Thứ nhất theo dấu vết mà truy lùng, tên chúa tể đã dừng lại ở đây, thứ hai là hắn đã bị thương rất nặng, ở tại thủ đô chắc em đã chứng kiến, hắn ta gần như không còn chút khả năng chiến đấu nào chứng tỏ vết thương rất nặng, vả lại chúng ta chỉ làm nhiệm vụ do thám, nếu gặp thì cứ bắn tín hiệu rồi chạy, sư phụ Shen sẽ không trách chúng ta đâu.”

“Ừm” – cô gái gật đầu sau đó tiến về phía trước, nếu cứ đi như thế này chừng 10 phút nữa họ sẽ thấy chiếc hang động mà John đang nghỉ ngơi.

Quay trở lại John lúc này, hắn ngồi dựa lưng vào trong vách đá, mặc dù vết thương đã được Yasuo sơ cứu qua nhưng nếu không có thuốc đặc trị khó lòng khỏi được.

“Khốn kiếp thật, bây giờ mình có khác gì phế nhân đâu, quá yếu kém…” – John thầm trách bản thân.

“Vù…” – đột nhiên một cơn gió thổi đến, cơn gió này là đồng minh của hắn, thông qua cơn gió John có thể hiểu được nó đang muốn nói điều gì.

“Có kẻ đang tiến lại đây sao? Bọn chúng mò được đến đây nhanh vậy à?” – John lúc trước có luyện qua phong tuyệt kĩ cho nên khả năng cảm nhận thông tin từ cơn gió cũng có đôi chút thành tựu, lập tức nhặt lấy một khúc gỗ gần đó chống cả người dậy rời khỏi hang động, nếu cứ ở lại đây nhất định sẽ gặp bọn người kia, không có Yasuo, hắn lại bị thương, chết là cái chắc.

“Hướng nào đây?” – bước từng bước khó khăn khỏi hang động John nhìn trước nhìn sau, không biết chọn hướng nào liên nhắm thẳng hướng Bắc mà đi, hắn cũng không ngờ rằng chỉ chừng chục bước chân nữa thôi hắn đã tiến nhập vào khu rừng cấm địa tại Ionia này.

“Mau lên ở đây…” – người thanh niên và cô gái kia liền tới chiếc hang mà John ở đó cách đây 5 phút, bọn chúng tiến vào bên trong, lấy tay sờ vào mặt đất và bắt đầu kiểm tra.

“Hắn đã ở đây…” – người thanh niên kia nói.

Cô gái chạy ra khỏi hang chỉ về hướng bắc nói: “Anh Raz, hắn ta đi về hướng bắc…”.

“Khu rừng cấm địa?” – Tên thanh niên có đôi chút kinh hoảng, tất nhiên hắn đã được nghe rất nhiều về khu rừng này, cô gái tỏ ra băn khoăn nhìn tên thanh niên bên cạnh hỏi: “Giờ chúng ta làm gì đây? Có tiến vào đó hay không?”

Tên thanh niên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta sẽ bắn pháo hiệu báo với các đội biết tình hình, sau đó hai người chúng ta sẽ tiến vào bên trong, nhưng chỉ ở gần bìa rừng mà thôi, nếu không có dấu vết gì thì lập tức quay trở lại, như thế chắc cũng không nguy hiểm gì.”

“Ừm” – cô gái kia gật đầu, cả hai lập tức móc lấy pháo hiệu ở bên trong người ra bắn thẳng lên trời, sau đó tiến từng bước thận trọng vào bên trong khu rừng.

“Hống” – những tiếng gào rống của mãnh thú vang lên bên trong khu rừng cấm địa nghe thật rùng rợn, sức John không nhiều, hắn chỉ có thể đi được một đoạn liền dựa lưng vào một gốc cây ngồi nghỉ.

“Xoạt” – xé lấy một mảnh vải áo để băng lại vết thương đang chảy máu trên vai, vì di chuyển nhiều khiến miệng vết thương lại mở ra, John cảm thấy toàn thân như rệu rã.

“Khu rừng này, nhìn thoạt qua chắc là một khu rừng cổ rồi, không biết là khu rừng nào nhỉ?” – John giờ có biết phương hướng hiện tại hắn đang ở đâu mà nhận ra là mình đang ở trong khu rừng cấm địa nổi danh tại Ionia này chứ.

“Ủa? Trái gì đây?” – John nhìn sang bên cạnh thấy một bụi cây nhỏ ở trên đó có khá nhiều trái cây nhỏ nhỏ như trái nho vậy, chỉ có điều nó có màu vàng.

John thử hái một trái lên ngửi ngửi rồi nếm thử, một vị đắng chát truyền từ đầu lưỡi đến cả hệ thống thần kinh khiến khuôn mặt hắn nhăn lại.

“Kinh thật” – John buộc miệng nói ra tiện tay ném luôn trái cây màu vàng kia, nhưng hắn không hề nhận ra rằng chỉ một tí nước bên trong trái cây kia mà hắn ăn vào đã khiến miệng vết thương bắt đầu khép lại, đấy là một loại trái cây rất quý hiếm và gần như theo thống kê của hội y dược tại Ionia là nó đã tuyệt chủng cách đây cả trăm năm, tên gọi của loại trái cây kia là Ani.
“Nơi này là nơi nào vậy nhỉ? Khắp nơi toàn cây lá, chẳng thể thấy ra con đường nào cả?” – Người thanh niên tên Raz đi trước tỏ ra vô cùng cẩn trọng, hắn nhìn lại cô gái sau lưng nói: “Em đã để lại kí hiệu trên đường đi chưa?”
Cô gái kia dùng dao rạch trên thân cây rất nhiều vết để tạo kí hiệu, cô ta quay đầu lại nói: “Rồi, anh xem, cứ đi năm bước là em lại để lại kí hiệu như vậy sẽ không lo bị lạc đường không thể quay lại.”

“Tốt, chúng ta đi lên trước xem xét, nếu vẫn không có phát hiện gì thì sẽ quay lại” – Raz hoàn toàn an tâm với những việc cô gái kia đã làm nên tiếp tục tiến về phía trước, chỉ có điều ngay khi hai người rời khỏi đó vài giây thì những dấu kí hiệu được khắc trên các thân cây đột nhiên biến dạng rồi biến mất.

“Rống” – đột nhiên một tiếng rống khủng khiếp vang lên, cả khu rừng gần như bị chấn động.

“Chuyện gì vậy?” – Cả hai người đều bị tiếng gầm rống đó hù cho xanh mặt, bọn họ sợ hãi nhìn quanh hai tay thủ sẵn đề phòng.

“Anh Raz à, hay chúng ta quay lại đi, nơi này nguy hiểm quá.” – cô gái kia sợ hãi nói.

“Ừ” – tên thanh niên Raz không chút suy nghĩ lập tức gật đầu, hắn cũng sợ chết lắm chứ, nhưng ở bên cạnh một cô gái có sắc đẹp như thế này không lẽ lại lộ ra cái điểm yếu này sao?

Cả hai nhanh chóng xoay người lại nhưng lúc này họ kinh hãi nhận ra những dấu vết mà mình để lại trước đó đã không cánh mà biến mất.

“Mấy cái dấu hiệu? Đâu hết rồi?” – cả hai chạy qua chạy lại tìm kiếm trên cách gốc cây nhưng không phát hiện được gì cả.

“Rống”

“Ầm ầm ầm..”

Lần này không chỉ là tiếng gào rống mà đi liền với nó là những tiếng bước chân đầy nặng nề.

“Á” – cả hai kinh hãi hét lên, trước mặt họ một con rồng tám cánh xuất hiện, đôi mắt đỏ kè khủng khiếp, những chiếc răng nhọn lòi ra khiến cả hai người như chết dại.

“Chạy mau, chạy mau…”

“Rống”

Quay trở lại với John.

Lúc này vì vết thương mất máu quá nhiều, John gần như kiệt sức hắn thiếp đi lúc nào không biết, ở tận sâu trong tâm thức của mình một giọng nói trầm đục có phần quen thuộc vang lên.

“Giờ cậu đã thấy được hiện thực đang xảy ra tại Valoran rồi chứ?”

“Lại là ông sao? Sao ông không nói trước cho tôi biết mọi chuyện?” – lúc này John cảm giác cả cơ thể như đang đứng trong một vùng không gian rộng lớn, giọng nói ấy phát ra vang vọng cả không gian, John ngẩn đầu lên đáp.

“Nếu nói cho cậu biết thì có gì là thử thách cho cậu?”

“Thử thách? Rốt cuộc ông đang âm mưu điều gì?” – John

“Hài” – người bí ẩn kia thở dài một hơi rồi nói: “Nói âm mưu cũng không hẳn, chẳng qua bọn ta đang muốn chứng thực xem cậu có phải là người xứng đáng hay không mà thôi.”

“Bọn ta?” – John kinh ngạc đáp: “Không lẽ ông còn đồng bọn?”

“Ha… ha… chào” – một giọng nói có phần khàn khàn khác lại vang lên.

“Rốt cuộc hai người đang âm mưu chuyện gì? Valoran đã bị thay đổi quá nhiều, tôi lại không đủ sức để làm việc gì cả… các ngươi nói đi, thử thách ấy rốt cuộc là gì?” – John với giọng điều đầy bực tức.

“John, để ta nói cho cậu nghe điều này, việc bọn ta đưa cậu quay trở lại đây cũng chỉ muốn tốt cho cậu và những người thân của cậu mà thôi, Ralaw đã đi ngược lại quy luật tự nhiên, chỉ có cậu mới có thể ngăn chặn được hắn, tất nhiên bọn ta vẫn còn giữ trong người một số bí mật chưa thể nói nhưng chỉ cần cậu chứng minh được cậu xứng đáng nhất định bọn ta sẽ nói hết tất cả, không thiếu điều gì.”

“Tại sao lại không thể cho tôi biết ngay được mà phải dấu chứ?” – John vô cùng thắc mắc.

“Chỉ là muốn bảo toàn tính mạng của cậu mà thôi” – giọng nói khàn khàn vang lên

“Chống lại Ralaw sao? Các người nhìn xem, ngay cả đến việc cảm nhận nguyên tố trong không khí tôi làm còn không được thì làm sao có thể làm những chuyện to lớn ấy kia chứ?” – John nói lớn.

“Cậu có biết vì sao cậu không thể hấp thụ được sức mạnh nguyên tố trong không khí không?”

“Không” – John đáp rất nhanh, hiển nhiên hắn đang muốn biết lý do.

“Thực sự phải nói rằng, trước kia cậu sở hữu đến 8 loại sức mạnh trong người, cả 8 loại sức mạnh ấy đều là sức mạnh nguyên tố thuần khiết nhất, sở hữu nó sẽ khiến cậu trở nên mạnh mẽ đến gần như bất bại nhưng một khi cậu quyết định từ bỏ nó cậu cũng sẽ chịu những tổn thương không hề nhỏ. Chắc cậu còn nhớ chuyện xưa kia 7 vị thần sở hữu 7 loại nguyên tố cổ ngữ sau khi sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình để tạo ra sức mạnh tương tự sức mạnh hư không để chống lại chúa tể chứ? Kết quả của họ sau khi tạo ra thứ sức mạnh đó là gì?”

“Chết! Không lẽ?” – John đầy kinh hãi.

“Đúng vậy, sức mạnh nguyên tố cổ ngữ và cả sức mạnh hư không được tạo ra kia một khi đã chọn được chủ nhân của nó thì sẽ thấm vào tận sâu trong xương tủy và kinh mạch, nhưng ở trận chiến cuối cùng với chúa tể, vì để tiêu diệt được hắn cậu buộc phải phế toàn bộ sức mạnh trong người, điều này khiến kinh mạch xương tủy của cậu gần như bị chính thứ sức mạnh ấy phản lại, giữ được mạng sống là may mắn nhất của cậu rồi đấy.”

Giờ này John đã hiểu rõ toàn bộ nguyên nhân hắn không thể cảm nhận được sức mạnh phép thuật, John lại hỏi tiếp: “Vậy, tôi phải làm gì để có thể có lại sức mạnh phép thuật đây? Nếu không có thực lực thật mạnh thì không có cách nào để chống lại Ralaw cả.”

“Cái này còn cần biểu hiện của cậu nữa John à, được rồi, bọn ta sẽ luôn dõi theo từng bước chân của cậu, nên nhớ, thế giới Runeterra này sắp bị hủy diệt rồi, hắn ngăn cản Ralaw trước khi quá muộn.”

“Nhưng các người ít nhất cũng phải nói cho tôi biết hắn là kẻ như thế nào? Có sức mạnh gì? Vì sao có thể thay đổi toàn bộ lịch sử chứ… này… này… hà…. ha….” – John giật mình tỉnh lại, trán thấm đầy mồ hôi, hắn lấy tay lau mồ hôi trên trán lẩm bẩm: “Hóa ra là nằm mơ à, nhưng đoạn hội thoại lúc này rất chân thật, giờ làm gì tiếp theo đây?”

Trời lúc này đã tối, buổi tối tại khu rừng rậm này thật yên tĩnh, không một tiếng thú rừng kêu, yên tĩnh đến đáng sợ.

“Hử” – đột nhiên John kinh hãi phát hiện, toàn bộ vết thương trên người đã biến mất.

“Các vết thương đâu hết rồi” – không chỉ ở tay, chân, mà những vết thương nặng như ở vai cũng hoàn toàn biến mất, một sự việc khiến John đầy giật mình.

“Phụp phụp” – John búng người đừng dậy, chân tay quơ quơ tứ tung, không chỉ vết thương đã lành mà ngay đến sức khỏe cũng đã khôi phục, tinh thần phấn chấn hơn bao giờ hết.

“Không lẽ là do hai người thần bí kia?” – John bắt đầu đặt ra nghi vấn, ở đây không có người, lúc nãy hắn đã nói chuyện với họ cảm giác rất chân thật, không phải họ vào đây thì là ai?

“Ọc…. ọc…” – đúng lúc này cái bụng của John bắt đầu biểu tình, phải nói là từ sáng đến giờ hắn chưa bỏ bất cứ thì gì vào miệng cả.

Nhanh chóng đi lòng vòng tìm kiếm thức ăn, nhưng giữa khu rừng rộng lớn và đầy hiểm nguy này thì biết tìm cái gì để ăn đây? Trái cây? Ở đây có rất nhiều loại trái rất lạ, John không dám ăn bởi không biết bên trong đấy có thể chứa độc hay không, mà nói đến cũng lạ, thường thì ở trong rừng vào đêm hay có mấy con soi hay những loài động vật đi săn đêm vậy mà khu rừng này lại chẳng có lấy một con.

“Oc… ọc…” – chiếc bụng của John tiếp tục biểu tình, John chán nản mắng chửi: “Cái bụng khốn kiếp, mày có thôi biểu tình đi hay không? Ta đang đi tìm thức ăn cho mày đây này.”

“Thức ăn… thức ăn… sao chẳng thấy một con thú nào thế nhỉ, khu rừng này thật là quái dị.” – John cứ tiếp tục đi thẳng về phía trước, càng ngày hắn càng tiến sâu vào bên trong khu rừng.

“Rống” – một tiếng gào rỗng đầy khủng khiếp khiến tâm thần John chấn động kịch liệt, cũng mau hắn có định lực tốt nếu không đã bị tiếng rống ấy làm cho phun máu vì chấn động rồi.

“Tiếng gào rống ấy là gì vậy? Mãnh thú sao? Không đúng, chắc chắn là một con siêu cấp quái thú” – đã vài phút trôi qua mà sắc mặt tái nhợt của John vẫn không hề biến mất, trước đến giờ hắn chưa từng nghe qua tiếng gầm khủng khiếp đến thế.

“Có nên đi về phía trước hay không?” – John thầm nghĩ, nhưng hắn vẫn quyết định tiến về phía trước, chung quy là máu liều của hắn vẫn còn rất cao.

“Oanh oanh oanh…” – tiếng chấn động từ mặt đất vang lên.

Một con vật to lớn màu bạc đang từ từ tiến lại chỗ John, thân hình của nó dài ước chừng năm mươi mét, trông giống như một con cá sấu khổng lồ, nhưng nhìn kĩ lại thì phát hiện có chút khác biệt.

Trên lưng của con vật to lớn này còn có trên trăm đốt xương nhô lên lấp lánh hàn quang, mỗi đốt xương đều dài tầm hai mét trông giống như những cây trường thương nhọn hoắt chĩa thẳng lên trời, bảo vệ phía sau của nó.

Nó thật sự to lớn, toàn thân được bao bọc bởi lân giáp màu bạc lấp lánh hàn quang, mỗi phiến lân giáp chiều dài gần 20cm, chiều rộng 10cm. Ở phía xa nhìn lại, toàn thân nó đều lấp lánh ánh bạc, trông rất dữ tợn.

Ngân sắc hung thú có tất cả tám cánh tay tráng kiện, những móng vuốt sắc nhọn phát ra u quang âm trầm khiến cho ai trông thấy phải kinh khiếp. Ngoài ra, trên đỉnh đầu của nó còn có một chiếc sừng dài 70 – 80cm, lấp lánh hào quang màu bạc lạnh lẽo. Đó thực sự là một ác thú khổng lồ vô cùng khủng bố.

Nó đưa cặp mắt to lớn phát lập lòe u quang quét qua một vòng trước mặt, sau đó mới tiếp tục bước đi.

Nó quay người lại hướng về phía mặt trăng trên cao mở cái miệng khổng lồ đỏ lòm chi chít những cái răng sắc nhọn rống lên một tiếng cực kì khủng bố, khiến cho khu rừng dao động kịch liệt.

Uy thế đúng là kinh thiên động địa.

John vãi cả mồ hôi hột đứng im bất động, đây là quái thú gì? Trước giờ hắn mới nhìn thấy lần đầu, nếu so sánh với quái thú Baron trước kia e rằng chẳng kém là bao… ở trên Valoran này lại có một con thú như thế này ư? Sao trước giờ chưa ai nói cho hắn biết. Cũng may con thú này không thấy John, nếu nó mà thấy hắn thì không biết kết quả sẽ thế nào nữa đây.

“Tốt nhất là kiếm chỗ nào ngủ một giấc cho quên cơn đói” – John sợ hãi quay đầu lại kiếm chỗ nào đó thật kín để ngủ, nhìn con thú khủng bố ấy thôi đã khiến hắn hết muốn đi kiếm thức ăn rồi.

Ánh ban mai rực rỡ chiếu rọi khắp khu rừng, hoa lá đọng những hạt mưa long lanh trong nắng sớm như những hạt trân châu, không khí trong lành tràn ngập nơi nơi.

John cố ý dậy từ rất sớm, hắn cẩn thận đi loanh quanh trong khu rừng để tìm kiếm thức ăn, cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng hắn, tìm ra được một cái tổ chim trên đó có khá nhiều trứng, lén lút trộm vài quả đem đi xem như đó là thức ăn cho sáng nay.

Đang thưởng thức món trứng chim vào buổi sáng đột nhiên hai đồng tử của John co rút lại, hắn phát hiện ở phía xa có hai bóng người đang tiến lại đây cực kì nhanh, không chút chậm trễ John phi người lên cao trốn vào trong những tán cây rậm rạp để quan sát.

Người kia là một thanh niên cao lớn, cả người ướt đẫm do mồ hôi, khóe miệng có chút máu rỉ ra, dung mạo thì không được coi là anh tuấn, nhưng lại tạo cho người khác cảm giác rất đặc thù, nhất là cặp mắt thâm sâu khó lường, phát ra hàn khí âm hàn.

Tiếp đó là một đạo nhân ảnh rất nhanh lao vọt tới, tốc độ như thiểm điện, trong nháy mắt đã đến nơi. Một thiếu nữ xuất hiện trước mặt John, dáng người xinh đẹp, quần áo ướt đẫm dính chặt vào thân người. Cặp chân dài trắng như tuyết ẩn hiện dưới lớp quần lụa mỏng, nhũ phong cao vút nhấp nhô theo từng hơi thở trông cực kì dụ người.

Mái tóc đen dài ướt sũng tung bay theo gió, dung mạo của cô ta vô cùng xinh đẹp khả ái, bất quá trong đôi mắt vẫn còn lộ ra một chút thần thái hoảng sợ. Cho đến khi lao tới chỗ này, đứng phái sau người thanh niên mới dần dần ổn định trở lại.

“Rống” – tiếng rồng gầm vẫn vang vọng ở phía xa, không khó đoán được hai người họ bị một con rồng hung dữ tấn công và đuổi giết đến tận đây.

Từ làn sương mờ từ bay lên từ trên người đôi thanh niên nam nữ, chỉ trong nháy mắt quần ướt đẫm của họ đã khô cong, từ đó có thể nhìn ra một thân phép thuật không tệ của bọn họ.

“Anh Raz, giờ sao đây? Chúng ta đã tiến quá sâu vào trong khu rừng rồi.” – cô gái kia thở hỗn hển nói.

“Maika, đừng sợ có ta ở đây ta sẽ không để đám ma thú kia làm hại em đâu, chắc chắn nhóm của Sư Phụ sắp đến rồi, chúng ta cần phải sống đến lúc đó.” – Người thanh niên tên Raz kia vội đáp.

“Hóa ra là người của hội Kinkou à!” – John ở trên cây nhìn qua cách ăn mặc lập tức nhận ra lai lịch của hai người họ.

“Đúng là đen đủi! Không thể nào nghĩ đến vừa mới tiến vào khu rừng này đã gặp ngay một con thượng cổ hung thú”. Cô gái xinh đẹp diễm lệ nói giọng bất mãn.

“Coi như chúng ta xui đi” – Người thanh niên kia nói tiếp: “Bây giờ bất cứ nơi nào ở đây đều ẩn tàng nguy hiểm cả, tốt nhất đừng ở lại một chỗ quá lâu, việc tìm tung tích của chúa tể cứ tạm gác qua một bên.”

“Ừm, em cũng định nói thế” – cô gái gật đầu tán thành.

Cả hai tiếp tục tiến về phía trước. Ở trên cây John nhìn bóng lưng hai người thầm nghĩ: “Có vẻ bọn họ biết khá nhiều về khu rừng này, có thể từ họ biết được một số chuyện.” – Nghĩ là làm, John biết giờ hắn không hề có chút sức mạnh phép thuật nào trong người nên rất khó để những cao thủ như hai người kia có thể cảm nhận sự có mặt của hắn thông qua dao động năng lượng, nhưng họ vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.

Sử dụng cách nín thở đã học trước kia, chân đạp vô ảnh bộ âm thầm bám theo người thanh niên tên Raz và cô gái tên Maika kia.

Cả ba người đi đã được nửa canh giờ, những cây cổ thụ cao ngất trời càng lúc càng dày đặc. Trong khu rừng nguyên thủy này, cổ thụ ngàn năm mấy chục người ôm rất nhiều, dây leo chằng chằng, hung cầm mãnh thú khắp nơi, không ngừng rít gào.

Càng vào sâu bên trong càng xuất hiện nhiều mãnh thú, chim lạ đủ cả. Vì để tránh phiền phức nên bọn họ cực lực đi vòng tránh đụng độ.

Đi trong rừng rậm nguyên thủy vô tận, bọn họ thường xuyên trông thấy rất nhiều bộ xương thú, còn có rất nhiều bộ xương khổng lồ không biết tên, hiển nhiên là xương của thượng cổ mãnh thú, những khúc xương bảy tám thước, mấy chục thước vỡ vụn nằm lẩn khuất trong cỏ càng làm cho khung cảnh thêm âm u khủng bố.

“Rống”

Một tiếng rống lớn vang lên khiến cho cả vách núi chấn động, cả núi rừng giống như có từng đợt cuồng phong quét qua, bên trong từng đợt chấn động kia mang đầy khí tức hung sát đầy mùi máu tanh.

Raz, Maika cả John đang trốn trên cây lập tức phong bế lại thính giác, vậy mà vẫn bị tiếng gào rống như sấm động khiến cho màng nhĩ của ba hay chấn động không ngừng! Nếu như họ không kịp thời bảo hộ đôi tai thì nhất định đã bị chọc thủng màng nhĩ.

Tiếng rống của con hung thú đúng là quá khủng bố chấn động cả thiên địa.

Cách đó không xa, một con vật to lớn toàn thân lấp lánh hào quang màu đen đang ngửa mặt lên trời gào rống, sau đó đôi mắt lập tức hướng về phía đám người của Raz và Maika.

“Oanh oanh oanh……”

“Là… là… là nó… con rồng 8 cánh lúc trước” – Maika và Raz nhanh chóng nhận ra hình dáng của con Mãnh thú đang tiến đến, cả hai sắc mặt trắng bệch.
Không còn chút nghi ngờ gì nữa, nó là một con rồng sống từ thời đại cổ ngữ đến bây giờ, không ngờ rằng trải qua cả ngàn năm nó vẫn còn tồn tại trên đời này.
Ở trên cây, não bộ của John suy nghĩ rất nhanh rất nhiều thông tin và kết quả phân tích chạy như điện trong đầu, John không một chút chậm trễ lập tức vung dao phóng người xuống dưới tấn công Raz.

John biết chỉ cần để con rồng kia mà tiến lại gần đây thì mạng của hai người này chắc chắn không còn, đến lúc đó những điều thắc mắc mà hắn cần biết sẽ chẳng thể điều tra được. Vậy tốt nhất là hạ sát một tên rồi bắt tên kia sau đó bỏ chạy.

Trong lúc không gian ngập tràn tiếng gào rống, khí lưu chấn động kịch liệt! John tay trái cầm dao, chớp mắt cắm phập vào sau lưng Raz, đồng thời vung tay điểm vào các huyệt vị trên người của Maika khiến cô ta không thể nào nhúc nhích.

“Phụt” – John quyết đoán rút dao sau đó xoay mạnh cổ tay chém ngang về phía trước nhắm ngay cổ hắn, nhưng Raz tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường dù bị một dao đâm lén của John ngay sau lưng nhưng hắn vẫn cố sức chống trả, nhanh nhẹn cuối người tránh được dao hung hiểm kia.

Tất cả mọi việc đều diễn ra trong nháy mắt.

Maika bị John điểm huyệt không thể cử động, sắc mặt vừa kinh ngạc vừa giận giữ nhìn kẻ đánh lén.

Raz may mà mẫn cảm, mặc dù không phát giác được sự bất thường nào trước đó và để John đâm một dao lưng nhưng nhờ trực giác báo cho hắn biết nguy hiểm nên theo bản năng hắn vội tránh sang một bên, may mắn tránh được một dao chém ngang cổ mình.

John đã chờ đợi thời cơ này rất lâu rồi! Khi âm thanh gào rống đáng sợ bao trùm khắp thiên địa, Raz cùng với Maika đều bị Rồng tám cánh kia hấp dẫn đến thất thần. John rốt cục đã đợi được cơ hội hiếm hoi này.

Bọn chúng đang phẫn nộ đến cực điểm, vạn lần không thể tưởng được cái kẻ mà bọn chúng đang truy tìm lại xuất hiện ngay lúc này, đã thế còn ra tay ngay lúc bọn họ lơ là nữa chứ.

Lúc này John đang đại chiến với Raz trên vách đá, trường kiếm vung lên loang loáng rạch tan màn đêm, cuối cùng giống như những tia chớp liên tục chém xuống.

Raz là một trong số những đệ tử kiệt xuất nhất hiện nay của Shen, bản thân thực lực cực cao, thế nhưng lúc này đã bị John đâm một dao vào lưng, mất máu trầm trọng càng lúc chống đỡ càng khó. Cuối cùng hắn vung tay phi thanh kiếm về phía John, kiếm quang phảng phất xé tan không gian.

“Cuồng phong bão kiếm” – John hét lớn cổ tay xoay vòng liên tục, cây dao cha hắn tặng giờ đây như được hóa thành một thanh kiếm sắc bén, hàng loạt các ảo ảnh kiếm khí bắn ra như cuồng phong chém về phía Raz.

Tiếng kêu thảm của Raz bị vùi lấp trong tiếng gào rống đinh tai nhức óc của hung thú, nhưng hắn vẫn chưa chết ngay mà lại còn vung tay đánh tới John.

John vô cùng tỉnh táo, dao trong tay như cầu vồng, không do dự trong nháy mắt chém bay đầu hắn ta.

Dưới ánh sáng lập lờ từ cây dao trên tay John, đầu lâu của Raz bay lên trên không khuôn mặt vẫn còn hiện lên vẻ không cam lòng cùng với sự không tin và sự hối hận vạn phần, lăn lông lốc xuống núi, máu từ thi thể không đầu không ngừng phun ra xối xả.

“Không.. anh Raz” – ở gần đó Maika thấy toàn bộ sự việc, với cái chết của Raz cô không thể làm gì hơn ngoài việc đứng bất động khóc lóc đau khổ.

Trên bầu trời mây đen vần vũ, những tia sét chói lòa không ngừng đánh xuống, trong màn đêm dưới sự ánh sáng từ những tia sét phát ra, cảnh vật hiện lên hết sức tà dị.

“Vù” – John không chút chậm trễ, mắt thấy con rồng 8 cánh kia đang gần tiến đến đây, vô ảnh bộ 24 bước liên tục thi triển lao đến cạnh Maika vác cô trên vai sau đó lao nhanh vào bên trong khu rừng rậm rạp.

“Rống” – con rồng kia thấy con mồi của mình biến mất ngay trước mặt cô cùng tức giận nó gần lên một tiếng định đuổi theo nhưng đột nhiên nó lùi lại vài bước toàn thân run lẩy bẩy xoay đầu bỏ chạy.

Chừng năm phút sau ngay tại chỗ đó, quái thú khổng lồ mà trước đó John đã thấy bay ngang qua, hóa ra con rồng 8 cánh kia vì nhận ra sự có mặt của nó nên run sợ bỏ chạy trước.

“Vù vù” – John liên tục sử vụ vô ảnh bộ lướt qua các cành cây cổ thụ chạy thật nhanh, cũng chẳng thằng để ý là mình chạy được bao lâu hay về hướng nào tốt nhất cứ chạy thật xa cái đã.

“Ở kia có một hang động” – John tinh mắt phát hiện có một cái hạng động nằm ngay trên vách núi, lập tức vác lấy Maika tiến thẳng vào bên trong.

“Chúa tể hư không, mau giết ta đi, để ta được ở bên cạnh anh Raz.” – Maika liên tục hét lớn, cô bị hắn chế trụ toàn bộ cơ thể, hận không gì bằng.

“Im đi” – John lạnh lùng thả Maika xuống mặt đất, ánh mắt chú ý thật kĩ động tĩnh bên ngoài, thấy không hề có chút dấu hiệu bất thường nào hắn mới yên tâm trở lại vào bên trong.

Nhìn cô gái đang nằm trên mặt đất hắn cười một tiếng: “Cô tên Maika đúng chứ? Là đệ tử của Shen sao?”

“Không?” – Maika lắc đầu đảo ánh mắt nhìn hướng khác.

“Không phải đệ tử của Shen sao? Vậy là đệ tử của ai? Kennen hay Akali?” – John tò mò hỏi.

“Đừng phí lời, giết ta mau đi…” – Nhìn bề ngoài Maika có chút yếu đuối nhưng thực sự bên trong lại vô cùng mạnh mẽ, dù biết John chính là chúa tể hư không những không tỏ ra run sợ.

“Hận ta giết chết tên thanh niên đi cùng cô đúng không? Cứ hận ta đi, nhưng cô đã rơi vào tay ta rồi nhất định ta sẽ không để cho cô chết trước khi cô nói những điều ta cần phải biết.” – John đột nhiên thay đổi giọng điệu, ẩn tàng chút ít hăm dọa cùng sự đáng sợ.

“Ngươi… ngươi định làm gì ta?” – Maika hỏi một cách lo lắng.

“Cô nghĩ thử xem, một cô gái xinh đẹp như thế này mà rơi vào tay một kẻ ác nhân như ta thì sẽ có kết cục gì? Hắc hắc….” – John cười cười đầy vẻ trêu chọc.

“Ngươi….” – Maika tái xanh mặt mày, cô có vẻ đã đoán được cái gì đó.

John lấy tay đặt lên cằm của Maika sau đó cười kinh dị nói: “Mặc dù sắc đẹp của cô không thể nào sánh bằng các người vợ của ta nhưng cô cũng được xem là một phụ nữ có nhan sắc, hắc hắc… cô muốn ta làm gì trước đây?”

“Đồ khốn nạn, đồ dâm tặc, đồ heo chó không bằng… ta hận ngươi… ta chết nhất định sẽ là oan hồn đeo bám ngươi, trù ẻo ngươi….” – Maika sợ hãi đến mất cả sự bình tĩnh, cô buông ra một tràn chửi rủa vào mặt John, nhưng hiển nhiên chẳng khiến hắn thay đổi sắc mặt.

John cầm cây dao trên tay quơ quơ trước mặt Maika rồi nói: “Cô cứ chửi ta đi, ở đây chỉ có ta và cô mà thôi, chửi rồi thì cô cũng nghe, chứ có ai nghe đâu, ta chỉ cần phong bế thính giác lại là xem như chẳng còn việc gì phải bận tâm. Thôi bây giờ vào việc chính nhé, ta hỏi câu nào cô phải trả lời thành thật cho ta câu đó, bằng không….”

“Bằng không ngươi sẽ làm gì ta?” – Maika sợ hãi nói.

John đặt mũi dao cách da mặt của Maika chừng 2cm, nhưng sau đó lại lắc đầu, hắn di chuyển mũi dao xuống ngay trước ngực cô rồi mỉm cười: “Vốn định nếu cô làm trái ý ta ta sẽ rạch vài đường trên khuôn mặt của cô nhưng nếu làm điều đó thì có hơi ác đức, vậy nên ta nghĩ lại, trước tiên ta sẽ từ từ cắt chiếc áo trên người của cô ra, sau đó… sau đó…. hắc hắc….” – John liên tục hù dọa khiến Maika gần như muốn ngất xỉu, đừng bảo cô sao không có ý định cắn lưỡi tự tử, đơn giản là vì cô không hề có chút cơ hội nào.

“Giết ta… ta cầu xin ngươi… giết ta… đừng làm nhục ta… hức hức…” – Maika khóc òa lên cầu xin John giết cô, nhưng một khi mục đích của hắn chưa đạt được thì làm gì có chuyện hắn chiều ý cô ta chứ.

“Cô có chịu hợp tác với ta hay không? Chỉ cần ta hỏi điều gì cô đáp lại thành thật thì mạng sống này của cô sẽ được đảm bảo.” – John nhìn thẳng vào mắt Maika nói.

“Giết ta… có chết ta cũng không nói ra bất cứ điều gì?” – Maika dù rất sợ hãi nhưng nhất quyết không muốn trả lời câu hỏi nào của John.

“Hài… cứ nghĩ cô ta là người yếu đuối ai ngờ cứng đầu vậy, đánh phải dùng biện pháp mạnh thôi” – John thầm nghĩ trong đầu, hắn nói: “Được thôi, ta sẽ lột hết quần áo của cô sau đó một ngày 24 giờ làm cho cô sống không được chết cũng không xong, đã thế ta buồn buồn bắt vài con thú về làm nhục cô, để xem miệng cô cứng hay cái thân xác này của cô cứng.”

Những lời ác độc ấy của John nói ra khiến Maika gần như đứng tim, cái thân phận trong sạch này của cô mà bị chà đạp đến mức ấy ư, không thể nào chịu đựng nỗi.

“Ngươi… sao ngươi lại ác độc như vậy? Tại sao không giết ta đi.” – Maika khóc lóc nói.

“Xoạt” – John vao dao cắt đi một phần áo trên người của Maika, một làn da trắng như tuyết hiện ra ngay trước mặt hắn, sắc mặt của Maika vừa đỏ bừng vì ngại ngùng vừa đỏ vì tức giận.

“Cô có trả lời những gì ta hỏi hay không? Nhát dao kế tiếp không đơn giản chỉ là cắt đi mảnh vải ở vai cô thôi đâu.” – John hăm dọa.

Maika chưa trả lời, John lập tức vung dao đến ngay khi dao còn cách quần áo của cô vài cm thì một tiếng thét từ miệng của cô vang lên.

“Ta.. ta đồng ý, cầu xin ngươi đừng làm nhục ta như vậy… cầu xin ngươi…” – Maika khóc lóc cầu xin John.

“Hài” – John thở dài một tiếng thực sự làm ba cái chuyện này không phải là thoái quen của hắn, nhưng vì tình thế lúc này hắn buộc phải làm vậy mà thôi, John đáp: “Nếu cô đồng ý lúc đầu thì đã không phải bị như vậy rồi. Nghe ta hỏi đây, cô bảo cô không phải là đệ tử của Shen vậy cô là đệ tử của ai?”

“Akali, cô ấy là sư phụ của ta, anh Raz là đệ tử của thầy Shen.” – Maika đáp.

John hỏi tiếp: “Chắc cô biết hiện tại chúng ta đang ở đâu chứ? Khu rừng này là nơi nào vậy?”

Maika hơi chút kinh ngạc nhìn John cô cứ tưởng hắn biết khu rừng này nên mới đi vào ai ngờ hắn chẳng biết gì cả, cô đáp: “Đây là khu rừng cấm, hay còn gọi với cái tên khác là Khu rừng trường sinh, không lẽ ngươi không biết gì về nó mà dám vào sao?”

“Á” – John kinh ngạc, hắn nhớ không nhầm thì trước kia, lúc còn học tại học viện Ninja hắn được rất nhiều người bảo nhau về khu rừng này, ngay cả Shen cũng cấm tuyệt đối bất cứ ai trong học viện tiến vào bên trong.

“Vậy sao cô và tên kia dám vào đây?” – John hỏi lại

Maika buồn trong lòng vốn dĩ chỉ định tiến vào và tìm kiếm ở ngoài bía rừng mà thôi, họ còn cẩn thận để lại kí hiệu sau lưng nữa, nhưng ai ngờ rằng vừa quay đi quay lại thì kí hiệu trước đó không cánh mà bay, sau đó thì bị con rồng 8 cánh kia hù dọa cho chạy trối chết.

“Bọn ta chỉ định vào đây tìm dấu vết của ngươi mà thôi, nhưng không ngờ lại rơi vào hoàn cảnh như hiện tại” – Maika đáp.

John sờ cằm suy nghĩ một lúc, hắn ra tay giết đệ tử của Shen thì đã đành, lần này phải dùng đến cả biện pháp không mấy đẹp đẽ này để ép cung đệ tử Akali, xem ra hoàn cảnh hiện tại đã đưa đẩy hắn đi quá xa rồi. John như nhớ đến một vấn đề lập tức hỏi: “Cô biết Ralaw chứ?”

“Tất nhiên là biết, tên của người không phải để một kẻ như ngươi có thể gọi ra như vậy” – Maika có vẻ tực giận khi John dám nói tên của người anh hùng trong lòng mọi cô gái tại Valoran này.

John chỉ biết cười đau khổ, hắn đáp: “Nghe ta hỏi đây, cô biết hắn ta hiện tại đang ở đâu chứ?”

“Không biết” – Maika trả lời rất nhanh nhưng John vì nóng lòng muốn biết vị trí của hắn ta cho nên nghĩ rằng Maika đang cố ý che dấu, hắn đặt tay lên trước ngực của cô hù dọa nói: “Nói mau, nếu không đừng trách ta sử dụng bạo lực.”

“Ngươi.. ngươi định làm gì? Ta nói thật, ta không có ý che dấu.” – Maika thấy đôi tay của John đặt gần sát bộ ngực của mình thì sợ đến run cả người.

Nhìn qua khuôn mặt của cô hắn thở dài một tiếng thầm nghĩ: “Xem ra cô ta nói thật.” – John đứng dậy tiến ra ngoài cửa hang động ngồi nhìn về khu rừng bên dưới, bây giờ hắn vẫn chưa thể nào xác định được những gì sẽ làm tiếp theo.

Maika thì khuôn mặt sửng sốt nhìn theo bóng lưng của John, cô cứ nghĩ hắn sẽ dở trò bậy bạ với cô nhưng ai ngờ lại không phải vậy, cô hét lớn: “Chúa tể hư không, mau giết ta đi, những gì ta biết đều đã nói hết với ngươi rồi, mau giết ta đi.”

“Cô cứ nằm yên đó, nếu làm náo loạn ta không biết bọn ma thú nào sẽ tiến lại đây đâu.” – John trả lời một cách lạnh lùng sau đó phòng thẳng ra bên ngoài hang động lao vào bên trong khu rừng bên dưới.

Maika ấm ức nằm một mình trong hang động, cô cố gắng sử dụng phép thuật trong người phá giải huyệt đạo, nhân lúc John đi ra ngoài mà trốn thoát.

“Vù” – bao quanh cơ thể của Maika là một luồng hào quang nhàn nhạt, sức mạnh nguyên tố trong không khí liên tục được có thể cô hấp trụ, những tiếng kêu rắc rắc của các khớp xương bắt đầu vang lên.
Tối hôm đó, John từ bên ngoài cầm trên tay hai còn gà rừng nhanh chóng trở về hang động, hắn liếc nhìn thấy Maika vẫn còn nằm trên mặt đất, đôi mắt nhắm chặt. John đặt hai con gà rừng qua một bên sau đó tiến lại cạnh Maika vốn định gọi cô dậy nhưng đúng này, đôi mắt xinh đẹp của Maika mở bừng ra, một luồng sát khí bốc lên cực kì mãnh liệt.
“Kong” – kiếm khí đột ngột xuất hiện trên tay Maika ngay lúc John vừa đi đến gần Maika mở bừng đôi mắt, sát khí mãnh liệt cuồn cuộn trào dâng, mũi kiếm mãnh liệt đâm đến. Đôi mắt của John mở tròn kinh ngạc, nhưng không vì thế mà tỏ ra chậm chạp, dao sau lưng rất nhanh đặt trước ngực cản lại một đòn kiếm khí đầy mạnh mẽ kia.

John bị Maika đẩy lùi về phía sau chừng 5 bước kinh ngạc nói: “Cô có thể cử động lại được sao?”

Maika căm hận nhìn John nói: “Ngươi nghĩ cái thứ khống chế huyệt đạo này có thể giữ ta lâu được sao? Chúa tể, ta sẽ lấy mạng ngươi, trả mọi nỗi nhục mà ta phải gánh chịu từ nãy giờ.”

“Vù” – John di chuyển cực kì nhẹ nhàng liên tục đảo chân lướt trên mặt đất tránh né các đòn tấn công của Maika. Nhưng người ta nói thầy nào thì trò nấy, trong đám Ninja, Akali thuộc dạng Ninja có khả năng di chuyển linh hoạt và biến hóa nhiều nhất, Maika là đệ tử của cô ta nên cũng thừa hưởng được ít nhiều.

“Xoẹt” – Maika xoay mình chém ra một hai luồng kiếm khí về phía John, mỗi luồng kiếm đều ẩn chứa đầy sát khí như muốn lấy mạng của hắn ngay tức khắc.

“Ầm…” – John cũng không chịu để yên, nếu cô ta chịu nằm yên thì có lẽ hắn sẽ không giết nhưng giờ đây là cô ta tự mình muốn nhận cái chết. Dao trên tay xoay vòng đệ nhất kiếm được tung ra, mười kiếm ảnh liên tục xuất hiện lao vào công phá hai luồng kiếm khí của Maika, những tiếng nổ vang lên không dứt, cả hang động như muốn sụp xuống.

“Phụp…” – Một dòng máu đỏ tươi bắn lên không trung, Maika ngã phịch trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, đôi môi xinh đẹp đỏ hồng trước đó giờ đầy nhợt nhạt run run lên. Cánh tay của cô đã bị John lạnh lùng chặt đứt.

“Ầm ầm…” – bên ngoài những tiếng sấm rền bắt đầu vang lên.

Cho dù là mĩ nhân xinh đẹp trước mặt thì John cũng không nương tay, kẻ thù thì vẫn là kẻ thù, không có lí do gì để dao động.

Trên bầu trời mây đen vần vũ, những tia sét chói lòa không ngừng đánh xuống, trong màn đêm dưới sự ánh sáng từ những tia sét phát ra, cảnh vật hiện lên hết sức tà dị.

Maika là một trong số những đệ tử kiệt xuất nhất hiện nay của Akali, bản thân thực lực không nhỏ, thế nhưng hiện nay đã bị mất một cánh tay, mất máu trầm trọng càng lúc chống đỡ càng khó. Cuối cùng cô vung tay bắn ra hàng chục quả cầu năng lượng phép thuật đầy uy vũ.

John vội vàng tránh né những đòn tấn công sắc bén ấy, đồng thời Maika lôi từ trong người ra một vật, tựa hồ là một cuộn vải. Một cỗ năng lượng đáng sợ tràn ra, John bằng vào trực giác sắc bén cảm nhận được nguy hiểm rất lớn đang tới gần.

Cuộn vải tung bay đón gió, mở ra trông giống như một bức họa, lúc này John thật sự cảm giác được sự uy hiếp của tử vong, hắn cảm nhận được tử thần đang bước tới gần, tử vong khí tức bao trùm trói chặt lấy hắn.

John không chút do dự, nhanh chóng nhảy xuống vách núi. Đó là phương pháp duy nhất nhanh chóng phá bỏ sự giam cầm của tử vong khí tức.

Tiếng gió gào thét bên tai, trên vách đá bạo phát một luồng hồng quang, sau đó hào quang rực rỡ bao trùm lên toàn bộ đỉnh núi. Maika cũng không do dự nhảy xuống phía dưới. Hào quang đáng sợ tàn phá đỉnh núi, sau đó mang theo tử vong khí tức dần dần tan biến vào không trung.

Chỗ John nhảy xuống có rất nhiều cây cổ thụ cao mấy chục mét. Khi rơi vào vòm cây hắn liên tục vung tay vung chân không ngừng dùng lực níu những cành cây hay dây leo xung quanh, giờ đây mỗi cành cây hay dây leo đều là vật hộ thân của hắn.

Với hành động này khi rơi xuống đất, ngoại trừ một chút nội thương nhẹ và hơi ê ẩm thì không có gì đáng ngại. Sau khi hắn tiếp đất không lâu, Maika cũng rớt xuống, toàn thân đầy máu, đầu bù tóc rối chật vật đến cực điểm.

John nhanh chóng vung dao vọt tới, đối với địch nhân không thể nhân từ!.

Maika trông thấy vậy cũng vung chưởng lao tới, một cỗ khí lực từ lòng bàn tay phát ra bắn vào cây dao đang phóng tới. John cảm giác cánh tay phải như bị điện giật, từ trên thân dao truyền đến từng đợt chấn động kịch liệt.

“Păng” – cây dao trên tay hắn bị lực chấn cực mạnh của Maika đánh văng đi.

Nhưng John không hề thối lui, song chưởng vung lên đẩy về phía trước, vũ khí không còn thì dùng quyền, trong tiếng gió bão thét gào chiếu sáng cả màn đêm.

Đột nhiên, John biến sắc, bởi vì hắn phát hiện Maika lộ ra một nụ cười tà dị, cả người gần như trong suốt phát ra hàn quang vô cùng chói mắt, toàn thân bắt đầu rạn nứt tựa hồ như sắp vỡ vụn ra.

John lập tức vận dụng toàn bộ sức lực thi triển vô ảnh bộ, toàn lực lui về phía sau.

Một cỗ lực lượng đáng sợ bộc phát tràn ra khắp nơi.

“Oanh!”

Theo bạo phát năng lượng đáng sợ ấy, thân thể của Maika vỡ vụn ra, cây cối xung quanh đổ rạp xuống tạo thành một vùng bằng phẳng lớn! Thân thể John tuy bị bao phủ trong vụ nổ lớn đó nhưng hắn vẫn cố gắng kháng cự liên tục tránh cây cối đổ xuống bay vọt ra ngoài.

Trên khóe miệng còn rỉ máu, run rẩy ngồi trên mặt đất nhưng hắn vẫn nở nụ cười như trút được gánh nặng, sát ý kiên định, hành sự dứt khoát, hắn cuối cùng cũng đã giải quyết được kẻ địch, giải quyết được sự uy hiếp sinh tử.

Trên vách núi ánh sáng đỏ chói mắt, truyền đến từng đợt hơi nóng đáng sợ, đỉnh núi đã bị tan chảy thành nham thạch đang từ từ chảy xuống.

Dưới núi, lửa cháy nghi ngút, mấy vùng phụ cận không ngừng vang lên những tiếng rít gào của đám hung thú. Tất cả dã thú gần đó đã bắt đầu bỏ chạy toán loạn.

Lửa lớn dần dần lan ra khắp nơi, ánh lửa ngút trời trong màn đêm trông rất chói mắt.

John nén đau, nhặt lấy cây dao của cha mình rồi lui về phía con suối cách đó không xa đứng nhìn trận hỏa hoạn rồi mới bắt đầu trị liệu thương thế.

Gần mười phút sau, trên không trung lại vang lên tiếng sấm động, từng tia sét rạch ngang bầu trời nhưng vẫn không có lấy một hạt mưa nào rơi xuống, vùng quanh khu rừng cổ nguyên thủy đã bị thiêu rụi một mảng lớn.

“Ọc” – John đột nhiên nôn ra một búng máu trên mặt đất, cả người trở nên mệt mỏi hắn tiến đến cạnh một gốc cây khó khăn ngồi xuống tay phải để ở ngực thở hộc hộc tự nói: “Không ngờ cô ta liều vậy, dám tự làm xung đột năng lượng trong người để gây ra vụ nổ, chắc ả định kéo cả mình xuống dưới đó cùng với mình luôn đấy mà, ha ha, chỉ tiếc ả ta không hoàn thành được mục đích…”

Bây giờ John đột nhiên nhận phải thương tích không đáng có, lần trước hắn được chữa trị hoàn toàn bằng một cách nào đó không rõ ràng, liệu lần này có được như thế hay không? John không phải là kẻ thích dựa vào người khác, hắn cố gắng nghỉ ngơi cho qua đêm hôm nay, rồi đến sáng mai sẽ đi kiếm thử quanh đây có loại lá thuốc nào hay không.

Thời gian là tính mạng, hắn không muốn vì thương tích trên người mà phải gặp nguy hiểm trong tương lai. Mười ngày, hắn tự nhủ chỉ trong mười ngày tới phải chữa trị thương thế cho khỏi.

Cách đó rất xa, những bụi cây liên tục rung động, các cành cây trên cao không ngừng xì xào… những tiếng vút vút vang lên liên tục, hơn trăm bóng đen lao đi như những tia chớp xuyên qua khu rừng rậm rạp.

“Phân ra” – một giọng nói lạnh lùng vang lên, ngay tức khắc mười người một tổ lập tức phân ra khắp các hướng trong khu rừng lao đi.

Cuộc truy lùng khủng khiếp nhất quả đất sắp diễn ra!

Năm ngày trôi qua, trong năm ngày này John liên tục tìm kiếm các loại dược thảo trị thương, cũng may hắn có thể tìm thấy được một số loại dược thảo có khả năng cầm máu và trị đau.

Cũng trong mấy ngày này John cũng cố gắng thử bằng nhiều cách để có thể hấp thụ các nguyên tố phép thuật trong không khí nhưng đều thất bại, có lẽ người đàn ông bí ẩn kia đã nói đúng, xương cốt, gân tủy kinh mạch của hắn đã bị chính sức mạnh phép thuật trước kia làm tổn thương, bây giờ không có cách nào có thể hấp thụ được các nguyên tố trong không khí.

John cảm giác lúc này mình thực sự quá vô dụng, ở trên thế giới này kẻ mạnh luôn làm chủ, sức mạnh phép thuật chính là nguồn gốc của sức mạnh, giờ đây hắn không thể hấp thụ được một chút nào thì có khác gì phế nhân đâu.

“Kiếm thuật của Sephiroth, rồi cả phong tuyệt kĩ của Yasuo, mặc dù có thể sử dụng chiêu thức để chiến đấu nhưng nếu không có năng lượng phép thuật trong người thì không thể nào phát huy được toàn bộ sức mạnh của nó, phải làm sao để có thể tồn tại ở đây cho đến khi ta lấy lại những gì đã mất?” – John buồn rầu than vãn.

“Gào…. hống” – đột nhiên một tiếng gầm điên cuồng vang lên chấn động một vùng rộng lớn, cả người John giật mình kinh hãi xoay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động.

“Ầm ầm ầm” – lần này là những tiếng chấn động vang rung chuyển mặt đất.

“Chuyện gì thế nhỉ?” – John thắc mắc không hiểu phía trước xảy ra chuyện gì, lập tức lao về phía phát ra tiếng động.

John cẩn thận trốn trên một gốc cây cao lớn nhìn về phía trước, đôi mắt hắn mở tròn đến tối đa, cái miệng thì há hốc ra đầy kinh hãi, cả người run lên từng đợt.

“Đại.. đại chiến quái thú” – John đã không thể nào kiềm chế được cảm xúc trong người mà thốt lên.

Trước mặt hắn lúc này là hai con quái thú khủng lồ đang đại chiến với nhau, một con có hình thù giống khỉ đột chỉ có điều lông nó trắng như tuyết, trên đầu có hai cái sừng nhọn hoắt, mỗi cái sừng đều phát ra từng đợt sóng năng lượng màu bạc huyền ảo. Đó là phía trên, ngay khi di chuyển xuống dưới thân nó mới thực sự kinh ngạc, con khỉ đột này có đến sáu cánh tay, mỗi cánh tay đều to lớn chắc khỏe, cứ như có thể bóp chết được bất cứ thứ gì.

“Rống” – đối chiến với chính là con rồng 8 cánh trước đây John, Raz và Maika đã từng gặp. Con rồng này không hiểu vì lí do gì mà lại đi gây sự với con khỉ đột này khiến cả hai phải đánh nhau khủng khiếp thế này.

Bán kính hơn trăm mét xung quanh, mọi ma thú nhỏ hơn đều đã bỏ chạy, không còn nào điên dại gì mà ở lại đây để gánh phải hậu quả của hai con quái vật này đánh nhau được.

“Rống” – Còn khỉ đột hai tay vỗ ngực rầm rầm rống lên giận dữ lao đến, mỗi bước chân của nó đều làm cả mặt đất rung chuyển kịch liệt.

“Gào” – rồng tám cánh trước mặt cũng không hề tỏ ra sợ hãi, nó gầm lên một tiếng, sóng khí từ cái hàm khủng khiếp khiến cây cối xung quanh như muốn gãy đổ.

“Ầm ầm ầm..” – hai con thú khổng lồ lao vào tấn công điên cuồng, ngay cả John đang ở cách đó hơn 50 mét quan sát nhưng vẫn bị những đợt chấn động làm cho tâm thần rúng động.

“Đây đúng là đại chiến của quái thú khổng lồ mà, không ngờ ta có thể tận mắt chứng kiến việc này.” – John lúc này vẫn chưa thể nào bình tĩnh, trước đây khi lãnh đạo quân đội liên minh hay những sự việc trước đó trải qua vẫn chưa một lần chứng kiến cảnh tượng này, quá hoành tráng.

“Khè” – rồng tám cánh khè ra một đoàn hỏa cuồng nóng bỏng bắn về phía con khỉ đột trước mặt, nhưng điều quái dị chính là nó không hề có ý tránh né, bốn tay đặt trước người không khác gì một tấm khiên ngăn lại đoàn hỏa diễm.

“Rắc rắc” – một cánh tay còn lại bên dưới lập tức vung ra nhổ tung một cây cổ thụ gần đó. Bốn tay vẫn chặn đoàn hỏa diễm nóng rực, đôi chân di chuyển từ từ tiến lại gần con rồng tám cánh.

“Ầm ầm ầm” – cánh tay cầm cây cổ thụ liên tục nền vào đầu con rồng 8 cánh khiến nó choáng váng lùi lại về phía sau.

“Rống” – nó điên lên rống giận, lao thẳng lên trời sau đó lại lao xuống như một mũi tên đâm thẳng vào người con khỉ đột.

“Bùng bùng bùng” – hai tay liên tục đập vào ngực một cách điên cuồng, sáu cánh tay vung lên chặn đợt tấn công của rồng tám cánh. Sáu bàn tay bóp chặt cái đầu rồng khiến nó đau đớn gào lên.

“Rắc rắc…. xoạt” – một cảnh tượng khủng khiếp hiện ngay trong đôi mắt của John, sáu bàn tay to lớn khủng khiếp ấy lập tức xé toạt cái đầu rồng, máu bắn lên tung tóe, một con rồng to lớn đã bị giết bởi một con khỉ đột khủng khiếp.

Cả cái xác rồng ngã rầm trên mặt đất bất động, cái đầu bị xé toạt không cong nguyên vẹn. Con khỉ đột kia lạnh lùng xoay người rời đi, một cuộc chiến không cân sức, nó có vẻ rất bình thản, liệu những gì đã xảy ra có thể hiện hết thực lực vốn có của nó?

“Ực” – John khi thấy con khỉ đột rời khỏi tầm mắt mới có thể an tâm mà thở ra ròi nuốt một ngụm nước bọt, trận chiến này khiến toàn thân hắn cứng đờ, đừng nói là John có sức mạnh khủng khiếp trước đây có lẽ Baron gặp phải con khỉ đột này chắc cũng gặp không ít khó khăn.

“Khu rừng này đúng là quái mà, ở đâu ra toàn quái vật khủng bố thế này” – John nhảy xuống đất, hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi khu rừng bí ẩn nhất Ionia này, giờ nghĩ lại mới thấy hợp lý, hàng trăm đoàn thám hiểm tiến vào đây để điều tra nhưng không một ai quay trở về, xem ra tất cả đều bị các ma thú khủng khiếp trong này tiêu diệt.

“Xem ra mỗi ngày ở lại đây ta đều phải đánh cược với số mạng rồi” – John lau đi mồ hôi trên trán thầm sợ hãi.

“Phải mạnh hơn, ta cần phải mạnh hơn” – John rời khỏi đó tiến về chỗ ở của mình, trên đường đi không ngừng lặp đi lặp lại câu nói đó trong đầu.

“Hả” – Đột nhiên John dừng lại, hắn thông qua các giác quan nhạy bén của mình phát hiện ra cách đây không xa có người đang lao đến. Lập tức nín thở trốn vào một bụi cây. Chừng vài phút sau ngay chỗ John đứng hơn mười người trong trang phục Ninja xuất hiện, bọn chúng nhìn quanh sau đó một tên nói: “Xem ra âm thanh và các chấn động vừa phát ra chỉ gần đây thôi, mau đi xem xét.”

Nói xong tất lại lao đi về phía chỗ con rồng tám cánh bị giết.

John rời khỏi chỗ ẩn nấp thở dài nói: “Xem ra Ninja đã đến rồi, không biết Ionia có phái hết những tinh anh của họ hay không? Nếu mà phải đối đầu với cả Yi hay Wukong nữa thì đúng là khó khăn lớn rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro