17: ngọc trai, đen.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tại sao phải cho người cưỡng bức tôi, J?

Một buổi sáng nhàn hạ khác - chưa có gì xảy ra - chúng tôi vẫn bị giam trong rừng. Giá mà có ai đó, chỉ cần một ai đó, hay thậm chí chẳng cần đến, nhắc một câu về việc tôi được đi ra ngoài.

Tôi không thích thú được gặp ai ngoài đó cả, tôi không có bạn. Nhưng tôi nhớ không khí tự do và loãng. Tôi nhớ hỗn hợp đậm đặc của bụi dâng lên chỗ không trung, bao quanh tôi và hôn lên má tôi. Tôi thích đứng ở một cái góc của phố phường nào đó, một góc mát, để chậm chạp quét màu đen mắt lên từng thứ một; đứng im, hay chuyển động, vui hay buồn. Đó là điều thú vị nhất, khi mang trong người một bí mật lạc loài nào đó, mà thậm chí tôi còn chẳng biết, nhưng đó là cái bí mật, và đứng ngắm những kẻ ngu ngốc - và cảm thấy bình yên một cách kín kẽ về chuyện cuộc xâm nhập được trót lọt. Tôi là một thứ ngoại lai. Tôi là hạt cát chen chúc vào thế giới, cái thế giới chật như lòng một con trai. Cái thế giới này vô tình mở ra. Cái thế giới này mở cái vỏ của nó để đón chào tôi mà không biết nó sắp phải giữ lại một cái hạt ghê sợ. Cái hạt ấy làm nó đau đớn vô cùng. Nhưng muộn rồi. Nó phải chấp nhận cái thứ ấy. Nó phải để cho thứ vật chất ấy yên ổn và nó phải chấp nhận. Cái thế giới này phải chấp nhận tôi, cho dù nó có muốn hay không.

Tôi muốn đập cái gì vào đầu J khi anh ta quên - một lúc nào đó - trả lời tôi. Anh ta im lặng.

Rồi tôi thấy sợ hãi.

J nhìn tôi, cười.

Anh ta cứ cười như thế.

Có điều gì khác giữa một nụ cười không đáng sợ mang lại vui vẻ và sự thanh thản với một nụ cười kinh tởm tôi?

1. Anh ta không rung lên hay mắt nheo lại hay biểu lộ cảm giúc đáng lẽ ra anh ta nên có.

2. Anh ta đã giữ nụ cười đó trong mười phút mà không động đậy hay chớp mắt.

3. Tôi sợ.

Tôi sợ ma. Và những thứ quỷ quái.

Tôi chảy mồ hôi và bắt đầu nóng lên. Mồ hôi không làm kịp được công việc của nó. Tôi vẫn nóng, và tôi run.

Những hình ảnh về J cũng nóng lên, và chúng tan chảy.
J méo mó. Tường méo mó. Tủ sách méo mó. Có lẽ ngay cả tôi cũng méo mó. Mọi thứ chảy lên nhau, trộn vào nhau để tạo ra thứ hình hài lẫn kì dị của nhau.

Cái đuôi.

Tôi gọi nó là cái đuôi.

Tôi gọi nó.

Tôi gào tên nó.

Ngay cả khi nó còn không có một thứ danh xưng nào cả, tôi vẫn gọi nó ra.

Những đường vân tay của tôi, và lỗ chân lông và dưới móng tay và lỗ mũi và bất cứ chỗ nào-

Chúng đang rỉ ra.

Tôi đang chảy máu.

Không hẳn là máu.

Hoặc có thể đó mà máu, màu đen.

Màu máu ấy chiếm lấy cả tầm nhìn, loang và nhễu.

Đó là một thứ gì đó tôi từng được thấy. Tôi biết thứ đó tồn tại và tôi biết nó tồn tại. Rất sâu và lặn.

Linh hồn đen đúm của tôi.

Linh hồn của tôi: quánh đặc.

Tôi đưa tay ra hứng ánh sáng và để nhìn rõ thứ linh hồn lỏng đang chảy xuống sàn nhà.
Có những giọt quý giá. Có những giọt không óng ánh khi ánh sáng chiếu qua. Có những giọt làm ướt đẫm. Có những giọt lăn dài, chậm và bình yên. Tôi cảm nhận rõ chuyển động đó qua da. Da khuếch tán nó.
Tôi hứng cả linh hồn từ lỗ mũi tuôn ra. Tôi nếm một vài, nhưng chúng chẳng có vị gì.

Rồi tôi chết.

Có điều gì đó làm tôi biết là tôi đang chết, và tôi sẽ chết rất nhanh.

Nhưng tôi lại không chết, vì những cái tát của ai đó mà tôi đã đoán là J, nhưng với cái nụ cười kinh dị tôi nhìn thấy, anh ta không thể.
Người đó thử rất nhiều cách tác động vào tôi - mà tôi nghĩ là để tôi không ngủ: đánh vào ngực, tát, thậm chí là giật tóc tôi.

Tôi không thật. Những hình ảnh vẫn đang trôi, như thể màu của dầu dưới ánh sáng. Tôi đưa tay ra nhưng không chạm được gì cả. Tôi cần được định vị. Tôi cần, bất cứ cái gì. Tôi cần cái gì đó. Tôi cần vật chất chắc nịch. Tôi cần nó để thoát ra khỏi huyễn hoặc.

Và tay của J đã làm được.

Anh ta đã cầm được tay tôi.

Điều duy nhất tôi biết đó là cái chạm giữa miền da của tôi và miền da của J, những vân tay cực nhỏ của tôi, cũng có lẽ đã khớp với vân tay của J. Tôi cảm thấy đấy là một sự hòa trộn và gắn bó nào đó. Tôi cảm thấy mình, lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy mình không lơ lửng.

Mọi thứ rắn lại rất nhanh.

Tất cả trở lại cái dạng ban đầu mà nó phải là.

- Hãy thấy là anh yêu em đến mức nào, Minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro