10: (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng chưa bao giờ quen thuộc với những chi tiết xa xỉ của lâu đài.

Nàng được sinh ra ở Việt Nam, nàng lớn lên trong một nhà nông dân nghèo, và nàng chưa từng nghĩ đến việc rằng nàng thật ra là một công chúa của một vương quốc kì lạ - mà lẽ ra phải được bọc trong lụa từ ngón chân nhỏ nhất. Nàng không có ý nghĩ đó bao giờ.

Nàng cũng chưa từng mơ tưởng được gọi tên như một nàng thơ đẹp nhất trong các nàng thơ.
Nàng gói cái tên Việt Nam của mình trong một tờ giấy thấm hoa hồng - một tờ chuyên để viết thư của vua cha tặng cho nàng. Nàng không muốn tốn nhiều tờ giấy như thế, nhưng nàng cũng không muốn cái tên của nàng bị lãng quên.

Nàng không thích được gọi là Sophie, mặc dù nàng thích âm vang của giọng nàng mỗi lần phát âm nó, nhưng, vẫn không thích.

Nàng cũng chẳng thích được làm nữ hoàng.

- Nằm yên trong suốt buổi lễ nhé Sophie. Thần sẽ đứng ở ngoài Vòng Tế, phòng khi có việc gì ngoài dự tính.

Nàng không muốn trả lời. Và thế là nàng nằm yên lặng, ngắm một đóa hoa trên vòm tòa nhà, một đóa hoa màu trắng, nổi bật giữa những hình vẽ các loài chim mà nàng chưa bao giờ ngó đến có trong sách bọc da. Nàng thấy bẽ bàng và lố bịch, nhưng nàng sợ hãi. Nàng giống như một con chim nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy thế giới ngoài tổ của nó: lạ lẫm, rụt rè ; và gượng ép.

Cửa từ mười ba phía xung quanh bàn tế mở, dẫn vào mười hai cái áo choàng đen. Tất cả đều đeo mặt nạ.

Họ đều đang nhìn nàng, nhìn vào tóc đen nàng, bộ váy trắng mỏng và tư thế xếp tay không tự nhiên của nàng - nàng đoán vậy.

Có cái gì đó sắp xảy ra.

Cánh - lửa - màu đỏ.

Mười hai tạo vật lông vũ.

Đó là khoảnh khắc mà nàng cho là đẹp nhất cả đời nàng, còn đẹp hơn cả màu đạn và máu chiến tranh: nàng được thấy những con chim lửa.

Nhanh chóng, nàng bị cái vẻ mà dường như đã không còn là vẻ đẹp mà tạo hóa có thể chất chứa nổi nữa, choán lấy tâm trí, sự phấn khích và sự ấu trĩ.

Rồi có tiếng hát.

Tiếng hát, đó chẳng phải là tiếng hát. Đó chẳng còn là âm nhạc nữa. Đó là cái gì còn cao cả, vĩ đại và bi tráng hơn cả âm nhạc. Đó chẳng thể gọi là khúc ca, vì khúc ca là một thứ tầm thường. Đó là gì, đó là gì?

Nàng bị hút hồn bởi cái đẹp. Nàng say sưa trong cái đẹp và nàng như run rẩy, và thề sẽ hiến dâng cho cái đẹp. Nàng có thể uống lấy cả âm thanh. Nàng có thể nuốt vào những lời ca. Và nàng có thể để chúng tràn vào trong nàng, sâu, sâu, sâu.

Có một người đàn ông. Ở cửa thứ mười ba. Có một người đàn ông đẹp.

Dominique.

Con trai của vua.

Anh trai của nàng.

Anh ta mặc bộ giáp kị binh.

Anh ta đến, bình thản, đi theo lối đến bàn tế, không hề nhìn nàng.

Rồi nàng bị xé toạc.

Rồi sự thô thiển, nghiễm nhiên, đoạt lấy nàng trong đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro