Vạn Kiếp Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: Thập tam kiếp, sinh sinh kiếp

Tác giả: Ôn Sưởng

Độ dài: 21 chương + 1 phiên ngoại

Thể loại: huyền huyễn, nhẹ nhàng, HE (Theo ta thì nam chính có xu hướng  hắc hóa dần)

Couple: Thanh Ương - Kỳ Hoa

Văn án:
"Kiếp này ngài hãy thả nàng đi đi".

Tuyết lại bắt đầu rơi, rơi trên mình người ấy, một bộ áo trắng như muốn hòa vào màn tuyết.

"Ta thả nàng thì ai thả ta đây?"

Kiếp này đã định rồi. Dù có tìm đến mức nào đi nữa, vẫn có người tới trước hắn một bước, tìm được nàng.

"Tình duyên chín kiếp đã hết, ngài đừng quấn quýt không buông như thế.... sẽ hại nàng ấy thôi".

"Vốn đã không có đường lui, cứ thế cả đời cũng có làm sao".

Khuôn mặt nam tử ẩn mình trong đêm tối, không nhìn rõ vẻ mặt ra sao nhưng giọng điệu lại như thể đang cười: "Nàng đau khổ thế nào, ta sẽ chịu gấp trăm lần như thế, nàng luân hồi đời đời, ta cũng sẽ bên nàng kiếp kiếp".

"Chỉ yêu như thế mà thôi....".

Kiếp này nàng đã cho ta thì mãi mãi phải cho ta. Một phần, một ly, không, dù là một chút cũng không được cho người khác. Thần đến diệt thần, Phật tới diệt Phật.

Thanh Ương, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình Kỳ Hoa hắn mà thôi.

* Nhận xét cá nhân: nội dung hấp dẫn, ta thích. Tuy nhiên cách diễn đạt còn dài dòng, nhiều chỗ khó hiểu -.-

* Trích đoạn (để đỡ phải xì poi nhiều nè):

"Chết không đáng sợ, đáng sợ là một mình cô độc giữa thế gian trăm triệu năm nữa. Thế gian này không còn người đó nữa, so với chết cũng có gì khác đâu.

Hắn không thể nào đối mặt với thế gian không nàng, cũng không thể tiếp nhận việc nàng hạnh phúc bên người khác. Hai người đã bên nhau nhiều kiếp như thế, nhưng nếu không vì nhân quả ràng buộc, họ đã sớm ở cùng một nơi, kéo không ra, cắt không đứt."
-------------------------------------

"Đột nhiên Thanh Ương rời khỏi lồng ngực hắn: "Lúc đó, mắt chàng là màu đỏ….” Nàng không nhìn nhầm, mắt hắn màu đỏ, không có chút độ ấm nào, cũng không mang tình cảm, khuôn mặt đó vô cùng xinh đẹp, nàng đã nghi ngờ đó có phải là hắn hay không.

“Nếu ta thành ma, nàng….”

Nàng có…. Nàng có sợ hãi không? Còn có thể yêu hắn không? Có thể chấp nhận được nữa không? Cả đời này hắn đều sống lạnh lùng tùy tiện, chưa từng phải suy tính thiệt hơn như thế, cũng chưa từng quan tâm đến cái nhìn của người khác…Thành ma, nhưng lại để ý tới cảm nhận của người trước mắt, không phải thiên lôi, cũng không phải thượng cổ chi thần.

“Yêu và ma có gì khác nhau sao? Dù thế nào người ta yêu vẫn mãi là Kỳ Hoa.” Nàng nói, “Chàng là yêu hay là ma đều được, ta sẽ không để ý.”"
--------------------------------------

"Ngàn vạn năm qua, dù nàng nói gì, nàng muốn làm gì, câu trả lời của hắn mãi mãi vẫn là chữ "được", ở bên nhau, vui vẻ là nàng, đau khổ là hắn. Mỗi lần hắn trả lời "được" đều như thể gửi hết mọi ôn nhu.

Đời này, dù nàng có muốn làm gì cũng không phải sợ, chỉ cần ta còn sống, không ai có thể ngăn cản nàng."


 


 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro