Chap 21: Quả Báo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Phù thủy có thể tặng hoàng tử một cung điện, nhưng hoa hồng chàng chỉ dành cho công chúa! Vậy khi công chúa hóa thành phù thủy, lời nguyền kia là lỗi tại ai?"

...

Hôm nay Đỗ Hà trang điểm thật xinh đẹp, trên người mặc một chiếc váy màu đỏ quyến rũ, cô đang đứng chờ thang máy, đôi mắt chỉ tập trung nhìn vào ô tín hiệu phía trên không hề để tâm đến những ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ganh tị xung quanh. Thang máy đến cô nhẹ nhàng bước vào, điểm hẹn cho cuộc giao dịch nằm ở tầng 12 tòa khách sạn. Khi cửa mở cô vẫn rất bình thản đến nhấn chuông một căn phòng.

Đăng Khôi đảo mắt khắp người Đỗ Hà một lượt, vui vẻ nói.

- Tôi nghĩ mình khó mà dứt mắt khỏi em rồi Đỗ Hà!

Anh ta nhường đường cho Đỗ Hà bức vào trong, căn phòng này được bố trí cùng phong cách với văn phòng của Đăng Khôi và vô cùng sang trọng.

- Anh sống ở đây sao? - cô vừa hỏi vừa ngồi xuống bộ salon ở trung tâm.

Đăng Khôi nhún vai.

- Tôi không có nhà nên phải đi ở khách sạn thế này, nhưng tiền phòng đắt quá nên tôi mua cả tòa rồi trú dài hạn. Em muốn uống gì?

- Nước lọc thôi! Cảm ơn! - Đỗ Hà nhã nhặn nói.

Trong thời gian Đăng Khôi đi lấy nước, cô cầm lên xem bản hợp đồng vay vốn anh chuẩn bị.

- Yên tâm đi! Nó là thật đó! Tôi đã nói không lừa em mà! - anh nói khi đặt ly nước xuống cho cô.

Đỗ Hà nói.

- Chúng ta ký trước di! Thật xin lỗi nhưng tôi không thể tin anh được.

Với vẻ cân nhắc Đăng Khôi đáp.

- Được thôi! Tôi thì rất tin em. Nhưng thật lòng tôi nghĩ chúng ta nên mở họp báo thì tốt hơn...để lấy lại uy tín của LH.
Đỗ Hà không trả lời, cô mang cây bút trong túi xách ra rồi ký lên số giáy tờ đó. Xong xuôi cô đẩy chúng về phía anh. Đăng Khôi mỉm cười thích thú rồi cũng bắt đầu làm tương tự. Khi việc ký kết hoàn thành, Đỗ Hà lên tiếng.

- Những thủ tục xác nhận và việc chuyển khoản bao giờ thì hoàn thành?

Đăng Khôi nói chắc nịch.

- Trong vòng 3 ngày!

- Được! vậy bây giờ tôi phải làm gì? - giọng Đỗ Hà chẳng có tí cảm xúc nào.

Im lặng, Đăng Khôi chỉ chăm chú nhìn cô, ánh mắt không có vẻ gì là quá giới hạn thông thường.

- Em thật sự đồng ý?

- Đây chẳng phải là điều kiện của anh sao? Tôi cũng sẽ giữ lời mình hứa!

- Được! - anh nói rồi bước đến ngồi cạnh Đỗ Hà, đưa tay nâng cằm cô lên - Vậy..tôi sẽ không giữ lẻ nữa.

Đăng Khôi từng chút từng chút một tiến gần về phía cô, lúc này đầu óc Đỗ Hà hoàn toàn trống rỗng, cô đã quyết định như vậy thì không còn gì để suy nghĩ nữa nhưng toàn thân cô có cảm giác ghê tởm thứ mình đang làm. Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn rất ít thì bỗng nhiên anh dừng lại rồi bỏ tay xuống, trầm mặc nói.

- Em về đi! Tới đây là đủ rồi! hợp đồng vẫn sẽ có hiệu lực.

- Tại sao? - Đỗ Hà thắc mắc.

Đăng Khôi nhìn cô với ánh mắt sâu thăm thẳm.

- Vì tôi thích em! Tôi không muốn em ép buộc bản thân như thế!

Câu nói này làm Đỗ Hà bối rối, cô vẫn luôn cho rằng anh chỉ là một kẻ lắm tiền nhiều tật và thứ tình cảm mà anh nói chỉ là giả dối mà thôi.

- Vậy sao anh ra điều kiện đó?

- Chỉ là xem em có thật sự quyết tâm giữ vững LH không. Thích là thích, tôi vẫn phải nghĩ đến ngân hàng của mình.

Đỗ Hà hỏi.

- Tại sao anh lại thích tôi? Chúng ta chỉ gặp mặt có vài lần?

- Vậy theo em thích một người cần bao nhiêu thời gian? Tôi... - câu nói của anh bị cắt ngang bởi tiếng cánh cửa đập mạnh vào tường và Đỗ Hà cũng giật mình nhìn ra ngoài. Nhưng thứ gây ngạc nhiên hơn còn đang ở phía sau. Hữu Phong đang đứng đó...cùng với Lương Thùy Linh.

. . . .

- Cô có biết mình đang làm gì không? - lần đầu tiên giọng Lương Thùy Linh nghe phẫn nộ đến thế, thông thường thì ý khinh miệt nhiều hơn.

Hữu Phong cũng đang mất bình tĩnh.

- Đỗ Hà! Sao em lại lam vậy chứ? Nếu không phải Ngọc Thảo lỡ miệng nói với anh thì...

- Đây là lý do cô hỏi tôi những câu kỳ lạ kia sao? Cô thật sự muốn so sánh bản thân với loại gái bán hoa à? - Lương Thùy Linh lớn tiếng, gần như mất kiểm soát.

Và rồi cuộc chất vấn bị cắt ngang bởi tiếng cười nhạt của Đăng Khôi.

- Ra đây là cách cô ta đối xử với em! Hèn gì em không nhờ HJ giúp đỡ. Được rồi! - anh xoay người nhìn thẳng vào cô, giọng đầy cương quyết - Ly hôn với cô ta đi! Tôi sẽ lập tức cưới em. Đừng nói là cho LH vay vốn. Sau này em muốn gì tôi đều có thể đáp ứng và sẽ chỉ yêu mỗi mình em.

- Anh nghĩ mình là gì? - Lương Thùy Linh tức giận nói - Anh đang bảo vợ người khác ly hôn ngay trước mặt chồng. Đừng nghĩ chỉ mình anh có khả năng giúp được cô ấy - Lương Thùy Linh đứng trước Đăng Khôi không còn là một cô gái nữa mà thực sự là một người chồng đang tức giận vì chuyện của vợ mình.

Câu nói của Lương Thùy Linh làm Đỗ Hà tròn mắt ngạc nhiên, nhưng rồi cô hiểu ra chị không phải xem cô là vợ, chỉ vì chị muốn giữ lấy sỉ diện của bản thân mà thôi.

- Nếu cô có thể thực hiện được nghĩa vụ của một người chồng thì cô ấy có cần phải đến tìm tôi không? - Đăng Khôi ngạo nghễ nói.

Tình huống này mằm ngoài dự kiến và có vẻ ngày càng trầm trọng. Hữu Phong cũng chỉ có thể theo dõi, so với họ anh đúng là không đủ tư cách để xen vào, cô chọn con đường này một phần cũng là lỗi do anh.

Giọng Đỗ Hà làm tất cả chú ý, cô đang nói với Đăng Khôi.

- Tổng giám đốc! Chuyện hôm nay tôi thật sự rất xin lỗi! Hợp đồng nếu anh muốn hủy tôi cũng không có ý kiến - vừa dứt câu thì cô cầm túi xách bước thẳng ra ngoài, không hề tiếc nuối gì cuộc chiến bên trong.

Sau mấy tiếng ngồi ở công viên, Đỗ Hà mệt mỏi quay về nhà, cô vốn không muốn như thế nhưng lại chẳng có chỗ nào để đi. Ở phòng khách, Lương Thùy Linh đang ngồi chờ cô, từ lúc rời khỏi khách sạn cô đã gọi điện liên tục nhưng Đỗ Hà vẫn không trả lời, lựa chọn cuối cùng là về nhà đợi cô ấy.

- Cô không có gì để giải thích với tôi à? - Lương Thùy Linh hỏi khi thấy Đỗ Hà phớt lờ mình.

Cô chậm rãi xoay người lại nhìn Lương Thùy Linh.

- LH đang gặp nguy cơ, em cần một khoản tiền lớn nên đến SCD vay vốn. Sau đó Đăng Khôi nói chỉ cần em cho anh ta một đêm thì anh ta sẽ đồng ý, và em nhận lời. Chuyện chỉ có như vậy!

Dứt lời Đỗ Hà định quay đi thì nghe giọng cười chua chát của Lương Thùy Linh.

- Cô nói như chuyện này rất bình thường. Chẳng lẽ cô không nhớ mình đã kết hôn sao? Cô coi tôi là gì hả?

- Là chồng! - giọng Đỗ Hà nhẹ nhàng - Nhưng chị không xem em là vợ, vậy nên em cứ nghĩ chị sẽ cảm thấy vui.

Câu nói làm Lương Thùy Linh tức giận.

- Vui ư? Cô...

- Phải! Bây giờ em đang rất tồi tệ. Chuyện này chứng minh chị đã đúng. Em so với cô gái kia còn chẳng bằng - giọng Đỗ Hà uất nghẹn, nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống, cô cúi mặt, cố gắng lau đi.
- Sao cô không nói với tôi? - Lát sau Lương Thùy Linh hỏi, giọng điệu nhỏ nhẹ hơn nhiều.

- Nói với chị? Chị hận em như vậy, chị sẽ giúp em sao?... Đôi khi em cảm thấy mình rất nhục nhã, đã biết người ta khinh ghét nhưng vẫn bám theo, lại còn bám theo lâu như vậy - cô hít sâu rồi ngẩng lên.

Lương Thùy Linh nhìn cô như vậy trong lòng thay vì giận dữ chỉ còn có đau lòng và lo lắng.

- Vậy bây giờ cô tính sao?

- Em không biết. Nếu thật sự không giữ nổi LH, có lẽ em sẽ tiếp tục đi biểu diễn dương cầm. Cuộc sống của em và tiền viện phí của ba chắc vẫn có thể trang trải được. Chị yên tâm! Em sẽ không đến nhờ vả chị đâu - cô trầm lặng một lúc thì nói tiếp.

- Tôi đâu có sợ cô nhờ vả! - giọng Lương Thùy Linh lại tăng âm lượng - Sau này dù có chuyện gì cũng phải đến tìm tôi đầu tiên.

Đỗ Hà ngạc nhiên nhìn cô, thấy thế Lương Thùy Linh lập tức bổ sung..

- Vì tôi không muốn có trường hợp như hôm nay lần nào nữa.

Lý do này với cô dễ hiểu hơn nhiều, Đỗ Hà chỉ gật đầu cho qua, lát sau thì hỏi.

- Nhưng mà...sao chị lại đến đó?

Thực ra Lương Thùy Linh khi về gần đến nhà thì thấy Đỗ Hà đi ra ăn mặc rất đẹp, tò mò cô liền đi theo tại vì Đỗ Hà rất ít khi đi ra ngoài nếu có thì cũng chỉ là đến công ty hay là nhà cô nhưng chưa bao giờ cô ấy ăn mặc đẹp đến vậy. Kiếm đại một lý do trả lời với giọng nhỏ nhẹ.

- Ông nội muốn gặp cô nên tôi về sớm, rồi thấy cô ra khỏi nhà nên đi theo. Sau đó là nghe phó tổng giám đốc của LH kể lại chuyện. Tôi và anh ta cùng đi tìm - Cái vế đầu ông nội tìm là cô tự bịa ra còn vế sau là sự thật.

- Ra vậy! Nếu không còn gì nữa thì em về phòng trước! - cô gật đầu chào rồi quay người đi đến phòng mình, vừa đặt tay lên nắm cửa thì nghe được giọng Lương Thùy Linh.

- Đỗ Hà! Tôi đói rồi! Nấu gì đó cho tôi được không?
- Nấu gì đó? _ Đỗ Hà vì câu nói của cô mà đứng sững lại, sau mấy giây im lặng cô trả lời.

- Được! Đỗ Hà đi vào nhà bếp, nhưng dạo gần đây cô không hề nấu nướng gì nên trong nhà chẳng có bao nhiêu thức ăn. Cô chỉ có thể chuẩn bị được một ít mì với rau và trứng.

- Trong nhà chỉ còn có những thứ này. ngày mai em sẽ đi mua thêm. Chị có thể ăn không?

- Không sao! - Lương Thùy Linh nói, cô vốn không đói, chỉ vì muốn giữ Đỗ Hà trong tầm mắt mình nen mới đề nghị như thế. Giờ nhìn vào bát mì cô mới nhớ ra bản thân đã bỏ lỡ rất nhiều bữa ăn cô ấy nấu vì mình.

- Vậy chị ăn xong thì cứ để bát đũa ở đó. Ngày mai em sẽ dọn dẹp.

- Cô không ăn sao?

- Em không đói! - Đỗ Hà nói xong thì bỏ về phòng. Lương Thùy Linh muốn giữ cô lại nhưng chẳng biết nên lấy cớ gì.

. . . .

- Chủ tịch Đỗ! Phía SCD đã chuyển khoản tiền đợt đầu! CEO của họ cũng đã thông báo với báo chí kế oạc đầu tư vào LH. Cổ phiếu của chúng ta đang tăng lên! - trợ lý Phanh vui mừng thông báo.

Ngọc Thảo tươi cười hí hửng.

- Hay quá! LH được cứu rồi!

- Dạ phải! - Đỗ Hà nói. Đăng Khôi thật sự đã không gạt cô cũng như không hề đòi hỏi ở cô điều gì, hơn nữa anh ta còn cố ý đề cập việc đầu tư, một cách bảo đảm uy tín cho LH.

- Còn một việc nữa thưa chủ tịch Đỗ! – Phương Thế lên tiếng - Tôi nhận được thứ này!

Đỗ Hà cầ lấy xấp tài liệu rồi mở ra xem. Trong đó là thông tin chuyển khoản ngân hàng, một số giấy báo thuế đã cũ và những sổ sách bị thay thế của LH.

- Cậu nhận được lúc nào?
- Sáng nay, có người nặc danh cho tôi! Nhưng mà chủ tịch! Chúng ta có thể dựa vào chúng để khởi kiện ông Nguyễn. Tôi đã xác nhận qua, tất cả đều là thật. Và người đứng tên tài khoản chuyển tiền đi là con gái ông ta. Nguyễn Gia Hân. Để xem lần này ông ta còn làm được gì nữa! – Phương Thế vui vẻ nói.

- Cảm ơn cậu! Tôi cũng định làm thế! - Đỗ Hà mỉm cười - Cậu cứ về trước đi, tôi sẽ nhờ anh Nhật Minh giải quyết.

Khi Phương Thế đã đi khuất, Ngọc Thảo ngập ngừng nói.

- Đỗ Hà! Có phải là Phó tổng Phong?

- Em nghĩ vậy! - Đỗ Hà đặt tay mình lên tay Ngọc Thảo - Chị đừng thấy có lỗi, là em buộc chị làm thế mà! - cô nói với một nụ cười an ủi.

- Lần này cũng may là có Phương Thế nói cho em biết Hữu Phong có thể có được bằng chúng về việc làm của ông Nguyễn chúng ta mới có khả năng lật ngược ván cờ. Chuyện khởi kiện em sẽ nhờ anh Nhật Minh giải quyết!

Giọng trợ lý Phanh đầy vẻ nghiêm trọng.

- Nhưng nói thế nào lần này chủ tịch Đỗ cũng quá mạo hiểm. Nếu phó tổng không đến tôi thật sự không biết làm sao để nhìn mặt cựu chủ tịch nữa.

- Nếu không thử làm vậy, tôi cũng chẳng có cách nào khác - Đỗ Hà bình thản nói, cô đã dùng thân mình để đặt cược vào tình cảm của Hữu Phong. Chỉ cần có bằng chứng chứng minh LH bị hãm hại thì cô có thể bắt Nguyễn Nam Khánh chịu trách nhiệm cho tất cả những việc ông ta làm. Đến lúc đó khoản tiền thuế phải bồi thường sẽ được xét lại, danh dự của LH cũng phục hồi và các cổ đông khác sẽ không có lý do gì rút vốn. Tuy không thể trở lại như trước nhưng việc duy trì LH thì không có vấn đề. Chỉ là không ngờ Đăng Khôi thật sự đã đồng ý cho LH vay vốn.

- Nhưng bây giờ cả Lương Thùy Linh cũng biết chuyện. Hai người không sao chứ?

- Không sao! Chị ấy cũng hiểu cho em mà! - Đỗ Hà nói rồi đưa tay lấy ly coffee của mình nhưng lại làm đổ xuống sàn.

- Đừng lo! Để chị bảo người vào lau dọn!

Đỗ Hà gật đầu một cách máy móc, đôi mắt vẫn nhìn theo những giọt coffee.

Buổi tiệc sinh nhật của Nguyễn Gia Hân diễn ra vô cùng náo nhiệt vì ông Nguyễn muốn con gái duy nhất của mình phải được mọi người chúc tụng và ngưỡng mộ. Khắp không gian được bao trùm bởi màu hồng của những dãy ruy băng và hoa, ông còn chuẩn bị một chiếc bánh kem khổng lồ dành riêng cho cô. Khách mời đến rất nhiều, phần lớn đều là những người trong giới kinh doanh.

Đỗ Hà chậm rãi đi dọc theo dãy bàn đặt thức ăn, đôi mắt đang giữ trên gương mặt vui vẻ của Nguyễn Nam Khánh. Ông ta đang bận rộn trò chuyện với những khách mời của mình.

- Xin chào! - một cô gái xinh xắn với mái tóc tém nói.

- Chị là Đỗ Hà đúng không? Chị còn nhớ em chứ?

- Dĩ nhiên rồi Gia Hân! Đã lâu không gặp em! - Đỗ Hà mỉm cười.

Gia Hân gật đầu.

- Dạ phải! Em rất vui vì chị đã đến, em có nghe chuyện của chú Đỗ. Chắc chị vất vả lắm.

- Bây giờ tốt hơn nhiều rồi! Em vừa tốt nghiệp về, có ý định gì chưa? - giọng cô ân cần.

- Cha em nói để ông sắp xếp, em thì muốn nghỉ ngơi một thời gian đã! Mà chị kết hôn rồi, hôm nay chị ấy có đến không? Em thấy trên ảnh nhìn hai người đẹp đôi quá – Gia Hân vừa nói vừa nhìn quanh quất.

- Không! Chị ấy có việc bận. Còn em thì sao? Đã có bạn trai chưa?

Hai má của Gia Hân hơi ửng hồng, cô ngại ngùng nói.

- Thật ra em có thích một người. Chắc chị cũng biết anh ấy!

- Chị biết? - Đỗ Hà nghiêng đầu thắc mắc một giây rồi vỡ lẻ - Anh Hữu Phong sao?

Gia Hân không nói, chỉ khẽ gật đầu trong khi đó Đỗ Hà tập trung nhìn vào biểu hiện đó. Thì ra Hữu Phong không chỉ đơn giản là con nuôi của Nguyễn Nam Khánh mà anh còn kiêm luôn con rể tương lai. Chỉ tiếc cuộc hôn nhân này khó mà có thể như ý ông.

Thêm vài câu trao đổi nữa thì Gia Hân phải lên sân khấu cho màn giới thiệu và cắt bánh. Nguyễn Nam Khánh tự hào mở lời.

- Hôm nay tôi rất vui mừng vì các vị đã đến tham gia buổi tiệc sinh nhật của con gái tôi, Gia Hân. Con bé là niềm tự hào và hy vọng của tôi, bản thân tôi cũng không mong muốn gì hơn ngoài việc con bé có thể vui vẻ hạnh phúc. Vậy nên chúng ta...

Phần sau của câu nói không nghe được vì vụ nhốn nháo đang xảy ra gần cửa ra. và nguyên nhân chính là sự xuất hiện của những vị khách không mời mặc cảnh phục. Khi đến trước sân khấu, một trong số họ lên tiếng dõng dạc.

- Ông Nguyễn Nam Khánh, ông bị tố cáo buộc gian lận thuế, làm sổ sách giả cũng như biến thủ công quỹ từ tập đoàn LH. Bây giờ chúng tôi chính thức bắt giữ ông. Mời ông theo chúng tôi về hợp tác điều tra.

Những âm thanh bàn tán xôn xao khắp buổi tiệc, ai nấy cũng đều bất ngờ về những chuyện đang xảy ra trong khi ông Nguyễn bị còng tay rồi đưa đi, ánh mắt ngờ ngàng lẫn lo lắng nhìn về đứa con gái đang hóa đá của mình.

Khi khách bắt đầu rời đi, Gia Hân chạy đến trước mặt Đỗ Hà, nắm chặt tay cô với khuôn mặt thấm đẫm nước mắt.


- Chị Đỗ Hà! Sao lại có chuyện này được? Cha em không làm vậy đâu mà, chị có thể nói giúp ông ấy không? Em xin chị đó!

Đỗ Hà rút tay ra giọng cô đầy vẻ kiên quyết.

- Cha em thật sự đã làm vậy! Và khi đó chị chẳng có ai để cầu xin cả, vậy nên dừng bảo chị phải làm gì cho ông ta. Chị không thể!

Gia Hân bị những câu nói đó làm sững sờ, Đỗ Hà thì chỉ nhẹ nhàng xoay người bỏ đi. Khi ra đến cửa cô gặp được Hữu Phong, có vẻ như anh đã bỏ lỡ màn vui nhất đêm nay. Giọng Đỗ Hà có phần lạnh lùng.

- Cô bé đó đang rất khổ sở, em nghĩ với tư cách vừa là anh trai vừa là chồng tương lai, anh nên đến an ủi Gia Hân.

Đỗ Hà nói xong thì đi thẳng ra ngoài, bỏ lại Hữu Phong với ánh mắt sửng sốt lẫn hoang mang. Cuối cùng cô cũng biết, hoặc có thể là đã biết từ trước thân phận của anh, và dù trong trường hợp nào thì anh cũng khó mà khiến cô quên được.


END CHAP


----------------------------------------------------------------------

Nhớ vote cho tui nhaaaaaaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro