Chap 64: May mắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Tử Long đứng ngồi không yên. Mặc cho vết thương trên tay còn chảy máu, anh vẫn tuyệt nhiên không cho phép ai đụng vào người mình. Mấy cô y tá muốn băng bó vết thương trên tay anh, đều bị ánh mắt lạnh lùng của anh làm hoảng sợ liền hốt hoảng, bỏ đi ý định đó ngay lập tức.

Đã hai tiếng trôi qua, phẫu thuật vẫn chưa xong.

Từng phút trôi qua đối với Kim Tử Long mà nói, không khác gì cực hình. Cảm giác lo sợ không yên này còn đau đớn hơn là bị người ta cầm dao đâm thẳng vào trái tim từng nhát.

Đèn phòng phẫu thuật tắt, Du Tấn cùng mấy cô y tá đẩy Thoại Mỹ ra ngoài. Du Tấn táo khẩu trang trên mặt mình xuống, nói với Kim Tử Long bằng giọng mệt mỏi: "Không sao rồi, mẹ con đều bình yên, nhưng vì mất máu quá nhiều nên sẽ hôn mê một thời gian"

"Bao lâu?" - Kim Tử Long đau lòng nhìn Thoại Mỹ mà hỏi

"Cái đó còn tuỳ vào cô ấy. Có thể là 1 ngày, 2 ngày hoặc... cả tháng"

An Hạ lo lắng hỏi: "Du bác sĩ, không còn cách nào sao?"

Du Tấn lắc đầu.

"Tôi đã cố hết sức sức. Nhưng vì Thoại Mỹ bị nội sốt huyết và mất máu quá nhiều nên cơ thể rất yếu. Bây giờ việc các người nên làm là chăm sóc cho cô ấy thật tốt, khi cô ấy phục hồi lại sức khỏe thì sẽ tĩnh lại"

Vào trong phòng bệnh VIP, Kim Tử Long ngồi bên cạnh giường bệnh, nắm bàn tay lạnh ngắt của cô mà thỏ thẻ: "Bảo bối, em mau tỉnh lại đi, chúng ta còn phải cử hành hôn lễ nữa"

An Hạ nghe Kim Tử Long nói vậy, liền bật khóc.

Kim Tử Long nhìn Hạo Thiên nói: "Việc trong bang, tôi giao toàn quyền cho cậu quyết định"

Hạo Thiên gật đầu đáp: "Dạ lão đại!"

An Hạ nghe vậy trong lòng bất an. Cô định nói với Kim Tử Long nghe những gì Thoại Mỹ đã nói với Lưu Tuấn. Nhưng hiện giờ anh ta vẫn chưa điều tra ra được chuyện gì, chỉ sợ bứt dây động rừng.

Lát sau mọi người đều ra về, Kim Tử Long thay bộ đồ sạch sẽ, cầm khăn, lau người cho Thoại Mỹ. Anh biết cô rất thích sạch sẽ. Vừa rồi anh nhìn thấy, những vết máu đã khô lại trên vai cô. Lau người xong, anh nhẹ nhàng thay cho cô một bộ đồ sạch sẽ. Tay sờ lên mặt cô, rồi đặt bàn tay mình lên bụng cô. Đứa bé trong bụng cô giờ đã gần 4 tháng. Khi sờ vào anh có thể cảm giác được, bụng cô hơi nhô lên.

"Tiểu bảo bối, con phải kiên cường lên, mẹ đã vì con và ba mà hy sinh rất lớn"

Nói xong, từng giọt nước mặt của Kim Tử Long rơi lên mu bàn tay của Thoại Mỹ. Cô có thể nghe được những gì anh nói và cảm giác được những giọt nước mắt của anh. Nhưng cô không cách nào mở mắt hoặc động đậy được.

Kim Tử Long nắm lấy và hôn lên tay cô: "Bảo bối, em vì con hay vì anh cũng được, em mau tỉnh lại đi. Anh xin lỗi, lại một lần nữa không bảo vệ được mẹ con em, em mau tỉnh lại rồi xử tội anh nhé bảo bối"

Thoại Mỹ nghe đuợc những lời tâm tình này của Kim Tử Long, nước mắt bất giác rơi ra từ khoé mi cô. Kim Tử Long nhìn thấy những giọt nước mắt của Thoại Mỹ, anh vui mừng vì biết cô có thể đã nghe được lời nói của anh.

"Tiểu Mỹ, anh biết em có thể nghe được những gì anh nói. Anh sẽ lùi hôn lễ của chúng ta lại 1 tháng. Lúc đó em nhất định phải tỉnh lại làm cô dâu đẹp nhất của Kim Tử Long anh, có biết chưa?"

Hôm sau, Kim Tử Long buộc phải đến Kim Thị để giải quyết công việc quan trọng, đành phải để Lưu Tuấn ở lại bệnh viện canh chừng cô. Lần này thì Lưu Tuấn vô cùng thận trọng, không dám rời khỏi nữa bước.

7 giờ tối, có một cô y tá đẩy dụng cụ y tế và thuốc đến trước mặt Lưu Tuấn nói: "Tôi tới để thay thuốc cho Kim phu nhân"

Lưu Tuấn quan sát cô y tá từ trên xuống dưới, kiểm tra xem cô ta có đem theo vũ khí gì vào phòng không. Không có gì đáng nghi, anh mới cùng cô y tá bước vào phòng. Anh luôn cảnh giác, đứng một bên xem xét nhất cử nhất động của cô y tá để đề phòng bất trắc.

Trong lúc này Kim Tử Long vừa giải quyết xong công việc, anh nhanh chóng ra xe tới bệnh viện. Bất chợt lại gặp Lý Hinh Nhi trong garage. Cô ta nhìn thấy anh liền tiến tới.

"Anh Long"

"Cô làm gì ở đây?" - Kim Tử Long khó chịu hỏi

"Em có chuyện muốn nói với anh"

"Xin lỗi, tôi không rảnh. Có việc gấp phải đi"

Nói xong anh vừa định mở cửa xe thì Hinh Nhi ngăn lại.

"Chuyện có liên quan đến Thoại Mỹ"

Kim Tử Long nghe xong ánh mắt liền trở nên đáng sợ, tóm lấy tay Hinh Nhi hét ầm lên: "Cô lại làm gì cô ấy? Nói mau"

"Đau...đau em...anh bình tĩnh nghe em nói đã" - cô ta sợ hãi nói

Kim Tử Long thấy vậy mới buông tay.

"Lúc nãy em nghe ba nói với Việt Vũ sai người đến bệnh viện ám sát Thoại Mỹ"

Kim Tử Long trừng mắt: "Cái gì?"

"Không còn nhiều thời gian, chúng ta lên xe đi mau. Em sẽ nói chi tiết sau"

Kim Tử Long tức tốc lên xe cùng Hinh Nhi lao tới bệnh viện. Vừa đi anh vừa gọi điện thoại cho Lưu Tuấn.

Lúc này ở bệnh viện, Lưu Tuấn đứng bênh cạnh cô y tá, nhìn thấy cô ta chuẩn bị tiêm thuốc vào ống truyền dịch của Thoại Mỹ.

Điện thoại di động của anh reo lên. Trong điện thoại là giọng nói hồi hộp, gấp rút của Kim Tử Long: "Có kẻ muốn giết Tiểu Mỹ"

Lưu Tuấn nghe vậy, liền xông tới chụp lấy cánh tay của cô y tá. Ống tiêm vì vậy mà rơi xuống mặt đất, anh ta dùng tay đánh mạnh vào gáy của cô y tá. Ả ngã xuống sàn nhà ngay lập tức. Lưu Tuấn liền đi đến kiểm tra cho Thoại Mỹ.

Tiếng mở cửa vang lên, Kim Tử Long xông vào như một cơn gió. Sắc mặt lo lắng anh nhìn cô y tá nằm dưới mặt đất. Kim Tử Long bước tới kiểm tra Thoại Mỹ một cách tỉ mỉ. Lúc kiểm tra anh nhìn thấy ngón tay cô có phản ứng. Anh vui mừng liền kêu Lưu Tuấn đi gọi Du Tấn.

Du Tấn vội vã đi đến, sắc mặt nôn nóng, kiểm tra Thoại Mỹ một cách cặn kẽ. Anh quay sang vui mừng nhìn Kim Tử Long nói: "Cô ấy có dấu hiệu tỉnh lại"

Kim Tử Long không giấu được sự vui sướng.

Du Tấn khom người, nhặt ống tiêm lên từ dưới mặt đất rồi nói: "Tôi sẽ đem nó đi kiểm tra"

Nói xong Du Tấn rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi chăm sóc cho Thoại Mỹ xong, Kim Tử Long ngồi xuống sofa nghĩ ngơi. Lưu Tuấn đứng trước mặt anh, khom người nhận tội: "Lão đại, tha lỗi cho thuộc hạ thất trách"

Kim Tử Long không nói gì, vẫy tay ý bảo Lưu Tuấn lui ra ngoài. Lưu Tuấn liền cho người đem ả y tá về trụ sở Long Ứng tra tấn. Anh ra ngoài, đứng trước cửa canh chừng.

Lý Hinh Nhi lúc này mới lên tiếng: "Chị ấy liệu có sao không?"

Kim Tử Long lúc này mới sực nhớ lại: "Có Du Tấn thì không phải lo. Lần này thật sự phải cảm ơn cô"

Lý Hinh Nhi mỉm cười: "Anh đừng nói vậy. Chuyện nên làm thôi"

Thấy anh im lặng, cô nói tiếp: "Thật ra sau khi biết chị ấy vì tin lời em, lo lắng cho cái thai giả trong bụng em mà chấp nhận hi sinh, em đã rất hối hận. Rất muốn tìm chị ấy nói một tiếng xin lỗi nhưng...xấu hổ. Hôm nay xem như em cũng chuộc lại một phần nào đó lỗi của mình"

Anh im lặng, đang suy nghĩ, không biết bước kế tiếp Lý Hạo sẽ làm như thế nào. Anh chỉ có thể dùng chiêu, tương kế tựu kế.

Kim Tử Long nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm u ám mà lạnh lẽo. Một cảm giác bồn chồn trong lòng, làm anh thấy không yên. Nếu như là trước đây, đối với anh mà nói dù trời có sập xuống, anh cũng không hề chớp mắt. Huống hồ gì chỉ là một Lý Hạo và một băng đảng cỏn con, không đáng để anh quan tâm. Nhưng bây giờ, người anh lo lắng nhất chính là Thoại Mỹ. Cô bây giờ chính là điểm yếu của anh, lão ta ra tay được một lần, hai lần thì ắt sẽ có lần ba, lần bốn. Bây giờ điều quan trọng nhất là anh phải nghĩ cách để tóm trọn ổ của lão ta. Muốn không cho ông ta có cơ hội ra tay, trước tiên anh phải phá hủy thế lực của Việt Vũ vì hiện tại Việt Vũ là người thân cận nhất của Lý Hạo.

Du Tấn từ bên ngoài đi vào, tay cầm tờ giấy kết quả xét nghiệm. Anh nhìn Kim Tử Long, trong lòng lo lắng: "Long, người này thật sự muốn lấy mạng của Thoại Mỹ"

Kim Tử Long không nhìn Du Tấn, anh vẫn không rời mắt khỏi Thoại Mỹ rồi nói: "Tôi biết"

"Vậy cậu có biết họ định tiêm thuốc gì cho cô ấy không?"

Du Tấn nhìn dáng vẻ thờ ơ của Kim Tử Long mà trong lòng tức giận. Kim Tử Long vẫn y như cũ, giọng nói không thấp không cao: "Không quan trọng"

Du Tấn tức muốn phun máu, cái tên này thái độ này là như thế nào? Tại sao hoàng đế không vội mà thái giám lại gấp. Du Tấn không nhịn được liền nói: "Họ muốn tiêm vào cho Thoại Mỹ chất thạch tín (asen). Nó là vua trong các loại thuốc độc. Với công dụng và hiệu lực của nó, hầu như không ai có thể phát hiện. Không sắc, không hương và không vị. Khi bị tiêm vào với số lượng lớn thì sẽ gây ra tử vong ngay lập tức"

Khi Du Tấn nói xong, anh nghĩ Kim Tử Long sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng không ngờ Kim Tử Long vẫn ngồi đó không phản ứng.

Du Tấn tức giận nói: "Tại sao cậu lại có thái độ không quan tâm như vậy?"

Kim Tử Long đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh đến đáng sợ: "Mặc kệ chúng muốn dùng phương thức gì để làm hại đến Tiểu Mỹ. Điều đó không quan trọng. Vì cuối cùng bọn chúng đều phải chết thảm dưới tay Kim Tử Long tôi"

Lời tuyên ngôn bá đạo của Kim Tử Long khiến Du Tấn phải rùng mình. Anh biết khi Kim Tử Long nói vậy thì những người đó sẽ không thoát được kết cục vô cùng thê thảm. Du Tấn nghe vậy, không còn gì để nói liền rời đi.

____________




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#longmy