CUỒNG SI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CUỒNG SI


Tác giả:

Mộc Vũ Nguyện

Thể loại:

Ngôn tình hiện đại, giới giải trí, sủng HE

Nguồn:

anojinu.wordpress

Trạng thái:

Full

Văn án
Thời Diên được ví như nữ thần sắc đẹp, xuất thân là nghệ sĩ múa cổ điển, có gương mặt thuần khiết không dính khói lửa nhân gian.

Vào giới giải trí vỏn vẹn ba năm nhưng tần suất hoạt động lại cao khủng khiếp.

Những anti-fan chễ giễu rằng cô chỉ đang vun đắp hình tượng, nhưng chỉ có Thời Diên biết, cô thật sự thiếu tiền.

Chờ khi trả hết món nợ cuối cùng, cô tính trở lại Giang Nam làm một giáo viên dạy múa cổ điển.

Nhưng đột nhiên một ngày nọ, tất cả đều tan biến.

Quay được nửa bộ phim điện ảnh thì bị bắt dừng lại, tất cả tài nguyên đều bị đoạt mất

Mọi người đều cho rằng cô đã chọc đến người tai to mặt lớn nào đó rồi, chủ quản phía sau cô cũng bất lực.

Một hôm, có một nhà báo chụp được khoảnh khắc Thời Diên bị một người đàn ông xa lạ đẩy lên xe, với một tư thế cực kì ái muội.

Người đàn ông có khuôn mặt đẹp tinh xảo, đôi mắt phượng ẩn chứa một cỗ tức giận

Có người nhận ra, anh ta chính là con nuôi của Bùi gia, thủ đoạn tàn nhẫn, vui buồn thất thường, không ai dám trêu chọc.

Hai người mang hai loại khí chất không hề tương xứng đứng cạnh nhau lại hài hòa đến quái dị.

Thời Diên quay mặt đi muốn trốn anh, nhưng lại không có chỗ để trốn.

Người đàn ông nắm chặt cằm cô, sắc mặt lạnh lùng, cong môi cười lạnh: “Thời Diên, ai cho em lá gan tìm người khác làm chỗ dựa hả?”

Thời Diên rũ mắt, giọng nói nhẹ nhàng, lay động lòng người.

“Bùi Kỵ, cầu xin anh, buông tha tôi đi.”

Tay anh nắm lấy eo cô nhưng không dám dùng lực nhiều.

Môi mỏng khẽ mở, anh nghiến răng nghiến lợi mà nói ra mấy chữ.

“Được thôi.”

Mắt anh mờ đục, cười như một kẻ mắc bệnh.

“Trừ phi tôi chết.”

【Kịch nhỏ】

Nghe đồn ở Bắc thành, tổng giám đốc Bùi Kỵ của Bùi thị tính tình lạnh nhạt, vui buồn thất thường.

Cho đến khi có phóng viên chụp được tấm ảnh khoảng sân của ngôi nhà nơi mà diễn viên Thời Diên đang sống——

Trong vườn, anh khàn giọng cười: “Tất cả mọi người đều thấy, thanh danh của anh cũng bị hủy hoại rồi, em phải chịu trách nhiệm.”

Thời Diên duỗi chân muốn đá văng anh đi.

Bùi Kỵ nắm lấy cổ chân cô, nhếch mép, tiếng nói thấp pha lẫn đùa cợt: “Làm sao bây giờ, bà Bùi, đêm nay công khai nhé?”

“……..”

Cố chấp điên cuồng X cô gái xinh đẹp ngoài cứng trong mềm

Tổng giám đốc X nữ minh tinh

HE / gương vỡ lại lành / cứu rỗi lẫn nhau / song xử / sủng

Đặc biệt: motip cũ, hơi cẩu huyết.

Từ khóa: Vai chính: Thời Diên, Bùi Kỵ ┃ vai phụ: Mạc Thanh Bình, Quý Vân Sanh, Giang Ngộ Bạch

Tóm tắt: Anh là ma quỷ vực sâu, cũng là thượng đế cứu rỗi.

Lập ý: Trong cuộc sống đầy rẫy cạm bẫy khó khăn, tình yêu là liều thuốc duy nhất.







Trích

Không biết qua bao lâu, Thời Diên cũng dần dần khôi phục ý thức.

Cổ chân truyền đến một cảm giác lành lạnh, Thời Diên bỗng nhiên phỏng đoán đến cái gì, cả người đều tỉnh táo lại.

Dưới thân là một cỗ mềm mại, như là một chiếc sô pha.

Bốn phía ánh sáng tối tăm, chỉ có phía sau nơi nào đó tản ra ánh sáng, Thời Diên ngừng thở cúi đầu, thấy rõ trên tay cùng trên chân toàn là xiềng xích.

Cô bị bắt cóc.

Khi nhận ra điều này, Thời Diên hít sâu một hơi, ép mình bình tĩnh, bình ổn lại quả tim đang đập liên hồi.

Nhận thấy được trong phòng tựa hồ không ai, Thời Diên chuẩn bị tâm lý thật tốt, chậm rãi quay đầu hướng tới chỗ ánh sáng nhìn lại.

Khi thấy rõ thứ phía sau, đồng tử Thời Diên chợt co chặt.

Cả bức tường lớn dày đặc ảnh chụp.

Ảnh chụp tất cả đều là cô.

Có những tấm lúc cô trên sân khấu, cũng có tấm khi cô đang ở phim trường, thậm chí còn có những bức chụp lén cô chạy bộ tập thể dục.

Tất cả đều là ảnh chụp trộm, quá ghê tởm.

Thời Diên bỗng nhiên nhớ đến ban ngày lúc ở phim trường, cặp mắt đã nhìn cô chằm chằm kia.

Hóa ra không phải ảo giác.

Một tháng nay, cô đúng thật là bị người khác rình mò.

Một cảm giác khó chịu như bị rắn bò qua người nổi lên,da đầu Thời Diên  tê rần, khi cô chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy một tiếng “Lạch cạch”.

Phòng trong ánh đèn bỗng nhiên sáng lên, cả phòng đèn đuốc sáng trưng.

Thời Diên thần kinh nhanh chóng căng thẳng, ngay sau đó liền nghe thấy một trận tiếng bước chân từ phía sau vang lên.

Mỗi một tiếng đều như là đạp lên tâm hồn treo ngược của cô. 

Tim cô đập đến muốn rơi ra ngoài.

“Em tỉnh rồi.”

Là giọng nam ôn hòa.

Thời Diên ngừng thở, chậm rãi quay đầu.

Phía sau là một người đàn ông trẻ cao lớn, mặc một thân tây trang màu lam nhạt, khuôn mặt thanh tú tuấn lãng, bên môi còn ngậm nụ cười ôn hòa thân thiết.

So với bộ dạng biế.n thái vặn vẹo trong tưởng tượng của Thời Diên  thì vô cùng khác biệt, hắn ta trông cực kì lịch sự và nhã nhặn.

Cô hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng: “Anh là ai?”

Người đàn ông cong mắt, tỏ vẻ không hiểu gì nói: “Anh là của em mà, Hứa Tử Úc đây, em không nhớ sao?”

Nghe thấy ba chữ chồng sắp cưới, Thời Diên cả kinh trong lòng.

Một ý nghĩ khó tin chậm rãi từ trong lòng dâng lên.

Người đàn ông si mê mà nhìn cô, tầm mắt dừng ở cái cổ trắng như tuyết của cô, lại chậm rãi dời xuống đến cổ tay, cổ chân.

Ánh mắt lướt đến mỗi một chỗ, đều như là có một con rắn lạnh băng trượt dài trên người Thời Diên, làm cô không khỏi thấy kinh sợ.

Thấy ánh mắt cô trống rỗng, ánh mắt  Hứa Tử Úc ám xuống dưới, có chút thất vọng nói: “Một tháng này, mỗi ngày anh đều đưa quà đính hôn cho em. Nhưng em lại chưa bao giờ mang chúng.”

Thời Diên theo phản xạ ngừng hô hấp, chậm rãi hỏi: “Những cái đó… đều là anh đưa sao?”

Hứa Tử Úc cười: “Đúng vậy, đó là vật đính ước của chúng ta. Em không thích sao?”

Phỏng đoán kia đã được chứng thực, ánh mắt Thời Diên không dám chớp mà nhìn người đàn ông trước mặt, đôi tay run lên nhè nhẹ.

Cô chậm rãi, thật cẩn thận mà mở miệng.

“Có điều, tôi không có chồng sắp cưới.”

Những lời này như là con dao sắc nhọn tàn nhẫn xé rách ảo tưởng của hắn, mắt Hứa Tử Úc từ hiền hòa lúc đầu lại chuyển sang kinh ngạc.

Hắn nhấc chân đến gần cô, đến trước mặt Thời Diên ngồi xổm xuống, ôn nhu mà nhìn vô cười: “Không phải đâu, chồng sắp cưới của em là anh. Thời Diên, anh đã yêu em rất lâu, em cũng đồng ý gả cho anh rồi, không phải sao?”

Đôi mắt Hứa Tử Úc gắt gao nhìn cô, lưu luyến ngắm gương mặt trắng nõn của cô, thần sắc gần như là một kẻ bị bệnh.

“Thời Diên, em thật sự quá đẹp, so với ảnh chụp còn đẹp hơn. Nhưng, hình như em không thích cái lắc chân anh tặng, anh chỉ còn cách ép em mang thôi.”

Hiện tại, Thời Diên đã có thể kết luận.

Người trước mắt đầu óc không bình thường.

Hắn chỉ là một tên bi.ến thái ngụy trang thành dáng vẻ người thường.

Thời Diên lúc này đây chỉ có cảm giác sởn tóc gáy.

Cô khó khăn lắm mới tìm lại âm thanh của mình, tận lực duy trì nó ổn định: “Vì sao anh muốn trói tôi đến đây? “

Hứa Tử Úc ra vẻ đương nhiên đáp: “Anh đã nói rồi, chúng ta đã kết hôn, tất nhiên phải ở bên nhau rồi.”

Hắn cầm một cái điều khiển từ xa ấn xuống, một cái màn đen cách đó không xa chậm rãi kéo ra.

Ngữ khí hắn tràn ngập khát khao: “Em xem, anh đã chuẩn bị váy cưới rồi, em mặc vào nhất định sẽ rất đẹp.”

Bức màn mở ra hoàn toàn, một chiếc váy cưới tinh xảo, hoa lệ chợt xuất hiện ở trước mắt, ở trên cái kệ thủy tinh, lỗ trống mà quỷ lệ, khiến người xem lạnh gáy.

“Sau này chúng ta  sẽ tổ chức hôn lễ ở chỗ này, em yên tâm, anh sẽ khiến em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất trên thế giới.”

Đầu ngón tay Thời Diên giờ này đã hãm sâu trong lòng bàn tay, thấm ra một tia máu.

Cô cố gắng giữ lý trí, không chọc giận hắn, thanh âm lại không kìm được được mà nhiễm một chút run nhẹ: “Đây là nơi nào?”

Nghe vậy, Hứa Tử Úc dường như đã hiểu rõ ý cô, lớp ngụy trang văn nhã đột nhiên nứt toạc, bóp chặt chiếc cổ mảnh khảnh của cô.

Xúc cảm lạnh băng bất ngờ quấn quanh người cô, như là một con rắn độc gắt gao vây lấy cơ thể cô, hô hấp ngày càng nghẹt cứng, Thời Diên thậm chí cảm thấy mình sắp chết.

Hắn một bên bóp cô, một bên nghiến răng nghiến lợi mà trả lời: “Đây là một cái làng du lịch do anh đã khai phá trên danh nghĩa, là một hòn đảo độc lập, không có anh cho phép, không ai có thể đi lên. Cho nên sẽ không có người tới quấy rầy chúng ta, Quý Vân Sanh cũng không có khả năng.”

Tay Thời Diên bị tay người đàn ông nắm chặt, không thể nào thoát ra được.

Giây phút cổ cô sắp bị bóp nát, bàn tay kia lạnh lùng mà thu lại.

Một làn không khí tươi mới lại tràn vào phổi, Thời Diên đứng dậy kịch liệt mà ho khan.

Hứa Tử Úc như khôi phục lý trí, lại hối hận mà xoa gương mặt cô, ngữ khí lại lần nữa trở nên ôn nhu.

“Cho nên, Thời Diên, đừng có nghĩ đến việc chạy trốn, anh sẽ tức giận.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro