8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Bích mở mắt ra, cứ nhìn Lam Nguyệt chằm chằm.

- Vì sao chị lại giết họ?

Lam Nguyệt chậm rãi nói:

- Chị phải báo thù bọn họ, báo thù tất cả mọi người. Chị chủ động xin đến Viện Nghiên cứu Khảo cổ, chị biết đây là nơi bố chúng ta đã từng công tác, chị hận họ, cũng hận luôn cả Văn Hiếu Cổ và mấy người kia. Họ đã đến sa mạc, mở các ngôi mộ cổ ra, mang những xác người cổ về, khiến cho linh hồn những người đã chết không được an nghỉ. Vì sao Văn Hiếu Cổ làm như vậy? Ông ta chỉ vì danh và lợi của chính mình. Ông ta là một kẻ đạo đức giả hám lợi, lòng dạ tối tăm. Cô xem, ông ta có đáng chết không?

Bạch Bích không biết trả lời thế nào.

- Ông ta đáng chết. Tất cả những người đã vào trong mộ cổ đều đáng chết, bao gồm cả Giang Hà của em. Chị biết Giang Hà rất yêu em, anh ta không phải người xấu, nhưng chị vẫn không thể tha cho anh ta được.

Bạch Bích đau khổ muôn phần, kêu lên:

- Không!

- Một cơ hội tình cờ, chị kinh ngạc phát hiện ra trong cái xác cổ kia đã chôn giấu một loại vi rút có từ hơn một ngàn năm nay. Chị dùng kỹ thuật phục chế làm sống lại những vi rút này. Đó chính là vũ khí của chị. Chị đã dùng loại vũ khí này làm cho những người đã vào mộ cổ như Giang Hà, Hứa An Đa, Trương Khai, Lâm Tử Tố, Văn Hiếu Cổ... bị nhiễm vi rút mà chị đã phục chế. Họ đều phải chết trong đau khổ, không ai thoát được.

- Thế còn Tiêu Sắt và La Chu thì sao?

- Tất cả tung tích của Giang Hà chị đều nắm rõ. Tiêu Sắt là bạn tốt nhất của em, nhưng lại vụng trộm với Giang Hà người yêu của em, em nói đi, như thế có đáng chết không? Còn La Chu? Tất cả đều do anh ta tự tìm đến, anh ta giống như bố của chúng ta, những người đàn ông như thế đều phải bị trừng phạt.

Bạch Bích lắc đầu, nói:

- Chị điên rồi, chị điên thật rồi. Chị cho rằng chị là ai cơ chứ? Là cảnh sát? Hay quan toà? Muốn trừng phạt ai là trừng phạt người ấy?

- Nhưng, các người là loại người gì? Bố chúng ta muốn bỏ rơi mẹ chúng ta là bỏ rơi mẹ chúng ta, bố mẹ em muốn vứt chị đi là vứt chị đi ngay, bố nuôi chị muốn chiếm đoạt chị là chiếm đoạt chị luôn, các người có quyền gì?

Lam Nguyệt nói với giọng thù hận, nhưng rồi vẻ mặt cô bỗng dịu dàng trở lại, cô nói giọng nhẹ nhàng:

- Chị xin lỗi!

Mắt họ chỉ cách nhau mấy phân, Bạch Bích có thể cảm thấy được hơi thở của Lam Nguyệt. Bạch Bích không muốn nhìn cô ta, cô nhắm mắt lại, nhưng nước mắt vẫn chảy ra, cả người ngửa về phía sau, lưng dựa sát vào bức tường.

- Trông em lúc này giống như một đứa bé gái.

Lam Nguyệt đưa bàn tay lạnh lẽo của mình ra lau những giọt nước mắt đang từ từ lăn trên mặt Bạch Bích:

- Ôi, sao nước mắt của em nóng thế.

Bạch Bích tuyệt vọng, cô vẫn nhắm nghiền mắt, nói giọng hờn dỗi giống như một đứa bé:

- Sao chị lại đến đây? Chị đến đây để làm gì? Chị có biết không, chị đã cướp mất chồng chưa cưới của tôi, chị phá hoại cuộc sống của tôi. Tôi chỉ muốn làm một người bình thường, một người con gái bình thường tên là Bạch Bích, cưới một người đàn ông bình thường, sinh một đứa con, sống cuộc đời bình yên, giống như bao người con gái khác. Nhưng sự xuất hiện của chị đã phá vỡ tất cả, chị biết không, tôi hận chị!

Nói xong câu cuối cùng cô lại khóc nấc lên.

- Em là một đứa trẻ đáng thương!

Lam Nguyệt đưa tay ra ôm lấy vai Bạch Bích, sau đó nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

Bạch Bích không phản ứng gì, cô dựa đầu vào vai Lam Nguyệt, cất tiếng gọi:

- Chị gái!

- Em gái, em của chị. Hãy đi với chị, em gái, chúng ta rời bỏ nơi này, xa chạy cao bay, chạy càng xa càng tốt.

Bạch Bích như người bị trúng loại tà pháp gì đó, như thể bị thôi miên, hai mắt thất thần, ngoan ngoãn hỏi:

- Chúng ta đi đâu?

Lam Nguyệt nói với giọng đầy ma lực:

- Đi đến ốc đảo trong sa mạc, đi đến nơi xa cách thế giới này. Ở đó, tất cả đều thuần khiết, đó là vườn địa đàng do thượng đế tạo ra. Chúng ta không thuộc về thành phố này, chúng ta chỉ thuộc về vườn địa đàng thuần khiết. Chúng ta đi thôi, hãy vĩnh biệt cái nơi bẩn thỉu này.

Ánh mắt Bạch Bích chợt trở nên ngoan ngoãn, thực ra đã bị Lam Nguyệt thôi miên, cô đồng tình nói:

- Chị gái, chúng mình sẽ hạnh phúc nhỉ?

Lam Nguyệt tiếp tục vuốt ve tóc Bạch Bích nói:

- Tất nhiên rồi, em gái của chị sẽ mãi mãi hạnh phúc.

Mãi mãi hạnh phúc.

Câu nói ấy vang lên khắp căn phòng, giống như tiếng sóng biển, mãi không tan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro