#43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chí Thành nhìn Song Minh, cậu liếc mắt ra ngoài cổng chính của bệnh viện Khải Sinh. Bọn Mẫn Hanh đúng là chậm chạp như một lũ ốc sên, đến giờ vẫn chưa về. Cô gái bên cạnh cậu lại đang run rẩy khi cô nghe đến ba từ Lý Minh Khánh. Song Minh biết ông ta là ai và vì thế nên cô mới run rẩy. Nhưng run rẩy không phải vì sợ mà là vì hận. Cậu nhóc tóc bạch kim lại một lần nữa nhìn cô gái kia, Song Minh có một thói quen rất lạ. Đó chính là những khi suy nghĩ, căng thẳng, hay tức giận sẽ luôn đưa ngón cái lên miệng và cắn nứt cả lớp móng tay vốn rắn chắc. Thói quen này làm tổn thương cô, nó đau đớn nhưng lại giúp cô bình tĩnh. Chí Thành chăm chăm nhìn đầu ngón cái đã nứt nẻ liền không kìm được mà nói.

- Nhìn đau muốn chết.

Nhưng cô gái ấy lại chẳng có vẻ gì quan tâm lắm, cô vẫn tiếp tục cái thói quen kì lạ của mình. Từ đằng xa bỗng nghe tiếng giày bình bịch chạy đến, cậu ngước lên nhìn.

- Bác Khả Úy.

- Chí Thành. Song Minh. Nhân Tuấn đâu rồi hai đứa?

Khả Úy và Ái Như hối hả chạy đến, trên mặt họ là biểu cảm vô cùng lo lắng. Không lo sao được khi vừa mới mở cửa phòng ra thì chẳng thấy ai, chăn lại rơi dưới đất, họ lại nghĩ có chuyện không hay. Gấp rút đến độ không kịp nghĩ, phải chạy khắp nơi tìm kiếm. Đến tận khi bắt gặp Chí Thành và Song Minh đang ngồi trên băng ghế mới thôi chạy đi chỗ khác nữa.

Chí Thành nhìn ông, cậu có hơi chút ngập ngừng. Ngay lúc đó, từ phía bên ngoài cổng chính có một chiếc xe đang chầm chậm chạy vào. Chí Thành thở phào, cậu thầm cảm ơn Chúa đã cứu cậu khỏi một màn khó xử. Nhanh nhanh chóng chóng tiến lại gần chiếc xe, cậu mở cửa trước.

- Mẫn Hanh. Tìm được Tại Dân chưa?

Mẫn Hanh nhìn thấy cậu người yêu đang hối ha hối hả ở bên ngoài liền mở cửa, anh bước xuống xe và nói với cậu.

- Tìm được rồi. Nhưng cần đưa vào trong gấp.

Cậu nhóc tóc bạch kim khẽ gật đầu rồi liếc nhìn phía sau xe. Chí Thành mở cửa.

- Anh Nhân Tuấn, bác Hoàng tìm anh.

Nhân Tuấn bước xuống xe, bảo một câu biết rồi với cậu rồi bước nhanh về phía cha mẹ mình. Chí Thành lại một lần nữa nhìn vào trong xe, Tại Dân từ khi nào đã bước ra ngoài và đang tự mình đi vào trong bệnh viện.

- Ấy! Không ai đỡ anh ấy sao?

Nói đoạn, cậu dợm bước muốn đến gần Tại Dân nhưng Đế Nỗ đột ngột lên tiếng chặn lại.

- Tại Dân bảo cậu ta muốn tự đi. Với lại, chúng ta có chuyện rồi.

Chí Thành xoay lại nhìn hắn, và cậu nghe hắn nói.

- Tại Dân mất trí. Nhưng cậu ta chỉ quên mỗi mình Nhân Tuấn.

- Anh nói cái gì cơ?

- Tại Dân, quên mất Nhân Tuấn là ai rồi.

...

Tại Dân lặng lẽ bước vào trong bệnh viện, rồi tự tìm vào phòng chăm sóc đặc biệt nơi mình nằm, một cách chậm chạp rề rà. Tại Dân cảm thấy đầu mình đang rất đau, đang rất rất đau. Phần não phải như tê liệt hoàn toàn, cả thân thể như bị ong chích, đau đớn khủng khiếp. Anh men dọc theo hành lang muốn trở về phòng, nhưng đột nhiên Tại Dân ngã khụy. Cơ thể anh thật sự không chịu nổi nữa, nó không còn đủ sức để chống đỡ nữa. Tại Dân tựa người vào tường, anh thở hồng hộc. Đau đớn quá, mệt mỏi quá, trống rỗng quá, bao nhiêu câu than thở cứ hiện lên trong đầu. Tại Dân thở không ra hơi, trước mắt là một hình ảnh mập mờ không nhìn rõ. Có một người đứng đó, nhưng đó là ai vậy. Câu hỏi vừa dứt cũng là khi cơ thể đã quá sức chịu đựng, trước mắt là một mảng tối đen như mực. Tại Dân gục xuống sàn bệnh viện lạnh lẽo, ngất đi. Trước khi ngất đi, anh nghe giọng ai đó gọi tên mình. Một chất giọng quá đỗi thân quen, ấm áp và hiền hòa.

"Tại Dân!"

Đến khi mở mắt tỉnh lại thì đã ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, Tại Dân hơi nhíu mày bởi ánh đèn trắng chói lòa và anh ngồi dậy. Có gì đó đè nặng lên cánh tay, anh nhìn xuống, là cậu trợ lý ban nãy.

- Là cậu ấy đỡ cậu về đây đấy.

- Đế Nỗ.

Anh ngước nhìn kẻ đang đứng tựa người vào cửa phòng và đang từ từ tiến vào kia. Anh thấy hắn đưa tay vuốt mái tóc mềm của cậu, trong lòng đột nhiên khó chịu vô cùng. Anh nghe hắn trách móc.

- Đã bảo để bọn này đỡ vào cho. Này thì tự đi, rồi ngất trên hành lang.

- Cậu ấy đưa tôi về?

Tại Dân cũng làm theo Đế Nỗ, anh đưa tay chạm lên mái tóc mềm mượt của cậu. Một cảm giác thật quen, quen đến nhói lòng. Tại Dân lại đau đầu, cứ nhìn đến cậu đầu anh lại đau, như vậy là sao chứ. Nghề bác sĩ nhắc cho Tại Dân biết vì sao đầu anh lại đau, vì cậu trai trước mặt có lẽ rất quan trọng với anh, có lẽ. Vì sao lại có lẽ? Vì chính bản thân anh biết rõ nếu cậu trai kia thật sự quan trọng với anh như thế thì chắc chắn cậu sẽ nhào vào lòng anh khóc thét lên khi biết anh không còn nhớ gì về mình. Nhưng Hoàng Nhân Tuấn kia lại bảo với anh rằng cậu là trợ lý của Đế Nỗ, tình cờ nên bị lôi theo, đối với anh chẳng quan trọng hay ít nhất là không quen biết gì cả. Có lẽ cậu quan trọng thôi, có lẽ thôi. Tất cả chỉ là có lẽ. Điều có lẽ ấy lại khiến anh đau lòng, tim thắt chặt, đau rất đau, nhưng lí trí gần như không chứa một mảnh kí ức nào về Hoàng Nhân Tuấn cả. Cái cảm giác ấy, gần như ngay lập tức có thể nhớ ra lại chẳng thể nhớ được gì. Đau đớn lắm. Đột nhiên Tại Dân muốn khóc, đôi tay anh vẫn mãi vuốt ve mái tóc mềm mượt khiến lòng không kìm chế được bắt đầu tuôn rơi từng giọt từng giọt nước mắt lạnh lẽo. Nước mắt anh không nóng, nước mắt anh lạnh, như chính cõi lòng của La Tại Dân.

- Này Đế Nỗ, tôi là bạn cậu đúng không?

Đế Nỗ ngước nhìn anh bằng đôi mắt lạnh lẽo và hắn đối anh một câu cũng lạnh lẽo không kém.

- Ừ, bạn.

- Thế cậu nói cho tôi, cậu trai này là ai? Cậu ta không phải trợ lý của cậu, đúng không?

- Ừ, cậu ta không phải.

Đế Nỗ ngồi xuống bên mép giường, lạnh giọng trả lời. Sau đó hắn bảo.

- Cậu ta không phải trợ lý của tôi. Mà là người yêu tôi.

Tim Tại Dân nhói lên, đau đớn tột cùng.

- Cậu nói cái gì thế?

Anh ngỡ ngàng nhìn hắn, nhưng hắn không đáp lại lời anh. Đế Nỗ đưa tay xoa đầu cậu nhóc vẫn đang chìm trong giấc ngủ say mệt mỏi, sau mới bảo.

- Tại Dân, tôi đùa thôi.

- Đế Nỗ, cậu từ khi nào lại nhạt nhẽo như vậy?

Tại Dân lạnh giọng, anh quệt đi dòng nước mắt lạnh ngắt vừa rơi, nhìn hắn chằm chằm. Nhưng hắn lại không trả lời anh, thay vì thế hắn lại hỏi.

- Tim đau lắm đúng không?

- Hả?

Tại Dân bất ngờ, anh đột nhiên tức giận.

- Cậu hỏi thế là sao? Đế Nỗ, cậu làm sao vậ-

- Nếu bây giờ cậu không ốm yếu như thế thì tôi đã đấm cậu một đấm rồi.

Hắn cắt lời anh nói, giọng hắn cũng giận dữ chẳng kém gì tên bạn thân của mình. Đế Nỗ đứng lên và hắn bước ra khỏi phòng anh.

- Cậu chỉ cần biết cậu ta đối với cậu rất quan trọng. Những điều khác cũng không cần phải quan tâm đến làm gì.

 <Cạch>

Hắn đóng cửa lại và bước ra ngoài, để anh lại một mình cùng Nhân Tuấn. Tại Dân nhìn cánh cửa đã đóng sầm, sau lại nhìn Nhân Tuấn. Anh lại một lần nữa xoa xoa mái tóc mềm của cậu.

- Cậu rốt cuộc là gì của tôi?

Có một giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt nhắm nghiền của Hoàng Nhân Tuấn.

...

- Chết tiệt.

Đế Nỗ đá vào thùng rác đặt nơi đầu hành lang, cũng là nơi hắn vừa bước đến. Hắn nghiến răng, đột nhiên tại sao lại cảm thấy vô cùng bực mình. 

- Đế Nỗ. Đến đây.

Từ phía sau có người gọi, hắn xoay lại nhìn, là Mẫn Hanh. Anh đứng ở đó, đưa tay vẫy vẫy hắn đi đến. Đế Nỗ thở dài, hắn gạt phăng cái sự tức giận vớ vẩn trong đầu vào một xó rồi rảo bước đến bên cạnh Mẫn Hanh.

- Chúng ta đến phòng Nhân Tuấn, La Huyền Mẫn và kẻ theo sau ả đang ở đó. Dù sao đây cũng là một cơ hội tốt, rất tốt để điều tra về cái kẻ giả mạo này đây.

- Giả mạo?

Đế Nỗ nhíu mày hỏi Mẫn Hanh, hắn nghe anh nhanh chóng đáp lại.

- Cô ta giả mạo con gái của La Tại Nguyên. Song Minh ấy, con bé mới là con gái ruột.

- Ra vậy.

Đế Nỗ gật gù, lại tiếp tục song hành cùng Mẫn Hanh. Hắn nghe anh tiếp lời.

- Trong suốt ba tháng qua, La Huyền Mẫn vô cùng lộng hành. Em còn nhớ mấy cái cơ sở cũ bị phóng hỏa mà chúng ta truy mãi không ra thủ phạm không?

- Nhớ, rất rõ.

- Mấy cái cơ sở quái quỷ ấy trong ba tháng đã được xây dựng lại và tiếp tục làm việc. Không những thế, trước đây chúng ta chỉ biết La Tại Nguyên chỉ làm việc từ quận 1 đến quận 10. Sau khi La Huyền Mẫn lên kế vị, cơ sở được mở rộng từ quận 1 đến quận 16. Tập đoàn trang sức của La Tại Nguyên cũng phá sản ngay sau đó, con ả đã dùng tất cả số tiền La Tại Nguyên thu được từ kinh doanh để phục vụ cho hàng trắng. Thật bỉ ổi.

Đế Nỗ nghe thấy anh trai mình cười khinh một tiếng, hắn trầm ngâm. Hắn đang suy nghĩ.

- Mẫn Hanh này. Anh có nhớ về cái kho báu Chí Thành đã nói với chúng ta khi còn trong cái vụ sân bay Hồng Hoa ba tháng trước không?

- Có nhớ?

Mẫn Hanh liếc nhìn hắn, đột nhiên cả hai đứng lại. Đế Nỗ nheo mày.

- Anh có nghĩ rằng ả ta biết về kho báu nên mới liều mạng như vậy?

- Có lẽ. Thế lực cô ta đột nhiên bành trướng, ngoài những thông tin trên anh còn biết thêm La Huyền Mẫn đã thu mua thêm một số loại vũ khí để bán ra nước ngoài nhằm thu lợi nhuận. Một ông trùm nào đó cũng đã trở thành tay sai của cô ta. Chắc chắn ả ta biết về thứ kho báu kia, chắc chắn.

- Nhưng kho báu Chí Thành nhắc đến là gì mới được chứ?

Đế Nỗ bàn luận, còn Mẫn Hanh suy ngẫm. Họ chỉ biết về hai từ kho báu, họ chẳng biết bên trong đó có cái gì cũng như kho báu ấy ở đâu. Đằng xa đột nhiên vang lên một tiếng cạch, Song Minh đứng đó, cô vừa làm rơi cây lau sàn. Đế Nỗ nhìn cô và hắn thấy cô đối hắn một ánh mắt lạnh lùng. Song Minh bảo.

- Kho báu ấy là thuốc phiện.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro