Lời mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5 năm trước

London

Victoria không có thời gian chơi bời. Cô bé không có thời gian dành cho bạn bè, cười đùa, bay nhảy hay bất kỳ hoạt động nào như bọn trẻ vẫn làm. Victoria mười tuổi, nhưng nó chẳng thích lũ trẻ mười tuổi chút nào. Ở tất cả những bữa tiệc tối ở London, việc của nó là im miệng và tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt người lớn. Nó sẽ ngồi trong chiếc ghế bành bọc lông to sụ, hai chân gần chạm sàn nhà, và sẽ ngắt cánh hoa từ một bó tú cầu xanh trong chiếc bình gần đó. Nó sẽ phải vừa yên lặng ủ ê vừa nhìn đám người lớn lởn vởn quanh phòng, uống trà hoặc cocktail và nhận xét về đồ điêu khắc trong phòng treo đồ.

Em trai của Victoria, Charlie, lại mê các bữa tiệc. Thằng bé để cho các quý bà véo má và chơi các bản concerto của Mozart trên chiếc piano đồ chơi dành cho trẻ nhỏ hiệu Stein-way. Thằng bé mới lên năm, nhưng hầu hết những tiếng bập bẹ của nó đều là tiếng Tây Ban Nha hoặc Hy Lạp. Victoria không thấy thằng em trai hay ho chút nào. Nó muốn Charlie biến mất. Nó nhìn mẹ bế Charlie trên tay và thằng bé đang cười toe toét sung sướng. Charlie là một đứa trẻ ưa nhìn. Victoria chỉnh lại đôi kính dày cộp qua gương rồi quay đi, ghê tởm. Nó ghét những bữa tiệc buồn chán kiểu này. Nó ghét tất cả: cái máy tính đồ thị và sách giáo khoa, mấy vị gia sư và dụng cụ học tập, mái tóc xoăn tít, thời gian biểu kín mít, cặp kính của bố nó và điểm IQ thiên tài của thằng em trai bé nhỏ.

Nhưng sự căm ghét đó lại chính là lý do khiến Victoria nỗ lực để chiến thắng - như một con thiêu thân lao vào ngọn đèn đang cháy. Bởi vì với Victoria, điều duy nhất đáng giá trong cuộc đời là chiến thắng - bằng bất cứ giá nào - và thực tế là nó biết làm cách nào để chiến thắng. Một ngày của nó luôn diễn ra trong vòng xoáy những hoạt động. Nó không bao giờ toàn tâm toàn ý thích thú bất kỳ hoạt động nào, mà chỉ tập trung vào nhiệm vụ phải chiến thắng - đem về nhà những phần thưởng, bằng khen và thứ hạng tốt như một con mèo đói khát đem xác chim chết về cho chủ nhân.

"Trong cuộc sống luôn có người chiến thắng và có kẻ thất bại." Victoria từng tuyên bố như thế trước cô giáo dạy đại số đang chết sững của nó, "Ta chiến thắng càng nhiều thì sẽ càng tiến lên cao hơn. Danh hiệu Giáo sư ở Oxford và giải thưởng Nobel - đó là khái niệm chiến thắng trong lĩnh vực của cô. Theo như nghiên cứu gần đây nhất của em thì công việc gia sư không phải là chiến thắng."

Lát sau nó quay lại phòng học với hai tay chắp sau lưng. Nó mỉm cười với bà giáo già vẫn còn đang cáu kỉnh và nói lời xin lỗi. Nó phải làm thế. Mụ phù thuỷ sẽ chấm điểm bài thi của nó dù bà ta có là kẻ thất bại hay không.

Victoria ghét sách giáo khoa và các hoạt động ở trường bởi vì chúng là những người bạn thân nhất của nó, và cũng giống như mẹ nó, nó đã học cách chọn những người bạn mà nó không thích. Cưỡi ngựa, chơi cờ, piano, tennis, vẽ... Nó có gia sư cho từng môn một, người nào cũng buồn chán như nó. Em đang bò trên lưng ngựa đấy. Động tác của em thật vụng về. Ngón tay em béo quá. Ngón tay em béo quá. Ngón tay em béo quá...

Ngón tay Victoria thực sự béo. Một điểm không hoàn hảo nữa thêm vào trong danh sách dài thòng của bố nó. Thật may mắn, danh sách đó không dài chút nào khi liên quan đến môn hùng biện, một môn nó yêu thích, môn học cho phép nó xả được nỗi tức giận của mình. "Anh nghĩ con gái mình không hoàn toàn tệ đến thế," bố nó từng nói vậy khi Victoria đem về giải thưởng quốc gia. Không, Victoria không tệ chút nào. Trong suốt những vòng thi hùng biện, nó có thể sỉ nhục đối thủ của mình (nó luôn làm thế) rồi giả vờ là rốt cuộc nó cũng đã trưởng thành hơn, tách khỏi bố mẹ nó, và đầy quyền lực.

Không ở gần con quá nhiều, nhưng bố mẹ Victoria lại có thể thốt ra được một lượng khổng lồ những lời chê trách. Với khoảng thời gian lẽ ra là để họp mặt gia đình, Victoria lại nhận được email của họ. Với họ, thỉnh thoảng gặp gỡ, cập nhật thông tin ở bữa sáng là đủ. Bố nó sẽ lướt qua thời gian biểu trong lúc ăn bánh mì nướng kẹp dăm bông như thể thức ăn không có mùi vị gì, và như thể là bơ, phết trên bìa các tông vậy. Mẹ nó thì khuấy trà và đọc tờ The Times.

Bố nó: "Vic, thời gian biểu của bố nói rằng con đã có một sự kiện..."

"Ừa, con có một trận hùng biện."

Mẹ nó: "Đừng nói ừa, Victoria; nghe tầm thường lắm."

Bố nó: "Con thắng chứ?"

"Gần như thế. Con về nhì sau Liddy."

Mẹ nó: "Nói về sự tầm thường..."

Bố nó: "Thế sao con lại để Liddy đánh bại?"

"Nó có bài phản biện tuyệt vời. Con đã không ngờ..."

Bố nó: "Không ngờ ư? Vậy thì đó là lý do con nên thua."

"Bố à, con đã thắng bốn vòng gần đây..."

Mẹ nó: "Con chỉ giỏi bằng lần hùng biện gần đây nhất thôi."

Họ nói gì cũng chẳng thành vấn đề. Sẽ thế nào nếu Victoria đùng đùng bỏ đi khi nó thất bại trong chuyện gì đó? Sẽ thế nào nếu như nó chú tâm vào lớp sơn trên trần nhà, đứng trước gương, và cố gắng giật từng cọng tóc rối? Thế thì sao? Victoria biết điều gì là quan trọng. Gia sư hùng biện mới của nó đã nói rất nhiều, và Victoria tin. Bởi vì gia sư hùng biện mới của nó cao và vương giả, có mái tóc vàng mật ong, và thậm chí còn xinh đẹp hơn cả mẹ nó nữa.

Glasgow

Cách đó vài trăm cây số, trong một khu vực ít văn minh hơn của hòn đảo, một cậu bé tên là Christian đang chạy xuống một con hẻm với một túi bánh mỳ hamburger và một gói xúc xích bay phần phật sau lưng. Cậu bé dừng lại bên một bức tường gạch ẩm mốc để lấy hơi. Ông chủ cửa hàng tạp phẩm tuy không đuổi theo nhưng cũng điên tiết nhảy dựng lên. Ngày mai cảnh sát sẽ tìm kiếm Christian khắp Glasgow. Nó đã đập vỡ hai cửa sổ trong cửa hàng. Nhìn xuống đống chiến lợi phẩm, nó nhận ra đã túm nhầm đám bánh mỳ. Nó cắn thử một miếng, mùi ôi mốc như đám gạch sau lưng nó vậy. Nhưng Christian không nhận thấy, nó gần như không ăn gì trong suốt ba ngày qua. Sáng hôm đó, nó cảm thấy lả đi vì đói. Và nó bị bắt khi đang cố móc ví của một gã đàn ông. Christian cắn một miếng nữa. Ngày hôm nay đã kết thúc khá hơn lúc mới bắt đầu. "Chúc mừng sinh nhật mình." Nó nói, rồi bắt đầu quay về nhà.

Nhà nó là một túp lều được ghép bởi ba tấm kim loại trên nền đất trũng gần một cây cầu. Xung quanh túp lều rải rác những chiếc lốp thừa và phụ tùng ô tô. Thỉnh thoảng những người tình nguyện thả thức ăn hay áo khoác cũ từ trên cầu xuống mái chòi; đôi khi đám tài xế quăng mẩu thuốc đang cháy và pin chết xuống. Một lần ai đó cho bố con nó một cái lò sấy bằng butan. Đó là một ngày tươi sáng. Không ai trong thị trấn gần đó nói chuyện với Christian, nhưng họ đều biết chuyện gì đã xảy ra với mẹ nó, chuyện bố nó suy sụp rồi nghỉ việc. Họ cho thức ăn, nhưng không nói chuyện với nó. Nó nghĩ điều đó làm họ cảm thấy dễ chịu, giống như họ thực sự quan tâm đến chính bản thân mình.

Sinh nhật gần đây nhất của Christian khác xa tình trạng hiện nay. Lúc đó họ có nhà, và Christian có mẹ. Tất cả mọi thứ đều tốt hơn lúc này. Bố Christian là người đàn ông lực lưỡng có hàm ria màu đỏ, với tiếng cười sền sệt như những vũng lầy. Đó là trước khi "cô gái xinh đẹp" của ông chết, trước khi đôi mắt ông trở nên mù loà và rồi ông đã tự khai trừ bản thân ra khỏi cuộc đời.

Christian bẻ tấm kim loại ra sau và cúi rạp người chui vào trong túp lều. Bố nó vẫn đang ngủ, quấn mình trong mấy chiếc áo khoác bỏ đi, hàm ria xám xịt và bết lại - là tổ cho loài động vật ký sinh. Sinh nhật gần nhất của Christian đã rơi vào ngày lễ hội Ceres Highland Games[1]. Khi đó, chú bác của nó vẫn còn ở gần. Vào bất kỳ đêm thánh nào, gần nhất là một năm về trước, toàn thị trấn đều có thể nghe thấy chú bác và bố nó tại quán rượu địa phương, hát vang những bài hát, kể những câu chuyện về những con rồng trong hồ, hay tổ chức ra những cuộc thi vật tay ầm ĩ trên sân. Trong sinh nhật lần cuối, Christian đã thắng trong cuộc thi mặc váy chạy đua và thi ném túi dành cho trẻ em. Cũng giống như chú bác của nó, Christian là một vận động viên rất cừ. Nhưng sau này, cậu bé đã từ bỏ những trò chơi Scotland, thích nghe tường thuật những trận bóng bầu dục trên chiếc radio cầm tay mà nó nhặt được bên ngoài lều hơn. Nó lắng nghe với vẻ thèm khát, mơ đến cảm giác thoải mái mà có lẽ các cầu thủ đang cảm nhận được. Nó tự hỏi liệu một ngày nào đó mình có thể có được cảm giác như thế. Khi chơi ở ngoài với đám trẻ con quanh đây, nó tưởng tượng mình đang ký một hợp đồng chơi bóng bầu dục cực sộp, cái hợp đồng sẽ giúp nó thoát khỏi cuộc sống hiện tại này.

Christian khẽ lắc bố nó, "Bố, bố, con có ít đồ ăn này."

Bố Christian rên lên và cố mở mắt. Vẫn còn rất khó khăn cho ông; ban đêm là đau đớn nhất. Christian có thể nhớ những đêm không lâu sau hôm sinh nhật của nó: đèn tắt ngúm trong căn phòng mà cả hai bố con ngủ, nó nằm thức và lắng nghe những âm thanh yếu ớt của bố nó - người khổng lồ - thút thít trong cơn mơ. Từ đó, Christian phải lo mọi chuyện. Nó bị bắt vài lần khi đang ăn cắp. Ông chủ nhà cuối cùng đã đá hai bố con nó ra ngoài đường giữa một đêm mưa tầm tã. Christian nghĩ đến chuyện vơ lấy vài thứ, một bức ảnh của mẹ, vài đồng xu từ một cái bình cà phê, và vật sở hữu quý giá duy nhất của nó, cuốn sổ viết tay - mẹ nó đã tặng nó vào sinh nhật hai năm trước khi nó đòi một sê-ri truyện phiêu lưu và mẹ nó đã nói, "Tự viết lấy đi, chàng trai. Tại sao lại phụ thuộc vào trí tưởng tượng của người khác chứ?" Thực tế là khi đó họ không đủ tiền để mua truyện. Trong cái đêm bị đuổi ra khỏi nhà, hai bố con chỉ mất có mười phút để gói ghém đồ đạc. Bố Christian không có gì muốn nhớ hay giữ lại cả. Còn Christian đã lấy cắp chiếc bút bi của lão chủ nhà như một lời chia tay.

Cái lò sấy dành cho dân cắm trại trong căn chòi của họ đã hết butan, vì thế Christian không thể nấu xúc xích. Nó cắt chúng ra và trải lên trên bánh mỳ hamburger. Nó ghét xúc xích. Nó không chỉ ghét, mà xúc xích làm nó nổi điên. Xúc xích làm nó muốn hét lên. Trong nhiều tuần, Christian thực sự không ăn gì khác cả. Xúc xích vào bữa sáng. Xúc xích cho bữa trưa. Xúc xích trong bữa tối. Luôn luôn là trên một miếng bánh mỳ khác, bất kỳ thứ gì nó cướp được trước. Dĩ nhiên, nó không bảo với bố nó là nó ghét xúc xích đến mức nào. Nó chẳng nói với ai điều gì bao giờ - ngoại trừ người đàn bà xinh đẹp tóc vàng trong công viên, người đàn bà với chiếc mũ kiểu cách và tấm áo choàng đen dài, người đã ngồi xuống cạnh nó và hỏi tất cả những câu hỏi đúng đắn. Nó đã nói với người đó rất nhiều điều. Kể cả những điều ghê tởm, như chuyện giờ mùi vị của món xúc xích làm nó muốn tấn công ai đó, và chuyện nếu như có một điều ước, nó sẽ không còn dùng điều ước đó để đưa mẹ nó quay trở lại nữa.

Christian với xuống dưới chỗ ngủ của nó - nơi để những chiếc áo khoác cũ hơn - và lấy ra cuốn sổ. Ngồi xuống nền nhà bẩn thỉu, nó cố gắng nghĩ về điều gì đó tươi đẹp để viết ra. Không còn điều gì tươi đẹp trong thế giới của nó nữa. Dù sao thì nó cũng cứ viết. Đó là lối thoát của nó, di sản của mẹ nó. Nhưng đã lâu rồi Christian không còn nghiêm túc quan tâm đến chuyện trở thành nhà văn nữa, bởi vì trong vài tháng gần đây, tất cả những gì nó có thể nghĩ đến là trở nên giàu có và tự do. Đó là một cảm giác tuyệt vọng lớn hơn, và cảm giác đó đang lớn dần lên theo nhịp đập con tim cho đến khi trở nên vượt tầm kiểm soát của Christian. Giờ cảm giác đó đã trở nên khổng lồ, một khao khát cần kíp hơn bất kỳ ước muốn nào khác. Nếu nghèo đói, ta sẽ không đủ điều kiện để mơ ước những câu chuyện cho cuộc đời. Ta phụ thuộc vào vật chất. Trước tiên nó sẽ trở thành một ngôi sao thể thao, sau đó nó sẽ viết. Trước tiên nó sẽ trở nên giàu có, rồi nó sẽ có thời gian cho tất cả những thứ khác.

Christian cảm thấy một cơn nhức nhối đột ngột lướt qua ngực. Với mỗi một nhịp đập, cảm giác tim nó như bị siết chặt hơn. Nó đặt tay vào trong lớp áo và cố gắng gạt bỏ cơn đau. Sáng mai nó sẽ ổn hơn. Nhắm mắt lại, Christian mơ ước bất kỳ điều gì ngoài điều này. Nó sẽ đánh đổi tất cả để không phải lúc nào cũng đói khát. Nhưng nó không có gì để đánh đổi cả, và vì thế mơ ước cũng chỉ là viển vông.

Cách Rome vài cây số

Belle chạy vào phòng ngủ và nhảy phắt lên giường để Bicé không thể nào phớt lờ nó, "Này Bicé, chị thích sẽ béo ị suốt cả đời và rồi được lên thiên đường hay thon thả xinh đẹp nhưng lại phải xuống địa ngục?"

"Sao cơ?" Bicé khịt mũi cười.

"Thôi nào, thôi nào, chị sẽ chọn cái nào? Nghiêm túc đấy!" Belle rúc vào cô chị sinh đôi của mình và nhìn với vẻ tinh quái.

"Belle, câu hỏi đó chẳng có gì nghiêm túc cả."

Belle đảo mắt trước thái độ nghiêm trang chính đáng của cô chị. Nó ước gì Bicé cùng tham gia trò chơi.

"Em sẽ chọn địa ngục, đúng không?" Bicé hỏi, đầu vẫn cắm vào quyển sách.

"Chị có thể được mặc váy đỏ!" Belle nói, quyết tâm làm cô chị xao nhãng.

"Chị bận lắm, Belle à. Dù sao đi nữa, ai quan tâm đến chuyện em trông thế nào trên thiên đường chứ?"

"Chuyện đó sẽ là vĩnh viễn. Và em có thể trở nên xinh đẹp." Belle nói liến thoắng không kịp thở, tạo dáng như một ngôi sao nhí mà nó đã thấy trên bìa tạp chí.

"Chị nghĩ là em xinh đẹp." Bicé mỉm cười trả lời.

"Chị nghĩ chị xinh đẹp thì có."

"Giống nhau thôi."

Bicé và Belle là chị em sinh đôi cùng trứng - hai cô gái bé nhỏ với mái tóc đen nhánh làm cho cả thị trấn nước Ý mê mẩn. Cách thành phố Rome rộng lớn không xa, Belle và Bicé sống trong một thị trấn nhỏ xinh đẹp với những ngọn đồi và những con đường mòn rợp bóng cây cùng với những cửa hàng kem gelato kiểu cũ - loại thị trấn mà những quý bà quý cô cổ điển, những madre thôn quê, vẫn còn mặc quần tất nylon lỗi thời và tán gẫu về những anh lính đẹp trai hành quân qua trung tâm thị trấn.

"Chị có biết là chị đã đọc sách suốt sáu tiếng đồng hồ rồi không?" Belle hỏi.

"Chị biết làm gì khác đây? Ngồi thơ thẩn và nghĩ về những người mập ú à?" Bicé hỏi lại mà không hề ngước lên. "Ihr naht euch wieder, schwankende Gestalten[2]," Cô bé đọc to lên. Rõ ràng là nó đã chuyển sang tiếng Đức. Bố mẹ của hai đứa nó là những học giả về ngôn ngữ và cũng là những người nay đây mai đó. Họ nói được bảy thứ tiếng. Belle chỉ nói được hai - vừa tròn.

"Chị không cần phải khoa trương thế," Belle nói và bước đến trước gương. Nó nhặt lên vài cái ghim và nhìn vào bóng mình trong gương, "Bố mẹ đã thích chị nhất rồi."

Belle nghĩ về người đàn bà ở nhà thờ, người đã nói chuyện với mẹ nó cả nửa tiếng đồng hồ hôm Chủ nhật. Người đó cao, có mái tóc vàng và xinh đẹp đến mức làm Belle quặn thắt lại vì ghen tị, "Thật là một cô bé xuất sắc!" Người đó đã nói về Bicé như thế. "Tôi chưa bao giờ gặp ai có thể nói được năm thứ tiếng."

"Phải, con bé say mê chuyện đó, và chúng tôi muốn để con cái làm những gì chúng thích." Mẹ của hai cô bé sinh đôi đã nói vậy. "Belle cũng sẽ tìm thấy sở thích của mình sớm thôi."

"Và thật ngoan đạo nữa," người đàn bà kia vẫn tiếp tục. "Có thật là cô bé đọc Kinh thánh bằng tiếng Hy Lạp không?"

Belle lầm bầm, "Mình ghét làm em sinh đôi," và tiếp tục quan sát đôi lông mày cong vút của mình.

"Chị sẽ nhuộm tóc màu xanh dương, nếu như điều đó làm em cảm thấy khá hơn." Bicé đề nghị. Belle bật cười bất chấp cảm giác nhức nhối trong ngực. Có lẽ sẽ không quá tệ khi có gương mặt giống hệt người khác nếu như gương mặt đó cũng xinh đẹp. Nếu như nó quá đẹp thì sẽ chẳng ai phiền lòng về chuyện nó không thể bi bô được vài câu đùa cợt bằng tiếng Trung Quốc phổ thông. Nhưng Bicé có năng khiếu, không có gì phủ nhận điều đó. Đó là điểm mà cô bé tự làm mình trở nên khác biệt với đứa em sinh đôi. Nhưng Belle thì có gì chứ?

Chìm trong suy nghĩ, Belle nhìn chằm chằm vào mình rồi quay sang cô chị sinh đôi - hình ảnh của chính nó, ngoại trừ nốt ruồi nhỏ xíu phía trên môi Bicé.

"Chị biết đó không phải là lỗi của em mà." Belle nói.

"Chị biết đó không phải - chờ đã - em đang nói về chuyện gì thế?"

"Chuyện chị nói được nhiều thứ tiếng hơn em ấy."

"Có lẽ nếu như em không mất quá nhiều thời gian suy nghĩ về hai gò má của mình..."

"Gò má của em làm sao cơ?" Tay Belle vụt lên sờ mặt.

"Đừng bĩu môi," Bicé nói. "Nó làm mặt em trông sưng vù lên đấy."

"Ý chị là nó làm cho mặt của chị trông sưng vù chứ gì." Belle bĩu môi nói.

"Có lẽ nếu em không cố quá mức làm đứa hư hỏng, thì mọi người sẽ để yên cho em."

Belle nhìn Bicé chằm chằm một lát, rồi nó quay lại trước gương, "Không có đâu." Belle nói, "Họ sẽ không bao giờ để em khác đi." Belle nhìn cô chị trong gương và thấy Bicé bị tổn thương. Quyết định gạt bỏ chủ đề đang nói, cô bé nhảy phóc lên giường và ngả đầu vào lòng chị, "Chị chải tóc cho em đi!" Belle khẽ trề môi âu yếm nói. Nó chắc rằng Bicé muốn nói gì đó, nhưng dù biết nhiều ngoại ngữ, Bicé lại không thể truyền đạt tốt những gì mình nghĩ. Thay vào đó Bicé chỉ túm lấy cái lược và bắt đầu chải mái tóc đen nhánh và óng mượt của Belle, y như tóc nó. Thói quen của Belle là để Bicé đóng giả làm mẹ, giả vờ không nhận ra khi Bicé vật lộn để nói ra điều gì đúng đắn. Nhưng ngay cả Bicé cũng không thể cho Belle điều mà cô bé mong muốn nhất. Không ai có thể cả.

Montmartre, Paris

Ai đó đã từng nói rằng "Tiếng Pháp là thứ ngôn ngữ khiến rác rưởi trở nên lãng mạn". Valentin biết điều này là đúng, bởi vì nó sống ở Paris, và mỗi khi không cảm thấy lãng mạn thì nó có cảm giác như rác rưởi. Bố mẹ Valentin là những nhà thơ ở Montmartre. Họ ngồi trong những quán cà-phê thảo luận về tình yêu và cái "bi kịch của sự tồn tại" với những tác giả khác, nhấm nháp loại rượu đỏ nặng vào tất cả các giờ trong ngày. Không hiểu sao họ vẫn có thể xoay xở để có được một cuộc sống đầy đủ, bằng cách bán các tác phẩm của mình cho các tờ nhật báo và mồi chài những Mạnh Thường Quân giàu có vào cái vòng xoay của mình.

Valentin thoải mái tiêu xài thời gian. Cậu bé tự do lang thang quanh thành phố, "học hỏi từ cuộc sống", theo như cách nói ưa thích của bố nó. Nó cuốc bộ xuyên qua các con phố của Paris, chạy việc vặt cho các ông chủ cửa hàng trong vùng, viết những bài thơ con cóc cho những cô nàng bồi bàn để đổi lấy vài tách chocolat, và nghe lỏm những cuộc chuyện trò của những gia đình du khách hân hoan. Kết quả là nó biết được một điều mà hầu hết những đứa trẻ khác sẽ không cần phải nhận ra cho đến tận mãi sau này: nó thật nhỏ bé và tầm thường trong cái thế giới rộng lớn này.

Nhưng như bố nó đã nói, "Sự đau khổ châm ngòi cho nguồn cảm hứng ngọt ngào"

"Con ra ngoài đây", Valentin nói vào một buổi chiều nọ. Bố nó lúc này đã vật vờ với chai rượu thứ hai, gật đầu và bắt đầu thiu thiu ngủ gục. Valentin tự hỏi tại sao nó lại phải mất công xin phép. Nó bước ra ngoài, hôm nay là một ngày tuyệt vời để phỉnh nịnh cô nàng phục vụ trong quán của Monsieur Genet nhằm kiếm vài cái bánh sừng bò, hoặc đọc trộm trong tiệm sách cho đến khi bị tống cổ ra ngoài, hay là đi thăm người đàn bà xinh đẹp. Người đàn bà xinh đẹp sẽ không bao giờ đuổi nó đi. Người đó sẽ chỉ nói những điều đáng nghe nhất - rằng nó có tài và có xu hướng trở nên vĩ đại. Valentin muốn trở thành một nhà thơ nổi tiếng - không phải vì nó yêu thơ mà bởi nó thích nổi tiếng.

Khi Valentin tỉnh dậy từ một cơn chợp mắt trên bậc thềm của nhà thờ Sacré Coeur, có thứ gì đó làm nó chú ý. Ở trước nhà thờ khổng lồ, trong đám đông các du khách và những con chiên, mẹ nó đang ngồi đó. Mama đang làm gì ở đó nhỉ? Valentin nghĩ thầm. Đáng lẽ mẹ đang đi gặp nhà xuất bản mới đúng chứ. Chuyện này thật vô lý. Nhưng kia rõ ràng là mẹ nó, và người đàn ông đi cùng bà chắc chắn không phải là Monsieur Brottiere hợm hĩnh. Tay thanh niên trẻ này mặc một cái quần jean bê bết sơn, với những mảng sơn trên mái tóc gợn sóng. Bản năng đầu tiên của Valentin là tiếp cận hai bọn họ, nhưng rồi nó nghĩ đến bố - đang ngồi một mình, uống cho đến bất tỉnh. Ông đã đánh mất niềm tin vào mọi thứ ngoài cái thực tế là người vợ xuất sắc của ông sẽ "biến đổi cái đầu ngu độn của thế giới bằng ngòi bút thanh mảnh sắc sảo." Ông là một nhà thơ kinh khủng, nhưng ông chưa bao giờ ngừng tự hào về vợ mình.

Valentin lẩn đến gần hơn một chút để nghe lỏm. Hai người họ bắt đầu bước đi. Valentin theo sau. Nó luồn lách giữa đám đông, bám sát phía sau, đi theo mãi đến một khu dân cư trong một quận giàu có của Paris. Trên đường đi nó nhận thấy mẹ nó cười lớn; tiếng cười đó khác hẳn những tiếng cười mà Valentin từng nghe thấy từ mẹ nó.

"Chiều nay ổn chứ?" Tay đàn ông đó hỏi.

"Chán phèo. Không có gì xảy ra cả. Em chẳng làm xong việc gì."

"Chà, ai cũng có lúc xui xẻo thôi," người đó nói, mắt liếc xuống đôi giày bê bết sơn của mình. "Em có muốn lên không?" Họ đang đứng trước một ngưỡng cửa. Valentin đã chui vào trong một hốc tường cách đó vài bước chân.

"Được thôi," mẹ Valentin mỉm cười nói. "Em có được chọn trước mấy bức anh mới vẽ không đấy?"

"Chỉ khi nào em đề tặng bài thơ tiếp theo của em cho anh thôi," gã đàn ông đùa cợt. Valentin thấy như trẻ con, chẳng giống người trưởng thành gì cả.

"Đừng ngốc thế! Mọi người sẽ biết mất." Mẹ nó nói.

Họ đi vào trong. Valentin chạy bổ nhào vào con phố và chờ một trong những khung cửa sổ ở tòa nhà đó sang đèn. Từ con phố tối om, nó có thể nhìn thấy những bức tường bên trong. Vách tường được bao phủ bởi những bức tranh phong cảnh nông thôn Pháp rất đẹp. Valentin nhận ra rằng chúng giống y hệt những bức mà mẹ đã tặng nó và bố nó nhân dịp Giáng sinh. Màn đêm đang phủ xuống thành phố. Đèn đường bật sáng choang. Valentin đứng đó rất lâu, nhìn những cái bóng phản chiếu của hai người họ. Cuối cùng nó nhặt một viên đá trên rãnh nước và ném qua khung cửa kính. Nó nghe thấy tiếng mẹ nó hét lên từ bên trong khi mảnh kính rơi xuống sàn. Lúc người đàn ông trần truồng ló ra khỏi khung cửa vỡ để xem ai ném đá thì Valentin đã chạy ra đường cái rồi.

Về đến nhà, nó thấy bố nó đã ngủ thiếp đi trên bàn. Mình sẽ dạy cho mẹ một bài học, Valentin giận dữ nghĩ, thay vì co mình lại trên bàn bếp, ôm cứng một cái chai.

Đêm hôm đó, khi Valentin vào phòng tắm, một dấu hiệu lạ xuất hiện trên ngực nó. Nó cố gắng chùi đi. Nhưng khi bàn tay ướt của nó chạm vào vết nhỏ màu đen đó, cái dấu hiệu lại lan ra rộng hơn. Nó hạ người chìm sâu hơn vào trong bồn tắm đề gột sạch vết bẩn đi. Khi gặp nước, dấu hiệu đó trở nên sẫm hơn và rõ nét hơn. Cái gì thế nhỉ? Valentin nghĩ. Chuyện gì xảy ra với mình thế này? Dấu hiệu đó thật xấu xí, một vết đen trên trái tim cậu bé - như thể tim nó đã nổ tung và phun ra một lớp nhớt màu đen trên da. Và Valentin có lau chùi mạnh thế nào cái vết đó cũng không biến mất.

Điểm tương đồng

Victoria, Christian, Belle và Valentin sống cách xa nhau và chưa bao giờ gặp nhau. Trên thực tế, chúng hoàn toàn khác nhau như bốn đứa trẻ bất kỳ nào khác... ngoại trừ một điều.

Hoảng sợ. Tại nơi mỗi đứa đang ở, tất cả đều ngồi bật dậy trên giường. Lúc này là nửa đêm. Cái gì thế? Áo ngủ dính bết vào lưng chúng. Khi chúng cử động, những giọt mồ hôi lạnh làm sống lưng chúng run rẩy. Chỉ là một cành cây bên ngoài thôi. Nhưng thứ đó trông chẳng giống cành cây. Nó trông giống tóc - mái tóc hoang dã, xoắn xít đang trườn bò trong gió. Đó có thể là tóc. Đó có thể là ảo giác. Hoặc đó có thể là bóng của những đám mây. Đó có thể là những ngón tay đau đớn, cào cấu trên những bức tường trong ngôi nhà bất hạnh của bọn trẻ. Đó có thể chỉ là cơn bão... hay có thể là người nào đó bên ngoài.

Không, có vẻ như những đứa bé này không có điểm nào tương đồng. Nhưng vào buổi sáng hôm sau, tất cả bọn chúng đều biến mất.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro