Chương 3: Nữ nhân (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoại Mỹ đang mê man thì bỗng dưng nghe thấy tiếng đao kiếm như đang chạm vào nhau, tiếng binh linh không ngừng thét lớn cùng với một số tạp âm vang lên không ngừng.

Đôi mắt phượng xinh đẹp cũng từ từ mở ra để xem xét tình hình bên ngoài. Nàng nhận thấy được bản thân nàng còn sống và hình như đã được đưa vào trong lều trại. Nàng cố gắng áp chế lại cơn ho đang đến gần, bước từng bước tiến về phía cửa lều, khi vén tấm màn che lên nàng nhìn thấy trên mặt đất toàn là máu. Máu của các binh lính đang chảy lênh láng trên mặt đất, nàng dù kiềm chế đến đâu cũng bị cảnh tượng trước mặt hù đến phát ho, từng cơn ho kèm theo là những ngụm máu tươi phun ra trên nền đất.

Hầu như tất cả binh linh đều đang rất bận để chiến đấu, không một ai chú ý đến nữ nhân đang đứng ở góc lều ôm ngực mà ho khan.

Thoại Mỹ đưa ánh mắt đảo quanh khắp nơi mong tìm thấy bóng người quen thuộc, nhưng khi nhìn thấy tim nàng chợt đau đớn đến không thở nỗi. Kim Tử Long một tay cầm trường kiếm, một tay bảo hộ nữ nhân phía sau. Hóa ra nữ nhân được hắn bảo hộ là Dư Hòa Ái. Nước mắt nàng rơi xuống làm nhòe đi hình ảnh xung quanh, chỉ duy nhất hắn trong mắt nàng đều rõ như in.

Vốn dĩ nàng có thể mặc kệ tất cả, đứng im trong lều. Nhưng khi nhìn thấy phía sau Kim Tử Long là Tả Phúc Hàm từ đằng xa cầm trường kiếm muốn ám sát, nàng lại cứ thế một mực quên đi cảnh hỗn loạn trước mặt, cố gắng hết tốc lực chạy về phí hắn.

- Hoàng thượng... cẩn thận!

Máu... máu từ bụng nàng rỉ ra từng đợt làm ướt đi y phục màu trắng thuần. Kim Tử Long vẫn luôn bảo hộ nữ nhân kia, nhưng khi nghe được tiếng của nàng tha thiết gọi, quay lại phía sau lưng liền nhận ra nàng đang đứng đó, mũi kiếm kia đã đâm vào bụng nàng.

- Tiểu Mỹ...

Tả Phúc Hàm buông bỏ kiếm trong tay, chạy đến đỡ lấy thân ảnh đang đứng không vững của nàng.

- Tại sao nàng lại làm như vậy? Hắn không xứng, không xứng...

Tả Phúc Hàm như điên cuồng hét lên.

- Phúc Hàm ca ca... lúc trước là huynh phụ muội... huynh lấy được thê tử rồi... muội cũng gả cho người khác... hẹn ước này là cả hai ta... đều thất hứa... huynh cứu muội một mạng... muội đem trả lại huynh... chúng ta... không ai nợ ai...

Từng câu nói được nàng khó khăn phát ra, nằm trong vòng tay của Tả Phúc Hàm ánh mắt chan chứa đầy lệ. Nàng quả thật không còn hận Tả Phúc Hàm nữa. Nàng không biết lí do vì sao Tả Phúc Hàm làm phản, nhưng chỉ cần biết nam nhân này có thể vì nàng mà khóc xem như nàng thật sự cảm nhận được chân tình của hắn. Thật sự rất ấm áp...

- Tiểu Mỹ... muội đừng nói nữa... xin muội đừng nói nữa!

Tả Phúc Hàm ôm chặt thân thể nàng gào lên.

- Phúc Hàm ca ca... muội xin huynh... dừng lại đi...

Nàng mỉm cười, mắt phượng cũng từ từ rũ xuống.

[...]

Lần thứ hai Thoại Mỹ tỉnh dậy đã thấy bản thân mình ở trong Lệ Hân cung. Nhưng xung quanh chỉ có nàng, không có Khải Lan hay một cung nữ thái giám nào.

Nàng khó khăn cố gắng gọi Khải Lan nhưng dù gọi đến khàn cả tiếng cũng chẳng nhận được lời đáp trả.

- Thoại phi! Nô tì khuyên người đừng nên gọi nữa, họ đều đã bị hoàng hậu nương nương ban chết.

Tiếng chanh chua của một nữ quan vang lên như sét đánh ngang trời lọt vào tai Thoại Mỹ. Khải Lan và tất cả người của Lệ Hân cung thật sự chết hết rồi?

Là tại nàng! Vì nàng quá nhu nhược không thể bảo vệ họ!

Nàng thả người xuống nệm giường ấm, khẽ nở nụ cười chế giễu bản thân mình, nước mắt lại được dịp trào ra.

Thoại Mỹ cứ thế nằm khóc cả một đêm dài, một đêm không ngủ, nhớ hết lần lượt chuyện này sang chuyện khác. Hôm sau, nàng tựa thân vào cánh cổng như đang chờ một người, sau đấy lại quay mặt bước vào như thể chưa từng tựa cổng chờ ai.

Cuối cùng tuyết cũng rơi rồi, hồng mai cũng đã nở đỏ rực rồi, cả Lệ Hân cung đều đắm chìm trong màu đỏ nổi bật trên nền tuyết trắng xóa. Thoại Mỹ ngồi trước bàn trang điểm, tự mình chỉnh chu bản thân, sau lại ôm lấy cây đàn của mình nhẹ nhẹ bước từng bước ra chính điện.

Nữ nhân mặc áo choàng lông, ngồi ngay bên gốc hồng mai nở rộ, tuyết đang rơi như thể trút cả tâm tư của nàng, tiếng đàn réo rắt mà da diết vang lên.

Từ cửa Lệ Hân cung, một thái giám đưa theo vài cung nữ bước vào.

- Tham kiến Thoại phi, nô tài phụng mệnh hoàng hậu nương nương đưa đến cho ngài.

Thái giám vừa nói xong liền có một cung nữ bưng đến bên nàng một khay vàng, trên khay chứa một bình rượu và một thước lụa trắng.

Nàng mỉm cười nhìn hai thứ ở trước mắt mình, ngày này rồi cuối cùng cũng đến.

- Hoàng hậu mở lòng từ bi để Thoại phi tự chọn. Nô tài xin cáo lui.

Nói rồi bọn họ hành lễ lần cuối với nàng rồi rời đi. Nàng thấy trong mắt bọn họ đều là khinh bỉ. Hóa ra đây là bước cuối trên con đường làm nữ nhân của đế vương.

Thoại Mỹ nhẹ nhàng nâng bình rượu rót ra ly nhỏ, mỉm cười vuốt ve thành ly rồi một hơi uống cạn, tựa mình vào gốc hồng mai mỉm cười, mắt phượng nhắm lại, trên khóe mắt nàng trào dâng giọt lệ cuối cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#longmy