36: đó sẽ là ngọn lửa đẹp nhất trên đời.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đã gần sáng. Tôi ngủ gục trên bàn, không biết từ lúc nào. Chắc là từ lúc mà chúng tôi đã im lặng đến mức nó sắp sửa trở thành điều cuối cùng chúng tôi có thể làm. J đã đi rồi. Tôi không thấy J nữa. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ thấy J nữa. Tôi cứ ngồi yên để nhìn mặt trời lên. Lần đầu tiên.

Tôi đã từng nhìn trăng. Trăng thì lạnh và u ám. Tôi nhìn mặt trời lên chẳng đếm trên quá đốt của một ngón tay. Tôi chưa bao giờ thực dậy đủ sớm để nhìn mặt trời. Tôi chẳng bao giờ thực sự làm như vậy, hay cố gắng làm như vậy.

Thế mà cái điều kì diệu gay gắt màu đỏ ấy đang chiếu sáng tôi. Chiếu lên đôi bàn tay, chiếu lên môi, và mắt tôi tắm rực rỡ trong đó. Tôi ôm lấy chính mình. Tôi không hề đứng dậy.

Rồi đúng lúc đó thì tôi thấy J.

- Đang làm gì đấy? - Và anh hỏi.

- Chơi.

J cười với tôi. Anh cúi xuống để nhìn những ngón tay tôi, và cầm lấy chúng trong tay anh, và chúng tôi đứng cạnh nhau để có thể vừa ô cửa sổ to của tòa nhà, hay lâu đài, hay gì cũng được. Chúng tôi vừa lấy cái khuôn sáng. Chúng tôi không biết nhau đang nghĩ gì, nhưng dám chắc là cùng một điều.

- Anh yêu em, Minh.

- Em yêu anh, J. Em yêu Không Tên, yêu Dominique và yêu anh. Yêu bản thân anh.

Người ta nói rằng, trước khi chết, một người có 7 giây cuối cùng để não có thể tua lại toàn bộ kí ức mà người đó có trong đời. Tôi nhớ lại chuyện ở nhà. Tôi nhớ lại bố và mẹ, những người tôi chưa bao giờ yêu nhưng lại yêu rất nhiều, những người có thể cũng yêu tôi, những người đã đánh tôi, những người đã giết chết niềm vui của tôi, những người bóp nghẹt tôi, những người cho tôi sự quan tâm máy móc, những người đó. Tôi nhớ chuyện về Bảo. Tôi nhớ chuyện về Bảo. Tôi nhớ chuyện về Đan, tôi nhớ chuyện về tôi, tôi nhớ chuyện những lần trong bồn tắm, những lần nước thật lạnh, thật sự rất lạnh. Và tôi nhớ J. Tôi nhớ những lần chúng tôi đi những đoạn đường dài. Tôi nhớ về tình yêu. Tôi nhớ, lần lượt nhớ như là đi một con tàu qua tất cả căn phòng có chứa chuyện đã trải qua. Tôi cứ thế nhớ. Và càng nhớ, chúng tôi càng nắm chặt lấy tay nhau.

Chúng tôi vừa kịp hôn thì đã tan đi mất rồi.

Đó sẽ là ngọn lửa đẹp nhất trên đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro