Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ơ, đi đâu hết rồi?

Myung Soo nhìn ngó xung quanh chẳng thấy Jiyeon và Boram đâu. Soyeon nhìn chung quanh thấy một chiếc điện thoại quen thuộc, cô tiến tới nhặt lên.
- Của Jiyeon.
- Chẳng lẽ......
Myung Soo suy tính đến trường hợp xấu nhất và nhanh chóng gọi cho ba anh trai xã hội đen kia biết mà đi tìm. Họ huy động cả lực lượng đàn em bên Nhật Bản này nhảy vào cuộc truy tìm. Bọn khốn lần này chết chắc rồi. Dám động vào chị dâu của bọn nó xem ra tới số. Soyeon nhanh chóng mở điện thoại của mình ra, cô bấm máy gọi vào máy Boram, chỉ có tiếng chuông đổ, và ngay lúc đó có bắt máy. Soyeon vừa chạy đi cùng Myung Soo vừa nghe máy. Có tiếng bước chân chạy, khi Boram bắt máy cô vẫn có thể dò tìm được vị trí. Họ nhanh chóng báo cho những người khác.
- Cô em.....thật là hôm nay khi không có hai người đẹp hầu hạ.
Tiếng một tên nham hiểm vang lên. Soyeon không hiểu lắm nhưng Myung Soo nghe hiểu hết.
- Thả Boram ra.
Lần này là Jiyeon hét lên. Mấy tên đó cười man dợ.
- Vậy cô em sẽ thế chỗ chứ?
- Đừng hòng, tôi không để các người làm hại chị ấy đâu.
- Vậy sao? Bọn tao sẽ dạy dỗ lại mày cho cẩn thận.
Và lúc đó một tiếng cạch, hình như cái điện thoại vô tình bị dẵm lên. Họ phải cấp tốc hơn nữa để tìm đến và cứu hai người này.
Phía của hắn.
- Vừa mới rời có chút là có chuyện.
Hắn bực mình lên tiếng, hai tên kia không nói gì nhanh chóng phóng xe đến địa điểm cho trước. Đám đàn em của họ cũng ở gần đó đang cố gắng nhanh nhất có thể.
Ở một khu hẻm hẻo lánh không người, Jiyeon đang bị hai tên to con túm lấy, Boram đang bị hai tên khác giữ lại. Một tên tiến tới phía Boram vuốt ve khuôn mặt.
- Không phải người ở đây nhưng mà xinh đẹp quá nhỉ?
- Buông tôi ra.
Boram khóc lóc hét lên, tên đó tức giận, dù không hiểu cô nói gì, hắn vả cô một cái Boram càng khóc dữ hơn. Cái kí ức ngày ấy lại hiện về, một lỗi đau quặn thắt. Jiyeon rơi vào trạng thái hoảng loạn nhất thời, người cô run lên bần bật mà hai tên giữ cô ngạc nhiên nhìn cô.
- Đại xa, nó đang run.
- Chắc cô em phấn khích vì sắp được vui vẻ hả?
Tên đó cười chuyển hướng về phía Jiyeon thì cô sợ hãi hét lên.
- Đừng mà....đừng mà.........Dừng lại đi....Dừng lại đi. ĐỪNG LÀM HẠI SEOYEON MÀ.........
Jiyeon hét lên, Boram nhìn về phía Jiyeon không hiểu cô nói gì. Mấy tên kia cũng chẳng hiểu cái gì nữa. Tên đó túm lấy cổ áo Jiyeon và soẹt một cái, hắn xé rách cái áo của Jiyeon để hở ra áo lót bên trong. Jiyeon có một làn da trắng mịn màng, đường cong quyến rũ vô cùng. Tên đó đưa tay vuốt ve nơi vùng ngực cô làm Jiyeon run lên.
- Thả Jiyeon ra, buông con bé ra.
Boram sống chết gào thét muốn thoát khỏi vòng kìm hãm của hai tên kia. Tên đó đang lúc muốn giật phăng cái áo lót ngăn cản của Boram ra thì.........
- A.....
Boram kinh ngạc hét lên, mấy tên to con sợ hãi vì bây giờ hàng loạt những tên máu mặt xã hội đen đang vây quanh chúng. Một tên cầm kiếm đang kề cổ tên đại ca kia. Bọn chúng buông hai cô gái ra, Boram chạy ngay đến đỡ lấy Jiyeon, cô ôm Jiyeon vào lòng vì cái áo vì xé rách đằng trước mất rồi.
- Jiyeon.........
- Đừng động vào tồi.......làm ơn đừng mà...........
Jiyeon vẫn sợ hãi rên lên nhỏ nhỏ. Đám người xã hội đen này nhìn xuống hai cô gái lại nhìn mấy tên chết tiệt này. Vừa lúc cả nhóm ba anh trai xã hội đen cùng nhóm Myung Soo và Soyeon xuất hiện. Soyeon nhanh chóng nhìn thấy sợ hãi chạy đến. Bốn anh trai kia tiến tới thấy cái cảnh tượng này đúng là không tha thứ ấy tên này được.
- Soyeon, Jiyeon........
- Bọn nó đã làm gì?
Eunjung lạnh giọng hỏi Boram, cô sợ hãi run run nói.
- Chúng....kéo tôi đi, sau đó Jiyeon đuổi theo. Chúng bắt cả con bé, rồi....rồi hắn ta.... - chỉ vào tên đó - đã...đã xé áo Jiyeon. Hắn....hắn còn chạm.....chạm vào con bé.
Boram thành thật khai báo, cô cũng hoảng lắm chứ. Eunjung lạnh lùng nhìn tên đó rồi cúi xuống ôm lấy Jiyeon vào lòng bỏ đi. Myung Soo nhìn theo rồi lại nhìn mấy tên này.
- Chị Boram, Soyeon về thôi
Nói rồi kéo hai người con gái này về cùng. Còn lại mọi chuyện chắc để cho hai anh trai kia cùng tụi đàn em xử lí thôi. Bọn này xem ra được 'chăm sóc' vô cùng cẩn thận rồi đây.
Về đến nhà, Eunjung đưa Sam Sam về phòng, để cô ngồi trên giường hắn tìm trang phục cho cô thay. Jiyeon sợ hãi nhìn hắn.
- Anh...cũng như chúng phải không?
Câu hỏi kì lạ của Jiyeon làm hắn hơi khựng lại một chút. Thấy hắn không nói gì Jiyeon tiến tới tủ quần áo tự lấy đồ của mình.
- Tôi rất sợ khi bị bắt đi như vậy, nó làm tôi thực sự rất sợ. Vì vậy anh có thể bảo vệ tôi được không Eunjung?
Lần đầu tiên cô kêu tên hắn như vậy. Hắn vẫn yên lặng, Jiyeon ôm bộ quần áo trước người quay lại nhìn hắn chờ đợi câu trả lời.
Ba người kia trở về nhìn về phía căn phòng cuối hành lang rồi thở dài ngồi lại phòng khách.
Trong phòng, không khí vẫn yên lặng, Jiyeon vẫn mong chờ câu trả lời.
- Ừm, sẽ bảo vệ cô cho đến khi bản hợp đồng chấm rứt.
- Cảm ơn anh.
Jiyeon nói rồi định đi ra ngoài để đi tắm thì bị hắn kéo lại. Đây là lần thứ hai hắn hôn cô. Lần thứ nhất có lẽ ở lễ kết hôn hôm đó. Jiyeon ngạc nhiên nhưng cũng không phản kháng, cô khép đôi mắt lại. "Đúng vậy, mình nhất định phải mang đến một tiểu Seoyeon. Chỉ cần lần này thôi, xác suất một lần là rất cao." Và đây có lẽ mới đúng nghĩa vụ của chuyện hôn nhân. Tuy họ bỏ lỡ đêm tân hôn tuyệt vời nhưng bù lại có ngày tân hôn lãng mạn. (anh chị ấy thích ban ngày ta =.=)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro