Chap 17+18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 17

Jessica nghe tiếng ai đó hỏi thì giật cả mình, vội vàng quay lại đối diện với người vừa nói, đó là một người đàn ông trung niên khá cao lớn, dáng vẻ phong trần bụi bặm, ông ta đội cái nón kết bạc màu che gần kín cả gương mặt nhưng Jessica vẫn có thể nhận ra ông ta là ai. Cô hơi lùi về phía sau, run run hỏi:

-Ông là….Choi Min Su ?

- Phải, chính là tôi. – Choi Min Su gỡ nón của mình ra và nhìn thẳng vào Jessica không một chút e dè, sợ sệt.

- Tại sao ông lại biết tên tôi?

- Tôi đã nhiều lần thấy cô đi cùng với ba mình mà, vả lại trong cô rất giống mẹ của mình. – Choi Min Su cười hiền nói. Gương mặt điển trai của người thanh niên năm nào giờ đã phủ đầy bụi mờ của thời gian, những vết chân chim in hằn trên khóe mắt, từng đường nét đều hiện lên sự khắc khổ của cuộc đời, tuy nhiên vẫn còn đó sự kiên định và sắc bén trong từng ánh mắt, nó dường như không hề thay đổi.

- Ông thấy tôi ? – Jessica ngạc nhiên hỏi lại, có điều gì đó ở nụ cười của người đàn ông này khiến cô không sợ hãi mà quay lưng bỏ đi, chỉ là cảm giác rằng ông ta là một người có thể tin tưởng.

Choi Min Su gật đầu và nói: “Tôi có chuyện cần nói với Kwon Yuri, nhờ cô hãy bảo với nó nếu muốn chơi một canh bạc để tìm ra sự thật thì hãy gọi điện cho tôi ” 

Jessica cầm tờ giấy có số điện thoại từ tay Choi Min Su mà băng khoăng vô cùng, cô không hiểu tại sao người đàn ông này lại có gan mà xuất hiện trước mặt cô như vậy, đã thế còn điềm tĩnh muốn gặp mặt Yuri nữa, Jessica lúng túng hỏi lại:

- Tại sao ông không tìm gặp trực tiếp Yuri mà phải nhờ tôi, ông không sợ tôi sẽ gọi cảnh sát à ?

- Tôi không thể đường đường chính chính xuất hiện trước mặt Kwon Yuri được, vì nói cho cùng nó cũng mang họ Kwon và tôi nghĩ các người chắc cũng đang nghi ngờ tôi là người giết mẹ của nó phải không ? – Choi Min Su bình thản nói mà không hề do dự, cứ như việc người khác nghi ngờ ông ta là chuyện hiển nhiên trên đời vậy.

Jessica im lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát biểu hiện trên gương mặt người đàn ông đó có ẩn chút gì giả dối hay không. Nếu cô đồng ý chuyện này thì chính bản thân cô cũng đang chơi một canh bạc quá lớn, đặt lòng tin vào một kẻ tù tội không phải là cách khôn ngoan mà người bình thường vẫn làm. Đắn đo, suy nghĩ một hồi lâu cuối cùng Jessica gật đầu chấp thuận với người đàn ông đó.

-Được rồi, tôi sẽ chuyển lời dùm ông.

Choi Min Su trước khi đi khỏi còn ngập ngừng hỏi lại một câu: “ Ba của cô dạo này có khỏe không ? “

-Ông ấy vẫn khỏe .

Choi Min Su gật đầu ra chiều đã hiểu, trong đôi mắt ánh lên chút gì đó hoài niệm và tiếc nhớ, rồi cũng nhanh chóng dẹp tan hình ảnh một thời đầy hoài bão ước mơ đó, quay lưng lầm lũi ra về thật nhanh.

------------------------------------

- Cô Kwon, tôi thật sự nghĩ là cô không nên gắng sức thêm nữa, tình trạng có vẻ đã trở xấu hơn trước rất nhiều. Tôi khuyên cô hãy mau chóng nhập viện đi.

Yuri thở dài vì lời nói của bác sĩ điểu trị cho mình, một lần nữa cô lại tắt đi hy vọng tìm được quả tim thay thế, một lần nữa cô lại từ chối kéo dài mạng sống của mình. Có ích gì đâu cơ chứ, đối diện với 4 bức tường đầy u buồn, ai oán, hằng ngày chỉ ngửi được toàn mùi thuốc sát trùng và nghe những tiếng khóc la, đau đớn. Mạng sống của cô sẽ được kéo dài bao lâu, vài tháng, vài tuần hay chỉ vài ngày. Yuri thà đánh đổi những khoảng thời gian vô nghĩa ấy để được một tháng hay thậm chí là một ngày trọn vẹn ở bên cạnh Jessica.

Chợt hình ảnh củamột phụ nữ trẻ đang gào khóc trên thi thể của chồng mình đập vào mắt Yuri, tiếng khóc thảm thiết vang vọng cả một tầng lầu:

-Không, không, các người nói dối, chồng tôi vẫn còn sống, các người nói dối –Mặc cho những nhân viên bệnh viện đến can thiệp cô ấy vẫn không chịu buông tay nước mắt giàn giụa da diết gọi tên chồng mình:

-Tỉnh lại đi anh ơi, tỉnh lại đi mà – Một đứa bé 3 4 tuổi dường như là con của họ đang đứng nép sát vào tường, nhìn thấy mẹ mình như thế cứ liên tục thút thít: “ Ba ơi…mẹ ơi…”

Không hiểu vì sao Yuri nhìn thấy cảnh đó tự dưng nước mắt lại lăn dài trên má, có phải bấy lâu nay cô đã quên mất rằng cái chết sẽ như thế nào. Những nỗi đau và nhung nhớ trong cô đâu có còn tồn tại vì lúc đó cô đã không còn có mặt trên đời này nữa. Nhưng còn Sica của cô, phải chăng cô ấy rồi cũng sẽ trải qua nỗi đau cùng cực như người phụ nữ ấy, rồi ai sẽ để cô ấy khóc trên vai mình, ai sẽ ôm cô ấy khi cô ấy cần sự an ủi, là ai sẽ yêu cô ấy và cho cô ấy cả thế giới này, là ai sẽ nắm tay cô ấy đi đến cuối đời đây. Là ai. Là ai.

Kwon Yuri không thể là người đó được, lau vội những giọt nước mắt trên gương mặt mình, cô sao lại thế này. Cầu xin được ở bên cạnh Jessica trong 30 ngày, bây giờ lại tham lam muốn có cô ấy trọn đời. Yuri biết cuộc đời con người luôn là sự vay trả từ quá khứ, nhưng bất luận là gì, thì có thể để cô kiếp này được ở bên cạnh Jessica, rồi kiếp sau cô sẽ trả hết, nhưng chỉ xin kiếp này thôi có được không.

---------------------------------

Yuri thả nhẹ từng bước chân trên con đường về nhà của mình, cô muốn bình tâm trở lại để khi trở về nhà Jessica sẽ không lo lắng. Bây giờ đã là chiều tà rồi, mặt trời đang bận rộn thu dọn những đốm sáng cuối cùng, phố xá cũng đông đúc nhộn nhịp hẳn lên. Có người hối hả về nhà như Yuri lúc này, cũng có người chạy đi đâu đó để tán gẫu cùng bạn bè, những đứa trẻ cắp sách tan trường thật đáng yêu làm sao. Yuri nghĩ giá như một ngày nào đó cô được cùng Jessica đưa con của họ đến trường, rồi những chiều như thế này sẽ cùng đón nó về, cả nhà họ sẽ đi ăn ở đâu đó, rồi về nhà nằm bên nhau và xem một bộ phim. Cùng thủ thỉ vài điều trước khi chúc nhau ngủ ngon và bình yên say giấc trong ngôi nhà ấm cúng của họ. 

Nhưng mỗi mộng tưởng đều có vế sau của nó, mộng tưởng của Kwon Yuri đó chính là sẽ không bao giờ điều đó có thể xảy ra, thậm chí việc đưa Jessica vào giáo đường để hoàn thành giấc mơ màu trắng của cô ấy, Yuri cũng không làm được. Cuộc đời con người là một chuỗi dài của những tiếc nuối, luôn kết thúc sai lầm bằng từ “giá như”. Trong cuộc đời mình Yuri cũng tiếc nuối rất nhiều, nhưng cô luôn biết hài lòng và chấp nhận nó, cố không thản vãn và sống cùng với nó, duy chỉ có một điều Yuri luôn muốn nói :“ Giá như được phép làm lại từ đầu, thì cô sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian để nhận ra mình yêu Jessica đến mức nào”

-------------------------------- 

Jessica vừa làm vài việc lặt vặt trong bếp vừa suy nghĩ làm cách nào để mở lời với Yuri, chắc chắn cậu ấy sẽ nổi giận đùng đùng và trách cô tại sao lại đi ra ngoài lung tung như vậy. Mặc dù cô không hề bị tổn hại gì nhưng Kwon Yuri sẽ làm nhặng xị lên cho mà xem, chưa kể những lần Yuri tức giận thực sự rất đáng sợ, không thèm ngó ngàng tới cô đã đành, tâm tính và cách ứng xử cũng trở nên lạnh lùng và khắc nghiệt hơn hẳn. Jessica hoàn toàn không muốn nếm trải cảm giác khi ở gần một Kwon Yuri tức giận tí nào. Có lẽ cô nên lựa một thời điểm thích hợp, có thể khi cả hai đang nằm trên chiếc giường ấm áp sau bữa ăn tối chẳng hạn, như vậy dù Yuri có nổi giận, Jessica cũng sẽ dễ dàng xoa dịu bằng những phương pháp “ không tốn sức” hơn.

Yuri bước vào nhà và nhận ra rằng Jessica đang ở trong bếp, cô cố gắng đi thật nhẹ nhàng để Jessica không phát hiện ra mình, yên lặng đứng dựa vào tường và nhìn ngắm cảnh tượng không phải lúc nào cũng có thể bắt gặp, Jessica đang “nấu ăn”. Cô ấy lúc này rất ra dáng một người nội trợ đảm đang đấy, xinh xắn mang tạp dề của Yuri vào người, tóc buộc cao để vài lọn tóc rơi hờ hững trên vai, một vài cọng thì bết vào vầng trán đã lấm tấm mồ hôi mặc dù cô ấy chỉ đang vật lộn với miếng cà chua nãy giờ.

Jessica đã rất tỉ mỉ nhưng cắt mãi cà chua vẫn cứ to đùng, có chút bực dọc cắm mạnh con dao xuống thớt thì Jessica thấy Yuri đã đứng ở đó từ lúc nào, Yuri cắn môi dưới kìm nén một nụ cười trêu ghẹo biểu hiện giận dữ đáng yêu đó của Jessica. 

- Miếng cà chua đó có tội tình gì với em hả ?

- Giờ này mới về, em sợ làm không kịp nên giúp Yul làm trước đấy – Jessica chữa thẹn nói, rồi nhanh chóng quay qua giải quyết đống bầy hầy mình đã gây nên.

Yuri nhẹ nhàng đến bên cạnh cô gái kia cho một cái ôm chặt từ đằng sau, đầu tựa vào vai Jessica, hai tay dịu dàng nắm lấy tay cô ấy đưa nhịp nhàng những nhát cắt hoàn hảo.

- Để Yul chỉ em cầm dao đúng cách nhé, em vụng về như vậy thì sau này biết làm thế nào hả ?

- Có Yul là được rồi – Jessica ngượng ngùng thì thầm nói, không để ý rằng ai kia dường như đang rất buồn.

-Waaa, xong rồi đây, em cắt giỏi chứ hả ?

-Uhm, em giỏi lắm –Yuri cười và chồm tới tặng cô nàng đang reo vui kia một nụ hôn phớt lên môi.

Yuri cố gạt đi những phiền muộn trong lòng và dành một buổi tối trọn vẹn bên cạnh Jessica, họ cùng nhau nấu ăn, cùng thưởng thức bữa tối dưới ánh nến, dọn dẹp cùng nhau và bây giờ thì cả hai đang ngồi trong phòng khách xem một chương trình tạp kĩ. Một buổi tối gần như hoàn hảo trong mơ ước của Yuri, nhưng cô nghĩ có lẽ cô sẽ không có nhiều bữa tối như vậy.

Nhận thấy sự bất thường từ người kế bên Jessica dời bỏ sự tập trung khỏi màn hình tivi, đặt bàn tay mình lên má Yuri, dịu dàng hỏi: “Yul sao vậy, có chuyện gì khó nghĩ à. Có chuyện gì thì phải nói với em chứ ”

Yuri giật mình dứt khỏi những suy nghĩ trong đầu, lấp bấp định quay qua bào chữa gì đó thì đã không thể nói nên lời với gương mặt hờn dỗi quá sức đáng yêu của Jessica. Nắm bàn tay cô ấy trên mặt mình, Yuri thu hẹp khoảng cách giữa hai người lại để tìm kiếm một nụ hôn ngọt ngào. Ban đầu cô chỉ định sẽ là một nụ hôn ngắn thôi, nhưng khi chạm được vào bờ môi của Jessica thì những luồng điện cứ thay phiên chạy dọc khắp cơ thể khiến cô không thể ngừng khao khát hơn nữa. 

Khẽ dùng thân mình đẩy nhẹ Jessica nằm xuống sofa, Yuri trườn hẳn lên người Jessica và tiếp tục nối dài nụ hôn của họ. Cô nghiêng đầu mơn trớn môi dưới của cô gái bên dưới từng chút một để chờ đợi sự cho phép từ phía cô ấy, chiếc lưỡi mềm mại vui sướng khi tìm kiếm được bạn của nó, cả hai không ngừng trêu đùa và tan vào nhau.

Jessica tận hưởng khoảng khắc ngọt ngào này bên cạnh Yuri, đầu óc cô như đang lạc trong mê lộ của xúc cảm nhưng cô vẫn có đủ tỉnh táo để nhắc nhở bản thân rằng sẽ đẩy Yuri ra khi mọi chuyện có thể vượt ngoài tầm kiểm soát của cô. Bàn tay Yuri khẽ đưa lên cao, chạm vào cổ áo sơ mi của Jessica, mân mê gỡ từng nút một.

1

2

3

-Yul, dừng lại đi, chúng ta không thể. - Jessica dứt khỏi nụ hôn, tay nắm chặt bàn tay đang ở trên ngực mình và ngăn nó lại.

Yuri nhìn thẳng vào mắt Jessica tha thiết nói: “ Sica à, xin em, một lần này thôi.”

Jessica không hiểu tại sao ánh mắt Yuri lại vừa mãnh liệt vừa bi thương đến thế, điều gì đã chạm đến trái tim kia làm nó trở nên u buồn như vậy. Jessica thật lòng cũng không hề muốn đẩy Yuri ra, cô chỉ lo lắng cho sức khỏe của Yuri mà thôi, trái tim cô yêu Yuri và cô biết nó còn cần nhiều hơn những gì họ đang có, những nụ hôn hay những cái ôm xiết là hoàn toàn không đủ.

- Để Yul được yêu em và được cảm nhận em có được không, đừng đẩy Yul ra nữa mà – Yuri thì thầm bên tai Jessica rất chân thành, trải dài những nụ hôn chạm nhẹ khắp gương mặt cô ấy.

Tiếp tục nối lại nụ hôn của họ và chờ đợi một dấu hiệu trả lời từ phía Jessica. Và rồi Yuri nghe được tiếng Jessica thở dài trong nụ hôn của họ, Jessica buông lỏng bàn tay đang giữ chặt tay Yuri ra, dùng cả hai tay ghì kéo Yuri sát vào cơ thể mình thêm nữa.

Khóe miệng Yuri nhanh chóng cong thành một nụ cười hạnh phúc thì ngay lập tức đã nhận được một vết cắn thích đáng vào lưỡi của mình từ phía Jessica, có vẻ cô nàng cảm thấy mình đang bị ép uổng nên thỉnh thoảnh lại cắn mạnh vào môi người họ Kwon kia. Yuri nhấc bổng Jessica lên và tiến vào phòng ngủ trong khi đôi môi vẫn bận dạo chơi trên chiếc cổ kiêu hãnh trắng ngần, Jessica chậm rãi gỡ tứng nút áo sơ mi của người kia, trong khi cơ thể hai người đang ngày càng dính sát vào nhau.

Thả mình nhẹ nhàng lên chiếc giường êm ái của họ, cả hai nhanh chóng thanh toán những thứ vướng víu trên người và cùng lao vào nhau trong khúc nhạc hoan ái đầy khao khát và mê đắm. Tiếng thì thầm xen lẫn những tiếng rên siết cứ vang lên không ngừng, nhiệt độ trong căn phòng đủ đốt nóng từng thớ cơ trên cơ thể Yuri và Jessica. 

Bàn tay Yuri như một người nhạc công điêu luyện, lả lướt khắp cơ thể Jessica, dịu dàng ở bên trên, chậm rãi vuốt ve nơi sóng lưng, đẩy nhanh giai điệu đầy mê hoặc mơn trơn yêu thương tại đôi gò bồng đảo xinh đẹp, thêm chút ngọt ngào và ướt át tại vùng bùng phẳng lì và mạnh mẽ tiến vào bên dưới như một bản nhạc có âm điệu trầm bổng không ngừng, Yuri làm cả người Jessica cứ nóng bừng, cuồng loạn rồi vỡ tan trong niềm vui sướng. 

-Yul àhhhhh ~~~

Âm thanh khi chạm ngõ thiên đường vừa tan vào thinh không, Jessica đã mệt mỏi thả người xuống giường, cố hổn hển cố bắt lấy hơi thở của mình.

Yuri khẽ kéo Jessica vào lòng, cười hạnh phúc khi nhìn gương mặt lấm tấm mồ hôi của cô ấy, đôi mắt vẫn đang nhắm ghiền còn gò má thì hây hây đỏ. Cả người Yuri cũng mệt rả rời nhưng dường như lại có một luồng sinh khí đang chạy dọc khắp cơ thể khiến tâm trí cô hân hoan trong niềm hạnh phúc. Yuri biết mình như vậy là quá đáng nhưng sự sợ hãi trong trái tim cô đòi hỏi một điều gì đó để xoa dịu nó, cô chỉ là không thể cưỡng lại sự thúc ép của trái tim mình mà thôi. Cảm nhận làn da Jessica đang chạm vào làn da trần của mình, chân của hai người đan chặt vào nhau khiến Yuri cảm thấy mãn nguyện vô cùng. Yêu thương hôn lên đôi môi của Jessica lần cuối cho buổi tối đêm nay, cô thì thầm:

-Ngủ đi tình yêu của Yul. Yul yêu em nhiều lắm.

-Em cũng yêu Yul, đồ hư hỏng à - Jessica rúc sát hơn vào người Yuri, vòng tay ôm chặt người kia lại và dần dần chìm vào giấc ngủ bình yên, ấm áp.

----------------------------------

Ngày thứ 22

Yuri đang làm bữa sáng cho hai người họ, thỉnh thoảng lại tủm tỉm cười khi hồi tưởng lại sự việc tối qua, buỗi tối tuyệt vời nhất từ trước tới giờ của cô. Tự hỏi không biết lát nữa đây Jessica sẽ phản ứng thế nào, còn riêng với Yuri cô cảm thấy rất hài lòng, cực kì hài lòng, trái tim của cô có vẻ đã tốt hơn cô nghĩ nhiều.

Jessica thức giấc sớm hơn bình thường vì có ai đó đã mở toang cửa sổ để những tia nắng đầu ngày thay phiên đánh thức cô dậy. Khẽ cựa mình và cảm thấy có chút ê ẩm, Jessica thầm trách móc Kwon Yuri, bộ dạng thì có vẻ ủ rũ vậy mà đêm qua lại cuồng nhiệt như vậy, có chút cảm giác giống như mình đang bị lừa. Jessica lười biếng nằm trên giường cho đến khi cô nhớ lại chuyện tối qua mình muốn nói, tự trách mình sao lại có thể lơ đãng về một chuyện quan trọng đến thế, mà cũng tại họ Kwon kia cả, cô định bụng sẽ nói sau bữa ăn của họ ai ngờ người đó lại cuốn cô vào một cuộc chiến nóng bỏng trên giường. Nhưng ngẫm đi ngẫm lại biết đầu điều đó cũng có mặt lợi là Yuri sẽ bớt phản ứng thái quá đi một chút. Nghĩ là làm, Jessica với tay lấy cái áo sơ mi của Yuri vứt dưới giường mặc vào và bước ra khỏi phòng.

- Yul à, chúng ta nói chuyện với nhau một chút được không – Yuri nghe thấy tiếng gọi của Jessica thì bỏ dỡ việc đang làm tiến vào phòng khách ngồi kế bên cô ấy hỏi:

-Có chuyện gì không em ?

Jessica nghĩ tâm trạng của Yuri khá tốt nên vừa cười nói vừa vòng tay ôm lấy eo cô, cô nghĩ nếu không phải lúc này thì không còn cơ hội nào tốt hơn nữa, cô nói:

-Em muốn nói với Yul về chuyện của Choi Min Su.

-Choi Min Su ? – Yuri ngạc nhiên hỏi lại.

Jessica hít thở mạnh một nhịp rồi bắt đầu kể lại toàn bộ câu chuyện cô gặp Choi Min Su ngày hôm qua, những gì ông ấy nói với cô, yêu cầu của ông ấy và cả số điện thoại ông ấy đã đưa cho cô nữa. Khi cô nói xong thì không ngoài dự đoán, Yuri chau mày và rời khỏi cái ôm của họ, giọng có phần hơi tức giận hỏi:

- Ý em là em gặp ông ta ở chỗ không người mà vẫn đứng đó trò chuyện với ông ta hay sao ?

- Đó là siêu thị mà, vẫn có rất đông người đó chứ - Jessica nhỏ giọng giải thích.

Yuri liền to tiếng nói: ” Nhưng không phải ở đó, em đang nghĩ gì vậy Jessica. Ông ta là tội phạm bị truy nã và còn có thể là kẻ giết người nữa, vậy mà em vẫn dám đứng nói chuyện với ông ta một lúc lâu như vậy hay sao” – Yuri đã hoàn toàn tức giận khi nghĩ đến việc Jessica có thể bị nguy hiểm vì mình.

- Yul đừng như vậy mà, em không có thù oán với Choi Min Su thì đâu có lý do gì ông ấy hãm hại em cơ chứ. Ông ấy chỉ muốn nhờ em chuyển lời với Yul thôi – Jessica xuống giọng năn nỉ con người đang nóng giận kia.

- Những người đã chết cũng đâu có thù oán gì với hung thủ, em không hiểu được tính chất nghiêm trọng của nó à. Nếu có việc gì tồi tệ xảy đến với em thì em bảo Yul phải làm sao đây – Yuri nạt lại Jessica cô vẫn chưa nguôi được cơn giận của mình, đứng dậy cách xa Jessica và nhăn nhó, cô gái này quá bướng bỉnh, lại không biết sợ là gì. Yuri nghĩ đáng ra mình không nên lôi cô ấy vào chuyện này. Nghĩ đến đó liền Yuri đấm mạnh một cái vào tường đ khiến Jessica cũng phải giật mình, một lúc lâu sau Yuri lại bực dọc hỏi:

- Tại sao tối qua em không nói với Yul hả ? 

- À…uh..em sợ Yul sẽ giận như lúc này, nên em chờ đến lúc thích hợp - Jessica ngượng ngùng cúi đầu giải thích rồi nhưng khi nhớ lại việc tối qua thì bản thân thấy có chút ấm ức, liếc xéo người kia một cái - vốn dĩ em định nói khi chúng ta ăn tối xong, ai ngờ có người…

-Vậy em nghĩ khi chúng mình cùng làm “chuyện đó” xong thì Yul không giận hả?

*gật gật* 

*ngại ngùng cười*

Yuri thật sự không biết nên cười hay nên khóc đây, cũng tự bản thân mình quá ham muốn đến nỗi bây giờ chẳng thể trách móc nếu cô nàng cứ biện hộ như vậy. Nhưng cô cũng không thể để cô ấy xem nhẹ chuyện này.

-Em bị cấm túc, từ này không được ra khỏi nhà một mình nữa. Nghe rõ chưa – Yuri lớn giọng ra lệnh và bình thản tiến vào nhà bếp tiếp tục chuẩn bị bữa sáng, không thèm quan tâm gương mặt nhăn nhó của cô nàng kia.

Jessica tức tối đánh bồm bộp vào cái ghế miệng liên tục lầm bầm: “ Đêm qua thì dịu dàng, âu yếm lắm, sáng ra thì lại giở chứng thế này với người ta. Đúng là đồ hư hỏng. Từ giờ đứng có hòng đụng đến tôi nữa.”

------------------------

Yuri lắc đầu chịu thua phản ứng của Jessica và bắt đầu suy ngẫm về những điều cô ấy kể lại. Choi Min Su về thái độ bên ngoài không có vẻ gì là một kẻ hèn hạ hay thủ đoạn, dựa thêm lời của ông Jung từng nói về ông ta thì hình như Jung In Sung rất tin tưởng về người bạn này. Nhưng rốt cuộc Choi Min Su muốn gặp Yuri là vì lý do gì, nếu mục đích của ông ta là muốn nói rõ sự thật thì có vẻ ông ta sẽ uổng công vô ích rồi, bởi vì Yuri chắc chắn sẽ không tin vào lời lẽ phiến diện của bất kì ai nếu cô không hoàn toàn 100% tin tưởng họ. Cô nghĩ mình nên bàn kĩ việc này với Soo Young rồi sẽ đưa ra quyết định bởi vì canh bạc này nếu cô sai lầm thì sẽ dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng.

Ngày thứ 23

Jessica vẫn làm mặt lạnh với Yuri cả ngày hôm qua, cô tuyệt đối không ngồi gần Yuri quá phạm vi 1 mét, đến tối thì hờn dỗi xách mền gối qua phòng khác nằm, bây giờ thì cả hai ngồi ăn sáng mà không nói lời nào. Yuri cũng chẳng thèm dỗ dành cô nàng làm gì, vì con nít sai thì phải răn đe cho đáng không thể nuông chiều cô gái bé nhỏ của cô quá được. Yuri dành cả ngày hôm qua để suy nghĩ về việc mình có nên gặp gỡ Choi Min Su hay không, tức một nỗi là cô muốn liên lạc với Soo Young để hỏi ý kiến của tên đó nhưng không hiểu sao gọi mãi vẫn không được, bởi vì cả Victoria cũng buông lỏng một câu rằng: “ Tùy cậu”

Bỗng tiếng chuông điện thoại của Yuri vang lên, người cần tìm cuối cùng đã gọi lại, hình như Soo Young vừa hoàn thành nhiệm vụ về.

-Soo Young à, cậu ở đâu vậy. Đến nhà tớ được không ?

….

-Bệnh viện, cậu bị làm sao à ? – Yuri hét lớn lên làm Jessica ngồi đối diện giật mình, lo lắng nhìn phản ứng của Yuri.

-Chuyện dài lắm, các cậu mau đến đây đi – Soo Young từ đầu dây bên kia mệt mỏi nói.

-Uh, tớ sẽ gọi cho Victoria – Yuri nhanh chóng đứng dậy và điện thoại cho Victoria thông báo tình hình.

Jessica cũng nhanh nhảu thay đồ đạc của mình và ngồi đợi Yuri ở phòng khách để cùng đi. Thấy Yuri đi ra thì le te chạy theo liền bị người kia dội một gáo nước lạnh.

-Em định đi đâu vậy – Yuri hỏi.

-Thì đi cùng với Yul tới bệnh viện thăm Soo Young chứ gì – Jessica ngây thơ trả lời.

-Em đang bị cấm túc, ở nhà đi – Yuri nói rồi bước ngang qua Jessica vẫn còn đang tức tối vì giọng điệu đáng ghét của mình.

Vừa mở cửa đã thấy Victoria thở hỗn hển trước nhà, thúc giục cô cùng đi cho nhanh.Victoria thấy Yuri gật đầu bước ra còn Jessica thì vẫn đang tức giận đứng chôn chân ở đó, thắc mắc hỏi: “ Jessica, cậu không đi à ? “

Jessica hất mặt ám chỉ Kwon Yuri. Yuri cảm nhận được cái lườm lạnh lùng của cô gái kia chỉ bình thản giải thích với Victoria : “ Cô ấy bị cấm túc, giờ chúng ta đi thôi”. 

Victoria phì cười với thái độ giận hờn của cặp đôi này, cô nói với Jessica: “ Thôi cậu để cô ấy đi đi. Tớ cũng có xe, nếu Jessica thích thì đi chung với tớ nhé ”

Jessica nghe thấy thế thì cười toe toét, kiêu hãnh bước ngang qua Yuri và khoác tay Victoria kéo cô ấy cùng đi. Khi đi còn ngoái đầu lại lè lưỡi trêu Yuri nữa chứ, không biết ai mới là trẻ con giữ hai người họ đây.

----------------------------

Soo Young nằm trong phòng bệnh với một bên ổ bụng bị băng kín, vết thương này tuy không nặng nhưng nó sẽ làm cô đi lại khó khăn trong vài ngày, nhất là lại trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này thì nó thực sự khiến cô rất khó chịu.

Hôm nay Soo Young đã chứng kiến cái chết của một người, nhưng cô không có tí sót thương gì cho kẻ đó cả. Vì nghe theo lời dặn của đội trưởng Woo Hyun mà cô đã ngăn bản thân mình không ghim thẳng một viên đạn vào đầu hắn, cô thích hắn phải đền tội như vậy hơn là chịu án trước pháp luật. Tuy nhiên cuối cùng hắn cũng chết theo cách đó nhưng không phải là từ cô và cái chết của hắn ta dấy lên trong lòng Soo Young rất nhiều suy ngẫm. 

Chap 18

Cả 3 người là Yuri, Jessica và Victoria nhanh chóng đến bệnh viện để gặp Soo Young. Suốt cả đoạn đường đi Jessica để ý thấy Victoria đã vô cùng gấp gáp và bồn chồn đến nỗi suýt vượt đèn đỏ đến hai lần, từ trước tới giờ Jessica cứ nghĩ Victoria vẫn còn tình cảm với Yuri nhưng có vẻ lần này cô đã sai rồi. Hình như trong trái tim cô gái họ Song này có một hình bóng khác đang len lỏi vào thay thế cho mối tình thời thiếu nữ cuồng nhiệt nhưng vô vọng kia.

Yuri mở cửa phòng bệnh của Soo Young để cả 3 người họ cùng vào, kéo ghế lại gần kẻ phiền phức bây giờ lại phải nằm yên một chỗ Choi Soo Young, cô nói:

- Chuyện là như thế nào vậy, tại sao cậu lại bị thương ?

- Vết thương có nghiêm trọng không Soo Young ? – Jessica cũng ngồi xuống kế bên Yuri, lo lắng hỏi.

-Tớ ổn, có vẻ vài ngày nữa thì đi lại được rồi nhưng mà vận động thì hơi khó – Soo Young cười cười nói, khẽ đưa mắt nhìn Victoria đang ngồi ở phía cuối giường của mình, bắt gặp ánh mắt lo lắng của cô ấy đang chăm chú nhìn cô lòng cũng bất chợt vui lên một chút. Soo Young láu lỉnh nói: “ Lo cho tớ rồi phải không, cậu đang tự trách mình là từ trước tới giờ sao không đối xử với tốt với tớ chứ gì”

Victoria nhăn mặt vì cái tính của con người kia, bị thương tới mức này mà vẫn còn giỡn được, vội quay lại chủ đề chính: “ Cậu bớt tào lào đi, có chuyện gì đã xảy ra vậy hả”

Soo Young dẹp ngay bản tính bông đùa của mình, nhanh chóng nghiêm túc lại và kể lại toàn bộ câu chuyện cho cả 3 người họ nghe.

Flash back

Đội cảnh sát điều tra đang trang bị vũ khí bên trong một xe tải lớn, đêm nay họ sẽ tiến công vào hang ổ của bọn buôn ma túy và dăng một mẻ lưới bắt gọn chúng. Địa điểm lần này có hơi phức tạp vì đây là một tòa nhà đang xây dang dở, lại nằm gần khu vực dân cư nếu họ hành động không chuẩn xác sẽ gây nhiều nguy hiểm cho người dân. 

Vụ án này vốn dĩ do đội phòng chống tội phạm đảm nhiệm nhưng lần hành động này Lee Teuk đã xin chỉ thị để phòng điều tra được cùng tham gia, anh ta chỉ đơn giản giải thích là vì muốn giúp đỡ đồng nghiệp trong vụ án lớn thế này. Soo Young được giao nhiệm vụ chỉ huy nhóm tiên phong tiến vào bên trong, đã lâu rồi Soo Young không tham gia vào việc đột nhập một hiện trường lớn như thế này nên cũng có chút lo lắng khi được Lee Teuk trực tiếp giao cho nhiệm vụ đi đầu. 

Soo Young mặc áo giáp và kiểm tra đạn dược xong xuôi thì bắt đầu tiến vào trong, cô thề là cô đã nhìn thấy ánh mắt như một tên tội phạm của Lee Teuk lấm lét nhìn mình, có chút sợ hãi nhưng lại đầy căm thù. Một ý nghĩa thoáng qua trong đầu Soo Young là hắn ta dường như đang rất mong cô sẽ thất bại và trở thành vật tế đầu tiên cho bọn tội phạm. Nhưng với kinh nghiệm và tài năng của một cảnh sát lành nghề Soo Young đã chỉ huy đội của mình tấn công một cách hoàn hảo vào bọn buôn ma túy đang án ngự bên trong tòa nhà. Bọn chúng đã chống trả vô cùng quyết liệt, đạn dược và súng ống của chúng không thua bất kì lực lượng cảnh sát nào. Mặc dù đang kiểm soát tốt thế trận nhưng một kẻ nào đó trong nhóm bọn tội phạm thừa lúc hỗn loạn đã ôm đống sổ sách và bỏ chạy.

-Gọi cho đội 2 mau chóng vào viện trợ đi – Soo Young hét to và bắn vào chân tên kia nhưng hắn đã rẽ vào hành lang trước mặt mất rồi.

Soo Young nhanh chóng đuổi theo tên đó, hắn ta cũng ra sức bắn trả lại, liên tục nổ súng để tìm đường tẩu thoát. Soo Young cũng đã bị thương ở cánh tay vì một viên đạn sượt qua do tên đó bắn. Không màn tới vết thương, cô vẫn đuổi theo hắn bằng được, khi cả hai đều đã hết đạn Soo Young liền lao vào tặng cho hắn một cú đá ngay bụng, nhưng xui xẻo cho cô tên đó đã né được và bằng cách nào đó hắn ta quơ được một cây gậy và đánh mạnh vào đầu Soo Young khiến cô choáng váng ,thừa dịp hắn ta lại tiếp tục tẩu thoát. Soo Young cố gắng lấy lại thị giác và lần theo tiếng bước chân của hắn tiến vào một căn phòng ở cuối dãy hành lang, căn phòng tối om có đầy mảnh kính vỡ dưới sàn. Soo Young thận trọng từng bước tiến sâu vào, đứng im để ánh mắt cô quen dần với bóng tôi. Cô nghe có tiếng lạo xạo của những mãnh kính vỡ dưới chân một người nào đó, mặc nghe thấy nhưng cô vẫn đứng yên ở đó chờ cơ hội đến. Khi tiếng lạo xạo dừng lại, một tiếng gió vút ngang qua tai Soo Young, cô liền thực hiện một cú đá hoàn hảo ở thế đối lưng với kẻ đó, đá bay vũ khí của hắn và trấn hắn ta nằm xuống sàn.

-Lee Teuk ? – Soo Young mắt mở lớn ngạc nhiên vì kẻ đó không phải là tên tội phạm ban nãy.

Lee Teuk không chần chừ một giây dùng thế hất Soo Young ra khỏi người mình, đưa tay chộp lấy thanh kiếm lúc nãy lao vào tấn công Soo Young như một con thú hoang. Hắn ta điên cuồng vung lên những chém chí mạng nhất hòng lấy mạng Soo Young, hắn ta biết mình không còn quá nhiều thời gian khi bọn tội phạm hầu như đã bị khống chế toàn bộ, hắn đã nuôi sẵn kế hoạch sẽ thủ tiêu Soo Young trong cuộc truy bắt này và ngụy tạo chứng cứ xem nó như một tai nạn nghề nghiệp, như chính cái cách mà hắn đã làm với Kim Woo Hyun 6 năm về trước.

Soo Young liên tục né được những đòn tấn công của Lee Teuk nhưng nếu như kéo dài thêm nữa cô sợ mình sẽ không chịu nổi, việc bất lợi về thể lực cũng như vũ khí trên tay sẽ khiến cô không thể cầm cự được lâu mất. Thêm vài ba đường chém nữa, Soo Young bị hắn chém một nhát trung ngay bụng, đau đớn té ngã xuống đất cô phát hiện mình đang nằm những mảnh kính vỡ, kín đáo đưa tay hốt một nắm lớn.

-Mày chết đi Choi Soo Young, xuống dưới đó mà gặp Kim Woo Hyun để bàn về đạo lý – Lee Teuk gầm gè trong hơi thở, khi hắn vung dao lên cao ánh mắt lóe lên sự tàn độc và hoan hỉ.

Soo Young lợi dụng lúc Lee Teuk sơ hở chọi thẳng vào mặt hắn những hạt bụi thủy tinh khiến hắn đau đớn gào thét, oo Young nhanh chóng đứng dậy nhưng chưa kịp làm gì thì một viên đạn không biết từ đâu đến ghim thẳng vào đầu Lee Teuk khiến hắn ta chết ngay tại chỗ, cùng lúc đó lực lượng cảnh sát liền ập vào và chứng kiến một cảnh tượng không thể nào tin được, hiện trường như vừa xảy ra một cuộc ẩu đả rất lớn, đội trường đội điều tra Lee Teuk bị bắn một phát ngay đầu, tay nắm chặt thanh kiếm Nhật vấy máu, bên cạnh là đội phó Choi Soo Young đang đau đớn ôm lấy vết thương của mình.

End flash back

- Vậy là Lee Teuk đã có ý định giết Soo Young để bịt đầu mối – Jessica thốt lên khi Soo Young vừa dứt lời.

Yuri tức tối, lầm bầm chửi rủa, cô không ngờ hắn ta lại hèn hạ đến mức đó, nếu không nhờ sự bản lĩnh của Soo Young thì đã có hậu quả nghiêm trọng rồi . Victoria thì vẫn không nói gì chỉ biết đưa ánh mắt lo lắng nhìn về phía Soo Young thôi.

-Bây giờ chúng ta nên giải quyết chuyện này thế nào đây ? – Yuri trầm ngâm hỏi.

Ánh mắt đầy căm giận, Soo Young quả quyết nói : “Tớ muốn công khai tội trạng của Lee Teuk và Oh TaecYeon, lật lại điều tra và truy tố chúng , trả lại công bằng cho anh Woo Hyun ” 

Yuri không hề bất ngờ với lời đề nghị của Soo Young, nói cho cùng cậu ấy đã đợi việc này quá lâu rồi. Nếu không phải vì cô thì có lẽ Soo Young đã không ngần ngại mà tố cáo 2 tên kia, nhưng lật lại điều tra thì họ phải giao nộp cuốn sổ của Shin Bong Su như một vật chứng phạm tội của Oh TaecYeon, nghĩa là trực tiếp công khai mối quan hệ cha con giữ Yuri và Kwon Dong Chul, đồng nghĩa với việc sẽ tiến hành điều tra lại vụ án của dì Song và chắc chắn Yuri sẽ không hề bất ngờ nếu như cảnh sát buộc tội Choi Min Su chính là hung thủ. Quá phiến diện và quá đánh động kẻ khác.

Nhận được sự ngập ngừng vì khó nghĩ của Yuri, Soo Young lên tiếng:

- Cậu yên tâm đi, chúng ta sẽ giữ bí mật về cuốn sổ ấy cho đến cuối cùng, chỉ trừ khi nào hoàn toàn không thể buộc tôi Oh TaecYeon thì chúng ta sẽ công bố nó.

-Em nghĩ sao ? – Yuri không trả lời Soo Young, quay qua hỏi ý kiến của Jessica.

-Lee Teuk đã chết thì chắc người được hưởng lợi nhiều nhất là Oh TaecYeon, nếu chúng ta không mau chóng ngăn hắn lại thì có khả năng hắn sẽ xóa sạch tội trạng của mình đấy.

Yuri gật đầu tán thành ý kiến của Jessica, có lẽ đó sẽ là con đường đúng đắn duy nhất họ nên đi. Cô đưa mắt về phía Victoria, không cần nói Victoria đã hiểu.

- Tớ sẽ gọi điện cho phòng công tố và công khai tài liệu khu dân cư ở Ulsan.

- Cậu gọi cho Taemin bảo nó gửi đến đó đoạn thu âm mà chúng ta thu được luôn nhé.

Victoria nhanh chóng ra ngoài và gọi điện đến những công tố viên mà họ tin tưởng, bao năm lăn lộn trên thường trường, Yuri và Victoria đã gầy dựng được khá nhiều mối quan hệ hữu ích và đây là lúc dùng đến nó.

Yuri cũng thừa dịp đó nói rõ về yêu cầu của Choi Min Su cho Soo Young nghe, Soo Young ban đầu ngạc nhiên đến nỗi không thốt nên lời, một lúc sau trấn tỉnh lại thì cũng nói một câu y chang Victoria đó là: “Tùy cậu”. Bọn họ hiểu trong việc này ngoài Yuri ra không có ai có quyền quyết định, họ biết trên đôi vai cô ấy luôn đầy những lo toan và trách nhiệm, nhưng nếu chính họ can thiệp sâu vào gánh nặng ấy sẽ càng làm Yuri thêm giận dữ và hoảng loạn hơn nữa. Kwon Yuri là thế, bản lĩnh đương đầu với mọi việc vì cô ấy biết những người thân của mình đang an toàn ở phía sau. 

Jessica để ý thấy Soo Young cứ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa nơi có Victoria đang đi đi lại lại, cô tinh ý nói: “ Lúc nghe tin cậu đang ở bệnh viện cô ấy lo lắng lắm đấy, khi lái xe còn suýt vượt đèn đỏ nữa đó”

- Thật sao ? – Soo Young hớn hở hỏi lại Jessica.

Cô nàng liền gật đầu lia lịa, đưa 2 bàn tay ra và nói: “ Hơn 10 lần cơ đấy”

Soo Young cười toe toét vì lời nói dối thiện chí của Jessica, định hỏi thêm vài điều thì lại có tên đáng ghét vào phá đám. Kwon Yuri vừa nghe điện thoại của ai đó xong, trở vào liền nắm tay Jessica đứng dậy.

- Tào lao đủ rồi, bây giờ Yul đưa em về. Soo Young cậu ráng nghĩ ngơi đi nhé.

-Cảm ơn lời dặn dò thiệt hết sức thân tình hết sức của cậu – Soo Young mỉa mai và vẫy tay tạm biệt cả 2 người. 

--------------------------------------------

-Victoria lấy cho tớ cốc nước – Soo Young e dè vòi vĩnh cô gái kia, từ khi cặp đôi kia đi khỏi, Victoria vẫn không nói tiếng nào, chỉ lặng lẽ ngồi ở ghế điều đó khiến Soo Young có phần nào lo sợ.

-Chai nước kế bên cậu vậy mà cũng nhờ tôi à – Victoria bực dọc đưa ly nước cho Soo Young, mặc dù là tỏ ra khó chịu nhưng cô vẫn nhẹ nhàng đỡ Soo Young nằm nay ngắn trên giường.

Soo Young nhìn chăm chú cô gái trước mặt, ngập ngừng hỏi: “Cậu vẫn buồn vì Yuri à”

Victoria ngạc nhiên về câu hỏi của tên ngốc cao kều kia, cô nhìn vào gương mặt khổ sở có phần sợ hãi của tên đó, rồi cô lại mạnh bạo sửa tấm chăn cho ngay ngắn và nói: “ Tôi đã từ bỏ cậu ta từ rất lâu rồi”

-Vậy tại sao cậu lại buồn ? – Soo Young vẫn cố gặng hỏi, không tìm được nguyên nhân nỗi buồn của Victoria khiến cô cảm thấy bức bối vô cùng.

-Cậu ăn gì tôi sẽ mua – Victoria phớt lờ Soo Young và đứng lại đi ra ngoài.

-Tại sao cậu lại buồn hả, trả lời tôi đi ? – Soo Young nói lớn hơn.

Victoria nắm chặt tay nắm cửa, thở dài một tiếng, quay lại nói: “Là vì cậu bị thương được chưa” – rồi nhanh chóng bước ra ngoài khép cửa lại. Để lại một tên ngốc vẫn còn ngơ ngác nhìn theo.

--------------------------------------

-Em nghĩ Yul có nên gặp Choi Min Su không ? – Yuri nói khi cả hai đang ngồi trong xe.

-Vậy Yul có muốn gặp ông ấy không ? – Jessica hỏi ngược lại Yuri.

Cô gái tóc đen trầm ngâm tự hỏi bản thân mình có muốn gặp Choi Min Su hay không. Câu trả lời là Có. Nhưng cô sợ lỡ như chính Choi Min Su là hung thủ thật sự thì đó sẽ là cái bẫy của người đàn ông kia, nếu đánh canh bạc này thì Yuri không chỉ đánh cược mạng sống của mình mà còn với những người xung quanh nữa. Khi xe của họ đã đỗ trước cổng tòa nhà, Jessica thấy Yuri vẫn không nói gì, gương mặt lại ưu tư, phiền muộn, cô biết hiện giờ chắc chắn Yuri đang rất lo sợ rằng quyết định của cậu ấy là sai lầm. Jessica nhẹ nắm lấy bàn tay của người kia đặt lên đó một nụ hôn và nói:

-Chúng ta phải thử thôi Yul à. Em tin vào quyết định của Yul. 

Nhận được sự tin tưởng từ Jessica, Yuri cảm thấy lòng vững tin hơn nhiều, cô gật đầu rồi khẽ kéo cô ấy vào một cái ôm, thì thầm nói: “Cảm ơn em. Sica à”

Hưởng thụ cái ôm ấm áp được một lúc thì Yuri chủ động tách ra và tiễn Jessica lên nhà, trước khi đi còn bảo với cô ấy rằng cô sẽ bắt đầu đánh canh bạc của mình. Yuri gọi Shindong và Hangeng cùng tới nhưng cô chỉ để Shindong đi cùng với mình còn Hangeng sẽ làm công việc mà anh chàng ấy giỏi nhất, bảo vệ Jessica từ xa. Sau sự việc Choi Min Su tìm được cách gặp Jessica ở siêu th,ị Yuri vẫn tự trách mình quá chú quan, nên từ này cô sẽ để Hangeng tiếp tục công việc mà cô đã giao cho anh chàng ngay từ đầu.

Yuri đánh xe vào một tòa biệt thự rộng lớn thuộc sỡ hữu của tập đoàn Osan, ban nãy tại bệnh viện cô đã nhận được điện thoại của Oh Man Suk yêu cầu muốn gặp cô và Yuri đã đồng ý. Shindong cùng bước vào biệt thự với Yuri, nãy giờ anh chàng vẫn đang thắc mắc tại sao Yuri lại gọi mình đến, có lẽ cô ấy cần sự bảo vệ khi đến cái nơi có thể ẩn chứa nguy hiểm này.

-Em hãy đứng đợi ngoài đây, khi nào noona gọi hãy vào – Yuri dặn dò anh chảng trẻ tuổi và tiến lại gần người đàn ông

đang ngồi đợi cô ở phòng khách.

Yuri kính cẩn cúi chào người đàn ông kia rồi ngồi ở phía đối diện ông ta. Yuri mở lời trước: “ Chủ tịch gọi tôi đến đây có việc gì ạ”

Oh Man Suk nhoài người rót cho Yuri một tách trà, thân tình nói: “ Con đừng trở nên xa lạ như vậy, dù bây giờ không còn làm ở Osan nữa thì con vẫn là con gái nuôi của ta mà”

Yuri không nói gì trước những lời của Oh Man Suk, cô không tiện giải thích lý do, cũng không thể từ chối nên đành im lặng.

-Yuri à, con biết là ta coi con như con gái ruột của mình mà đúng không ? – Oh Man Suk tha thiết nói giọng có phần nghẹn ngào, đau đớn.

- Dạ vâng.

- Vậy con làm ơn nể tình ông già này mà tha cho nó một lần có được không.

- Chủ tịch đang nói gì vậy ạ ? – Yuri bình thản phớt lờ thâm ý của Oh Man Suk, cô biết ý của ông ta là gì những vẫn cố tình không nhận ra.

- Ta biết tất cả rồi, từ trước tới giờ ta biết TaecYeon nó có nhiều điều không phải với con nhưng nể tình nó là cháu trai duy nhất của dòng họ Oh mà tha cho nó có được không Yuri ? – Oh Man Suk đôi mắt hoe đỏ, run run nói.

Yuri chau mày trước lời lẽ có phần quá tường tận mọi việc như thế của Oh Man Suk, cô không lưu tâm đến Oh TaecYeon cô chỉ lưu tâm là Oh Man Suk biết được bao nhiều phần trăm những thông tin mà Yuri nắm được về chuyện của 30 năm trước và về những vụ án mạng nữa . Cô trầm tĩnh nói:

-Ngày chủ tịch đã gọi tôi đến đây chắc cũng được phó chủ tịch cho biết những gì rồi, với lại ngài còn quen biết Giám đốc Jung thì không lý gì lại không biết những gì đang diễn ra ạ.

Lời lẽ mào đầu của Yuri thật khiến Oh Man Suk khựng đứng cả người, vốn dĩ ông ta chỉ muốn mượn Oh TaecYeon làm một cái cớ để hoàn thành mục đích nói chuyện giữa hai người họ, ai ngờ lại bị đứa con gái nuôi do mình đào tạo này nắm thóp. Oh Man Suk cố lấy lại bình tĩnh, gương mặt nhúm nhó lại, giọng sầu thảm nói:

-Ta biết cả ta và cha con đều đã có lỗi với Choi Min Su, nhưng lúc đó là vì bọn ta quá sợ hãi, tuổi trẻ bồng bột, sợ mất đi tiền đồ của mình, sợ điều tiếng của thế gian. Nên mới…nên mới…gây ra sai lầm như vậy. Ta đâu có ngờ điều đó lại dấy lên trong lòng Choi Min Su hận thù đến nỗi ông ta gây ra bao nhiêu tội lỗi như vậy. 

Yuri đang chặt hai tay vào nhau, lặng lẽ nhìn những giọt nước mắt già nua ân hận của người đàn ông kia, trong lòng cô lại không ngừng dậy sóng vì sự thật và giả dối trong câu chuyện này, Yuri tự hỏi rốt cuộc thì cô đang phải đối diện với mặt sấp hay mặt ngửa của đồng tiền đây. Yuri không biết, chỉ có hai người biết được sự thật đó chính là Choi Min Su và Oh Man Suk thôi. 

Yuri vội quỳ xuống đặt tay lên bàn tay của người đàn ông kia, giọng an ủi nói: “ Chủ tịch, con biết người luôn coi con như con gái của mình, xin hãy nói với con đêm đó người đến tìm dì Song có việc gì vậy ạ.”

Oh Man Suk thở dài một tiếng, đặt bàn tay còn lại lên tay Yuri vỗ nhẹ nhè rồi rất thật tình nói: “ Ta nghe được tin tức rằng Choi Min Su muốn hại con, ta đã đến gặp Jimin để thuyết phục bà ấy cho phép ta đón con về, nhưng ai ngờ đêm đó lại là lần cuối cùng ta gặp bà ấy “ – lau nhẹ dòng nước mắt vẫn còn ướt trên má mình, Oh Man Suk đỡ Yuri đứng dậy rồi lại tiếp tục: “ Yuri à, nghe lời ta con hãy nhập viện đi. Những việc còn lại liên quan tới Choi Min Su cứ để cho cảnh sát có được không hả”

Yuri ngoan ngoãn gật đầu như một đứa con gái vâng lời cha mình, cô khẳng định với Oh Man Suk rằng sẽ không đời nào nhẫn tâm để ông ấy mất đi người con trai duy nhất của mình. Oh Man Suk trong phút chốc mừng rỡ nói: “ Cảm ơn con, cảm ơn con, Yuri à. Ơn nghĩa này cả đời ta cũng không thể trả hết được”

-Chủ tịch đừng nói vậy, xin người hãy nhắn lại với con trai của người rằng đừng gây thêm tội lỗi nữa.

Oh Man Suk gật đầu chắc nịch, định đứng lên tiễn Yuri ra cổng thì thấy cô gái kia bỗng dưng khựng lại, gọi to một ai đó đi vào : “ Shindong, anh vào đây tôi bảo”

Một anh chàng cao ráo tướng tá mập mạp lễ phép đi vào và cúi chào Oh Man Suk. Yuri ra lệnh cho anh ta: “ Từ giờ anh có nhiệm vụ đi theo để bảo vệ chủ tịch Oh, đừng để người khả nghi nào đến gần ngài chủ tịch, có hiểu không hả ? “

-Ấy, con không cần làm như thế đâu. Ta có thể tự thuê vệ sĩ được mà – Oh Man Suk vội vàng xua tay ngăn lại.

-Chủ tịch ngài đừng nói vậy, Shindong đã theo con nhiều năm rồi, cậu ấy lại rất giỏi võ, chắc chắn có thể đáng tin cậy hơn người ngoài nhiều. Xin ngài cứ để cậu ấy ở bên cạnh để cho con được an tâm. Con sợ lần này Choi Min Su sẽ tìm đến đây trả thù ạ – Yuri chân thành nài nĩ một hồi Oh Man Suk cũng đành miễn cưỡng chấp nhận.

Khi nhận được ánh mắt đầy hàm ý của Yuri thì Shindong cuối cùng cũng biết nhiệm vụ mình được giao khi đến đây là gì. Vậy là từ này Shindong sẽ là vệ sĩ riêng của Oh Man Suk, kiêm luôn việc giám sát ông ta và báo cáo tình hình cho Yuri. Yuri không hoàn toàn tin vào những lời lẽ ủy mị của Oh Man Suk, 6 năm lăn lộn trên thương trường, tuy không nhiều nhưng cũng đủ để cô hiểu một điều đó là quá tin tưởng đối phương thì sẽ giết chết bản thân mình. Đối với Choi Min Su Yuri tin một nửa nghi ngờ một nửa, đối với Oh Man Suk Yuri cũng tin một nửa và nghi ngờ một nửa.

Oh TaecYeon núp ở một góc nãy giờ đợi đến khi Yuri đi khỏi và tên vệ sĩ kia ra ngoài thì hắn ta mới ló mặt ra, hậm hực lên tiếng:

-Ba nghĩ là nó sẽ tin và tha cho con sao.

-Ta không tin, nhưng ít nhất nó cũng chưa một nhát giết chết con ngay bây giờ.

-Việc gì phải nói nhiều với nó, cứ một phát bắn chết nó cho rồi – Oh TaecYeon hung hăn nói.

-Mày im đi cho tao nhờ, cái đầu của mày chừng nào mới khôn lên được hả. Cái chết của tên Lee Teuk nếu mày không giải quyết sạch sẽ thì cảnh sát sớm muộn cũng lần ra mày thôi. Sao tao lại có thằng con ngu như mày, chuyện này chưa xong lại gây ra chuyện khác – Oh Man Suk bực dọc mắng mỏ đứa con ngu ngốc của mình - mày không hiểu ý của tao khi nói là sẽ giải quyết Lee Teuk nghĩa là để tên đó chết trong một vụ tai nạn giả hoặc chết vìi hành vi trả thù của bọn tội phạm hay sao. Đằng này mày sai nó đi giết Choi Soo Young, cuối cùng Choi Soo Young không chết lại để thủ hạ của mày bắn chết Lee Teuk ngay trước mặt cô ta.

Oh TaecYeon khổ sở khi nhớ lại chuyện đó, hắn ta cứ nghĩ sẽ nhận được lời khen của ba mình, ai dè lại bị ông ấy tặng hai cái tát tay vào mặt, để tránh chọc giận Oh Man Suk hơn nữa hắn ta nhanh chóng đổi chủ đề: “ Ba à, tên vệ sĩ ngoài kia thì sao ạ”

-Đó không phải là chuyện của mày, bây giờ thì cút vào phòng chuẩn bị đi đêm nay sẽ có người chở mày ra bến tàu, trốn ở đâu đó để tình hình lắng xuống trước đã – Oh Man Suk quát lên và chỉ thẳng tay đuổi cổ Oh TaecYeon ra khỏi phòng mình.

Hắn ta bặm môi tức tối đứng dậy nhưng đi được vài bước lại nói: “ Ba, chúng ta nên đuổi cổ quản gia Jo đi, mấy ngày hôm nay lão ta cứ trốn biệt đi đâu mất”

-Tao bảo mày cút ngay – Oh Man Suk gầm gè tức giận, cố không to tiếng để Shindong ở ngoài không nghe được – ông ta còn đáng giá hơn mày ở cái nhà này đấy.

Không còn gì có thể mất mặt hơn, Oh TaecYeon nuốt ực một cái rồi nhanh chóng lẩn đi mất. Hắn ta bị ba mình giam ở nhà, làm việc gì cũng bị mắng chửi, thậm chí bây giờ còn không bằng cái lão quản gia già trong nhà nữa chứ.

Oh Man Suk đợi cho đến khi đứa con trai của mình đi khỏi và chắc chắn rằng Shindong cũng ngoan ngoãn đứng bên ngoài, ông ta vào phòng của mình bước đến kệ sách sau lưng bàn làm việc, khẽ đẩy nhẹ vào một vị trí khiến nó dẫn vào một căn phòng nhỏ, một người đàn ông khác đang ngồi đó rất chăm chú làm một việc, thấy ông ta vào thì nhanh chóng cúi chào. Oh Man Suk hỏi: “ Không có gì đặc biệt chứ, ông chắc là mọi thứ vô cùng kín đáo phải không”

Người đàn ông đã hơn 40 năm làm việc tại nhà họ Oh, gật đầu chắc nịch: “ Xin ông chủ yên tâm, mọi chuyện chắc chắn sẽ không ai phát hiện ạ”

--------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic