Lời Tỏ Tình Trong Đêm Tân Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cháp 3

- Đến trễ vậy bạn. Bài liên hệ thực tế của cậu vừa được thầy khen kìa.

Thư Bình líu díu ngồi xuống gần bạn hỏi.

         

- Trời ơi! Thật vậy sao, mọi người có cười không vậy Khuyên?

         

Khuyên đáp liền.

         

- Cười là cười thế nào?

         

Cô bối rối che miệng bạn.

         

- Đừng có lớn giọng nhỏ ơ! Mắc cỡ thấy mồ à.

         

- Thư Bình! Chợt thầy gọi lớn giọng.

         

Thư Bình đứng lên lắp bắp.

         

- Dạ, thưa thầy.....

         

- Sao bữa nay em đến trễ vậy?

         

Cô bạn ngồi cạnh nhanh nhảu đáp.

         

- Thưa thầy, bạn ấy phải đi làm thêm đó thầy.

         

Thư Bình chột dạ: Chẳng lẽ Khuyên biết hoàn cảnh hiện thời của cô sao? – Em xin lỗi thầy vì em có chút chuyện gấp.

         

Ông nhìn cô dò xét.

         

- Con đang nói dối phải không? Lao động là vinh quang có gì mà giấu giếm làm việc chân chính bằng công sức của bản thân có ai không ủng hộ con, có điều con hãy cố gắng thu xếp đừng để mất tiết nhiều sẽ ảnh hưởng đến kết quả học tập.

         

- Dạ, con biết. Con cảm ơn thầy đã nhắc nhở, con sẽ cố gắng ạ.

         

Ông cười phúc hậu.

         

- Thôi không phải căng thẳng vậy. Bài viết của con rất hay. Thầy và các bạn rất mong con hãy cố gắng vượt qua mọi khó khăn đạt được tấm bằng giỏi.

           

Thầy dứt lời cả lớp vỗ tay rào rào. Thư Bình thực sự xúc động một giọt nước mắt rơi nhanh xuống gò má trắng hồng ấy.

         

- Dạ, con cảm ơn thầy và các bạn. Con nguyện gắng hết sức mình.

         

- Tuy đây là một lớp học không phải hệ chính quy như người ta. Nhưng các con nên nhớ xã hội đã phát triển sang một trang mới. Bằng cấp không còn là vấn đề cốt yếu nữa. Mà quan trọng là khả năng sự nỗ lực công sự thông minh hoạt bát của con người thời đại mới, mỗi chúng ta hãy hết sức tận dụng mọi lợi thế và khai thác khả năng tiềm ẩn trong chính con người ta. Thầy tin các con sẽ thành công.

          Bước chân chầm chậm trên con đường gió thổi lao xao. Trời đã về khuya, có lẽ giờ này cả gia đình họ đang chìm vào giấc ngủ. Hôm nay thấy vui vui trong lòng Thư Bình cho phép mình thả hôn một chút, mặc cho chuyện gì có xảy ra đi nữa....Cô đã phải mệt mỏi với nỗi lo sợ phải trốn đi mỗi tối. Dừng chân bên một ghế đá ven đường. Đôi mắt mơ màng hướng lên bầu trời xanh thẳm dày chặt các vì sao lấp lánh, Thư Bình bỗng thấy tâm hồn thanh thản biết bao. Ước gì mình sẽ là một ngôi sao nhỏ trong muôn vàn ngôi sao kia, chỉ thế thôi không ai coi rõ nhưng dường như mọi người đều thấy, tuy nó không gây sự chú ý cho con người như sao mai hay sao hôm ánh sáng của nói vẫn đến tận trái đất. Dù bé nhỏ thôi vẫn luôn được xuất hiện cùng tất cả các ngôi sao khác, không lạc lõng cô đơn như mình bây giờ, không cha mẹ, không người thân thích, không nhà cửa....

         

- Cô làm ơn cho tôi ngồi xuống đây được không?

         

Mải miết ngắm các vì sao, cô đáp lại như một cảm tính.

         

- Anh cứ tự nhiên.

         

- Cô thích những ngôi sao đến thế? - Anh ta gợi chuyện.

         

Thư Bình vẫn chẳng quan tâm anh chàng ngồi cạnh.

         

- Anh hỏi chi vậy?

         

- Vì tôi nghĩ cô khác mọi người nhiều quá.

         

Nghe khó chịu, cô quay lại giọng lạnh lùng.

         

- Anh có thấy mình vô duyên không nhỉ? Tôi thích hay không có liên quan gì tới anh, và tôi cũng chưa nói mình giống ai hồi nào - Dứt câu nói Thư Bình nhận ra chính là cái gã bí ẩn mà cô hay gặp trong khuôn viên của nhà bà chủ. Cô bực dọc.

         

- Anh có vẻ thích trêu chọc tôi quá. Tôi có nợ nần gì anh sao cứ theo dõi tôi hoài? Bộ anh dư hơi rồi chọc ghẹo người ta anh ăn cơm mới ngon hả?

         

Anh ta cười hì,.. hì...

         

- Tôi đâu phải điều tra viên và cô cũng không thể là tội phạm đúng không? Nhưng cô nói đúng chọc cô giận tôi ăn cơm ngon dễ sợ.

         

ông trời ơi! Lúc nào mình vui, mình buồn cái gã vô duyên vô cớ này đều làm phiền mình hết. Thư Bình thấy mệt mỏi và chằng còn muốn tranh cãi một chút nào, cô thích và cần sự yên tĩnh.

         

- Anh đi mau và đừng bào giờ đến gần tôi, tôi ghét anh vô cùng anh có hiểu không. Anh làm tôi mệt mỏi lắm rồi không còn dư sức để tranh cãi với anh nữa.

         

Nói đoạn cô lao đi trong sự ngỡ ngàng của anh

         

Xin lỗi cô bé! Anh rất thương hoàn cảnh của em, anh luôn mong muốn được gần gũi an ủi cho em. Sao mà cứ gần em là anh lại nói không nên lời và chỉ nói những điều gây chuyện, tranh cãi làm cho em buồn hơn. Dù sao như vậy cũng tốt hơn vì anh không thể cận kề tình cảm với em lúc này sẽ gây cho em nhiều phiền toái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro