15: dì ghẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Minh!

Tôi đang nghe nhạc từ điện thoại mới khi có người gọi tên tôi.

Họ đã mua cho tôi một cái điện thoại mới. Dĩ nhiên đó hẳn là đắt, nhưng tôi không thể dùng nó để kiểm tra Facebook hay Instagram được, bởi vì ở đây không có wifi, hay ít nhất là mạng di động.

Tối qua tôi đã đi vào sâu hơn trong rừng cùng J. Anh ta có bốn cái dao; và lửa. Chúng tôi ngụp lặn và trong bóng tối đó chúng tôi giống như đang khỏa thân. Phải. Khỏa thân, yếu ớt và không vũ khí.
Đã có Đầu Chim lẩn trốn quanh đây, bằng cách nào đó.
Dĩ nhiên tôi biết việc anh ta dùng tôi làm mồi nhử. Nhưng việc đó ổn thôi vì tôi sẽ chết thật nhanh.

Giọng nói của một người phụ nữ. Tóc màu lá đã vàng. Giống như lá bàng khô sẽ tan ra khi tôi giữ chúng thật chặt trong lòng bàn tay rồi thả chúng. Chúng bay, xuống đất, mỏng manh. Chúng giống như đang bay trong bài hát cuối cùng của ngày tàn. Mùa tàn.

Mắt màu xanh, như là hai viên ngọc đính lên một bộ váy. Nếp nhăn - hai bên mắt và nếp ở khóe miệng. Lông mi dài. Da. Tôi cứ nghĩ rằng, nếu tôi chạm vào nó, nó sẽ xoa dịu tay tôi, thật chậm, như lụa.

Tôi nhìn người phụ nữ chăm chú. Ánh sáng nhạt của khu rừng vào buổi sáng cho tôi hình ảnh không rõ ràng. Những chi tiết đính ngọc trai của nó, hay ren, hay hoa trên bộ váy. Tôi không bị lóa mắt bởi chúng.
Có lẽ là vì ánh sáng giúp tôi tránh điều đó, và nếu như, ngay lúc này, nếu ánh sáng là ánh sáng của mùa hè rực rỡ, có lẽ tôi sẽ không may mắn đến thế: người phụ nữ này đẹp hơn bất cứ thứ gì đẹp tôi có thể nghĩ ra ngẫu nhiên trong đầu - một cái vẻ của nữ hoàng, vô cùng tôn kính. Nó không giống như cô gái định giết tôi bằng rìu - nó rõ ràng nổi bật hơn - giống như khăn voan bằng chỉ vàng và cũng thứ đó bằng lụa cao cấp.

Nhưng tôi không biết người nào trong đó, dù là vàng hay lụa.

- Cô là Zenaide. Công chúa thứ mười, dưới sự trị vì của nữ hoàng Sophie, mẹ cháu, và vua Dominique, dĩ nhiên.

Tôi cúi chào khi cô ấy cúi chào tôi. Tôi chỉ làm điều này giống như chào một giáo viên của trường - với sự kính trọng nhưng hời hợt - vì tôi muốn họ đi qua tôi ngay lập tức. Nó giống như một loại xua đuổi lịch sự.

Nhưng ngay cả khi tôi đã làm thế, Zenaide vẫn ở đó. Nhìn tôi, tô lên tôi bằng ánh mắt màu xanh trong và lại hỏi.

- Cháu không biết ta, đúng không? Hẳn là như vậy. Ta chưa bao giờ thân với Sophie. Ta ghét cô ta.

- Mẹ cháu tên là Miền.

Zenaide cười.

Răng của cô trắng. Tôi nhìn thấy một phần lưỡi cô và cả môi cô đang căng ra, sửa soạn cho một nụ cười. Môi cô đẹp.

- Mẹ nuôi của cháu. Đó không phải tên mẹ cháu. Và cũng không phải mẹ cháu. Mẹ cháu không nhìn thấy cháu khi sinh cháu, và cũng chưa bao giờ nhìn. Mẹ cháu không ban tên cho cháu, mà là ta, Minh, ta và mười một chị em của mẹ cháu.

Zenaide không nói dối. Tôi có một niềm tin ngây dại là như thế. Mấy chuyện đó tôi hoàn toàn có thể tìm trong ghi chép của J và anh ta hoàn toàn có thể kể cho tôi. Và việc tại sao J cũng sẽ nói thật là vì lời thề với nữ hoàng mà anh ta đã thề bằng máu ngay từ khi còn là một quả trứng - anh ta không chọn điều đó. Anh ta được vinh dự trở thành hầu cận của nữ hoàng, một quả trứng đẹp đẽ có vỏ cứng như thép - nổi bật lên hẳn hàng ngàn quả trứng khác. Hàng năm, có rất nhiều gia đình mang trứng đến để cầu mong một thứ phước được trở thành kẻ kề cận nữ hoàng. Họ muốn con mình được làm công việc dũng cảm nhất, mạnh mẽ nhất.

Đó là điều tôi thấy mâu thuẫn nhất trong cái xã hội kì lạ này. Người ta đổ xô và cầu xin được phục vụ một nữ hoàng.

- Vậy, Minh, cháu đã gặp chị em của cháu chưa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro