Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương trước viết hơi ngắn, có gì sai sót mong mn bỏ qua cho Ka nha. Vô truyện nào!
------------------------------------------------------------------
   Han Jungkook -một chàng trai  thông minh khôi ngô, hiện tại đang làm rất nhiều việc để kiếm sống. Cậu không hề có chút kí ức nào về quá khứ của mình vì mẹ cậu nói rằng cậu bị tai nạn. Vụ tai nạn ấy đã cướp đi toàn bộ kí ức của cậu. Kể từ ngày cậu bị tan nạn tới nay cũng đã được hai năm. Hôm nay, như mọi khi, sau khi xong việc thì cậu về nhà, tận hưởng hạnh phúc gia đình sau một ngày làm việc. Nhưng vừa bước tới cửa cậu đã nghe thấy tiếng đập vỡ trong nhà. Như linh cảm có chuyện gì không hay xảy ra, cậu mở cửa đánh "rầm" một cái, lao vào nhà. Đập vào mắt cậu là hình ảnh người mẹ thân yêu của cậu đang nằm trên nền đất lạnh lẽo còn cha cậu thì đang thân mật ôm một người đàn bà khác đứng nhìn. Cậu vội lao tới đỡ mẹ dậy
     - Mẹ ơi, mẹ có sao không?- Cậu vừa đỡ mẹ mình vừa lo lắng hỏi.
     - Mẹ không sao , con đừng lo.- Dứt lời, bà quay sang phía người chồng của mình-  Còn ông, lão già khốn nạn, mau đưa con hồ ly tinh đội lốt người kia cút khỏi đây ngay cho tôi!!!
Câu nói của bà như muốn ném hết cơn tức giận vào hai con người trước mặt. Trong ánh mắt bà còn chứa một cái gì đó khác nữa. Một nỗi tuyệt vọng khi đối diện với người đàn ông đã phản bội mình và cũng là người mà bà đã dành cả thanh xuân để đặt niềm tin yêu. Hay một niềm hy vọng, rằng mọi chuyện đang diễn ra trước mắt bà chỉ là một cơn ác mộng? Một niềm hy vọng rằng mái ấm của gia đình bà vẫn còn nguyên vẹn?

Thế nhưng, thực tế là một lưỡi dao vô hình quá phũ phàng. Người đàn ông kia- người mà bà đã trao trọn nửa đời còn lại- nhìn bà với cái nhìn của một lão bạo chúa với vị thê thiếp mà lão đã chơi chán, khẽ buông một cái cười khinh bỉ:
      - Được thôi. Bà muốn như thế phải không? Ngày mai tôi sẽ gọi luật sư tới để làm đơn ly hôn.
      - Ô... Ông...
      - Chẳng phải bà muốn như thế sao? Nên biết ơn tôi đi, vì ít ra tôi vẫn còn đáp ứng yêu cầu cuối cùng của một món đồ chơi đã hết giá trị sử dụng như bà.
Nói rồi ông thản nhiên ôm eo người đàn bà kia đi ra khỏi căn nhà, bỏ lại hai bóng người yếu ớt một nam một nữ đang nương tựa vào nhau...
    
      - Con đỡ mẹ về phòng, mẹ muốn nghỉ ngơi một lát!- Bà vỗ nhẹ vào tay Jungkook và cậu ngoan ngoãn đưa mẹ cậu về phòng sau đó đi nấu cơm.
------------------------
       - Mẹ ra ăn cơm, mẹ mau mở cửa ra đi, mẹ... mẹ... mẹ....- Sau khi nấu cơm xong Jungkook định gọi mẹ ra ăn cơm nhưng lại thấy cửa phòng bị khóa ở bên trong không cách nào mở được. Đang đập cửa cậu chợt nhớ tới chùm chìa khóa dự phòng, cậu vội vàng đi lấy để mở cửa trong lòng tràn ngập một nỗi lo sợ không tên.
      Khi mở cửa phòng, đập vào mắt cậu là hình ảnh mẹ mình cắt cổ tay tự tử, trên sàn toàn là máu.
Chợt Jungkook thấy có rất nhiều kí ức tuôn ra trong đầu, cậu nhắm mắt lại để nhớ ra chúng.
      Một đêm mưa gió, sấm chớp ngập trời, trong căn phòng nhỏ cậu thấy từng người, từng người thân của mình bị giết, khắp nơi đều tràn ngập màu máu đỏ tươi, mùi tanh xộc thẳng vào mũi. Hình ảnh cậu cùng một người con trai ôm đứa bé trai 4 tuổi đứng bên vách núi dựng đứng, người phụ nữ bên cạnh còn đang mang thai rất lớn......
      Khi cậu mở mắt ra thì đôi mắt không còn trong trẻo như trước mà trở nên sắc lạnh, đầy màu chết chóc. Hóa ra mình là Jeon Jungkook chứ không phải Han Jungkook, bọn họ cũng thật là to gan, đôi môi cậu khẽ cong lên tạo thành một nụ cười lạnh lẽo.
------------------------
      Jeon Jungkook nhẹ nhàng bước đến trước xác người phụ nữ nằm trên vũng máu, nhìn bà ta với ánh mắt lạnh nhạt không mang theo một tia tình cảm.
      - Nể tình 2 năm nay bà đã chăm sóc tốt tôi, tôi sẽ giúp bà đưa những kẻ kia xuống làm bạn cùng bà cho vui.- Jungkook một tay khoanh trước ngực, một tay vuốt ve mái tóc nhìn cái xác mà nói.
       - Bà hãy yên nghỉ đi, kiếp sau nhớ là đừng bao giờ tin vào lời đàn ông nói.- Nhìn cái xác một lần nữa, cậu thở dài rồi quay người trở về phòng chuẩn bị trở lại nơi ở trước đây để lấy một số đồ dùng cần thiết.
--------------------------
       Đi vào một căn biệt thự lớn, Jungkook tiến thẳng lên lầu hai mở cửa phòng đầu tiên, bên trong có rất nhiều quần áo các loại, cậu chọn một đôi giày, một chiếc quần và một chiếc áo cánh màu đen. Sau khi mặc xong thì bước vào căn phòng ngay bên cạnh.
       Trong căn phòng này chứa đầy đủ các loai vũ khí, từ dao găm, kiếm đến súng các loại. Tùy tiện đến một cái giá lấy một khẩu súng mini lắp đạn vào rồi cầm thêm một con dao sắc nhọn.
       Xuống dưới tầng hầm hơn hàng chục chiếc xe của các hãng nổi tiếng, cậu chọn một chiếc chevrolet màu đen. Khi lên xe, cậu lấy ra một chiếc máy tính, đôi tay lướt nhanh qua bàn phím, chưa đầy hai phút trên màn hình hiện lên nơi ở của người được gọi là cha cậu trong 2 năm qua và người đàn bà của ông ta. Gập máy tính lại, Jeon Jungkook khởi động xe lái nhanh như bay biến mất khỏi ngôi biệt thự này.
-----------------------------
       Jungkook đi tới trước căn hộ, dùng một sợi thép nhỏ luồn vào khe khóa, đôi tay xoay xoay vài lần. "Cạch" một tiếng, khóa cửa đã được mở ra. Cậu tự nhiên đi vào giống như đây là nhà mình, nghe thấy có tiếng động cậu nhẹ nhàng bước vào phòng ăn.
       - Mày tới đây làm gì?- Cha nuôi Jungkook nhìn thấy cậu thì không khỏi lạnh nhạt hỏi, tay vẫn gắp thức ăn cho người đàn bà kia như thường mà không để ý đến người đang đứng ở phòng ăn.
       Jeon Jungkook cũng không nói gì chỉ rút ra khẩu súng bắn lượt vào tứ chi của ông, người đàn bà kia thấy vậy vừa quay đầu muốn bỏ chạy thì đã có bốn viên đạn bay tới ghim vào tứ chi bà ta. Hai người cùng ngã xuông sàn nhà, trên mặt sàn trắng tinh được nhuộm màu máu đỏ tươi, các vật trong nhà bếp cũng bị dính không ít máu.
      - Mày muốn làm gì?- Cha nuôi cảnh giác nhìn Jungkook, trên mặt lộ rõ sự lo sợ, tứ chi của cả hai người đều không có cách nào để cử động.
      - Muốn giết chết các người.- Đôi môi đỏ mọng phun ra từng chữ khiến người khác rét run.
      - Mày, mày đừng có làm càn.- Cha nuôi cậu người run rẩy, miệng lắp bắp nói.
      - Trên đời này, chưa có gì là tôi không dám làm.- Jeon Jungkook nở nụ cười tươi nói, rút con dao từ trong túi ra.
      - Nhưng mà ông yên tâm, tôi sẽ cho các người hưởng thụ trước khi chết.- Cậu nhẹ nhàng rạch ra rất nhiều đường trên cơ thể họ để máu chảy ra từng chút, từng chút một.
      - Xin cậu hãy giết tôi đi.- Hai người trên mặt đất cùng lên tiếng, trên người họ toàn vết dao rạch khiến họ đau đớn đến không chịu nổi.
      - Con kiến cũng biết quý trọng sinh mạng, tại sao các người lại muốn chết như vậy chứ?- Miệng hỏi nhưng tay cậu vẫn không ngừng rạch nhưng vết dao lên người họ. Mỗi đường dao là một tiếng kêu đau đớn vang lên, đường dao di chuyển nhẹ nhàng, sắc bén cứa ngọt lịm vào da thịt con người.
      - Các người có cảm thấy thích cảm giác này không?- Jungkook cười ngọt ngào nhìn hai người, máu từ hai người họ chảy ra thực sự rất đẹp.
      - Mày đúng là ác quỷ, sau này nhất định sẽ không được chết tử tế.- Cha nuôi căm phẫm nhìn cậu nghiến răng nghiến lợi mà nói.
      - Sau này là việc của sau này, tôi không quam tâm.- Jeon Jungkook nhún vai nói, bàn tay ngọc ngà đưa dao cạy miệng ông ta ra, đảo vài lưỡi dao trong đó. Máu đỏ từ trong miệng ông ta cứ từ từ trào ra, nhiễm đỏ hai bên má.
      Tiếp sau đó, con dao nhẹ nhàng di chuyển về phía mặt người phụ nữ kia rạch rất nhiều đường.
      - Khuôn mặt này đúng thật là không nên để ai nhìn thấy nữa.- Jungkook tiếp tục xẻ thịt hai con người nằm trên sàn, giống như một đứa trẻ đối diện với trò chơi thú vị đã lâu chưa gặp lại, khóe miệng khẽ tạo thành một đường cong lạnh lẽo đến hoàn hảo.
------------------------------------------------------
   Hết chương 1, trời mỏi hết cả tay. Sao thấy hay không?
     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro