#14 : Ý trung nhân của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Các người cứ đợi đấy ! "

Tử Uyên hét lên một câu liền chạy ra khỏi nhà hắn. Thành phố lúc này đã phủ quanh một màn đêm tĩnh lặng huyền ảo. Từng ánh đèn neon lấp lánh không thể mang theo cái náo nhiệt kia vào trong lòng cô. Cô có gì không bằng thằng nhóc chết tiệt ấy chứ ?! Cô có sắc đẹp, có gia thế, được người ta nuông chiều sủng ái hết mực, bây giờ lại phải chịu thua trước con thú vật kia.

" Loạn ! Loạn quá rồi !! "

Đôi mắt nhem nhuốc phấn trang điểm ánh lên vẻ dữ tợn. Cô là một đại tiểu thư được tất cả mọi người cung phụng. Cô không chấp nhận sự thật này. Không thể chấp nhận. Những kẻ đó dám biến cô thành một con ngốc như thế...! Tử Uyên nhất định không để bọn họ được yên đâu ! (눈‸눈)

Lưu Chí Hoành đang định đem sang cho Nguyên Nguyên chút đồ ăn khuya, đột nhiên bắt gặp Tử Uyên nước mắt ròng ròng lao ra từ nhà Vương Tuấn Khải, thật không biết nên nói gì.

Thật giống...

Cái bóng đèn cao áp mà =)) ╮(╯_╰)╭

Tặc lưỡi một cái, Tiểu Hoành ôm túi bánh thơm ngon đến nhà hắn, nhấn chuông.

Xoạch !

" A, hàng xóm Vương, tôi có một ít bánh quy, đem cho Nguyên Nguyên ăn... "_ Chưa nói dứt câu, tiểu hoành thánh giật thót người nhìn ai đó đang làm mặt "deep-crying". Chính là khuôn mặt đáng thương chưa từng có của Vương Tuấn Khải~~~

 Hắn đau khổ nói từng tiếng :

" Cảm... ơn... cậu... ಥ ͜ʖ ಥ "

" Ách, không có gì... anh, à tôi, ý tôi là...  Σ(゚Д゚ |||) Oa, đừng nhìn tôi ghê như vậy, tôi sẽ đi về mà !"

Hừ hừ, đáng sợ quá, Hoành Hoành sởn cả gai ốc lên rồi ==

Vương Tuấn Khải ôm túi bánh thẫn thờ đi vào, đầu muôn vàn suy nghĩ. Hắn cuối cùng cũng nói ra rồi. Chia tay rồi, hắn và cô không can hệ gì nữa.

Như vậy, hắn có thể công khai người hắn yêu thích ?

... ಠ_ಠ

...

...

ಠಿ_ಠ Như vậy rất tốt đó chứ ?

Thỏ con đáng yêu, bây giờ có thể công khai cho cả thế giới biết, nó là của hắn rồi, ahahahahaha~ (¬‿¬)

_______________________

Thỏ ngốc vừa rồi có chút sợ hãi, bản năng biến lại thành cục bông tròn tròn , nấp sau cái ghế sô pha nhà hắn, chờ Tử Uyên đi khỏi mới dám bò lên. Thật đáng sợ a ! Vừa nãy cô ta còn định giơ tay bẹp bẹp Nguyên Nguyên một cái, may mà có hắn đỡ được, còn giúp Nguyên Nguyên xua xua cô ấy đi nữa.

Hừ, nhưng mà vác bánh bèo về nhà, ta ứ chấp nhận !    

('・ω・`)

Một lát sau, Vương Tuấn Khải đã quay lại, chọt mông nó một cái.

" Này, ngốc. "

Đứa nhỏ nào đó vẫn ngạo kiều lăn lăn vào xó, nhúc nhắc cái mông thịt, bộ mặt rất mang chất "mị hờn cả thế giới".

Hai má bánh bao nộn nộn phồng lên, tướng tá bực mình y như thỏ xã hội đen, chắc phải gọi là Đại Ca Nguyên Nguyên mới hợp nga~ Hai chân nhỏ giẫm bịch bịch lên sàn, tỏ thái độ bực mình, thỉnh thoảng lén nhìn hắn đầy oán hận. Vương Tuấn Khải ngắm nó hồi lâu, buột miệng thốt lên :

" Ây dô, Nguyên Ca có cái mông trắng quá, đáng yêu quá =))) "

Vương Nguyên suýt ngã ngửa.

Cái gì ?! Σ( O A O ||| )

Bổn Vương ngầu như vậy, soái như vậy, thế mà anh... !!!! ಠ_ಠ

Hứ ! Em kháo !!

Vương Tuấn Khải cười ôn nhu, hai mắt cong đến híp lại, xem ra rất vui vẻ mà vuốt vuốt lông thỏ con :

" Thỏ xù lông sao ? Anh vuốt, vuốt xuống có được không~~~ =v= "

" Hừ... buông ra. "_ Thỏ con ủy khuất bĩu môi, biến lại thành con người, sau đó lê mông bò ra ghế sô pha.

Vương tiên sinh bất quá lại phải bò theo, nghĩ cách thu phục con thỏ này làm của riêng.

" Em bĩu cái gì chứ~ "_ Hắn cười cười, đưa tay nhéo mũi thỏ nhỏ, thỏa mãn nghe nó kêu một tiếng "ai ui" ủy khuất. Giọng mũi làm nũng hờn giận với hắn :

" Đó là mũi. Miệng ở dưới này cơ mà~ "

" Anh biết đó là mũi em =)) "_ Vương Tuấn Khải cười khổ đỡ trán. Có ai lại không phân biệt được mũi với miệng chứ.

Thỏ nhỏ "nga~" một tiếng, sau đó ngốc ngốc gãi gãi đầu, mắt lén nhìn Khải Khải. Thì ra là vậy~

Vương Tuấn Khải đột nhiên ngừng lại, dí sát vào mặt của tiểu bạch thỏ một cách bí hiểm. Khuôn mặt góc cạnh được phóng đại khiến thỏ con có chút hoảng sợ, lùi lùi về phía sau. Đôi mắt hạnh nhân mở to hết cỡ, hai má cũng ửng hồng lên.

Gần,...

Gần quá OAO !!

" Tôi có ý trung nhân rồi. "

Giọng ai đó chuyển thành trầm ấm, tay khẽ vuốt dọc theo má bé con, nhu tình truyền cả vào đôi mắt. Vương Nguyên có chút sợ, khẽ lùi lùi ra phía sau, nhỏ giọng :

" A... ti vi có cái gì hay chưa kìa ~ "

" Đoán đi. "_ Giọng háo hức.

" Hả? "_ Biểu tình ngơ ngác của thỏ thỏ khiến Khải Đao không nhịn được, cười thành tiếng.

" Đoán đi, ý trung nhân của anh là ai ? "

Vô thức nuốt nước bọt, Vương Nguyên bị dồn vào góc tường, quay quay không còn chỗ để trốn. Mặt mếu mếu muốn tìm đường thoát, bé con chống hai tay định chui ra thì bị hắn giữ lại.

" Đừng ăn thịt em.... huhuhuhuhuhu... Nguyên Nguyên sai rồi... ư hức... Nguyên Nguyên không dám ăn vụng nữa... "

" Hả ??? "

Vương Tuấn Khải mặt thốn thốn nhìn thỏ con đang hoảng sợ che mặt kia, lòng dấy lên một loại cảm xúc không tên.

Cái gì mà ăn thịt ?!!!

" Thì, thì anh nói cái gì mà nhân nhân... "_ Hai mắt tròn xoe long lanh nước, tiểu ngốc manh ngẩng đầu lên hít hít cái mũi tròn nhìn hắn rất tội nghiệp. Vương Tuấn Khải bừng lên một loại cảm xúc muốn... 

BÓP NÁT QUẢ CHUỐI !!

Ahuhu... tội nghiệp bổn bảo bảo quá mà... 

" Ai nói là nhồi em làm nhân bánh bao đâu, ý anh là... người trong mộng đó... ? "

" AAAA~~~ Hiểu rồi... >////////> "

Nguyên Nguyên khẽ cắn môi, ngước nhìn hắn đầy ủy khuất, gò má phiếm hồng, hai mắt mờ sương tràn ngập sắc xuân ái muội.

" Em... "

-----------------

Trôi Trôi : Dạo này bận học =_= Sorry :v hơi đuối nên hông có đậm. Lần sau sẽ bù lại :3

By the way, cầu xôi thịt đi là vừa =)))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro