[LONGFIC] Baby [Chap 11-2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

part 2

Đã hai ngày trôi qua và nổi nhớ càng trở nên da diết khi hằng ngày tôi chỉ đc ngắm nhìn con bé chơi đùa từ đằng xa, đã có những lúc tôi nghĩ rằng Yoongie đã thực sự quên đi một người như tôi nhưng ý nghĩ ấy càng làm con tim tôi thấy đau đớn, tôi cũng không gặp Jessica nữa. mọi chuyện xảy đến quá bất ngờ, cứ ngỡ rằng rồi tôi sẽ đc sống cùng Yoongie khi thừa nhận tất cả và làm tổn thương Tiffany nhưng mọi chuyện đang đi theo chiều hướng ngược lại của nó.........

Những ánh nhìn phớt lờ của Yoongie khi bắt gặp tôi, những ánh nhìn cảm thông của Jessica chia sẽ cùng tôi, những ánh nhìn mong đợi từ người tôi yêu, tất cả như dần giết chết tôi, tôi chẳng thể nào có tâm trạng bên cạnh Fany, chẳng thể nào bên cạnh Yoongie và không thể nào bù đắp đc cho Jessica. Tôi chỉ biết ngồi hàng giờ trước bàn làm việc mà chẳng giải quyết đc việc gì, tôi đang tress nặng và tôi cần sự quan tâm từ gia đình từ người yêu, nhưng trái ngược lại.... sự quan tâm của Fany càng làm tôi thêm áp lực, tôi không thể hiểu nổi mình nữa.......

Điện thoại báo rằng có tin nhắn và đó là của Jessica........

"ngày mai là sinh nhật Yoong, mấy ngày nay Yoongie rất buồn vì mọi thứ. Tôi hy vọng Yul giành một ít thời gian để đến bên con bé và cải thiện tình trạng của cả hai."

Một tin nhắn chỉ võn vẹn vài chữ nhưng tôi lại cảm thấy đc sự ấm áp trong ấy, tôi khẽ cười vì nghĩ rằng ngày mai sẽ đc gặp con mình. Tôi phải cố gắng để giành lấy đc sự tin tưởng của Yoongie dù bất cứ giá nào phải trả........

Có mặt từ sáng sớm trước cửa nhà Taeyeon tôi ngồi yên chờ đợi hình dáng nhỏ bé ấy bước xuống, thoáng xa tôi đã thấy cái bóng nhỏ ríu rít với Jessica về đủ mọi thứ, đó là con gái tôi. Tôi bước nhanh xuống xe đưa tặng Yoongie chú cá sấu bông thật to tôi đã tìm mua khắp Seoul và thật lạ hôm nay lại nhận đc nụ cười của con bé và cái thơm lên má. Tôi khẽ cười ôm lấy con mình vào lòng........

"sinh nhật vui vẻ con yêu" tôi thì thầm

"cảm ơn appa" con bé phấn khích hét to, tôi vẫn còn đang bàng hoàng, Yoong đã gọi tôi là appa, nó không giận tôi nữa.........

"appa sẽ chỡ Yoong đi chơi, muốn đi đâu nào?" tôi bế con bé trên tay

"đi biển và umma đi nữa" nó đưa ra điều kiện

"tất nhiên rồi con yêu" tôi mở cửa xe cho Jessica và đưa Yoongie cho cô ấy, vòng trở lại băng ghế mình và lái xe đi, đoạn đường dài chẳng là gì cả khi sự chú ý

của tôi tập trung vào Yoongie đang thuyên huyên đủ chuyện với Jessica, tôi yêu khoảnh khắc ấy........ thoáng chốc đã đến nơi, một bãi biển ngoài ngoại ô Seoul đc mệnh danh là bãi biển đẹp và nổi tiếng với những cơn gió biển mang đến cảm giác thoãi mái trong tâm hồn........

Điều lạ ở nơi đây là không có bất cứ nhà nghĩ nào ngoài những quán phục vụ cho nhu cầu ăn uống vì họ muốn giữ cái không gian tự nhiên này tránh xa những ồn ào của đô thị, của ô nhiễm. Tôi bế Yoongie chạy nhanh xuống biển, có bé cứ la hét quấn lấy tôi vì sợ bị ướt, thật là đáng yêu mà đi biễn mà sợ bị ướt nước. đùa giỡn với Yoongie một lúc tôi bế con bé vẫn còn nguyên vẹn không dính một giọt nước vào lều nhỏ cạnh đó nơi Jessica đang ngồi. tôi đặt Yoongie xuống và gọi đồ ăn để lấp đầy cái bao tử nhỏ xíu nhưng vô hạn của con mình, Jessica bảo rằng sẽ đi toilet trong khi chúng tôi chờ đồ ăn.

Thức ăn đc mang đến và đã quá 15 phút kể từ khi Jessica rồi khỏi, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.........

"Yoongie, con ngồi yên ở đây mà ăn nhé. Appa đi tìm umma con" tôi dằn dò con bé rồi vội tìm kiếm

Tôi đi vào toilet nhưng không thấy cô ấy đâu cả, bước vội quay ra tôi còn đang ngó quanh tìm kiếm thì tôi bắt gặp cô ấy đứng trơ trọi ở một góc khuất ánh mắt hướng về một gia đình nhỏ phía xa, ánh mắt ấy chưa đầy sự nhớ nhung và thèm thuồng, tôi nhận ra đó là một gia đình với ba người, cha mẹ và một cô gái, cô ấy rất giống Jessica và tôi đoán rằng đó chắc là gia đình cô ấy.........

"Sica, con" tôi nghe tiếng gọi và cũng nhận thức đc hành động của cô ấy, chạy xa khỏi đó. Vì sao chứ? Đó là cha mẹ cô ấy mà, người mà cô ấy luôn mong

muốn gặp đc thế nhưng sao lại bỏ chạy như thế.........

Tôi vội núp vào một góc nhỏ khi cô ấy chạy nhanh đến và theo sau đó là mẹ và em gái cô ấy........

"Sica ah, đừng chạy nữa con" tôi nghe tiếng van xin

"unnie...." cô bé cũng hét theo, Jessica dừng lại khi nghe tiếng van xin của mẹ cô ấy.........

"Sica ah, con sống tốt không? Con đã bỏ đi đâu thế. Mẹ đã quay lại nơi cũ để tìm con nhưng không thấy" mẹ cô ấy nức nỡ từng hồi, từ khoảng cách này tôi có thể trông thấy rõ ràng khung cảnh trước mắt.......

"unnie ah, em nhớ unnie lắm" cô bé ôm chằm lấy Jessica mà khóc, tôi thấy cô ấy cắn chặt môi để ngăn tiếng nấc...... "cam chịu" chỉ từ ngữ ấy mới có thể diễn tả đc cô ấy lúc này

"mẹ..." tôi thấy môi cô ấy mấp máy điều gì đó.........

"con ah" bà bật khóc ôm chầm lấy Jessica

"mẹ ah, con xin lỗi" giọt nước mắt ấy đã lăn dài nhưng vẫn không một tiếng nấc bậc ra, cam chịu như thế là quá đủ Jessica ah, hãy bộc bạch mình đi............

"đứa bé ấy là cháu của tập đoàn Kwon sao con? Mẹ đã xem tin tức nhưng tại sao con không thừa nhận điều đó? Vì chúng mà cuộc đời con phải thế này, vì giữ lấy đứa bé mà con cam chịu rời khỏi gia đình, từ bỏ tương lai tươi sáng của mình thế sao con lại phủ nhận điều đó" bà hỏi dồn dập, đó cũng là điều tôi muốn biết.........

"con không thể mẹ ah. Con chỉ muốn điều tốt nhất cho Yoongie thôi. Đối với con Yoongie là người quan trọng nhất, con không muốn là nguyên nhân dẫn đến sự tan vỡ của họ. Yuri đã có bạn gái con vui vì cô ấy chấp nhận thừa nhận Yoongie để mang đến cho con con một người appa, con biết mình chẳng thể nào bù đắp đủ tình cảm của cha mẹ đối với Yoongie, đối với con mọi thứ như là phù du, không gì là quan trọng cả. con không cần gì ngoài Yoongie cả" tim tôi chợt khẽ nhói

"công bằng sao con? Tại sao điều ấy lại đến với con tôi chứ?" bà trách ông trời vì mang đến nghịch cảnh trớ trêu cho cô con gái nhỏ của bà

"đời thì không có sự công bằng đâu mẹ. Con xin lỗi vì đã rời đi mà không báo cho mẹ. Con không muốn ba sẽ mắng mẹ vì cứ đến bên con, con xin lỗi...... con thật bất hiếu"

"con ah, đừng nói như thế. Mẹ xin lỗi vì không thể làm gì đc cho con. Mẹ thật đáng trách phải không?" bà ôm chặt lấy Jessica vào lòng, tay xoa đầu cô ấy.........

"đừng mẹ ah, con không đáng để nhận nó. Mẹ hãy xem như không có người con như con đi. Hãy xem như con chưa từng tồn tại" cô nói trong nước mắt

"Kry, em hãy thay unnie chăm sóc cho cha mẹ. Unnie nợ cha mẹ, nợ em nợ cả gia đình này. Unnie xin lỗi" Jessica quay sang nói với cô bé

"unnie, em nhớ chị lắm. Chị về nhà cùng em với mẹ đi" cô bé bật khóc trước Jessica

"đừng khóc em gái ngốc àh, chị không thể. Appa sẽ không tha thứ cho chị đâu. Hãy thay chị chăm sóc cha mẹ" cô lau đi giọt nước mắt trên má em mình

"con xin lỗi, mẹ hãy sống thật tốt và quên đi đưa con bất hiếu như con" Jessica nói trong khi lùi ra xa và nhanh chóng quay lưng bỏ chạy để mặc em gái và mẹ cô ấy hét theo phía sau lưng, tôi nhanh chóng rời khỏi chổ núp và chạy theo sau cô ấy...........

Đứng giữa đại dương bao la cô ấy nức nỡ, những giọt nước mắt tuông nhiều hơn, mọi đè nén cảm xúc như vỡ oà, tôi nghe tim mình khẽ nhói. Sự đồng cảm dâng lên tột cùng, tôi bước đến cạnh khẽ ôm lấy cô thể đổ gục đó vào vai mình, cứ thế cô ấy khóc, chẳng một hành động phản ứng, Jessica thật sự là đây, vỏ ngoài ấy chỉ để che chỡ cho tâm hồn mỏng manh bên trong con người cô ấy. Lần đầu tiên tôi chứng kiến và hiểu đc tất cả mọi khó khăn của cô ấy, khẽ siết nhẹ vòng tay tôi muốn che chỡ cho cô ấy...............

Tiếng nức nỡ ngày càng nhỏ dần và lắng xuống hẵn, chỉ còn tiếng sóng biển của buổi chiều tà, ánh mặt trời đỏ rực ắc hẵn xuống đại dương rộng mênh mông, chiếu soi hai bóng dáng lẽ loi đứng trước nó một màu đỏ cam của bầu trời........

"cảm ơn Yul" Jessica rời ra

"không sao mà" tôi vội xua tay, cô cũng không hiểu sao mình có thể đứng hàng giờ để ôm lấy con người nhỏ bé trước mặt........ cùng lúc đó đt tôi vang lên với ID người gọi là Fany.........

"Yul nghe nè Fany"

"hôm nay sao? Yul xin lỗi dạo gần đây Yul bận quá. Hiện Yul không có ở Seoul" tôi tự trách mình, tại sao tôi có thể quên đi kỉ niệm ngày quen nhau của chúng

tôi cơ chứ

"uhm, Yul sẽ bù đắp cho em sau nhé. Bye em, yêu em" tôi cúp máy, tôi đã quên mất ngày hôm nay là ngày đầu tiên chúng tôi chính thức bên nhau...... tôi đã mãi mê bên cạnh Yoongie mà quên mất Fany....... tôi chợt nhớ đến Yoongie, đã hơn vài tiếng đồng hồ kể từ khi tôi rời khỏi và để lại con bé một mình........

"Sica đi nhanh thôi, Yoongie" tôi nắm lấy tay cô ấy chạy nhanh về phía lều, như một phản xa tự nhiên cô ấy chạy nhanh theo tôi vì lo lắng cho câu nói bỏ dỡ của tôi..........

Đến nơi tôi khẽ phì cười khi Yoongie nằm co ra một góc mà ngủ thật đáng yêu, những món ăn đc con bé bày ra và chia đều cho 3 cái chén nhỏ, ắc hẵn là cho tôi và Jessica rồi. Jessica rời khỏi tay tôi bước đến cỡi lấy chiếc áo khoác đắp cho con bé, nó khẽ cựa quậy rồi mở mắt........

"umma, umma đi lâu quá ah, Yoong đói quá" nó nói khi mắt vẫn còn nhắm

"umma xin lỗi, giờ mình ăn nha" con bé chợt quay lên nhìn Jessica khi nghe giọng nói khàn đi vì khóc quá nhiều của cô ấy

"umma khóc sao?" con bé đưa tay lên chạm vào đôi mắt hơi sưng của Jessica hỏi, thì ra bấy lâu nay Yoongie và Jessica vẫn nương tựa nhau mà sống như thế........

"không đâu con. Thôi mình ăn đi" con bé im lặng mặt buồn bã, tôi hiểu rằng Yoongie đã biết đc Jessica khóc nhưng nó lại chọn cách im lặng bên cạnh Jessica...... tại sao tôi lại mang đến cho một đứa bé con những suy nghĩ sâu sắc như thế cơ chứ?

Suốt buổi ăn Yoongie luôn cố tỏ ra vui vẻ và chọc cho Jessica cười, tôi thấy sự lấp lánh trong mắt con bé khi nhận đc nụ cười của Jessica, tình mẫu tử là đây. Tôi không thể nào chia cắt đc họ...... tôi cũng tham gia vào cái gia đình hai người vốn có của họ, tôi đặt chân bước vào và cũng nhũ với mình rằng tôi chính là người thứ ba trong cái gia đình nhỏ này.........

Buổi ăn kết thúc thì trời cũng bắt đầu ngã chiều, tôi cùng Yoongie đùa giỡn với những con sóng bạc đầu theo từng tiếng hát của đại dương, quần áo ướt đẫm vì nước biển tôi rượt Yoongie dọc theo bãi cát thật dài...... khi bắt đc, tôi vội hôn lên đôi má phúng phính kia đầy yêu thương thì nhận đc lời thì thầm từ con bé.........

"appa, hãy bảo vệ Yoong với umma nhé. Đừng để umma Yoong khóc nữa" tôi nhìn thẳng vào đôi mắt trông chờ hy vọng của Yoongie gật đầu, tôi thì thầm kế

hoạch vào tai nó rồi cả hai tiến đến nơi Jessica đang ngồi cô độc hướng ánh nhìn xa xăm ra đại dương bao la......

Tôi len lén bế bỗng Jessica lên khi Yoongie phấn khích hét chạy theo từ phía sau, quẵng Jessica xuống biển để cả người cô ấy ướt y hệt chuột lột như chúng tôi. Cô ấy khẽ phì cười và bắt đầu đùa giỡn cùng Yoongie và tôi, tôi và Yoongie một đội tấn công Jessica bằng cách vẫy nước vào người cô ấy....... dưới bầu trời đêm len lõi những vạch màu sáng cam của ánh hoàng hôn, gia đình nhỏ với 3 người đang cùng nhau tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp dưới vẻ đẹp của tạo hoá..........

.........oOo.........

Taeyeon mang bánh kem về nhà với niềm hạnh phúc sẽ đc đón sinh nhật của Yoongie cùng với Jessica như những năm về trước nhưng chỉ nhận đc tờ note võn vẹn vài chữ bảo rằng họ sẽ đón sinh nhật Yoongie cùng Yuri để cải thiện mối quan hệ cha con Yoongie...... nổi buồn chợt bao quanh, cô cấm lấy chiếc bánh bước ra khỏi nhà, cô cần nơi ấy...... nơi có thể xoá nhoà đi nổi buồn trong cô..........

Tiffany bước dọc bờ sông hàn để tìm kiếm lấy tình yêu khi xưa, cô muốn những kỉ niệm sẽ xoá nhoà những nghi ngờ trong cô...... định mệnh là đây, cô lại gặp Taeyeon tại băng ghế hôm trước, khẽ ngồi xuống cạnh như một người bạn lâu năm cả hai bộc bạch những cảm xúc của mình với đối phương như tìm lấy một sự giải thoát,,,,,,,,

"tôi có cảm giác rằng Yuri của tôi đã thực sự không còn nữa. chỉ còn lại một Yuri với đầy nổi lòng mà thôi. Có lẽ tôi đã đánh mất Yuri"

"cậu còn có để mà đánh mất, tôi chưa bao giờ có mà vẫn không thể có"

"tôi có nên từ bỏ để tự Yuri có thể quyết định con đường cậu ấy đã chọn mà không có sự day dứt hay không?"

"tôi có nên từ bỏ khi bên cạnh cậu ấy giờ đã có một người khác đủ vững chãi để trở che?"

.........oOo.........

Yuri ngước nhìn ra băng ghế sau, Yoongie đang nằm trên đùi Jessica và ngủ một cách ngon lành. Cô cảm thấy thật ấm áp khi đc bên cạnh cả hai, cô đã nợ họ cô biết và cô sẽ tìm mọi cách để trả hết chúng. Nhìn gương mặt say ngủ của Jessica trên xe cô chợt nhớ đến sự yếu đuối của cô ấy khi nảy, cô không hiểu sao khi cảm thấy con tim mình đau nhói khi chứng kiến và hiểu rõ tất cả. lòng cô giờ đây như một mớ ngỗn ngang đầy dẫy những cảm xúc lạ..........

Cô mở cửa xe băng sau, bước vào ngồi xuống và đỡ Yoongie nằm sang đùi mình.... cô khẽ vuốt ve gương mặt con bé cười hiền, nhìn lên Jessica đang gục ngủ, cô khẽ đưa tay kéo đầu cô ấy dựa sát vào vai mình và chìm vào giấc ngủ sâu với gia đình 3 người mà Yoongie luôn mong ước..............

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro