Quyển hạ - Chương 27: Đau đớn nhưng ngọt ngào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một năm sau.

Cung nhân bưng đủ các thứ sơn hào hải vị nối đuôi nhau đi vào. Bởi vì hôm nay Nhị hoàng tử Kim Khải Trạch - tên tự do đích thân hoàng thượng đặt - Thường Hi, vừa tròn một tuổi, trong cung bốn phía đều hoan hỷ chúc mừng.

Hôm nay trong triều, hoàng thượng lấy danh nghĩa Nhị hoàng tử đại xá thiên hạ, miễn tô thuế một năm.

Kim Tử Long bưng chén rượu, mỉm cười trước mặt nàng, ánh mắt ôn nhu như nước: “Rượu này được đặc chế từ mật hoa, có mùi thanh nhẹ của hoa, lúc uống vào còn có vị quả mơ làm say lòng người. Nàng nếm thử một chút, nếu thích thì hạ lệnh cho cung nhân hàng năm pha chế.”

Thoại Mỹ tiếp nhận, nhấp qua một ngụm quả thực có hương vị của quả mơ, thanh mà ngọt, không giống rượu nhưng cũng không giống thức uống thông thường.

Nàng nắm chặt chén ngọc, bàn tay trắng bạch như tuyết, từ xa nhìn lại có vẻ như là xanh ngọc.

Có nội thị nhẹ giọng bẩm báo: “Hoàng thượng, pháo hoa đã sắp xếp xong.”

Kim Tử Long lúc này mới hoàn hồn nói: “Đốt đi.”

Sau đó lại quay sang nàng, mỉm cười: "Lễ bộ nói lần này pháo hoa được chế tác không giống như trước kia, chi bằng nàng nhìn một cái.”

Rất nhanh bên cạnh hồ Bán Nguyệt một loạt âm thanh vang lên, một đóa hoa thật lớn nở rộ trong màn đêm, màu sắc đa dạng, hoa lệ vạn phần.

Tiếp theo mấy tiếng “bụp, bụp” vang lên, vô số đóa hoa cấp tốc bay lên không trung, nháy mắt ánh sáng trắng, hồng, vàng, tím, muôn màu muôn vẻ thực làm cho người ta hoa mắt.

Kim Tử Long nhìn sang Thoại Mỹ, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Nàng còn ở lại bên người hắn. Cho dù đời này nàng không bao giờ nói với hắn dù là nửa lời, hắn cũng cảm thấy mãn nguyện, lòng ngọt như đường.

Hắn nắm tay nàng, ngồi ngay ngắn, cùng nàng ngắm pháo hoa.

Đột nhiên có ánh sáng gì đó lóe lên xẹt qua mắt Thoại Mỹ, kẻ hầu hạ rót rượu bên người rút ra một con dao nhọn từ dưới khay đựng chén đĩa, dao nhọn hướng Kim Tử Long mà lao tới. Sự tình xảy ra bất ngờ, hơn nữa mọi người cũng bị pháo hoa hấp dẫn nên không có người nào lưu ý đến động tĩnh ở đây.

Nàng hét lên: “Cẩn thận!”

Nàng bật dậy xoay người ôm lấy hắn, nghĩ muốn thay hắn đỡ một dao. Trong chớp mắt, một lực đạo mạnh mẽ từ hắn tung ra, nàng bị hắn đẩy ra. Mà hắn... tay nắm lấy con dao nhọn, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm nhìn nàng, chậm rãi ngửa mặt phía sau rồi ngất đi.

Pháo hoa bảy sắc vẫn nở tung trên bầu trời. Nhưng những đóa hoa kiều diễm nháy mắt đã tan hết, để lại chỉ là tro tàn lạnh băng.

Bốn phía lâm vào tình cảnh hỗn loạn. Thạch Toàn Nhất hét lên một tiếng như lấn át tất cả, giọng khàn khàn: “Mau cứu giá! Bắt thích khách. Bảo vệ hoàng thượng. Hoàng thượng bị thương, truyền thái y.”

Máu trong ngực hắn cứ thế phun ra. Thoại Mỹ vội vàng bò sang, tay chân luống cuống muốn dùng tay che đi máu tươi đang chảy ra, nàng dùng sức che lại, không, sẽ không sao đâu...

Nhưng nàng cái gì cũng không ngăn được, máu kia cứ như trước mà ồ ạt chảy ra.

Đừng chảy nữa, đừng chảy nữa mà...

Trước mắt mông lung như sương mù, mọi thứ mờ ảo cả lên. Nước mắt nàng rốt cuộc cũng rơi xuống. Sau đó càng lúc càng tuôn trào, tầm mắt nàng trở lên mờ mịt.

Tay hắn từ từ men tới tay nàng, đè lại tay nàng: “Mỹ nhi, không phải nàng rất hận ta sao? Ta chết không phải là tốt hơn sao?”

Thoại Mỹ mở to mắt, kinh ngạc nhìn hắn. Hắn có phải là điên rồi không, thời điểm này còn nói những lời như thế.

Thế nhưng Kim Tử Long lại có thể mỉm cười mà nhìn nàng, thận trọng, dè dặt đến vậy... Trên khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, ý cười trong suốt đều là vui vẻ như được trấn an.

Hơi thở suy yếu cứ thấp dần thấp dần như thì thào tự nói: “Nhưng mà Mỹ nhi, nàng đã nói chuyện với ta, nàng vì ta mà khóc... nàng vẫn quan tâm ta, không nỡ nhìn thấy ta chết phải không?”

Máu nơi ngực hắn vẫn chảy, thấm ướt cả tay nàng, rơi tí tách trên người nàng.

Thế nhưng, hắn lại cười như đứa nhỏ được quà, thoạt nhìn cực kỳ vui sướng: "Mỹ nhi, hắn nói đúng, ta không có tư cách yêu nàng. Nhưng là, ta thật sự không làm được... Vậy nên, Mỹ nhi, ta nợ nàng một mạng, hôm nay trả cho nàng!"

Nước mắt Thoại Mỹ như chuỗi trân châu bị đứt, từng hạt từng hạt rơi xuống. Tên ngốc này, sao có thể ngốc như vậy. Hắn nếu buông tay mà đi, trong lòng nàng thật sự có thể vui hay sao?

"Kim Tử Long! Ngươi câm miệng cho ta! Ai cho phép ngươi chết? Ai cho phép hả!"

Nàng hét lên với hắn, chỉ thấy hắn vẫn cười, một nụ cười đầy hạnh phúc, rồi từ từ ngất đi...


***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#longmy