Sân không vắng vẻ tàn xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sân không vắng vẻ tàn xuân


Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Dịch giả: VD

Giới thiệu

Tên tác phẩm: Tịch mịch không đình xuân dục vãn

Sân không vắng vẻ tàn xuân (Trần Trọng Kim dịch)

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Người dịch: 无名♫ (gọi tắt VD)

Độ dài: 18 chương *

Thể loại: Cổ đại, ngược, SE (GE)

Cảm nhận:
Nhiều bạn sợ truyện ngược của mẹ kế, nhưng mình nghĩ có đau khổ mới biết quý trọng hạnh phúc chứ.
Về truyện này, mọi người  biết Bát gia trong Bộ bộ kinh tâm không nhỉ?
Đây là truyện kể về mẫu thân của Bát gia - Lâm Lang.

Xin mượn bài review của bạn Dạ Vũ để giới thiệu vậy.

Reviewed by Dạ Vũ

“Tịch mịch” có lẽ là một trong những cuốn tiểu thuyết hay nhất của Phỉ Ngã Tư Tồn. Truyện đem đến một góc nhìn khác về tình yêu của bậc đế vương. Hậu cung của Khang Hy hai nghìn phi tần mỹ nữ, nhưng chỉ có duy nhất một bóng hình khắc sâu vào trong trái tim hắn.

“Con đường của đế vương là con đường tịch mịch nhất thế gian. Và tình yêu của bậc đế vương cũng vô cùng tịch mịch…” . Khang Hy dưới ngòi bút của Phỉ Ngã Tư Tồn là vị hoàng đế rất mực chung tình, hắn yêu nàng và bất chấp tất cả để bảo vệ nàng khỏi những âm mưu chốn thâm cung. Vậy nhưng xét đến cùng, chữ “tình” đối với một bậc đại đế mà nói vẫn thật khó để vẹn toàn.

Lâm Lang là một nữ tử xinh đẹp, thông minh giỏi giang. Nàng có mối tình thanh mai trúc mã với người anh họ Dung Nhược, nhưng vì hoàn cảnh nên hai người phải chia xa, mỗi lần gặp nhau đều ngoảnh mặt như không quen biết nhưng trong lòng lạnh giá đến cỡ nào. Nàng được hoàng đế yêu thương, sủng ái hết mực, và trái tim nàng cũng không biết từ lúc nào đã hướng về vị hoàng đế tài ba ấy. Hắn ngày ngày quấn lấy nàng, nhưng vì không muốn Thái hậu gây khó dễ cho nàng nên vẫn phải lật thẻ bài của các phi tần khác. Hắn hứa rằng dù có chuyện gì xảy ra thì lòng này vẫn thủy chung trước sau như một. Hắn là bậc đế vương, đối với một phận nhi nữ cần gì phải làm vậy? Hậu cung tam cung lục viện đều là của hắn, ai có thể trách hắn? Thế nhưng hắn không nỡ, vì là nàng, nên hắn không nỡ. Hắn đã thực sự yêu nàng đến vậy. Khi phát hiện ra người trong lòng nàng không phải là hắn, đường đường là đấng quân vương hắn lại đi ghen với thần tử. Nhưng sau đó hắn vẫn tự lừa gạt bản thân mình, cho rằng nàng yêu hắn. Hắn toàn tâm toàn ý ở bên nàng, nhưng tại chốn thâm cung thâm sâu khó lường này, ngay cả hắn cũng không thể bảo vệ nàng vẹn toàn. Đối mặt với vị Thái hậu luôn tính kế loại trừ nàng, hắn quỳ xuống mà đau đớn nói rằng “Nàng là tính mạng của Huyền Diệp, Hoàng tổ mẫu tuyệt đối không thể lấy đi cái mạng này của tôn nhi được” . Nhưng cuối cùng hắn vẫn phải rời xa nàng. May mắn thay có nàng hiểu được trái tim hắn, luôn khắc ghi lời hứa “Ngã tâm phỉ thạch, bất khả chuyển dã” dù có chuyện gì xảy ra cũng vẫn một lòng một dạ, nên nàng sống thanh thản không oán thán gì cho đến lúc chết đi. Không có nàng, hắn vẫn nạp phi và sủng ái một vài phi tần, nhưng có mấy ai hiểu được, hắn chỉ coi họ là thế thân của người con gái ấy. Suốt một đời đế vương tịch mịch và cô đơn, chỉ duy nhất một người có thể bước vào trái tim hắn “Chỉ có nàng, mười năm nay đều là nàng, cả đời này chỉ sợ cũng là nàng.”
Đau thương thay cho một vị đế vương chung tình. Tiếc nuối thay cho một đoạn tình duyên vốn đã nở rộ nhưng không thể khoe sắc.


Trích:

Trên ngự án vốn đặt một bát dưa ướp đá lạnh ngọt lịm, đá đang dần dần tan ra trong chiếc bát màu xanh như lá sen, thế rồi đọng lại những hạt nước li ti bên ngoài chiếc bát.

Trên chóp mũi của Lâm Lang cũng đã có vài giọt mồ hôi, nàng nín thở, không dám thở mạnh. Chỉ thấy hơi thở ấm áp của Hoàng đế đang phả trên tóc mai nàng khiến nó hơi rối, chạm vào má nàng, cảm giác ngưa ngứa, rộn rạo thẳng vào tim.

Tiếng Hoàng đế cực nhỏ, nhưng vì nó kề sát bên tai nên ngược lại lại làm người ta giật mình: "Đừng run, nguyên tắc đầu tiên khi viết chữ là lực cổ tay phải đều, vững vàng. Chỉ cần nàng run là chữ sẽ lộn xộn ngay."

Đầu bút chậm chậm hất lên một nét mác. Trên cổ tay hắn là tay áo màu vàng thêu hoa văn rồng, tay áo lại rũ xuống cổ tay nàng, khiến nàng chẳng còn hơi sức nào mà cầm bút. Mực đỏ chu sa nghiêng nghiêng đẹp đẽ như ráng chiều, mặt nàng cũng đỏ bừng diễm lệ y như vậy. Chỉ đành tuỳ ý để hắn nắm tay nàng, quệt quệt bút lông vào nghiên mực, lần này lại viết một nét chấm đầu tiên, rồi một nét ngang, gạch sổ, lại sổ...

Nàng nhẹ nhàng cắn cắn môi, nói nhỏ: "Nô tì khi quân phạm thượng..."

Hoàng đế bật cười: "Đúng thật là nàng đã khi quân phạm thượng... Trẫm vừa bảo hiện tại không được phép tự xưng là nô tì."

Lâm Lang lại đỏ mặt: "Hai chữ này... Lâm Lang biết viết."

Hoàng đế "ồ" một tiếng, sau đó quả nhiên thả lỏng tay nàng ra. Lâm Lang vững tay viết thêm một nét sổ, rồi viết tiếp chữ còn lại...

Vì kiêng kị nên ở mỗi chữ đều viết thiếu một nét cuối cùng (ở đây nàng viết tên huý của vua là Huyền Diệp), nhưng mỗi chữ lại vẫn thanh tú, vừa nhìn đã biết có luyện qua nhiều năm. Hoàng đế không ngờ đến, bất giác nở nụ cười: "Đúng là đã khi quân phạm thượng, để xem Trẫm phạt nàng thế nào... Phạt nàng viết một trang."

Lâm Lang chỉ đành đáp "vâng", thế nhưng lại đặt bút trong tay xuống. Hoàng đế nói: "Chỉ có hai người chúng ta thì không cần để ý mấy quy củ đó." Lâm Lang lại đỏ mặt, cuối cùng vẫn chọn một chiếc bút khác, chấm vào nghiên mực. Tuy nàng không dùng mực đỏ như chu sa nữa nhưng trên ngự án đều là ngự bút, nàng cúi đầu nói nhỏ: "Lâm Lang phạm thượng."

Nàng trầm ngâm suy nghĩ rồi thong dong hạ bút. Sau một lúc khua tay múa bút, nàng dâng trang giấy bằng hai tay lên cho Hoàng đế.

Là những chữ vô cùng thanh lệ kiểu Trâm Hoa Tiểu Giai:
"Trú lậu hi văn tử mạch trường, phi phi tế vũ quá nam trang.
Vân phi ngự uyển thu hoa thấp, phong đáo hồng môn dã thảo hương.
Ngọc liễn diêu lâm bình điện khoát, vũ kì cận bàng viễn lâm dương.
Sơ tình thiểu khoảnh bố vi liệp, hảo sấn thanh lương dược túc sương."

Chính là bài thơ của hắn viết lúc đi săn ở Hạnh Nam Uyển. Nét nào nét nấy đẹp đẽ vô cùng, nhìn vào có thể thấy được công sức cả chục năm, ắt hẳn đã từng ở danh gia khuê các.

Thanh tú như "Cổ danh cơ thiếp" của Vệ phu nhân, "Mai hoa phú" của Triệu phu nhân*... Nét bút mượt mà quyến rũ, khiến người ta ngạc nhiên. Hắn cầm bút lên, viết một hàng chữ nhỏ xíu vào mặt sau: "Đêm qua sao sáng lấp lánh, gió lạnh khẽ thổi. Đông có Hoạ Lầu, tây có Giai Đường**."

*Vệ phu nhân và Triệu phu nhân đều rất nổi tiếng với nét chữ Trâm Hoa Tiểu Giai, còn có lời đồn là Vệ phu nhân là người sáng tạo ra kiểu chữ này.

**Hoạ Lầu, Giai Đường đều chỉ sự đẹp đẽ tráng lệ, thường tả nhà cửa, thành lầu

Chỉ một câu này đã đủ, mặt Lâm Lang đỏ bừng như thiêu như đốt, ánh mắt dao động không yên, trông như hoa dưới ánh trăng, thuận theo gió mà lay động. Viền tai cũng đỏ ửng, hiện tại trắng trong như con dấu cứng ngắc trên ngự án, cơ hồ như có thể nhìn xuyên qua được, nổi rõ từng tơ máu nho nhỏ trên đó. Dưới cổ có vài giọt mồ hôi trong suốt, càng làm dấy lên hương thơm sâu kín từ xiêm y toả ra.

Hắn không nhịn được mà hôn vào vành tai đỏ bừng đó của nàng.

Cả người nàng chợt mềm nhũn, lại bị hắn nắm chặt tay chẳng thể nhúc nhích. Hắn cảm thấy nàng đang run nhè nhẹ, trong mắt chỉ có sợ hãi và sợ hãi, khiến người ta muốn yêu thương vô cùng. Hắn gọi nhỏ: "Lâm Lang."

Tim nàng đập vừa mạnh vừa nhanh, tay Hoàng đế đang nắm lấy tay nàng, càng ngày càng nóng. Một giọt nước từ hơi lạnh ngưng tụ bên ngoài chiếc bát dưa ướp lạnh kia đang chảy xuống thuận theo viền bát. Nàng thấy bốn bề đều yên tĩnh hẳn, hương Long Tiên trên y phục hắn nồng đậm khiến nàng khó thở. Nàng khẽ xoay mặt, đứng vững lên rồi nói nhỏ: "Vạn Tuế Gia, đá tan rồi, nô tì đi đổi bát khác."

Hoàng đế không buông tay, chỉ đáp: "Mấy ngày nay vì sao nàng tránh Trẫm?"

Lâm Lang đỏ mặt: "Nô tì không dám, nô tì hoàn toàn không tránh Vạn Tuế Gia."

"Câu này của nàng không phải là nói thật. Hôm nay nếu như không phải do Lương Cửu Công thì nàng nhất định sẽ không ở lại một mình. Hắn nháy mắt ra hiệu với nàng, đừng tưởng Trẫm không nhìn thấy."

Lâm Lang không thể quay mặt lại, nàng run sợ nhìn chằm chằm vào viên đá trong chiếc bát màu xanh lá sen kia, viên đá đang tan dần thành những miếng mỏng, sắp sửa trôi nổi.

Dưa ngọt có màu xanh biếc hơi vàng, được thái lát rất mỏng, dường như toả ra hương thơm ngọt ngào như mật, quện với hơi lạnh vấn vít trong chiếc bát. Nàng nói: "Thân phận nô tì thấp hèn, không xứng Vạn Tuế Gia quan tâm."

Vốn dĩ trong điện đã rất yên tĩnh, loáng thoáng mơ hồ nghe thấy tiếng ve vọng từ ngoài vào. Mành cửa sổ của noãn các vừa được thay mới mấy hôm trước, là hàng dệt từ cánh ve tiến cống từ Giang Ninh, mỏng manh như khói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro