Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đen tĩnh mịch, vầng trăng khuyết thả vài tia sáng lửng lơ nhạt nhòa xuống nhân gian.

Chanyeol nằm dài trên nóc nhà, hai tay đặt sau gáy, hưởng thụ chút ít ỏi không gian thanh bình.

Cậu vừa thực hiện nhiệm vụ về, mọi người trong đội đã nghỉ ngơi tắm rửa sau một chuyến đi săn vất vả. Đêm nay đội phải tiêu diệt một gia đình phù thủy nữa, những phù thủy đơn lẻ thì khá dễ dàng để bắt chúng, nhưng nếu đã là những gia đình thì mọi chuyện lại trở nên phức tạp. Bên cậu có 10 người, thì bên chúng cũng biết hỗ trợ cho nhau. Những chuyến đi săn như vậy thường lấy đi khá nhiều sức lực của bọn họ. Bên ngoài là những thợ săn tinh anh dũng mãnh, nhưng đằng sau những chuyến đi sinh tử đó lại có thể là những con người hay cười nói đến vô tư lự. Như Se Hun chẳng hạn, nhóc là em út của cả đội, dễ ngượng ngùng và giàu cảm xúc. Bất ngờ hơn là Tao, cậu nhóc nhìn bên ngoài khá hung dữ nhưng thực ra lại khá mít ướt và hay làm nũng với các anh. Hay như Lu Han, dù sở hữu vẻ ngoài khá ngây thơ, có phần non nớt và khuôn mặt thì xinh hơn cả con gái lại là người cứng rắn và sắc sảo nhất. Anh cả Xiu Min mặt búng ra sữa, thân hình gần như là nhỏ bé nhất đội lại được coi là trí não của cả đội. Mấy món thiết bị bọn họ hay dùng trong những dịp đi săn thường là do anh ấy chế tạo ra.

Nói về họ thì có nói cả ngày cũng không hết.

Mỗi người một tính cách, có những suy nghĩ và lối sống khác nhau, đôi khi giữa họ còn xảy ra cả những cuộc cãi vã hay thậm chí là có thể sẵn sàng lao vào đánh nhau như những đứa trẻ, nhưng tất cả họ đối với mọi nhiệm vụ được giao đều là hoàn thành xuất sắc. Giờ đây, họ là một gia đình, dù có mâu thuẫn đi chăng nữa thì giữa họ vẫn có những sợi dây vô hình gắn kết cả 10 người lại. Lúc này có thể đứng trước mặt nhau cười nói vui vẻ, nhưng có thể sau chuyến đi săn nào đó một ai đấy sẽ phải ra đi. Cùng nhau vào sinh ra tử, nuôi lớn nên những tình cảm không thể tách rời. Không phải ngẫu nhiên mà 10 người họ lại được chọn từ hàng trăm, hàng ngàn đứa trẻ. Được đào tạo giống nhau, được sống trong một môi trường giống nhau, nhưng cái quyết định số phận lại là bản thân mỗi người.

Chanyeol lăn một vòng trên mái ngói, cậu vốn định tìm Kris để hàn huyên nhưng ngài ấy đêm nay phải đón tiếp một sứ đoàn quan trọng nên không thể ngồi uống rượu với cậu được.

Lần đầu tiên cậu gặp Kris là khi ngài ấy vừa đăng cơ được gần 2 năm. Lên ngôi từ khi còn nhỏ tuổi nhưng không vì vậy mà Kris trở nên yếu thế hay bị chèn ép bởi những lão thần luôn tự cho mình là nắm mọi quyền lực và tiếng nói trong cái đất nước này. Ở Kris toát ra khí khái hào sảng của một bậc đế vương, khiến cậu ngay từ lần đầu gặp mặt đã thề sẽ tự nguyện trung thành với người đó. Thợ săn phù thủy vốn dĩ không tham gia vào chính trị, họ gần như là người vô hình đối với những người xung quanh, vậy nên họ căn bản cũng chỉ có mỗi việc là hoàn thành nhiệm vụ được giao, còn ai đang ngồi trên ngai vàng vốn dĩ không quan trọng đối với họ.

-Đây là những thợ săn phù thủy mới được thay thế.

Sư phụ của cậu giới thiệu bọn họ với người đang khoác long bào đang ngồi uy nghi trên cao. Cả cung điện vắng lặng, ngoài bọn họ ra thì không còn ai khác, toàn bộ đám gia nhân đã tháo lui ra bên ngoài.

-Ai là Chanyeol?

Kris hỏi, giọng nói trầm khàn anh dũng.

-Là thần. – Chanyeol bước lên phía trước – Hoàng thượng có điều gì muốn hỏi thần sao?

-Ngươi là người có khả năng nhìn thấu được trái tim của một phù thủy?

-Dạ vâng, thưa hoàng thượng.

-Quả là người có tài năng xuất chúng. Hi vọng ngươi sẽ dùng tài năng đó một cách có ích.

-Thần hiểu, thưa hoàng thượng.

Dần dà, thời gian trôi qua khiến hai người trở nên thân thiết giống như hai huynh đệ. Kris không có anh em ruột, họ đều đã chết trong trận chiến giành ngai vàng mà anh là kẻ thắng cuộc. Còn Chanyeol, cũng là một kẻ không gia đình, bị số phận tàn bạo ném vào những cuộc chiến hiểm nguy.

Đêm đen tĩnh mịch bỗng vang đến tiếng sáo thê lương, là từ tẩm cung của hoàng hậu.

Nhưng theo như cậu được biết thì giờ này hoàng hậu cũng phải tham gia bữa tiệc kia. Vậy, là đám gia nhân của hoàng hậu sao?

Chanyeol bị tiếng sáo kia thu hút, từng giai điệu ngấm vào nơ ron thần kinh, khiến cậu bị mê muội, bị đắm chìm trong nó. Thực sự cậu muốn gặp mặt người thổi sáo một lần.

Nhanh nhẹn di chuyển đến nơi phát ra âm thanh mê hoặc đó, Chanyeol càng bất ngờ hơn nữa. Chính xác là từ phía hậu hoa viên bên cạnh cung của hoàng hậu.

Là ai mà có thể có mặt ở đó vào giờ này như vậy? Hoàng hậu chưa bao giờ cho phép ai được bước vào nơi đó. Hậu hoa viên này vốn là chốn riêng tư của người, ngay cả Chanyeol cũng chưa một lần đặt chân vào bên trong.

Nhưng hôm nay có lẽ đành phá lệ một lần.

Chanyeol ngẩn ngơ trước khung cảnh diễn ra trước mặt.

Giữa hồ sen thơm ngát, có một chàng trai đang thổi sáo trong lầu. Trên người là y phục trắng toát tạo nên vẻ quyến rũ đến ma mị. Đôi mắt nhỏ đang đắm chìm trong những cảm xúc không tên mà chỉ người đó mới hiểu. Những ngón tay thanh mảnh đặt lên cây sáo, lướt đi trên thân sáo.

Bỗng nhiên người đó buông cây sáo xuống.

Chanyeol như tìm lại được tâm hồn đang thơ thẩn của mình.

Rồi ánh mắt của người đó hướng về phía cậu.

__________

Baekhyun buông lơi cây sáo xuống dưới. Không còn phép thuật, nhưng cậu có thể cảm nhận được rõ ràng có một ai đó đang nhìn cậu.

Cảm giác sợ hãi bỗng bao trùm lấy cơ thể, giống như đã hình thành bản năng từ trước.

Hướng mắt về phía đó, cậu không nhìn thấy ai cả.

Nhưng lại cảm thấy rõ ràng rằng phía đó chắc chắn là có người. Đôi tay bỗng trở nên run bắn, đánh rơi cây sáo xuống mặt đất lúc nào mà không hay.

Rồi cậu nhìn thấy người đó bước gần đến phía cậu. Hóa ra là bị bóng đen của bức tường thành che khuất, khiến cậu không thể nhìn ra. Nhưng ngay khi người đó bước ra khỏi bóng đen, cũng là lúc Baekhyun nhận ra đó là ai.

Người đó, dù có bị đốt thành tro cậu cũng có thể nhận ra.

Ánh trăng không đủ sáng rõ, nhưng cũng đủ để có thể cho cậu nhìn ra người đó.

Park Chan Yeol.

Tôi tìm anh bao nhiêu ngày không thấy, không ngờ là anh lại tự dẫn xác đến trước mắt tôi.

Cảm giác giận dữ sục sôi trong cơ thể.

Thoắt cái, dáng vẻ đó đã biến mất, cậu giật mình mà lùi ra phía sau, lại va phải một ai đó.

Xoay lưng lại, hắn đã ở ngay kế bên cậu, là cậu vừa va vào hắn.

-Xin lỗi, hình như tôi làm cậu sợ.

Hắn nói, là giọng nói trầm khàn đó, là giọng nói hòa lẫn vào tiếng lửa của đêm hôm đó.

Baekhyun cảm thấy sợ hãi.

Cậu tự nguyền rủa bản thân mình, cậu muốn giết chết ngay cái kẻ đang đứng trước mặt cậu, nhưng cả người cậu lại đang run lẩy bẩy, giống như một con thỏ non đang đứng trước miệng hổ.

-Này, cậu không sao chứ?

Hắn nói, tiến gần về phía cậu hơn.

Và mọi thứ trở nên đen đặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro