#6 : Bắt nạt [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải được thể làm tới, biến bảo bảo thành tay sai vặt, còn mình thì cư nhiên ngồi trên ghế xem ti vi. Chốc chốc lại mở miệng sai khiến.

Thật tức chết !! (╯‵□′)╯

-  Nguyên Nguyên, lấy cho anh miếng bánh.

-  Nguyên Nguyên, lấy cho anh ly nước.

-  Nguyên Nguyên...

Thỏ con bị xoay tới xoay lui muốn chóng mặt, hận không thể dùng răng thỏ mà cắn chết hắn. Khắp người bây giờ chỉ mặc một cái áo len dài của tên kia, cùng với quần short vô cùng ngắn. Dưới chân mang đôi dép bông đi đi lại lại, một bộ ngốc ngốc đáng yêu, không để ý tới bộ mặt hổ già của Vương Tuấn Khải =))) ԅ(¯﹃¯ԅ)

Đột nhiên...

-  A, a, Lão Đại, phim hoạt hình ~ phim hoạt hình ! _ Nguyên Nguyên ôm lấy cổ hắn, thích thú mở to hai mắt lấp lánh. Vừa rồi trong lúc chuyển kênh có thấy chiếu phim "Cừu vui vẻ và sói xám" nha. (☯ ◯ ☯)

Lúc trước chủ cũ của nó đặc biệt thích xem phim này !

-  Aishh, không được, anh đang xem anime. (。•ˇ‸ˇ•。)

-  Ư... ta cũng muốn xem cừu cừu... cho ta xem... Lão Đại ~~~

Thỏ con đứng một bên tội nghiệp vẫy vẫy cái đuôi, môi chu ra làm nũng. Vương Tuấn Khải cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, lạnh lùng đáp :

-  Đừng quên em còn phải tuân lệnh anh hết hôm nay. Còn nữa, từ giờ xưng anh-em cho đàng hoàng. Em dám trái lệnh liền vứt hết xúc xích.

-  Nhưng mà... Σ( ° △ °|||)

-  Nói nữa là ăn sạch (xúc xích của) em luôn.

-  Ngươi, à anh... anh bắt nạt em...

Thỏ con một bộ mếu mếu đến đáng thương, ủy khuất đỏ mặt, chạy ra chỗ khác. Hai má bánh bao phồng ra, uất ức cuộn tròn một góc, lầm bầm chửi rủa Vương Vô Sỉ.

Hứ !

Cái gì mà tuân lệnh với trái lệnh !

Ngươi ép ta !

Đồ Mặt Đao đáng ghét, ta phải đứng lên trả thù hắn ! (>д<)

Đúng vậy, vì chính nghĩa ! Nguyên Ca sẽ đánh bại hắn ! Vương Tuấn Khải, dám ức hiếp Đô Đô cùng xúc xích nương tử, Nguyên Ca đánh ngươi chừa !! Ô ô...

-  Em lầm bầm cái gì đó ?

-  Không có gì.

---------------------------

Đến giờ ăn tối, Vương Nguyên ngoan ngoãn ngồi lên bàn, trên cặp đùi non mềm trắng trắng là Đô Đô ngồi rất tự nhiên. Cả hai mở to mắt lấp lánh chờ thức ăn.

-  Anh biết rồi, biết rồi. Không cần phải nhìn bằng anh mắt như vậy.

Xúc xích cùng thịt bò nhanh chóng được bày ra trước mắt, lập tức có hai kẻ háu đói vồ lấy ăn cật lực. Nhìn cảnh một người lai thỏ với một con chó cùng nhau tranh cơm, Vương Tuấn Khải không biết nên khóc hay cười, bản thân mình cũng tự lấy một bát cơm rồi ăn. ~( ▔▽▔~)

Ăn xong, anh trai thê nô chuyên tâm bê bát đi rửa. Được rồi, đằng nào bé con cũng không rửa được, chịu khó một chút, lát nữa sai vặt em nó sau. ╮(╯▽╰)╭

Ai nha...(๑'ω'๑)

Bây giờ mới thấy mình ngu dữ dội...

Nguyên Nguyên lúc này lại bận chơi đồ hàng với Đô Đô, anh Đại bỗng dưng bị cả thùng dấm chua đổ lên đầu !

Hắn vội vàng chui ra tìm cách phá đám, như một đứa con nít mà nháo loạn.

-  Anh cũng chơi, anh cũng chơi nữa !

Được. Cho anh Đại chơi. ( ̄ω ̄)

Nguyên Ca làm chủ tiệm xúc xích, Khải Khải và Đô Đô đều là khách đến ăn tiệm.

-  Xin hỏi quý khách ăn món gì ạ ?

-  Gâu gâu ~ ! ( ^ ω ^ )

Đô Đô hồn nhiên giơ hai chân trước lên, vui vẻ sủa hai tiếng.

Vương Tuấn Khải ngồi một góc, vênh mặt bĩu môi. Hứ, món gâu gâu là món gì ? Cái đồ không biết nói tiếng người, gọi món cũng không nên hồn !

-  Oa, món này ngon lắm, Nguyên Nguyên cũng thích nữa !

Mố, ( OAO ) Thật sao ?!

-  Vậy anh cũng gâu gâu, gâu gâu !

Hai người kia quay lại nhìn hắn bằng ánh mắt kì thị. Vương Tuấn Khải ngửa mặt lên trời, đắc ý. Bổn Vương muốn đổi món thì đã làm sao ! Ta mới không thèm bắt chước con cẩu đó.

Cả ba cứ vui vẻ chơi đùa, thỏ con mang đĩa sứ nhà hắn ra chơi, giả vờ làm đĩa cơm phục vụ Đô Đô. Chú chó mở to hai mắt nhìn Nguyên Nguyên, rồi cúi xuống, cắp cái đĩa, chạy mất.

-  A, dám ăn quỵt, mau đứng lại !! (>д<)

Thỏ thỏ vội vàng đứng lên đuổi theo Đô Đô, Vương Tuấn Khải thì lăn ra cười ngặt nghẽo.

Thôi được rồi, hắn cũng phải công nhận.

Chơi với lũ nhóc này cũng vui thật a !

__________________TBC___________________

Không hiểu sao dạo này đau đầu quá TTvTT Vote và cmt để tôi có động lực nhé <3 Yêu các cô :v









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro