Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, 7 con người này chuẩn bị cùng nhau lên một chiếc xe cùng đến công viên giải trí. Hôm nay Jiyeon lại phá cách mặc quần short bò có mài, áo phông màu xám cộc tay in hình gì đó ngộ nghĩnh. Tóc còn buộc hai bên nữa, đeo thêm quả kính không độ nhìn Jiyeon đúng chất 'trẻ con'. Chẳng ai nhìn vào cô nói là người 24 tuổi đã có chồng và đang lập kế hoạch để có con (:v)

- Ya, nhìn vui quá đi.
Jiyeon cười tươi rói nhìn cái công viên giải trí tha hồ trò chơi, nhộn nhịp vô cùng này. Trong khi đó Myung Soo đang khoác vai Soyeon kéo vào khu vui chơi này. Ba tên kia lạnh lùng đi sau, Boram phải nhanh chóng chạy đến bên cạnh Jiyeon để tránh được cái hàn khí kinh người của ba anh trai xã hội đen kia.
- Đi tàu lượn siêu tốc đi, ta thích đi, ta thích đi.
Jiyeon túm tay Myung Soo lắc lắc, cứ luôn mồm đòi đi như trẻ con. Có 8 chỗ ngồi mà cả nhóm mới có 7 người. Jiyeon nhảy lên chỗ ngồi đầu tiên, Boram nhanh nhảu ngồi bên cạnh cô. Ghế sau là Myung Soo và Soyeon, ghế sau nữa là Myung See và Qri. Cuối cùng là Eunjung, hắn cứ nghĩ sẽ ngồi một mình nhưng ngay lúc đó một cô gái mặc áo sơ mi đen, quần đen bó sát chân đi đôi giày màu đen, cô gái đó đeo đôi kính màu đen, đội chiếc mũ snapback màu đen, mồm nhai kẹo cao xu chốc chốc lại thổi. Cô gái đó còn chẳng buồn liếc hắn nhưng hắn thấy được cô ta đang hướng về chỗ ngồi đầu tiên thẳng với cô ta là Sam Sam đang cười nói dù cô ta có đeo kính.
- Xuất phát nào.
Chiếc tàu lượn bắt đầu theo đường ray chuyển đồng, ban đầu có bình thường bỗng chốc bất thình lình tăng tốc lượn như đúng rồi. Boram sợ hãi tay bấu chặt lấy đai bảo vệ, Jiyeon ngồi bên cạnh cười tươi rói, cái mồm cứ ngoác ra, mắt thích thú nhìn phía trước. Myung Soo cũng vui vẻ cười nói hét với Jiyeon còn Soyeon gương mặt vẫn như thường không có gì là thay đổi, cô còn ngồi chán nản móc trong túi cái bánh ngồi gặm nhấm cho đỡ chán. Ngồi dãy ba là hai anh chàng kia mặt không biểu cảm, dãy cuối thì cô gái đó đang nhai cao xu, miệng hơi nhếch lên thú vị. Eunjung nhìn cô ta cảnh giác rồi lại nhìn về phía Jiyeon lo sợ. Hắn thấy được một sự nguy hiểm vô hình chung nào đó quanh đây.
- Đừng có lo.....
Là giọng cô gái đó. Dù có ù ù bên tai nhưng Eunjung vẫn nghe rõ, giọng nói của cô ta rất êm, nghe kỹ thì thấy giống giọng ai đó mà nhất thời hắn không nghĩ ra được. Cô gái đó quay sang nhìn hắn, tay hơi hạ kính xuống để lộ ra đôi mắt màu đen láy tuyệt đẹp.
- Tôi không phải vợ của anh đâu.
Eunjung cảm nhận được cô ta biết hắn đang nghĩ gì. Cô ta lại đeo kính lại rồi mìm cười nhìn về phía trước, họ bắt đầu đi vào đường hầm tối, còn có tiếng nước động rơi xuống. Âm thanh rất nhỏ nhưng vẫn đủ để ai kia nghe được.
- Anh nên chăm sóc vợ mình thật tốt. Cơn bão lớn sắp ập xuống chỗ cô ấy rồi.
- Cô......
Eunjung còn định nói thì tàu dừng lại ở điểm xuất phát và cô gái đó đứng dậy. Cô ta nhìn Jiyeon lần cuối rồi bỏ đi, Jiyeon mỉm cười tươi rói rất rạng rỡ còn Boram lảo đảo túm lấy Soyeon. Đang cười nói bỗng Jiyeon ngừng lại nhìn người con gái màu đen toàn tập kia.
- Cô gái đó....
Jiyeon lẩm bẩm rồi lại mỉm cười nhìn về phía mọi người.
- Điểm danh có ai muốn đi vòng nữa không?
Thấy Jiyeon sao mà hăng thế thì chẳng ai lên tiếng cả. Jiyeon đành ngậm ngùi chuyển trò chơi vậy. Lần này cô lại đòi đi xe cơ. Có một khu được ngồi ô tô nhỏ tự động lại. Jiyeon một mình xông pha chiến trận, Myung Soo cũng một mình một em cùng đua với Jiyeon cho bằng được. Những người khác ngồi ngoài uống nước mặc kệ hai con người ham chơi ham vui kia.
- Cô gái đó là ai vậy?
Myung Soo lạnh lùng lên tiếng, thì ra anh chàng này cũng nghe cuộc đối thoại đó. Qri mắt hướng về người con gái trước mặt.
- Nhìn cô ta có vẻ quen biết chị dâu.
- Có lẽ...
Eunjung thờ ơ trả lời, Soyeon ngoài mặt vậy nhưng sâu bên trong cô đang suy nghĩ. "Cô lại tính dở trò gì đây tiểu thư? Để yên cho Jiyeon đi, chưa đến lúc ra mặt đâu." Xem ra Soyeon của chúng ta biết cô gái đó là ai rồi. Vui chơi cả sáng cũng đã đến trưa, họ phải dừng chân lại ăn trưa nhưng mà Sam Sam nhất quyết không chịu đến nhà hàng mà Eunjung muốn đi nhà hàng ăn. Vậy là vấn đề tranh chấp xảy ra, cả nhóm bị chia ra làm hai. Ba anh trai xã hội đen đi nhà hàng ăn, Ba cô nàng cùng Myung Soo ở lại đây ăn. Họ chỉ mua bánh kẹp cùng mấy bánh kem và bánh mỳ ngồi ăn uống sữa, nước trái cây hoặc sinh tố.
- Eunjung chết tiệt, ngồi ăn vậy có sao đâu chứ?
Jiyeon bĩu môi bực mình gặm một miếng bánh mì còn giật giật nữa. Ba người kia nhìn cô lắc đầu, Myung Soo lên tiếng.
- Chắc tại đại ca không thích ăn kiểu này chốn đông người thôi.
- Cái gì mà thích với không thích chứ? Chẳng lẽ ăn mà cũng cần thể diện hả?
Jiyeon bực mình hét lên thì những người ngồi gần đó đều nhìn cô. Boram quay ra mỉm cười xin lỗi họ. Soyeon nhìn cô lên tiếng.
- Tất nhiên, tên đó là anh trai xã hội đen đó tiểu thư Jiyeon à. Làm sao mà bắt người ta ngồi đây ăn mấy cái món này được. Đi nhà hàng là điều đầu tiên lên nghĩ đến, hơn nữa anh trai xã hội đen lại là đại thiếu gia nhà giàu có mà.
- Kệ anh ta, từ lần sau không bao giờ rủ anh ta đi cùng, mất hết cả hứng.
Jiyeon tiếp tục vừa ăn vừa hành hạ cái bánh. Myung Soo và hai cô nàng kia chỉ yên lặng ăn không nói gì. Sau khi ăn thì họ nhận ra Jiyeon đã mất hút rồi, Soyeon lấy điện thoại gọi cho thì Jiyeon bắt máy rất nhanh.
- Cậu đang ở đâu?
- " Soyeon hả? Tớ đang ở nhà ma, tâm trạng hơi buồn bực xíu. Có gì ba người cứ chơi đi, vậy nhé."
Jiyeon nói rồi cúp máy. Soyeon quay lại nhìn hai người đang lo lắng kia.
- Cậu ấy đi nhà ma bảo chúng ta tự chơi đi.
- Hay đến nhà ma đi.
Myung Soo hứng khởi nhưng bị Boram dẹp bỏ ngay vì cô sợ.
- Không đi đâu, đáng sợ lắm.
- Thì chị đứng ngoài đợi đi.
Myung Soo nêu ý kiến rồi kéo cả hai cô gái cùng đến đó. Boram đứng đợi ở khu nhà ma, vòng lên vòng xuống tìm đúng cửa ra để đợi. Đang vui mừng vì tưởng người bước ra là Jiyeon thì đó là một nhóm nhìn rất côn đồ không tốt đẹp gì. Boram ngoan ngoãn đứng gọn vào cho tụi này đi qua nhưng mà chúng vây lấy cô.
- Em gái xinh đẹp đi lạc sao?
- Có muốn vui chơi cùng tụi anh không?
(chữ nghiêng là tiếng nhật nhé) Bọn chúng nói tiếng Nhật làm Boram chẳng hiểu gì cả, cô lắc đầu đẩy họ ra nhưng chúng bịt mồm túm cô kéo đi. Jiyeon vừa cười hớn hở chạy ra khỏi nhà ma thấy một nhóm người đang lôi một cô gái đi, lại nhìn ra đó là Boram liền tức mình đuổi theo.
- Đứng lại đó. Thả chị ấy ra.
- Chết tiệt, tụi mày có con nhỏ nữa.
- Hay rụ nó đến đó rồi chơi nó luôn.
- Ưm...ưm.......
Boram bị bịt mồm dãy dụa, mấy tên này liên tục tính kế hay. Jiyeon bị lừa mà không biết cứ đuổi theo để cố gắng cứu Boram. Không được, cô không thể để điều đó xảy ra. "Seoyeonie....không được Seoyeon...chị sẽ cứu em Seoyeon, xin hãy chờ chị. Chị sẽ đến cứu Seoyeon." cô hét lên trong đầu cấp tốc đuổi theo mặc kệ gian nguy hiểm ác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro