Quyển thượng - Chương 10: Thâm cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên hàng liễu xanh xanh cạnh bờ hồ Bán Nguyệt là những luống hoa cẩm tú. Gió thổi hiu hiu, lá liễu như sóng nước phất phơ.

Từ hoàng hậu đứng trên cầu Ngọa Hồng Kiều ngắm nhìn mặt hồ phẳng lặng, dặn dò: “Ngày hôm qua Tô thái y đã bẩm báo với ta, nói rằng con an dưỡng tốt, nên có thể sinh sớm vài ngày.”

Thoại Mỹ nhận lấy chén trà bằng bạch ngọc từ tay thị nữ, tao nhã đưa lên miệng nhấp một ngụm, thưởng thức hương thơm. Không hổ danh là trà Long Tĩnh, nước trà xanh như ngọc bích, chén trà lại được làm từ bạch ngọc, càng tôn lên vẻ đẹp phiêu diêu.

Nàng cười khẽ: “Nhờ phúc khí của cô cô, với Tô thái y một lòng trung thành, tất nhiên sẽ tận tâm tận lực với Mỹ nhi, chiếu cố con nhiều hơn.”

Tô Khinh Hồng từ một thái y bình thường, dần dần có thể vươn lên làm người đứng đầu của Thái y viện, đương nhiên không thể thiếu chỗ dựa là Từ hoàng hậu. Vả lại, trong hoàng cung này, bên cạnh hoàng hậu quả thật rất cần một người tinh thông y thuật.

Từ hoàng hậu mỉm cười, chiếc trâm phượng trên đầu cũng khẽ rung theo: “Mới hơn bảy tháng mà trông bụng của con so với năm đó ta mang thai Minh Oanh và Minh Yến có lớn hơn một chút, chắc chắn là một tiểu tử mũm mĩm đây.”

Tay Thoại Mỹ khẽ run, nước trà trong chén liền sánh ra ngoài, tay nàng cảm thấy nóng rát.

Lúc này, có một nội thị đi tới bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương, đại hoàng tử cầu kiến!”

Từ hoàng hậu gật đầu, thả vụn thức ăn xuống hồ cho cá, nhìn đám cá đưới hồ tranh ăn, dừng lại một chút mới nói: “Truyền vào!”

Kim Bách Đình mặc triều phục đi vào, phong thái tao nhã, thong dong. Cách vài bước, hướng Từ hoàng hậu quỳ gối hành lễ: “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu!”

Từ hoàng hậu khẽ cười nói: “Miễn lễ, đã đi thăm phụ hoàng con chưa?”

Kim Bách Đình liếc nhìn Thoại Mỹ một cái, ôn hoà mà trả lời: “Khởi bẩm mẫu hậu, nhi thần đã ghé qua Thừa Kiền điện.”

Nói xong, hắn quay đầu nói: “Đệ muội đã ở đây rồi à!”

Thoại Mỹ chống tay vào thắt lưng đứng lên, chuẩn bị hành lễ, Kim Bách Đình cười nói: “Miễn lễ! Miễn lễ! Đệ muội đừng làm như người xa lạ! Hoàng huynh còn muốn chúc mừng đệ muội, sớm sinh quý tử!”

Thoại Mỹ thản nhiên nói: “Tạ ơn hoàng huynh!”

Từ khi Kim Hạo Vũ được phong Vương, dời ra ngoài Vương phủ xong, thế cục trong triều càng ngày càng sáng tỏ, phân ra làm hai phe một theo Đại hoàng tử Kim Bách Đình, một theo Nhị hoàng tử Kim Tử Long. Mà thế đối đầu như nước với lửa, không ngừng tranh đấu gay gắt. Bên trong ý cười chúc mừng của hắn ta, có mấy phần là thực, sợ chỉ có mình hắn là biết được.

Không biết vì sao, trong lòng nàng cảm thấy có cái gì không đúng. Giống như có gì đó bàng hoàng, hỗn loạn không rõ từ đáy lòng dâng lên nổi lên. Trên ghế đá được phủ một lớp tơ lụa màu vàng thêu điểm đỏ, mềm mại mà ấm áp, nhưng Thoại Mỹ ngồi trên đó, lại như đang ngồi trên tấm băng mỏng.

Kim Bách Đình cười cười chăm chú nhìn nàng, nhưng lại làm cho nàng cảm thấy bối rối. Đáy lòng nàng mông lung, có chút sợ hãi.

Từ hoàng hậu nhìn bóng dáng Kim Bách Đình rời đi, phất tay cho tùy tùng lui ra, ngồi xuống, chậm rãi nói: “Mỹ nhi, vị trí Thái tử chỉ có một, liên quan đến hưng suy sau này của Từ gia – hiện giờ thế cục đã rõ ràng, những hoàng tử khác đã hết hi vọng. Có thể kế thừa ngôi vị, chỉ có thể là Đình nhi và Long nhi hai đứa nó mà thôi. Đối với việc này con thấy thế nào? Cô cô muốn nghe ý kiến của con.”

Thoại Mỹ nhìn đàn cá trong ao đang tranh giành thức ăn: “Cô cô, việc đã đến nước này, tránh cũng không thể tránh. Nếu lần này Tử Long không thể trở thành Thái tử, kế thừa hoàng vị, đến lúc đó cũng chỉ có thể lâm vào thế người là dao thớt ta là thịt bò.”

Xưa nay chuyện tranh đoạt ngôi vị, đều là cốt nhục tương tàn. Kim Tử Long nếu bị thua, thì cả Từ gia cũng sẽ bị suy tàn. Thật sự là không còn đường lui.

Từ hoàng hậu quay đầu, nhìn chằm chằm về phía trước, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó. Thật lâu sau, bà bỗng nhiên bật cười, chua chát nói: “Mỹ nhi, ta nói thật cho con biết. Kỳ thật Long nhi không cần hao tâm tổn trí biểu hiện trước mặt hoàng thượng. Tâm tư của hoàng thượng, ta sớm đã đoán được, người sẽ không truyền ngôi cho Long nhi. Nếu người muốn cho Long nhi kế vị, thì sẽ không đem con chỉ hôn cho nó.”

Thoại Mỹ khó hiểu, một lúc sau mới mơ hồ hiểu ra, cả kinh nói: “Cô cô...”

Từ hoàng hậu cười thê lương, nhưng lại không có nửa điểm ung dung như ngày thường: “Bách tính trong thiên hạ đều cho rằng hoàng hậu chỉ dưới một người trên vạn người, nhưng khổ sở bên trong có ai biết đến... Hoàng đế chính là hoàng đế, hắn không chỉ là phu quân của ta. Hắn ngồi trên long ỷ, chiếc ghế quý giá nhất trong thiên hạ, chính là long ỷ của thiên tử, kỳ thật, ngồi trên đó, bốn phía đều không có người thân cận, rốt cuộc là thoải mái hay không thoải mái, cũng chỉ có hoàng đế là người biết rõ nhất... Mà một người cũng không thể dựa vào! Đúng vậy, hoàng đế có thể dựa vào ai? Hoàng đế cần nhờ ai? Hoàng đế không thể dựa vào, bất cứ ai cũng không thể. Không ai đáng tin cậy hết, cho nên hắn chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình!”

“Con có biết tại sao ta chỉ sinh được Minh Oanh và Minh Yến, mấy chục năm sau cũng không thể sinh tiếp không. Đó là bởi vì hoàng đế không cho. Chỉ cần ông ta không cho, nữ tử trong hậu cung ai có thể mang thai? Cho dù có hoài thai, hậu cung cũng có biện pháp làm cho cái thai đó không thể sinh ra...”

Từ hoàng hậu bình tĩnh nhìn xa xa, bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn Thoại Mỹ, mang theo nồng đậm bi ai: “Biết không? Mỹ nhi, đây là hậu cung, đây là vận mệnh của nữ nhân trong hậu cung như chúng ta.”

Thời điểm Từ hoàng hậu sinh hạ công chúa là khi còn làm Thái tử phi. Sau khi vào Phượng Tê cung, trong hai mươi năm, đích xác không có truyền ra ngoài tin tức mang thai nữa. Thân thể và tuổi tác, đều không phải không thể mang thai được nữa, hóa ra là do hoàng đế cố tình!

Trách sao trước kia phụ thân nàng thường nói, vinh hoa phú quý tựa như mây khói. Xem ra việc này phụ thân sớm đã biết được. Cho nên không muốn để nàng có liên quan đến hoàng thất, cố ý cự tuyệt việc hoàng đế chỉ hôn.

“Từ gia chúng ta thế lớn lại nắm giữ binh quyền, tuy rằng trong triều có thượng thư bộ binh, nhưng bất quá chỉ là hư danh, từ khi triều đình dựng nước tới nay, Từ gia đều là trợ thủ đắc lực của hoàng đế. Năm đó hoàng thượng thỉnh cầu tiên hoàng đem ta ban hôn cho hắn, đơn giản là muốn mượn quyền thế của Từ gia mà thôi. Sau đó, hắn như ý nguyện lên làm hoàng đế, hắn sủng ái ta, chỉ là để cho người đời nhìn vào. Vô số châu báu tơ lụa, là đồ cống nạp, hắn đều hạ lệnh đem đến Phượng Tê cung cho ta chọn trước, sau đó mới đưa vào quốc khố hoặc thưởng cho các phi tần khác. Nhưng hắn chính là không chịu để cho ta mang thai lần nữa. Bởi vì hắn sợ hãi... sợ thế lực của Từ gia chúng ta. Nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền.”

Đáy lòng Thoại Mỹ như có ngàn băng bao phủ, hóa ra đây gọi là ân ái. Nếu không phải hôm nay cô cô nói cho nàng biết, nàng vẫn còn nghĩ rằng hoàng đế thật lòng sủng ái cô cô. Nhưng hoàng đế rốt cục vẫn là hoàng đế, ái sủng cũng chỉ là để che mắt người đời thôi. Lòng người, rốt cuộc lâu ngày cũng phải lòi ra.

“Cho nên khi hoàng thượng đem con chỉ hôn cho Long nhi cũng có nghĩa người đã suy tính kỹ lưỡng rồi, người muốn truyền ngôi cho Đình nhi. Nhiều năm trôi qua như vậy, hoàng thượng vẫn là nhớ mãi không quên mẫu thân của nó... Âu Tĩnh Chi!” Ba chữ cuối cùng, tuy rằng vẫn đều đều nói ra, nhưng mà hận ý giống như đáy hồ bị đóng băng ngàn năm. Chuyện cũ nhiều năm rồi, nhưng vẫn như ngày hôm qua, rõ ràng ở trước mắt.

Từ hoàng hậu bỗng nhiên nở nụ cười kiều mị, nhìn vào mắt Thoại Mỹ, cảm thấy thật tao nhã: “Bởi vậy, thế lực Từ gia chúng ta không có khả năng có thể uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế. Hoàng thượng cũng có thể lấy lại chút công đạo cho người mà mình nhớ mãi không quên kia. Đây là một mưu kế lưỡng toàn đến cỡ nào haha. Chỉ tiếc, ta sẽ không để cho hoàng thượng được toại nguyện. Vài chục năm qua, ta nghĩ rằng hắn đã quên, cho rằng ta cũng giống hắn đối đãi với Kim Bách Đình rất tốt. Đáng tiếc, thật đáng tiếc...”

***

Thâm cung là chốn ăn thịt người...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#longmy