Chương III - 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

“Này Dazai, chuyện gì vậy?”

“Tôi không biết nữa, mặc dù tôi được hỏi. Dù sao thì, năng lực của Ranpo-san là gì vậy?”

À phải rồi, tôi chưa giải thích cho Dazai.

“Ranpo-san sở hữu năng lực tên là “Siêu suy lí”, chỉ cần nhìn qua một cái là anh ấy có thể tìm ra sự thật.”

“Có loại năng lực đó sao?” – Ngay cả Dazai còn ngạc nhiên.

“Phải. Anh ấy có nhiều fan trong cả lực lượng cảnh sát lẫn nhân viên chính phủ. Hễ có vụ án khó nào, họ lại liên hệ Ranpo. Anh ấy là năng lực gia chủ chốt của Trụ sở đấy.”

“Khó tin quá.”- Dazai ngờ vực nói.

“Thấy là hiểu thôi.”

“Kunikida-kun, hay tôi dùng “Siêu suy lí” để tìm vị trí của quả bom nhé?”

“Vâng, không còn nhiều thời gian nữa. Phải ưu tiên tìm quả bom đã. Nếu biết được nó ở đâu, ta có thể tiến hành tháo gỡ ổn thoả.”

“Vậy tôi không cần tìm vị trí của người tên Aramta này đúng không?”

“Ưu tiên quả bom trước!”

“A, được rồi. Tại tôi, tôi muốn cho cậu thấy con người giờ chẳng nhạy bén nữa. Dazai, đưa tôi cặp kính đằng kia.”

Ranpo-san đeo cặp kính gọng đen mà Dazai mới đưa cho. Cặp kính đó là để khởi động năng lực của anh ấy. Ranpo nheo mắt. Cái nhìn của anh ấy thấu suốt cả vũ trụ, lí luận vượt xa những vị thần.

Siêu suy lí.

“…………….Tôi hiểu rồi.”- Ranpo lẩm bẩm khi tháo kính ra.

“Hể? Thật hả?”- từ đằng sau, Dazai đang thích thú quan sát, rướn người về trước.

“Bản đồ”

Ranpo-san búng tay. Tôi lấy bản đồ Yokohama chỗ kệ sách và trải rộng trên bàn. Một loại vũ khí có thể huỷ diệt hàng trăm sinh mạng, người tạo ra vũ khí đó là một bậc thầy bom mìn hàng đầu người người kinh sợ. Hắn chọn chỗ điên rồ nào để đặt quả bom đó chứ? Trạm ga tàu, bệnh viện lớn, trường học, hay toà nhà chọc trời, quảng trường thành phố, khu mua sắm? Hay còn chỗ nào nữa mà tôi chưa nghĩ đến?

“Quả bom đặt ở…”- Ranpo-san trỏ tay vào bản đồ, tôi giật mình- “Ở đây. Nơi bán đồ câu cá”

……………hả?

Tiệm bán ngư cụ sao? Tôi có nghe nhầm không? Hay trong ngư cụ có cài đặt thứ gì nguy hiểm?

(Chỗ này mình dịch ra hai từ khác nhau: “nơi bán đồ câu cá” (từ Thuần Việt) và “tiệm bán ngư cụ” (từ Hán Việt). Ranpo tuy hiểu rất nhanh những chuyện phức tạp nhưng anh lại chậm hiểu những chuyện đơn giản (vd: cách bắt tàu điện về Trụ sở trong anime ss1, tập 5), thế nên anh chỉ gọi đơn giản là nơi bán đồ câu cá chứ không phải tiệm ngư cụ như các nhân vật khác. Mọi người hiểu dụng ý của mình khi dịch chỗ này chứ?)

“…Tôi thấy rồi. Hiểu rồi.”- lát sau, Dazai lẩm bẩm- “Tất nhiên, phải là chỗ đó! Năng lực của Ranpo-san thật hữu hiệu! Đúng rồi, phải là chỗ đó, cửa hàng ngư cụ! Nào, Kunikida-kun , nhanh lên nào!”

“Cậu quá ấn tượng chứ gì, lính mới?”

“Xuất sắc. Không nghi ngờ gì nữa, Ranpo-kun đúng là thám tử lừng danh! Tuyệt vời, tôi rất vui vì mình đã gia nhập Trụ sở! Đi nào Kunikida-kun, còn mơ màng gì đó? Đi nhanh lên không mặt trời lặn bây giờ!”

“Này, Dazai, nhưng….”

“Tôi sẽ giải thích trên đường đi. Nhanh lên nào!”

“Chúc may mắn”

Dazai kéo áo tôi, rời khỏi Trụ sở. Bối rối quá. Chúng tôi vọt lên chiếc xe đỗ gần Trụ sở, nhằm hướng tiệm ngư cụ mà phóng. Nhớ lần trước tài lái xe điên rồ của Dazai, lần này tôi cầm bánh lái.

“Giải thích đi Dazai, ý cậu là sao?”- tôi hỏi Dazai đang ngồi ở ghế phụ.

“Tôi sẽ giải thích, nhưng trước hết tôi hỏi này Kunikida-kun: cậu có nghi ngờ năng lực của Ranpo-san không?”

“Sao lại nghi ngờ? Siêu suy lí của Ranpo-san chính xác không sai vào đâu được. Quả bom chắc chắn ở tiệm ngư cụ. Nhưng chuyện tin tưởng thì có liên quan gì ở đây?”

Ranpo-san có năng lực nhìn thấu sự thật. Chưa có vụ nào anh ấy bó tay. Nhưng vì sao Dazai lại hỏi điều này?

“Nhìn vào bản đồ là anh hiểu ngay.”

Tôi nhớ lại bản đồ. Xung quanh cửa hàng ngư cụ chỉ có đường xá, văn phòng, các cửa tiệm nhỏ lẻ. Tôi không nói thiệt hại không lớn, nhưng hẳn tội phạm quốc tế như hắn đang nhắm vào thứ gì đó, không  thể ngẫu nhiên chọn nơi đó được.

“Đừng thử tôi nữa. Tôi có cả núi chuyện phải lo nghĩ rồi. Nói thẳng phần kết luận đi.”

“Tôi đã nghĩ về thứ đó sau khi xem tập hồ sơ, một tội phạm quốc tế như Aramta đã từng đặt bom ở nhiều nơi, nhiều quốc gia phải không? Hơn nữa, hắn chắc chắn không đặt bom hai lần một chỗ. Hắn chọn điểm thu hút khách du lịch, khách sạn cao cấp, căn cứ quân sự, bưu điện, các cao ốc và nền móng của các toà nhà. Vậy lần này hắn định nhắm vào đâu?”

“Đừng vòng vo nữa, nói thẳng ra đi.”

“Mục tiên của Aramta là khu chứa dầu cũ.”

Một tia sáng loé lên trong đầu tôi. Phải rồi, khu phức hợp chứa dầu của Yokohama. Sao tôi không nhận ra sớm nhỉ?.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro