Quyển hạ - Chương 16: Thâm Hải kỳ hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lô hương tỏa ra hương khí ấm áp thoang thoảng là mùi thủy tiên, Mục Ngưng Yên ôm áo lông cừu, một tay chậm rãi vuốt ve bụng, dựa vào kệ mẫu đơn bên cửa sổ lặng lẽ lắng nghe tiếng tuyết rơi.

Có một cung nữ nhẹ nhàng mà bước đến bẩm báo: “Nương nương, hoàng thượng đang trên đường tới”

Nàng khẽ gật đầu, chuyển động thân mình. Không biết vì sao, chính là trong lòng cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, dễ cáu kỉnh, không muốn gặp ai.

Kim Tử Long tiến vào, chỉ thấy nàng nghiêng người mà nằm, hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ như ngủ say. Hắn vươn tay, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo của nàng, giống như là xác nhận lại giống như sợ nàng lần nữa rời đi. Sau một hồi, lại chậm rãi đi xuống vùng bụng của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

Lô hương hương khí tràn ngập tỏa ra, thoang thoảng mùi thủy tiên vào đông, mùi hương nhàn nhạt, rất dễ ngửi.

Kim Tử Long bỗng bật dậy, nhanh hướng lô hương đi đến, đá một cước làm bếp lò đổ ngã lăn trên mặt đất, phẫn nộ quát: “Người đâu?”

Người hầu trong Phượng Nghi điện biết hoàng đế uy nhiêm nhưng lại là lần đầu tiên thấy hắn nổi giận. Cung nhân vội vàng quỳ xuống.

Thạch Toàn Nhất ở bên cạnh, quỳ gối phía sau rèm: “Hoàng thượng bớt giận.”

Kim Tử Long xoay người vội vàng nắm lấy mấy chậu hoa thủy tiên, đẩy qua của sổ ném ra ngoài.

Thạch Toàn Nhất chỉ nghe thấy tiếng “loảng xoảng”, cụ thể không biết chuyện gì phát sinh, chỉ còn cách hoảng loạn kêu gọi: “Hoàng thượng, hoàng thượng...”

Mục Ngưng Yên lúc này đã bị kinh động, ôm ngực tựa vào trên giường, con ngươi cũng tràn ngập dáng vẻ sợ hãi. Trong phòng tràn ngập lạnh lẽo, cái lạnh xâm nhập vào tận đáy lòng.

Kim Tử Long bước lên phía trước lấy ra áo khoác lông cừu ở trên người nàng, lại đem nàng ôm vào trong ngực, nhỏ giọng an ủi nàng: “Không phải sợ, không phải sợ, không có việc gì, có trẫm ở đây.”

An ủi một lát, mới lớn tiếng chất vấn cung nữ: “Lô hương này như thế nào lại ở đây? Ai cho đốt hương này?”

Sắc mặt Mục Ngưng Yên tái nhợt trả lời: “Hoàng thượng, là thần thiếp bảo các nàng đốt.”

Kim Tử Long nghe vậy, mi tâm nhíu chặt “Nàng?”

Mục Ngưng Yên nói: “Là thiếp, mấy ngày hôm trước khi Doãn phi tỷ tỷ tới chơi, thần thiếp ngửi thấy có vẻ rất thư thái. Hôm nay không biết sao tâm tình không tốt, cho nên mới phân phó các nàng đốt.”

Kim Tử Long lại tiếp tục hỏi: “Kia là hoa thủy tiên?”

Mục Ngưng Yên nhíu mày lại, cúi đầu nói: “Thiếp xưa nay yêu thích hoa cỏ, hoa này trong điện vốn có. Làm sao vậy?”

Kim Tử Long thản nhiên nói: “Không có gì, là trẫm ngửi qua thấy kỳ lạ, cho nên mới hỏi. Nàng về sau đừng dùng loại hương này nữa.”

Mục Ngưng Yên nhẹ giọng đáp: “Thần thiếp đã biết.”

Kim Tử Long gọi Thạch Toàn Nhất đến, phân phó vài câu. Thạch Toàn Nhất lĩnh mệnh mà đi, không có ai chú ý tới sắc mặt hoàng đế xanh mét, bộ dáng tức giận đến cực điểm.

Nàng tự nhiên không biết. Hôm nay lô hương được đốt lên chính là Thâm Hải kỳ hương, vốn là không có độc. Nhưng một khi kết hợp cùng hoa thủy tiên hay phù dung thì đó mới chính là thứ kịch độc.

Mãi cho đến khi hắn ổn định lại tim vẫn đập thình thịch. Nếu không phải hôm nay hắn tới sớm, nếu không phải nàng mới châm thì không chỉ có nàng mà ngay cả đứa bé trong bụng nàng đều không giữ được.

Ánh mắt của hắn bỗng nhiên chuyển sang cực kì lạnh lùng, quả độc nhất là lòng dạ nữ nhân, không thể tưởng tượng được Doãn Thủy Nhã kia tâm địa lại rắn rết ác độc như vậy.

Hắn vừa rồi tự mình xem mạch cho nàng, mạch tượng không ổn định nhưng cũng coi như không có việc gì. Vì sao cái đám thái y vô tích sự kia còn chưa đi ra?

Đi qua đi lại hồi lại hồi lâu tâm tình lại thêm sốt ruột. Lúc này mới gặp thái y khom người từ trong nội tẩm đi ra, lại hướng hắn hành lễ.

Hắn thật là không kiên nhẫn: “Nói mau, Yên phi rốt cuộc là như thế nào?”

Thái y đứng đầu dập đầu chạm đất, có chút sợ hãi: “Khởi bẩm hoàng thượng, trong lúc bắt mạch cho nương nương thần phát hiện nương nương có dấu hiệu sảy thai nhỏ. Tình huống cũng không đặc biệt nghiêm trọng, thần lập tức kê đơn. Xin hoàng thượng yên tâm.”

Kim Tử Long lúc này mới gật đầu: “Lui xuống đi.”

Đầu của nàng gối lên đùi của hắn, sắc mặt trắng bệch, lông mi không ngừng rung động: “Hoàng thượng sao vậy? Thần thiếp rốt cuộc là bị làm sao?”

Kim Tử Long nắm bàn tay lạnh lẽo của nàng, đáy lòng mềm mại trìu mến, dỗ dành nói: “Không có, thái y chỉ tiến hành chẩn đoán theo lệ thường mà thôi. Mau chóng nghỉ ngơi đi, trẫm ở đây với nàng.”

Nàng run sợ một lát, đột nhiên nâng con ngươi lên, bên trong tựa hồ có dòng nước dao động: “Hoàng thượng, thần thiếp không phải đứa trẻ ngây thơ, hoàng thượng không cần lừa gạt thiếp. Thiếp muốn nghe lời nói thật.”

Ngón tay Kim Tử Long nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay mềm mại của nàng, sau một lúc lâu mới cúi đầu nói: “Nàng cũng biết, hương khí hôm nay là Thâm Hải kỳ hương. Thân vốn không mang độc, mùi cũng dễ ngửi. Nhưng mà loại hương này một khi kết hợp cùng hoa thủy tiên sẽ biến thành một loại khí cực độc.”

Mục Ngưng Yên cả người chấn động, phản ứng đầu tiên là ôm bụng, thanh âm đều phát run: “Vậy...”

Kim Tử Long nâng đầu của nàng quay lại nhìn thẳng vào mặt hắn. Từng chút từng chút một thấp xuống giao hòa cùng hơi thở của nàng: “Yên tâm, hoàng nhi của chúng ta không có việc gì. Trẫm tuyệt đối sẽ không để con xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ chăm sóc cho nàng cùng bọn nhỏ. Nếu không sẽ...”

Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, dường như rất mệt mỏi, cúi đầu kêu: “Hoàng thượng.”

Bên trong phù dung trướng, không khí đậm vẻ lo lắng.

Mục Ngưng Yên tựa vào trong ngực hắn, chỉ cảm thấy ủ rũ kéo tới, mí mắt càng ngày càng nặng.

Trong lòng nghĩ đến một chuyện, thì thào hỏi: “Hoàng thượng như thế nào mà biết được hai thứ đó kết hợp với nhau sẽ có độc?”

Kim Tử Long cười bất đắc dĩ nói: “Chuyện này nói sau, về sau trẫm sẽ từ từ nói cho nàng. Nàng trước tiên nghỉ ngơi một chút.”

Mục Ngưng Yên trở mình, đưa lưng về phía hắn, tỏ vẻ như hờn giận.

Kim Tử Long cười, tay chậm rãi kéo nàng ôm vào trong lòng, thấp giọng hỏi: “Nàng thật muốn biết?”

Mục Ngưng Yên không nói, trong chốc lát mới “vâng” một tiếng.

Kim Tử Long thở dài một hơi, từ từ mới nói: “Việc này cũng từ mẫu thân của trẫm mà ra, Nàng cũng biết, mẫu thân trẫm năm đó được tuyên bố ra ngoài chết là bởi vì bệnh nặng. Nhưng thực ra là ở phủ thái tử bị giết bằng thuốc độc, có lẽ...”

Hắn lại khẽ thở dài một hơi, mói nói: “Trẫm có lẽ là sợ hãi người khác dùng biện pháp này đến giết trẫm, cho nên từ nhỏ đã đọc hết sách, trừ bỏ sách trị quốc, còn có rất nhiều sách thuốc cùng thuốc độc. Chỉ cần có thể tìm được, trẫm đều xem qua.”

“Sau khi trưởng thành thì được ban thưởng phủ đệ, lại càng tự do hành động nên thường ngầm hỏi rất nhiều cao thủ dân gian đến dạy trẫm. Cho nên độc vật trên đời, trẫm tuy rằng không có gặp qua nhưng đều biết một chút. Phàm là độc vật, nhất định sẽ có thứ xung khắc. Ví dụ như loại hương nàng đốt chính là Thâm Hải kỳ hương khi kết hợp cùng với thủy tiên, tuy rằng tạo cảm giác thư thái nhưng trong cơ thể lại làm máu cuồn cuộn chảy ngược. Người bình thường chỉ cảm thấy buồn bực trong lòng, không bình tĩnh. Nhưng là đối với người mang thai thì là vô cùng nguy hiểm có thể sảy thai. Cho nên trẫm từng đọc qua, đối với những người mang thai đó là vật cấm dùng.”

Mặt của nàng vùi sâu vào trong áo ngủ bằng gấm, không thấy rõ thần sắc như thế nào, tựa hồ như đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Kim Tử Long đưa ngón tay chậm chạp lướt qua từng tấc da thịt của nàng, từ trán đến chóp mũi rồi dừng lại ở bụng.

Hô hấp của nàng đều đều, đầu của hắn chậm rãi cúi xuống, một chút lại một chút, mãi cho đến khi đụng vào hai má của nàng mới thấp giọng nỉ non: “Mỹ nhi, đừng bao giờ rời khỏi ta nữa, ta cũng tuyệt đối không cho phép nàng rời khỏi ta lần nữa...”

***

Hì hì, giờ thì mọi người biết Mục Ngưng Yên là ai chưa ^^ Long ca là đang mơ tưởng hay thật sự là Tỷ Tỷ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#longmy