Ly Hôn-Thần Vụ Quang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ly Hôn

Tác giả: Thần Vụ Quang

Số chương: 72

Thể loại: Ngôn tình đô thị, cường thủ hào đoạt, JQ, nữ chính đã kết hôn, HE.

Nguồn: https://cungquanghang.com/threads/ly-hon-than-vu-quang-full.30976/



Văn Án

Những chuyện đã cũ coi như hãy để nó qua đi, giống như một mảng ký ức đẹp, không cần khiến bản thân khó xử, chúng ta về sau nếu như có duyên sẽ còn gặp lại.

Lâm An Nhàn cô là một người yếu đuối chỉ biết chịu đựng, cô vẫn sống cuộc sống bình dị của chính mình cho đến khi gặp lại Qúy Văn Nghiêu, người mà sáu năm qua cô không muốn nhớ đến.

Đối mặt với Quý Văn Nghêu công thành danh toại, nắm trong tay nhiều quyền thế, cuộc sống của Lâm An Nhàn không còn có thể “an nhàn” được nữa mà bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Spoil Nội Dung Truyện ​

Đây vẫn là câu chuyện gây tranh cãi trên web Trung lẫn Tàng Thư Viện, nên các bạn cần phải đọc kĩ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng, với tôi, tôi cảm thấy đó là một câu chuyện tình đẹp, nam 9 không thể quên nữ 9 từ lần đầu gặp mặt, cũng vì cô mà anh cố gắng phấn đấu vươn lên, còn nam phụ (Chồng nữ 9), là tra nam. Những gì anh ta nói và làm trong đoạn đầu của truyện, làm người ta cứ ngỡ anh ta là một người chồng tốt, nhưng đến cuối câu chuyện mới vỡ lẽ ra, anh ta đang gài bẫy cả vợ mình lẫn người đang theo đuổi vợ mình bằng cách dùng vợ mình để moi tiền người khác.

Vẫn câu nói trước kia, muốn hiểu một con người thì cần phải cả đời, muốn hiểu nhân vật trong truyện thì nên đọc hết câu chuyện rồi hãy đưa ra phán xét, có thể đến khi bạn đọc hết câu chuyện mà vẫn ko chấp nhận được nhân vật đó, có lẽ do ý kiến mỗi người mỗi khác, nên nhận xét nhẹ nhàng.

Với tôi, câu chuyện này hay, có ý nghĩa, với thời buổi hiện nay, khi bạn lập gia đình, không có nghĩa cuộc đời của bạn đã chết, bạn phải cam chịu những gì số mệnh đặt ra cho bạn.

cô gái trong câu chuyện chúng tôi sắp kể cho bạn nghe đó là một cô gái hiền lành, vẫn như bao cô gái bình thường khác nghe theo sựsắp đặt của cha mẹ, cô vẫn cố làm tròn hết bổn phận của mình, nhưng con giun xéo lắm cũng quằn, một khi cô không chịu nổi thìđương nhiên cũng sẽ không là thánh mẫu bỏ qua mọi chuyện (kể cả với nam 9)

Còn nam 9, chàng trai từ nghèo vượt lên số phận trở thành người tài giỏi giàu có, đương nhiên thủ đoạn từ ngoài sáng đến trong tối của anh không phải tầm thường.

Trong câu chuyện này, anh tính kế hết tất cả mọi người, kể cả chính lẫn phụ, ai phụ anh, anh đều trả đủ, kể cả cha mẹ anh, em gáianh, miễn sao anh đạt được mục đích là rước nữ 9 về dinh.

Nhưng trừ nữ 9, anh không thể nào xuống tay được với cô, bởi một điều đơn giản anh yêu cô, dù cô có ngang ngược, có giận dỗi có cương quyết chia tay với anh, anh cũng chỉ dám trút giận vào những người gián tiếp gây ra chuyện cô giận anh.

Cảm nhận: Thích truyện Hơn cả hôn nhân thì bạn sẽ thích truyện này.

Trích 1:

Lâm An Nhàn mở ra thấy bên trong lấp lánh sợi lắc bằng bạch kim, lập tức khép lại đặt sang bên cạnh không chút suy nghĩ: “Tôi không cần.” 

“Vậy gã kia đưa, sao em lại nhận?” 

“Đó là vợ cậu ta tặng tôi, kiểu có qua có lại thôi.” Lâm An Nhàn bình tĩnh trả lời. 

“Đây cũng là tình bạn bè thôi, em giữ đi.” 

Lâm An Nhàn lại nói: “Bạn bè? anh thôi đi, tôi nói không cần là không cần!” 

Quý Văn Nghiêu cũng không giận, cười nói: “Em nói chúng ta không phải bạn bè, vậy quan hệ của chúng ta là gì, người tình cũ? Hay em thích anh gọi là chị dâu?” 

“Ai là tình nhân cũ của anh, ăn nói lung tung!” Lâm An Nhàn có chút hổn hển. 

Quý Văn Nghiêu cười mà không nói, Lâm An Nhàn cũng im lặng. 

Đến cửa tiểu khu, Lâm An Nhàn mới nói: “Đến rồi, tôi muốn xuống xe, mở cửa!” 

Quý Văn Nghiêu không mở cửa xe, mà kề sát tai Lâm An Nhàn nói: “Da em trắng thế này khi đeo vào chắc chắn sẽ rất đẹp, về sau anh lại mua cho em chiếc khác.” 

Lâm An Nhàn dùng sức giãy dụa muốn rút cánh tay đang bị Quý Văn Nghiêu cứng rắn lôi kéo: “Tôi không cần, anh mau cho tôi xuống!” 

Trong lúc hai người đang tranh chấp vô tình làm đứt sợi dây mỏng manh, Lâm An Nhàn nhất thời ngây ngẩn. 

Quý Văn Nghiêu không thèm nhìn tới, vươn tay ôm Lâm An Nhàn vào lòng: “Hỏng rồi, anh lại mua cho em sợi khác. An Nhàn, mỗi ngày anh đều muốn em, ngày mai anh sẽ chia tay Dương Quân, như vậy em sẽ không khó xử.” 

Thừa dịp Lâm An Nhàn chưa hoàn hồn, liền trực tiếp hôn lên môi cô, cảm giác được Lâm An Nhàn chống đẩy kháng cự, càng tăng thêm lực đạo gắt gao dây dưa. 

Lâm An Nhàn bị Quý Văn Nghiêu cưỡng hôn, kinh sợ giãy không ra, không muốn cho anh ta càng thêm hưng phấn, nên thân thể bất động, không kháng cự cũng không đáp trả. 

Quý Văn Nghiêu thỏa mãn, khôn ngoan buông Lâm An Nhàn ra, thở gấp hỏi: “không muốn phải không? An Nhàn, em bị chính quan niệm của mình trói buộc, kỳ thật là em thích anh, em nên ngoan ngoãn đón nhận cảm giác giữa hai chúng ta đi” 

nói xong lại hôn Lâm An Nhàn tiếp, một bàn tay ấn sau gáy phòng ngừa cô né tránh, tay kia cũng chậm chậm bò qua thắt lưng, cách lớp áo xoa nhẹ một bên bầu ngực sữa. 

Quý Văn Nghiêu say mê xoa nắn một lúc lâu, thấy Lâm An Nhàn không hề phản kháng, liền cao hứng lớn mật kéo khóa kéo xuống, tay lần qua lớp quần lót, đưa vào trong, tìm khe rãnh mềm mại xoa nhẹvài cái, sau đó đưa một ngón tay vào khe hở mềm mại, bắt đầu đâm vào rút ra. 

Lâm An Nhàn cắn chặt môi, mặc cho Quý Văn Nghiêu làm gì thì làm.

Đầu Quý Văn Nghiêu vùi vào trước ngực Lâm An Nhàn, thanh âm có chút khó chịu: “An Nhàn, em thơm quá, em có thấy sướng không?” 

Lâm An Nhàn chỉ nhắm mắt lại, không nói lời nào, cảm nhận Quý Văn Nghiêu muốn cởi áo lót của cô ra, thân thể cô cằng căng thẳng hơn, cứng người chờ đợi hành động tiếp theo của anh ta, lại phát hiện Quý Văn Nghiêu buông mình ra. 

Chậm rãi mở to mắt, thấy Quý Văn Nghiêu đang tức giận nhìn chằm chằm mình. 

Quý Văn Nghiêu ngồi trở về chỗ cũ, lạnh lùng nhìn Lâm An Nhàn nói: “Em giỏi thật, em làm thế này là thủ thân cho Phó Minh Hạo đấy à? Lâm An Nhàn, em yêu Phó Minh Hạo đến thế sao? yêu đến mức không hề có chút cảm giác nào với anh?” 


Trích 2:

Hôm nay Lâm An Nhàn trực đêm xong về nhà, trực tiếp khóa cửa phòng nằm trên giường ngủ say. Không biết ngủ bao lâu, từ từ mò mẫm tìm di động muốn kiểm tra bây giờ là mấy giờ. 

Mới hơn 11 giờ trưa, mới ngủ không quá ba tiếng, vì thế buông di động chuẩn bị ngủ tiếp. 

Vừa xoay người, sợ tới mức ngừng hô hấp, bên kia giường Quý Văn Nghêu đang nhàn nhã ngồi! 

“Cố ý trốn tránh anh?” Quý Văn Nghêu mỉm cười hỏi. 

Lâm An Nhàn không trả lời, xê dịch sang bên kia giường, muốn ngồi dậy. Nhưng đầu vừa nhấc khỏi gối đã bị cả người Quý Văn Nghêu ập tới đè trên người cô. 

Thiếu chút nữa, Lâm An Nhàn đã thét chói tai. 

Quý Văn Nghêu cúi người hỏi: “Vì sao trốn tránh anh?” 

Lâm An Nhàn cố gắng trấn định: “Anh vào đây bằng cách nào? Chúng ta ra ngoài nói chuyện được không? Nếu người trong nhà thấy, tôi làm sao mà sống?” 

“Hai ngày trước, anh cố ý khóa trái cửa phòng bên cạnh, dì Hai đưa chìa khóa cho anh mở. Sau đó, anh lấy cớ ra ngoài liền đánh thêm một chìa khóa mới, bọn họ đều ra ngoài, em không cần lo lắng.” 

Không có ai mới càng lo đó. 

“Anh để tôi đứng lên nói chuyện, tôi không trốn, thật không phải.” 

“Em đừng dụ anh, không trốn sao em lại đổi ca? Em biết không, mỗi lần đến, không thấy bóng dáng của em, lòng anh rất khó chịu? An Nhàn, cho anh hôn em đi.” 

Quý Văn Nghêu nhẹ giọng khẩn cầu, bắt lấy cổ tay Lâm An Nhàn khóa trên đỉnh đầu cô, cúi đầu hôn thỏa mãn nửa tháng nay không ngừng tưởng niệm. 

Lâm An Nhàn sao có thể dễ dàng để mặc hắn làm xằng làm bậy, nhấc chân muốn đá Quý Văn Nghêu. Quý Văn Nghêu lập tức dùng chân đặt trên lưng Lâm An Nhàn, sau đó cả người cưỡi lên. 

Vừa hôn Lâm An Nhàn, Quý Văn Nghêu thở gấp nói: “Đừng nhúc nhích, chúng ta từ từ.” 

“Quý Văn Nghêu, cường … gian … là phạm tội, biết không? Anh điên rồi, anh muốn dạng nữ nhân gì đều có, tha cho tôi đi, van anh, được không!” Lúc đầu Lâm An Nhàn còn cường ngạnh chống đỡ, nhưng sau lại thật sợ hãi. Nếu có gì xảy ra, cô không phải là người đau khổ nhất sao. Không cần người khác nghĩ gì, Phó gia nhất định sẽ không ai tin mình, sẽ nói mình là hồ ly tinh bụng dạ khó lường, cố tình quyến rũ hắn! 

Quý Văn Nghêu ha ha cười: “Cường gian? Lát nữa thư thái, biểu hiện trên mặt em sẽ không phải là bị cường gian, ngoan nào, em vốn là của anh, chính là bị Phó Minh Hạo chiếm tiện nghi. An Nhàn, trừ phi em theo anh, nếu không anh vĩnh viễn không thể an lòng!” 

Tên hỗn đản này, khi dễ mình còn timg lý do đường hoàng! 

“Còn Dương Quân thì sao, anh là nam nhân không thể không có trách nhiệm, anh buông tôi ra, chúng ta bàn bạc.” 

Quý Văn Nghêu nghe xong, cũng không nói, lại cúi đầu hôn Lâm An Nhàn. 

Cả người Lâm An Nhàn đều bị Quý Văn Nghêu gắt gao kiềm giữ, căn bản không thể động đậy. Lâm An Nhàn cố sức vùng vẫy kêu la, nhưng chỉ phát ra âm thanh “ô … ô …” bất lực, trong lòng quýnh lên, nước mắt ào ào tuôn chảy. 

Quý Văn Nghêu cảm giác trên mặt Lâm An Nhàn một mảng ướt át, vừa đau vừa yêu ngẩng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng hôn những giọt nước mắt an ủi: “Đừng sợ.” 

Lâm An Nhàn cảm nhận được môi Quý Văn Nghêu không ngừng hôn nhẹ trên mặt mình, một bàn tay của hắn khẽ chạm vào ngực làm cô sợ điếng người. 

Quý Văn Nghêu lớn mật vén áo ngủ Lâm An Nhàn lên, âu yếm hôn đỉnh phấn hồng: “An Nhàn, ai anh cũng không muốn, ai cũng không bằng em.” 

Cả người Lâm An Nhàn cứng ngắc, nằm bất động một chỗ, bất lực nhắm mắt khuất nhục như cá sa lưới. 

Lúc này, Quý Văn Nghêu hơi nâng người mình lên, nhìn nhìn xung quanh, không tìm được cái gì có thể sử dụng, bèn cởi áo sơmi trói hai tay Lâm An Nhàn lại: “Anh biết em không muốn, nhưng em sẽ hiểu được tâm ý của anh.” 

Nói xong lại trượt xuống, một bên tiếp tục mút mác, lộng bột lọc nộn, một bên cởi quần nhỏ của Lâm An Nhàn … chậm rãi nhu nhu, vuốt ve một hồi, nhưng Lâm An Nhàn vẫn vô cảm như đêm đó làm Quý Văn Nghêu mất hứng nhíu mày. 

Đứng dậy nhìn Lâm An Nhàn nhắm mắt, khó nhọc nín thở, vòng vo đảo mắt cười: “Thực không vui? Chúng ta thử phương pháp khác xem!” 

Lâm An Nhàn không hiểu ý tứ Quý Văn Nghêu, chỉ cảm thấy thân nhiệt đột ngột trở nên ấm áp. Chờ ý thức được chuyện gì xảy ra, võng mạc lập tức giãn ra hết cỡ, muốn tránh né thì đã muộn: “Ác tâm! Anh đứng lên, mau đứng lên!” 

Quý Văn Nghêu căn bản không để ý phản ứng của Lâm An Nhàn, chui đầu vào u cốc mềm mại, bí ẩn mà hắn luôn khao khát được khám phá, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm, đảo quanh, cố ý đùa nghịch khe hở nhạy cảm. 

Mặt Lâm An Nhàn đỏ đến độ xuất huyết, hành vi táo bạo của Quý Văn Nghêu đã vượt qua khả năng thường thức của cô, hắn tuyệt đối không bình thường! 

Quý Văn Nghêu dùng tay sờ sờ cảm giác không tận hứng, nên chậm rãi giải thoát tiểu đệ đệ đang kêu gào, đưa vào một ít, nâng người Lâm An Nhàn lên, cố định chân cô ở bên hông mình. 

Bất quá, vừa tăng thêm chút lực lấn lướt, Lâm An Nhàn lại mạnh bạo kháng cự, Quý Văn Nghêu thật không có biện pháp, chính mình trướng đau khó chịu nhưng lại không muốn làm cô bị thương, đành ôm chặt Lâm An Nhàn cọ cọ, biên niết, nắn bóp ngực cô, gấp rút dao động giữa hai chân thon dài kẹp chặt, không bao lâu liền thỏa mãn, hỗn hển nhay cắn vành tai Lâm An Nhàn. 

Một lát sau, Quý Văn Nghêu thỏa mãn đứng dậy mặc áo sơmi, xoa xoa cổ tay ửng đỏ của cô: “Anh sẽ chờ em tự nguyện cho anh, An Nhàn, em trốn không thoát đâu.” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro