NẮM TAY NGƯỜI, KÉO NGƯỜI ĐI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NẮM TAY NGƯỜI, KÉO NGƯỜI ĐI

Tác giả: Thiên Hạ Vô Bệnh

Editor: Đầm♡Cơ

Giới thiệu:

Ta là công chúa, hơn nữa là một cô công chúa ngốc.

Sinh ra ở hoàng cung, tướng mạo của ta cũng bình thường như mấy củ cải trắng kia.

Một năm bốn mùa, ta cả ngày dại ra, ánh mắt luôn hàm chứa mê mang.

Kỳ thật, ta biết  bí mật trong cung này.
Bao gồm của nàng, hắn , còn có bọn họ .

Ta thảnh thơi như vậy thích ý sống sót ở trong cung, tin tưởng rằng mình sẽ thuận lợi giả ngu như vậy mãi.

Nắm tay người kéo người đi. Người không đi, tốt lắm, đóng cửa thả chó.[ mặt không chút thay đổi ]

Về nữ chủ: Giả ngu, vô tâm vô phế, nhưng lại là một nha đầu quậy có chút phúc hắc, nhìn có vẻ thờ ơ lạnh nhạt, kì thực có là rất đen tối , cuộc sống tràn ngập cười nói.

Về nhóm nam chính: Mĩ nam vương đạo, muốn gì kiểu gì có kiểu đấy, tính cách loạn thất bát tao, tính tình tiếu lí tàng đao, trong bụng đầy ắp mưu mô, phúc hắc gian trá tính kế tính tới tính lui.

Ta ngốc nghếch vô tư, tự vui tự buồn.
Thiên hạ vô bệnh tạo ra thiên hạ đệ nhất phúc hắc nữ chính. Kim chi ngọc diệp gặp được thiên chi kiêu tử, là ai đùa ai đây?!

Cảm nhận:
Thể loại: Cổ đại, sủng
Vào một buổi nào đó nhàm chán, muốn đọc một truyện không nặng nề, hãy đọc.
Đặc biệt dành cho những bạn yêu màu hồng đọc :)
Đây là quá trình một công chúa giả ngốc bị các bạn sói xám trêu chọc...


Trích

Trên mặt tuấn mỹ của Vũ Văn Duệ là một mảnh ôn hòa, giọng nói vẫn mang chút lãnh ý,“Không có nho cho nên muội mới trở về? Đúng rồi, sao ta lại nhớ nhầm vậy nhỉ, không phải muội tự trở về, mà là ta mang muội trở về.”

Ta nghĩ, người này quả nhiên tính toán chi li a. Ta không để ý hắn vẫn xa cách, lắc lắc tay áo hắn nói:“A Duệ, nho, muội muốn ăn nho.”

Vũ Văn Duệ đột nhiên nheo lại mắt hồ ly, gắt gao nhìn chằm chằm mặt ta hồi lâu, cuối cùng lại vuốt vuốt tóc ho nhẹ vài tiếng nói:“Được, cho muội ăn nho, trong vườn anh đào cũng vừa chín, ta kêu Tế Tế đem lại đây cho muội.”

Ta nhìn khuôn mặt trong trẻo của Vũ Văn Duệ có chút nghi hoặc, từ khi nào hắn lại trở nên dễ nói chuyện như vậy? Sau đó không lâu, ta nhìn khuôn mặt vẽ đầy quả anh đào nhỏ nhắn trong gương, trầm mặc.

Mẹ khiếp, Vũ Văn Duệ, ngươi đùa hơi quá đáng à nha, ta rủa ngươi mặt chuối tây, mặt đậu xanh, mặt độc ác......

Phía sau có người nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng ta, cái cằm trơn bóng cọ cọ bên tai ta, sau đó giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo chế nhạo hỏi:“A Lam, anh đào, ăn ngon không?”

.....

Làn da trơn bóng của hắn dán bên cổ ta, hơi thở lạnh lẽo mang đến một tia thoải mái kỳ lạ. Ta không phản kháng tùy ý để hắn ôm ta như vậy, từ nhỏ đến lớn ta đã tập thành thói quen với những động tác vô cùng thân thiết của hắn. Hơn nữa, ta biết, hắn sẽ không làm những chuyện như vậy với người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro