#13 : Xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Vương Tuấn Khải ! "

" ... "

" Vương Tuấn Khải ! "

Hắn dừng lại, quay đầu nhìn Tử Uyên, ánh mắt nhu thuần. Phút chốc cô mềm lòng trước ánh mắt đó, giọng chuyển qua nũng nịu :

" Vương Tuấn Khải, anh... sao lại vội như vậy ! "

Hắn mỉm cười, đáp ngắn gọn : " Không có gì. Mau vào. "

Đưa bàn tay thon dài ra nắm lấy tay hắn, trong lòng trào dâng một loại cảm xúc ấm áp vô cùng. Tay đan tay, hai người chính là một cặp tình nhân thực thụ. Tử Uyên chờ hắn kéo ghế cho mà ngồi xuống, gọi một ly cà phê sữa đá. Lập tức hắn kêu phục vụ :

" Cho một ly cà phê sữa nóng. "

" À, ừm, vậy... vậy tôi cũng nóng. Trời cũng muộn rồi, uống lạnh không tốt. "

Tử Uyên bối rối nhìn hắn. Vài lọn tóc xoăn nhẹ thả trôi được cô vén lại giắt sau tai. Nụ cười bẽn lẽn tỏ vẻ xấu hổ nhưng chứa chấp sự giả tạo nào đó thật hạ cấp.

Vương Tuấn Khải không ưa loại giả tạo này.

Cô ta đã bao nhiêu lần dụ dỗ, mời gọi hắn lên giường cùng mình, thậm chí còn bắt gặp vào quán bar nhảy múa thân mật với đàn ông khác, thực sự hắn cũng không biết, cô ta yêu mình vì sắc hay vì tiền.

Nhưng hắn vẫn tiếp tục duy trì mối quan hệ này.

" Em... dạo này ổn chứ ? "

" Tất nhiên là không ổn rồi~ "_Tử Uyên nũng nịu quấn quấn lọn tóc, nhấp một ngụm cà phê, nói ngọt lịm _ " Người ta nhớ anh, yêu anh muốn chết ~ "

Yêu, nhớ mà cũng không thèm nghe điện thoại.

Chiếc ví tôi tặng em cũng chẳng còn mang theo, chắc em đã vứt đi rồi.

" Anh à, dạo này em đột nhiên rất buồn, muốn có người bên cạnh. "

Tử Uyên chớp chớp mắt, đôi môi căng mọng khẽ cắn.

Nhưng hắn không hề động tâm, bình tĩnh nói như dội một gáo nước lạnh.

" Tử Uyên, em cần bao nhiêu ? "

Hắn lãnh khốc hỏi, xấp tiền trên tay vung vẩy. Cô ngỡ ngàng nhìn hắn, động tác trở nên có chút bối rối :

" Anh, anh nói gì ? Sao... "

" Tôi hỏi, em cần vay bao nhiêu... ? "

Lúc này cô ta đã hiểu ra vấn đề, lộ rõ bộ mặt thật, nở nụ cười khả ố, ngón tay ve vãn dọc theo cần cổ đến nút áo sơ mi dụ hoặc.

" Anh biết là chỉ cần một đêm thôi mà. "

Cô ngẩng đầu câu nhân, định bắt lấy đôi môi mỏng quyến rũ ấy, nhưng không ngờ bị anh gạt ra không chút luyến tiếc.

" Khải ? "

Tử Uyên nheo mắt đầy nghi ngờ. Đầu tiên là tỏ thái độ với cô, giờ là trốn tránh nụ hôn của cô. Đây đâu phải nụ hôn đầu của anh ta ? Chuyện thân mật đều đã làm, chỉ còn công đoạn cuối cùng, hắn vẫn chưa thật sự đổ sao ?!

Tử Uyên tức giận nhăn mặt lại, cầm theo túi xách bỏ chạy ra ngoài.

" Khoan ! Tử Uyên, chờ một chút ! "

-----------------------------------------------------

" Tử Uyên, em đi đâu ?! "

Hắn bắt lấy tay cô kéo lại, phát hiện khuôn mặt đẫm nước nhòe đi sau lớp trang điểm. Khuôn mặt ánh lên một tia phẫn uất, giằng tay mình ra nói lớn :

" Anh thật quá đáng ! Anh còn có phải là người yêu của em nữa hay không ? "

Vương Tuấn Khải thở dài, phân trần :

" Tử Uyên, thực ra... "

" Thực ra cái gì ? Thực ra anh có người khác ? Ha, tôi biết mà, anh trải qua một năm liền đá tôi qua một bên, không hổ danh là vua băng giá, lãnh khốc tàn nhẫn như vậy. "

Tử Uyên vừa nói vừa khóc, nước mắt cứ thế chảy dài xuống má. Vương Tuấn Khải khẽ nghiêng đầu :

" Thôi được rồi, tôi đưa em về. "

" Em muốn về nhà anh cơ. "

" Nhà tôi ? "_ Hắn nhướn mày. Cô ta định về nhà mình làm gì kia chứ ?

" Ân. Em muốn ngủ lại đó đêm nay. "

Hắn mở cửa xe, lịch sự mời Tử Uyên ngồi vào. Chờ khi cô nàng ngồi yên vị trên xe rồi, mới bắt đầu ngồi vào ghế lái, nổ máy. Tử Uyên hơi hướng về phía hắn, nắm tay ai đó thật chặt. Mùi phấn trang điểm một lần nữa xông vào cánh mũi, khiến hắn không nhịn được nhíu mày.

Bất giác hắn nhớ tới mùi sữa của Nguyên Nhi.

------------------------------------

Cạch.

" Gâu, gâu, gâu ! " Đô Đô chạy ra từ phía trong bếp, vui mừng quay quanh Vương Tuấn Khải. Bắt gặp Tử Uyên liền gầm gừ đe dọa, lùi lùi ra phía sau, mắt ánh lên một tia hằn học. " Grừ... grừ... "

" Nhà anh nuôi chó sao ! Đáng yêu thật. "

Tử Uyên nuốt một ngụm khí lạnh, cười méo xẹo, toan nhấc chó con lên liền bị nó dọa sợ.

" GRRR... GÂU...!!! GÂU GÂU GÂU !! "

" Á~~ Vương Tuấn Khải cứu em/anh đã về ! "

Cả hai đồng thanh rồi ngơ ngác nhìn nhau.

Một bên là thiếu nữ yêu kiều cao mét bảy. Một bên là thỏ trắng lùn lùn đáng yêu một mét sáu.

" Kia là ai ? "

Lại một lần nữa đồng thanh. Vương Tuấn Khải lúc này thay đổi thái độ, rất ôn nhu ra lau lau miệng cho Nguyên Nhi :

" Ngốc, lại ăn vụng xúc xích nữa à ? "

" Ah,cái này... hìhì~ Lão Vương, em biết lỗi rồi. Nhưng ai thế kia ? "

" Kia... "_ Vương Tuấn Khải không biết giải thích ra sao, cười cười gãi đầu _ " Kia là... "

" Vương Tuấn Khải, ai cho phép anh, anh... ! Anh cư nhiên thân thiết với nó như vậy ? Chẳng lẽ vì cái thằng người không ra người thỏ không ra thỏ này mà bỏ rơi tiểu thư tôi sao ?!! "_ Tử Uyên tức giận rống lên, chỉ tay vào mặt Nguyên Nguyên. Đứa nhỏ hoảng sợ cụp tai lại, hoảng hốt muốn tìm chỗ trốn.

Tử Uyên mặt mày nhăn nhó hết sức phẫn nộ, đi tới định đánh cho nó một cái, lập tức bị Vương Tuấn Khải chặn lại.

" Cô vừa nói cái gì ? "

" Hả ? Anh, anh còn bênh nó ! "

" Cô nói cái gì ? Nói lại. "

Sắc mặt lãnh khốc không chút lưu tình của hắn khiến cô rùng mình, nhưng vẫn ngoan cố, mạnh miệng nói lớn :

" Tôi nói, đồ nửa người nửa thú như nó, anh can hệ gì ?!! "

Hắn siết chặt tay, tiến về phía cửa ra vào, mở ra.

" Đúng, tôi có can hệ vào. Tôi cũng chẳng ưa loại người lẳng lơ còn hay bạo lực như cô. Tử Uyên, mời cô đi cho. "

Sắc mặt Tử Uyên khó chịu vô cùng, dường như phẫn uất tới đỉnh điểm, mặt đỏ phừng phừng rất dữ tợn. Trừng mắt nhìn Vương Nguyên rồi lại nhìn hắn, cô gào lên :

" Anh, anh... ! Anh dám đuổi em ?! Dám đuổi đương kim tiểu thư nhà họ Tử !! Chúng ta chia tay !!!"

" Được, chia tay. Vậy tôi càng đỡ phải tiễn khách. "

" ... !!! "

Tử Uyên mở to mắt, đồng tử như giãn ra hết cỡ, run rẩy cả người. Mồm ú ớ nói gì đó không rõ, sau cùng liền bực tức hét ầm lên :

" CÁC NGƯỜI SẼ PHẢI TRẢ GIÁ !!! "

Rồi đóng sập cửa lại.

--------------------------------

Trôi : Ahihi, kịch tính <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro