NGHIỆT TRÁI (MÓN NỢ NGHIỆT NGÃ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NGHIỆT TRÁI (MÓN NỢ NGHIỆT NGÃ)

Tác giả:

Tả Tình Hữu Ái

Thể loại:

Ngôn Tình

Nguồn:

jinss.wordpress.com

Trạng thái:

Full


Độ dài: 86 chương + 4 NT
Editor: Jinss
Poster: Petie Cyndi

Phật nói: “Nhân sinh có bảy nỗi khổ: Sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng hội, ái biệt ly, sở cầu bất đắc.”

Phật còn nói: “Nhất niệm ngộ, chúng sinh tức Phật; nhất niệm mê, tức Phật thị chúng sinh.”

Tạ Kiều nói: “Sống có gì vui, chết có gì phải sợ, kiếp sau luân hồi, chẳng qua chỉ là một chữ ‘Nợ’.”

Phan Đông Minh nói: “Tất cả đều là nhảm nhí! Trước khi tái sinh kiếp sau, phải hiểu được sự sống ở đời này cho tôi.”

La Hạo nói: “Mẹ kiếp, muốn cướp người của tôi? Đừng để tôi tóm được, nếu không sẽ đánh bại anh.”

***

Theo đánh giá của nhiều người, “Nghiệt trái” là tiểu thuyết tiêu biểu nhất cho thể loại cường thủ hào đoạt. Ai đã từng đọc truyện  thì sẽ thấy hình bóng của nhân vật Phan Đông Minh trong những bộ cường thủ hào đoạt khác.

Có lẽ văn án chưa đủ để bao quát toàn bộ nội dung truyện, nhưng nó đã gợi mở ra phần nào tính cách, số phận của ba nhân vật: Tạ Kiều, Phan Đông Minh, La Hạo. Liệu có đơn giản chỉ là mối tình tay ba? Hãy đón xem nhé!


Trích

Trong lúc ngây người, tiếng bước chân trong mơ lại đột nhiên vọng đến, càng nghe càng rõ ràng. Thân thể Tạ Kiều chợt cứng ngắc lại, không thể nhúc nhích. Trong chốc lát cô còn nghĩ mình vẫn chưa tỉnh hẳn khỏi cơn ác mộng, nhưng tiếng bước chân rõ ràng kia vang lên ngoài cửa phòng ngủ của cô. Cánh cửa bị đẩy ra, Phan Đông Minh vẫn mặc nguyên bộ đồ ở nhà tiến vào, vừa đi vừa cởi quần áo, rồi ném chỗ quần áo đó xuống đất. Tạ Kiều nằm thẳng đơ nhìn sắc mặt đo đỏ của Phan Đông Minh, mùi rượu xộc đến cùng hắn.

Hắn gục lên giường, Tạ Kiều nhanh chóng nhích người sang một bên khác, căng thẳng nhìn hắn.

Phan Đông Minh nhắm mắt nhưng vẫn không nhúc nhích. Tạ Kiều vừa thở ra một hơi thì ai ngờ Phan Đông Minh liền xoay người như thể đang rất khó chịu, dích lại càng ngày càng gần cô. Tạ Kiều cắn môi lui về một bên, muốn cách xa hắn hơn. Đột nhiên Phan Đông Minh tóm lấy cô, cô sợ đến mức định phản kháng lại thì thấy hắn lẩm bẩm nói: “Em thử dám động đậy lần nữa xem, tôi cũng không cam đoan cho sự an toàn của em.”

Tạ Kiều nghiêng thân mình cứng nhắc, lại không dám nhúc nhích. Phan Đông Minh dụi vài cái sau lưng cô, một cánh tay đưa qua gáy cô, một cánh tay tóm lấy tay cô rồi vắt ngang qua bụng cô, không hề động đậy tiếp. Cô căng thẳng trong chốc lát, thử rút tay ra, cô vừa cựa quậy thì từ sau tai truyền đến giọng nói ngái ngủ của hắn: “Ngủ!”

Tư thế này thật sự rất mờ ám, lưng cô dán vào ngực hắn, mông chạm vào đùi hắn, mà chân hắn thì lại áp sát lên chân cô. Đây rõ ràng là một loại cảm giác quá gần gũi, điều này khiến Tạ Kiều vô cùng phản cảm nhưng cũng không dám động, chỉ sợ lại chọc giận hắn thì không biết hắn còn có thể làm ra chuyện gì nữa. Câu nói trước khi hắn rời đi lúc tối Tạ Kiều còn nhớ rất rõ ràng. Hắn nói cô có thể thử, thử xem giới hạn của hắn đến đâu; hắn còn nói, cho dù cô muốn chết cũng phải đợi hắn gật đầu mới được. Cô nghĩ cô vẫn nên nhẫn nhịn đi, cảm giác bị người ta đánh thật quá khổ sở. Sức hắn đánh người cũng quá lớn, không chút lưu tình, khuôn mặt mình cũng chỉ bởi mình không chịu thức thời mà gánh bao nhiêu tội. Cô lại nhớ đến lời Lưu Vũ Phi nói, rằng cô nhẫn nhịn rồi sẽ gặp ngày trăng sáng, Hứa Dung nói hắn là người chỉ thích 3 phút. Có lẽ hắn thấy cô không tốt đẹp như bề ngoài không chừng sẽ đi tìm người phụ nữ khác mà buông tha cho cô. Nghĩ đến đây, cô không còn ý nghĩ phản kháng nữa. Cô hình dung hắn là chiếc chăn nhung, còn cô thì nhẩm trong lòng: Không cảm giác, một con cừu, không cảm giác, hai con cừu…

Không biết đếm được bao nhiêu cừu, rốt cục cô cũng ngủ say. Lúc cô mở mắt đã là sáng ngày hôm sau. Cô vẫn nằm nguyên tư thế từ tối hôm qua, nằm nghiêng trong lòng Phan Đông Minh, thân mình cứng nhắc như khúc gỗ. Nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng phía sau, lại thấy tay mình vẫn còn trong tay hắn, bất giác, ma xui quỷ khiến cô liền nhổm dậy, ngay tức khắc bị Phan Đông Minh tóm lại. Cô há miệng định kêu lên, Phan Đông Minh nhanh chóng nghiêng người đè cô xuống giường, cúi đầu hôn cô.

Lúc hắn chạm môi, Tạ Kiều cảm thấy như thể chịu một cơn chấn động mạnh mẽ. Cô cảm nhận rõ ràng môi hắn mang theo sự nóng bỏng, sự sốt ruột, khát vọng. Trong lúc cô còn đang sửng sốt thì hắn đã tách được hàm răng cô, đầu lưỡi như con cá chạch tiến vào miệng cô, chóp mũi cô chạm vào mũi hắn, hơi thở nóng rực phả lên mặt cô. Tạ Kiều giãy giụa liên tục, vừa nói “Không…” thì lại bị hắn dùng môi chặn lại, tăng thêm lực, rồi nhẹ nhàng cắn.

Tạ Kiều nâng tay đánh lên tấm lưng trần của hắn, mà tay hắn thì lại đang cởi cúc áo ngủ của cô, cô càng giãy giụa hắn càng tăng thêm lực ở môi, hung hăng hôn. Tạ Kiều hơi khó thở, động tác tay hắn lại nhanh hơn, cởi bỏ áo cô rồi đưa tay vào áo lót, dễ dàng tóm lấy bầu ngực trần của cô.

Hắn vừa thở hổn hển vừa rời khỏi môi cô, cô vội vàng nói: “Buông ra…anh buông ra…”

Phan Đông Minh càng ôm cô chặt hơn, vừa kéo quần ngủ của cô vừa thì thào nói: “Kiều Kiều, Kiều Kiều ngoan…”

Cảm giác đáng sợ ở khách sạn đêm hôm đó lại ùa về, cô là con cá nằm trong lưới còn hắn là người giăng lưới, cho dù cô giãy giụa thế nào đi nữa thì vẫn bị kéo lên bờ cho đến khi không thở nổi. Đột nhiên cô nhớ tới lời Lưu Vũ Phi…Nhẫn nhịn sẽ gặp ngày trăng sáng…Hứa Dung nói…Hắn chính là dạng chỉ thích có ‘3 phút’…

Nhẫn nhịn? Không cam tâm! Rốt cục là nhẫn nhịn? Hay không cam tâm?

Phan Đông Minh đã thở gấp cởi quần ngủ của cô, có vẻ sốt ruột, không màn dạo đầu, tiến thẳng vào giai đoạn chính luôn.

Nhẫn nhịn ư? Hay vẫn không cam lòng?

Cái gì cũng có thể nhẫn nhịn được, nhưng loại chuyện như thế này thì sao có thể chịu được!

Phan Đông Minh vừa chạm vào cô đã cảm thấy ghê tởm, mà Phan Đông Minh thì lại như hả hê thỏa mãn mà tiến thẳng vào thân thể Tạ Kiều. Tuy rằng cô vẫn không phối hợp, nhưng không sao, hắn điêu luyện như vậy, luôn có thể khiến cô nóng lên. Hắn tăng thêm lực, hung hăng xông vào.

Ngay tại lúc hắn cảm thấy nơi đó thật mềm mại lại ấm nóng, thời điểm hắn đê mê, đột nhiên hắn nghe thấy Tạ Kiều dùng ngữ điệu lạnh nhạt hỏi: “Sao anh không mang áo mưa?”

Hắn rất thư thái, hắn rất thích, Tạ Kiều không hề phản kháng mà lại quá đẹp, hắn rên rỉ thì thào: “Tôi, tôi sẽ cẩn thận…”

“Không phải, anh hiểu lầm rồi.”

Lúc này Phan Đông Minh mới mở đôi mắt đang nhắm chặt ra, có chút khó hiểu mà nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Kiều.

Tạ Kiều cũng nhìn vào mắt hắn, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tôi sợ bẩn.”

Rốt cục Phan Đông Minh cũng cứng người, dừng động tác trên người Tạ Kiều. Vừa rồi hắn có bao nhiêu thỏa mãn, bao nhiêu nhiệt tình, nhưng trong thoáng chốc đã bị câu nói của Tạ Kiều đập tan. Hắn như quả bóng xì hơi, cả người như bị quăng vào nước đá rồi đóng băng trong nháy mắt. Hắn lạnh lùng nhìn Tạ Kiều, mãi lâu sau mới lên tiếng: “Sợ bẩn? Ai không bẩn? La Hạo? Em có biết chúng tôi cùng chơi đàn bà thế nào không? Chúng tôi có thể trao đổi bạn gái, bao gồm cả em vậy. Biết La Hạo bây giờ thế nào không? Nó thức thời hơn em nhiều, em còn nghĩ rằng La Hạo yêu em, vậy em có biết bây giờ nó cũng giống như em vậy, đang nằm trên giường một con đàn bà khác, làm chuyện như tôi làm với em, em còn muốn vì nó mà thủ thân như ngọc cơ đấy. Đáng tiếc, La Hạo đã sớm quên em rồi. Hôm nay tôi dạy cho em một câu, đàn ông như bọn tôi thứ không thiếu nhất chính là đàn bà.”

Phan Đông Minh rút khỏi thân thể Tạ Kiều, xoay người rời giường, nghênh ngang tiến vào phòng tắm.

Tạ Kiều chậm rãi kéo chăn che đi thân thể trần trụi của mình. Cô thấy lạnh, rất lạnh. La Hạo…nhiều ngày trôi qua như vậy mà lần đầu cô lại nghe thấy cái tên này từ miệng Phan Đông Minh, cô không tin, sao La Hạo có thể như vậy, đây nhất định là vì Phan Đông Minh muốn đả kích cô nên mới nói thế. Cô không tin, căn bản là không tin. Cô kéo chăn trùm đầu dù rất khó thở, cô hận Phan Đông Minh, rất hận, rất hận, sao hắn có thể nói xấu La Hạo như thế. La Hạo sẽ không lên giường với người khác, La Hạo sẽ không quên cô, La Hạo dùng ánh mắt sáng ngời nhìn cô mà đau lòng nói: Em muốn hôn anh cũng đừng khóc chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro