ĐÓA SƠN CHI BÊN VÀNH TÓC MAI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐÓA SƠN CHI BÊN VÀNH TÓC MAI

Tác giả:

Đại Cô Nương Sói

Thể loại:

Ngôn Tình, Sắc, Ngược, Sủng, Đông Phương

Trạng thái:

Full

Phùng Chi nhón chân ngắt đóa dành dành vừa trắng vừa đẹp, cài lên tóc mai, vô tình thoáng liếc nhìn thấy anh bên cửa sổ.

Năm ấy, cô mười bảy, anh đã ba mươi.

"Miệng ngọt đuôi độc, eo đầy phấn, tìm hoa vấn liễu, ăn hương ăn hoa, khối nhung nhỏ gắng vác nặng, đôi cánh mỏng manh bay theo gió, là gì?"

"Ong vàng?" Phùng Chi hơi thở hỗn loạn, ôm vòng eo tinh tráng của hắn.

Hắn cúi đầu hôn lên vết nốt ruồi son: "Là em!"

Trích

Phùng Chi xách theo cặp lồng sắt đến biệt thự của Thường nhị
gia, chân trời đã xuất hiện những ráng mây hồng như lửa thiêu.

Quản gia cố ý nói: "Nhị lão gia ở phòng ngủ đã nửa canh giờ,
chắc chút nữa là tỉnh."

Lời này quả thật là khiến người khác đa nghi, Phùng Chi liền đến phòng bếp, giao hoành thánh cho người giúp việc, cô cũng
không dám đi, trên cửa sổ là những song sắt khắc hoa, bên ngoài là đường Nam Kinh, có thể thấy cách đó không xa, biển quảng cáo lấp lánh của Đại Thế Giới.
Người giúp việc bưng hoành
thánh ra, Phùng Chi chọn thìa sứ trắng cắm ở trong chén bưng đi, mặt đất trải thảm nhung sư tử lăn tú cầu, kéo dài đến tận trên lầu, sợ canh bắn ra, cô cởi giày chỉ đi vớ, cẩn thận dẫm bậc thang lên lầu, căn phòng thứ hai bên tay trái cửa khép hờ, mùi Long Tiên Hương lặng lẽ tràn ra, cô dùng mũi chân đá cửa, từ khe nhỏ biến thành khe lớn cũng đủ để cô nghiêng người đi vào.

Nóc nhà treo đèn thủy tinh cũng không mở, chỉ mở đèn nạm pha lê trên tủ trước giường, ánh đèn nhu hòa màu vàng quất.

Cô nghe được tiếng nói lãnh trầm của Thường nhị gia: "Ai?" Liền thấp giọng đáp lời: "Là Phùng Chi, mang hoành thánh tới cho nhị lão gia."

Muốn đặt trên bàn, lại nghe hắn nói: "Bưng lại đây."

Thường Yến Hành đã ngồi dậy, trên eo đắp chăn màu rượu anh đào, trên người chỉ mặc áo trong mà kem, lười biếng dựa vào lưng giường, ánh sáng tuy u ám, Phùng Chi vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của hắn, thâm thúy sắc bén mà nhìn cô.
Từ năm ngoái bọn họ cũng không gặp mặt, hắn cả ngày bận rộn việc trong cục, phần lớn
đều nghỉ ở bên này, tuy có hồi phủ thỉnh an lão thái thái, cũng vội vàng quay lại, cô cũng bận học, còn phải giúp mẹ làm việc, cũng không nhàn rỗi.

Trừ phi bất đắc dĩ, như lúc thiếu tiền.

Thường Yến Hành hiểu được nha đầu này nghèo đến chỉ còn lại lòng tự trọng, tính ra cũng không sai biệt lắm, liền chủ động làm cô có thể có thể diện mà lại đây.
Thường Yến Hành lấy thìa múc hoành thánh từ từ ăn, hắn thích
rau tể thái nhân thịt, thanh thanh dễ ăn.

Ngẫu nhiên nhìn Phùng Chi một cái, cô vừa khéo né qua ánh đèn màu da cam trước giường, khoanh tay nghiêng người dựa vào cửa sổ, phảng phất chiếc bóng chiếu xuống đất như một vệt sơn đen trầm mặc trên mành gấm.

Khóe môi không cấm gợi lên ý cười, tuổi còn nhỏ, thiếu nữ lòng tự trọng quật cường lại không cam lòng yếu thế, cố tình bị hiện thực vô tình đập nát, cô lại khăng khăng chắp chắp vá vá lừa mình dối người, vừa đáng yêu lại có chút đáng thương.

Uống cạn nước canh, bóng dáng kia cuối cùng cũng sống lại, tiếp nhận cái bát, lại bưng trà thơm tới hầu hạ hắn súc miệng.

Thường Yến Hành nhàn nhạt nói: "Lấy khăn mặt tới đây." Khăn mặt không vắt khô, làm lòng bàn tay khô ráo đều ướt: "Ân? Sao lại ướt!"
Phùng Chi nhấp nhấp môi, đi lên trước muốn đổi cái khác giúp hắn, nào nghĩ lại bị hắn nắm cổ tay kéo vào trong lòng ngực, ngay cả kêu lên sợ hãi cũng không kịp, lưng đã kết sát chiếc đệm mềm mại, nhị lão gia vai rộng lưng dày, thân hình cường tráng cao lớn, dễ dàng đè cô ở dưới thân, tim đập thình thịch, mặt nóng bừng lên, vô thức nắm lấy cánh tay hắn.

Thường Yến Hành cũng không phải là háo sắc, nâng lên xương ngón tay xoa mặt cô: "Thoa phấn sao? Sao lại hồng như vậy!"

"Mới không phải thoa phấn."

Phùng Chi hiểu được trận giường chiếu này là không tránh khỏi, cũng liền thuật theo không hề giãy giụa.

Thường Yến Hành cười khẽ, rẽ
tóc mái chỉnh tề của cô thành hình chữ nhân (人), hiện ra cái trán trắng bóng sạch sẽ, đôi mắt ngày thường luôn bị tóc mai và lông mi che lấp, nhìn kỹ đồng tử đen nhánh như viên đá nhỏ dưới lòng suối, luôn không có biểu tình gì, hắn cúi đầu hôn chóp mũi cô, trong mắt cô nhộn nhạo gợn nước, có nét ghét bỏ.

Thường Yến Hành ngậm khóe miệng, nhìn bên tóc mai cô có
cái kẹp tóc nhựa màu xanh dùng để kẹp tóc mái, phần đuôi đính một đóa hoa sơn chi cố ít nhuộm màu vàng tránh đi kiêng kỵ, cũng không quá tinh xảo, loại hàng giá rẻ, lẫn trong mái tóc đen nhánh, hắn lại xem đến tâm động, duỗi tay tháo xuống ném lên trên tủ giường, nháy mắt bị ánh đèn nhuộm thành màu cam.

Hắn cởi nút sườn xám, cổ áo đã cũ lại thường giặt đã ít lông lên,
Phùng Chi liếc thấy ánh mắt hắn nổi lên khác thường, tức khắc nhận ra được, lại không hé răng, chỉ quay đầu nhìn cây đèn, trên đèn chụp đồ cành hoa đào, nở mấy bông màu đỏ đậm, lại cảm giác không giống hoa đào hình như là đông mai, từ trong pha lê nhô ra tới, cô như ma xui quỷ khiến duỗi tay ra dùng móng tay bấm vào cánh hoa.
"Chuyên tâm chút." Thường Yến Hành ánh mắt u ám, kéo sườn xám cô xuống, cởi bỏ áo ngực, lộ ra đôi ngực trắng như ngọc như tuyết.

Mười tám tuổi thiếu nữ ngực nhũ còn ngây ngô non nớt, cũng rất mẫn cảm, run rẩy như một đôi bồ câu trắng hoảng sợ, núm vú đỏ bừng chạm phải không khí liền cứng lại nhô cao.
Thường Yến Hành cúi đầu muốn ngậm, cánh tay vòng quanh cổ hắn lại dẫn hắn hôn cô.

Hắn cũng chả cần khách khí, liếm láp đôi môi hồng như cánh hoa kiều diễm, lại đưa lưỡi vào, Phùng Chi thở không nổi, khẽ dùng đầu lưỡi chống đẩy, lại đúng theo ý hắn, bị răng hắn không nhẹ không nặng mà cắn, hút một hồi nước ngọt mật tiên, lại bón cho cô ăn của mình.
Phùng Chi yết hầu khẽ nhúc nhích, bị ép nuốt nước bọt ướt nóng của hắn, trong phòng u ám mà yên tĩnh, chỉ có tiếng tấm tắc vàng lên triền miên.

Thường Yến Hành hơi thở thô suyễn tách ra môi lưỡi, thẳng người cởi áo trong giải lưng quần treo ở bên hông, dưới rốn là đám lông đen nhánh nồng đậm lan đến tận dưới, lộ ra một đoạn thịt thô cứng như cánh tay, nhìn một cái cảm giác hết sức đáng sợ, Phùng Chi không kiềm chế được lòng tràn đầy sợ hãi, vẻ mặt bất an.

Thường Yến Hành biết rõ chính mình bây giờ thô thế nào cứng thế nào, mỗi tháng trừ phi giải quyết bằng tay, đều kiềm chết chịu đựng chờ cô bé của hắn tới, nhưng nhìn cô khẩn trương như vậy, nếu cưỡng bức sẽ làm cô bị thương.

Rốt cuộc vẫn còn nhỏ! Hắn nổi lên thương tiếc, duỗi tay muốn xoa nắn ngực cô, lại thấy hai cánh tay cô chặt chẽ chắn ở trước ngực, thật cảnh giác, không khỏi giật mình: "Không cho chạm vào sao?"

Thấy cô không đáp lời, hắn liền dùng sức kéo hai cánh tay cô
lên trên, sức lực của hắn cũng không nhỏ, Phùng Chi không lay chuyển được nhỏ giọng gào lên: "Ngài không thể sờ ở đây."

"Vì sao?" Thường Yến Hành nhíu nhíu mày, nam nữ hoan ái còn gì
lạc thú.

Phùng Chi lấy hết can đảm trả lời: "Sẽ trở nên rất lớn, tuổi tôi còn nhỏ, không muốn bị phát hiện...."

Thường Yến Hành hiểu ý của cô, không muốn bị phát hiện đã phá thân, hắn chậm rãi nói: "Cần lớn thì sẽ vẫn lớn thôi."

Phùng Chi lại không nghĩ như
vậy: "Tiết tiểu thư dạy dương cầm... Còn có mợ tư..." Cô nói cho hắn nghe lời của Dục Trinh.

Thường Yến Hành nhìn cô nghiêm túc buồn rầu, không nín được cười rộ lên: "Em nghe con bé bịa chuyện!" Nghĩ đến cũng không phải là sai, hắn hàm hồ nói: "Phong nhũ phì mông (ý chỉ ngực nở mông cong) rất tốt, đàn ông đều thích."
Phùng Chi thế nhưng nghe vào tai liền bĩu môi, giãy giụa lấy chân đá bụng hắn: "Ngài đi tìm Tiết tiểu thư đi, ngực đu đủ mông lại phì, ngài chắc chắn thích, cô ấy đang nhờ ngũ tiểu thư làm mai, tình chàng ý thiếp, một đôi...." Một đôi cẩu nam nữ chưa kịp nói, tức thì bị bờ môi hắn lấp kín, thế tới rào rạt, hôn đến mức cô thiếu chút tắc thở.
"Không được nói lung tung." Thường Yến Hành buông ra nói, nhìn cô bị chính mình khi dễ trong mắt ngập nước, lại không nói nhiều, nắm cổ chân cô đặt lên bả vai, trên chân vẫn đeo đôi vớ, có chỗ bị rách, thêu đóa hoa trắng, hắn tùy ý kéo xuống ném xuống dưới giường, tính cả quần của cô.

Người này khinh cô tuổi nhỏ, chỉ cho phép châu quan phóng hỏa,
không cho phép bá tánh đốt đèn, Phùng Chi liếc mắt thấy hắn phủ ở giữa hai chân, nâng mu bàn tay lên, dùng miệng cắn chặt không chịu kêu ra tiếng.

Hắn thủ đoạn cực bỉ ổi, chính mình đấu không lại!

Phùng Chi cảm giác cuồn cuộn xuân thủy trào ra, tuyệt vọng.

Thường Yến Hành ngẩng đầu,nhìn đôi mắt đen nhánh của cô chứa toàn nước mắt, xấu hổ giận dữ mà trừng hắn, thiếu nữ mười tám tuổi vốn không có phong tình.
Nhưng đôi mắt cô quá đẹp, bị hắn khiêu khích sau, mị ý như hoa từ đáy nước nổi lên, câu dẫn người ta khó tự khống chế.

Hắn lau vệt ướt trên môi cười mỉm, một tay đỡ cây thịt trụcường tráng, bẻ ra cánh thịt hồng nhạt ướt át, hiện ra động đào nguyên, nhắm ngay đỉnh tiến vào nửa cây.

Phùng Chi "Hừm~" một tiếng, cả
người run rẩy như lá vàng bị gió thu cuốn đi, nhíu mày kêu đau.

Thường Yến Hành cúi đầu ngậm cả quầng vú của cô, đầu lưỡi liếm vòng núm vú của cô, răngthì cẩn thận cắn quầng vú, đột nhiên dùng sức mút vào.

Quả nhiên, cô quá non, chịu không nổi, thân mình không còn căng chặt như lúc trước, mềm như bồn, hóa thành nước, hai
chân không tự giác mà mở rộng ra, chủ động móc vào eo hắn.

Thường Yến Hành thẳng người cậy mạnh đâm vào, toàn bộ phân thân của hắn chui vào chỗ
sâu bên trong hoa kính, tầng tầng lớp lớp khẩn trương bao vây lấy hắn nảy sinh chút ý đau nhưng cũng thoải mái không lời nào diễn tả hết.

"A Chi!" Hắn trầm thấp gọi tên
cô, ở Phùng Chi trong tai lại là ý vị khác... Lại bị hắn tóm được rồi!
cương cứng, hắn gầm nhẹ một tiếng, nùng tinh phun trào mà ra.

Thường Yến Hành nhớ rõ chu kỳ của cô, tận hứng mà bắn vào chỗ sâu trong cô.

Lại ôm Phùng Chi lật người, để cô ghé vào trước ngực thở dốc, phân thân của hắn hãy còn ở ben trong phun dư tinh, cả người thoải mái đến tận xương cốt.

Đẩy tóc mái dính ướt mồ hôi của cô ra, nhìn gương mặt mờ mịt ửng hồng, bàn tay hắn vuốt ve theo bờ vai xuống tới lưng, trơn trượt toàn là mồ hôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro