Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối đó sau khi nói mấy chuyện xuẩn ngốc này Eunjung lái xe đưa Jiyeon trở về nhà. Jiyeon bước xuống xe, cô nhìn Eunjung vẫn đang ngồi trong xe rồi mỉm cười tươi rói.

- Vậy nhé, anh cứ suy nghĩ đi, ngày mai gặp nhau ở quán Happy lúc 7h sáng nhé. Mai tôi xin nghỉ 2 tiếng.
Jiyeon cười cười vẫy tay định đi vào nhà thì Eunjung lên tiếng làm cô khựng lại.
- Em gái cô..........
- Haha, anh đang nói gì vậy chứ? Tôi làm gì có em gái, con một nhé. Đúng là tôi có em nhưng là thằng em họ năm nay 18 tuổi.
Jiyeon quay lại mỉm cười nhìn Eunjung. Chẳng có lẽ hắn đã đánh hơi đến mùi bí mật của cô sao? Nhìn biểu hiện mỉm cười gãi gãi đầu của Jiyeon thì Eunjung khởi động xe, hắn để lại cho cô một câu trước khi rời khỏi.
- Hãy nói với ba mẹ cô chuyện kết hôn của chúng ta. Ngày mai 7h quán Happy.
Đứng nhìn Eunjung rời đi Jiyeon bất giác nở nụ cười. Đôi khi hắn thật tốt bụng và cũng thật là dễ thương. Những lúc hắn không muốn giết cô, không nổi giận thì đối với cô hắn thật đẹp, như một thiên thần vậy. Jiyeon quay người đi vào nhà, vừa bước vào phòng khách cô thấy ba mẹ mình đang ngồi ở ghế sofa. Cúi chào ba mẹ mình Jiyeon ngồi xuống ghế đối diện.
- Con có chuyện muốn nói.
Jiyeon lên tiếng trước khi mẹ cô lại nói gì đó khiến cô nổi điên.
- Con với Eunjung muốn kết hôn.
- Sao?
Mẹ cô kinh ngạc nhìn cô, ba cô thì mỉm cười hài lòng. Tuy vài giây trước ông còn tức giận chuyện cô dám có thái độ như vậy nhưng hiện tại cô đang làm một việc vô cùng có ích cho gia đình.
- Con nói thật sao Jiyeon?
Ba cô hỏi lại cho thật chắc chắn. Jiyeon gật đầu.
- Con đã nói chuyện với anh ấy. Dù sao thì với điều kiện hai gia đình hiện tại rất môn đăng hộ đối chẳng có gì bàn cãi cả. Chúng con cũng đã lớn đủ trưởng thành rồi. Vì vậy ba mẹ đi gặp và nói chuyện với bác Ham để bàn bạc đi. Còn bây giờ muộn rồi con xin phép đi nghỉ.
Jiyeon nói rồi đứng dậy cúi chào ba mẹ mình rồi đi lên trên phòng. Mẹ cô cười cười nhìn ba cô.
- Thật là tốt phải không ông?
- Đúng vậy. Thật tốt, có thể kết thông gia với nhà họ Ham, chúng ta sẽ có cơ hội mở rộng chuỗi nhà hàng cùng việc nâng tầm quốc tế.
- Vậy được rồi, em sẽ xem xét việc này và chuẩn bị chu đáo.
Mẹ cô vui mừng, Jiyeon đứng nhìn ba mẹ mình từ cầu thang, ánh mắt cô lạnh lẽo vô cùng. Họ đã vì lợi trước mắt mà quên trách hỏi cô. Đúng là nực cười thật. Jiyeon trở về phòng, cô nằm phịch xuống giường nhìn về bức ảnh hai đứa bé 5 tuổi một mỉm cười tươi rói, một thì rất lạnh lùng. Đó chính là cô và Seoyeon. Cô bé mỉm cười là em gái cô còn cô là người lạnh lùng kia. Thật khác biệt với hiện tại. Jiyeon ôm bức ảnh đó vào lòng.
- Xin hãy tha thứ cho chị Seoyeonie.
Jiyeon thì thầm rồi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Lại một ngày nữa trôi qua, một ngày mệt mỏi đối với Jiyeon
Ngày hôm sau, Jiyeon thức dậy với trạng thái mơ màng, cô ngáp ngủ rồi nhìn vào đồng hồ trên tay mình. OMG, còn 5 phút nữa là 7h mất rồi. Jiyeon cuống cuồng lên, cô chạy ngay đến tủ quần áo ngắm nghía thì lôi ra được một bộ quần áo bình thường.
- Thôi, dù sao cũng muộn, tắm cái đã.
Jiyeon gật gật đầu rồi đi vào phòng tắm. Khi trở ra cũng đã 7h15 phút rồi, cô đã rất nhanh chóng để tắm mất có 15 phút thôi. Jiyeon đeo balo chạy nhanh xuống nhà. Nhìn ngó xung quanh thấy quản gia Won đang đứng ở cửa nhìn cô cúi chào.
- Tiểu thư......
- Ba mẹ cháu đi đâu rồi sao?
- Chủ tịch và phu nhân đi gặp chủ tịch Ham
- À, vậy cháu đi đây.
Jiyeon gật đầu rồi nhanh chóng chạy đi. Cô bắt taxi rồi nhanh chóng đến Happy. Khi cô vừa đến quán Happy cũng đã quá 7h30 rồi, Jiyeon từ từ đẩy cửa bước vào, cô nhận ra Eunjung đang ngồi ở bàn quen thuộc của cô. Boram vừa thấy cô bước vào túm ngay lại chắn trước khi Eunjung nhìn thấy cô.
- Anh chàng bá đạo đó là đến gặp em sao?
- Ừm.
- Anh ta ngồi đợi suốt 1 tiếng rồi đó.
- Cái gì? 1.....1 tiếng?
Jiyeon như không tin được nữa. Tên này đến sớm trước hẹn 30 phút sao? Có kiên nhẫn còn hơn cả cô. Jiyeon ghét phải chờ đợi ai đó, nếu bắt cô ngồi đợi quá 30 phút là cô càu nhàu đủ đường rồi đằng này hắn đợi cô tận 1 tiếng sao? Không quan tâm Boram nữa Jiyeon tiến ngay đến Eunjung, nhẹ nhàng ngồi xuống, cô hắng giọng không nhìn hắn lên tiếng.
- Xin lỗi...quên không đặt chuông báo thức.
- Không sao, tôi cũng vừa đến
Eunjung cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm nhàn nhạt nói. Sam Sam nhìn chằm chằm tên này, hắn nói rối. Vì không muốn cô nghĩ nhiều sao? Cũng tốt gớm đấy, được cô cộng cho hắn thêm 1 điểm tốt bụng.
- Cô muốn ăn gì không?
- A, thực ra thì.......
Đang lúc Jiyeon định nói họ sẽ biết cô muốn ăn gì thì một bóng người quen thuộc xuất hiện. Soyeon đặt một đĩa bánh kem dâu và một cốc sữa trước mặt Jiyeon.
- Của quý khách đây.
- A, cảm ơn cậu.
Jiyeon mỉm cười có thoáng chút ngạc nhiên. Có vẻ ít hơn bữa sáng thường ngày nhưng mà cũng đủ để cô lót dạ tạm thời. Nhìn cô ăn Eunjung đặt 1 tờ giấy trước mặt cô.
- Cái gì đây?
Cô nhíu mày cầm lên, Eunjung nhàn nhạt nói.
- Hợp đồng thỏa thuận của chúng ta.
- Hợp đồng?
Jiyeon nhíu mày nhìn tờ giấy này, hắn ta nhếch miệng nói rõ về bản hợp đồng này cho cô hay.
- Tôi đồng ý việc cô và tôi kết hôn, tôi sẽ cho cô 1 đứa con mà cô muốn nhưng đổi lại đến khi tôi lấy được quyền thừa kế chúng ta sẽ ly hôn và cô cũng phải có nhiệm vụ giúp tôi mau chóng lấy quyền thừa kế vì suy cho cùng ba tôi rất thích cô. Còn chuyện đứa con nếu muốn cô cứ việc nuôi còn ko để tôi nuôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm về đứa bé cả đời.
Nghe hắn nói mà Jiyeon chợt nhớ, cô phải chắc chắn điều cần thiết trước.
- Vậy nếu tôi giúp anh lấy quyền thừa kế trước khi sinh được con thì sao?
Nghe cô hỏi hắn thấy người con gái này đúng là suy nghĩ rất sâu xa và chắc chắn.
- Tôi sẽ có nhiệm vụ làm cô có thai nên cô yên tâm. Trước khi có con và được thừa kế tôi tuyệt đối ko ly hôn.
- Vậy thì tốt. Tôi nhất định phải sinh 1 đứa con đáng yêu và thông minh nhất.
Jiyeon mỉm cười nhanh chóng kí tên. hắn ko biết là cô ngu ngốc hay có vấn đề nữa vì tự dưng cô lại muốn có con đến vậy. Mà dẫu sao không cần quan tâm, cô kí vào là được.- Hợp tác vui vẻ.
Jiyeon mỉm cười đưa trả hắn ta bản hợp đồng này. Eunjung xem xét rồi nhìn cô tiếp tục hí hửng ăn. Hắn không tin được con người này trước có tức có giận có buồn sau vẫn cười tươi rạng rỡ được. Xem ra cô cũng không đến lỗi nhàm chán, hắn chắc sẽ có được trò vui mới để tiêu khiển ngay thôi.
- A, còn một điều nữa.
- Chuyện gì?
Hắn nhíu mày nhìn cô, con nhóc này sao lắm điều thế chứ?
- Trong thời gian làm vợ chồng tôi mong chúng ta sẽ quan tâm nhau như là vợ chồng đúng nghĩa, có điều không vượt quá giới hạn nếu không được đối phương cho phép.
- Tốt thôi, điều này tôi đồng tình.
- Còn nữa tôi mong anh đừng quá can thiệp vào một số vấn đề của tôi ví dụ tôi đi với ai và làm gì. Tôi cũng đảm bảo sẽ tuyệt đối không làm mất mặt gia đình anh và gia đình của tôi.
- Được thôi. Cứ thoải mái mà 'hẹn hò'.
Hắn mỉm cười nhấn mạnh chữ hẹn hò. Jiyeon cũng cười rồi cô tu một hơi hết nửa cốc sữa còn lại.
- Chúng ta sẽ phải đến thăm đại gia tộc họ Park nhà tôi. Anh sẽ không thích họ đâu vì bản thân tôi cũng ghét họ vô cùng.
- Đại giatộc?
Eunjung cũng đã từng nghe chuyện này rồi. Đại gia tộc họ Park, đó là gia tộc có vài điều bí ẩn mà người ta cũng chẳng thể hiểu nổi như việc chị em song sinh của Jiyeon đã bị ngăn cấm dấu đi thân phận kia đủ thấy thế nào rồi.
- Họ hiện đang ở bên Anh quốc. Ba tôi là con út nữa nên quyền lực cũng chẳng có lại vấp phải nhiều vấn đề nên càng không được gia tộc yêu quý. Tuy nhiên tôi dám chắc họ sẽ quý anh thôi vì gia thế nhà anh quá lừng lẫy mà.
- Điểm này cô lại nói đúng.
Hắn gật đầu đồng tình. Jiyeon bĩu môi không nói gì nữa, Soyeon lại mang đến cho cô một cốc sữa và một cái bánh socola.
- Nếu anh bận cứ đi trước. Ba mẹ tôi sáng nay đi gặp ba mẹ của anh rồi.
- Vậy đi. Nhưng tôi cũng có điều cần nhắc nhở cô. Tuần trăng mật của chúng ta sẽ phải đến Nhật vì tôi phải giải quyết vấn đề bang phái của mình.
- Like is afternoon.
Jiyeon mỉm cười rồi bỏ miếng bánh vào miệng. Jiyeon kẹp tiền dưới tách cà phê rồi rời khỏi đây mang theo bản hợp đồng. Ngay khi hắn vừa khuất bóng Soyeon và Boram nhảy đến buôn chuyện ngay.
- Em sắp kết hôn?
- Với anh chàng bá đạo?
Boram và Soyeon tiếp lời nhau. Jiyeon gật đầu. Bỗng cô chợt nảy ra một ý rất hay.
- Hai người có muốn đi Nhật không?
- A, thích chứ nhưng tiền đâu mà đi?
Boram vui mừng chốc lát rồi lại ỉu xìu chốc lát. Jiyeon đưa tay che miệng cười gian xảo.
- Tuần trăng mật của em, hai người hãy cùng đi đi, em sẽ kêu anh ta bao trọn gói này để đền bù việc anh ta sang đó làm việc không cho em đi chơi.
- Haizzz..... - Soyeon thở dài.
- Em đúng là....có thể gọi là khôn lỏi. - Boram cũng bó tay
Jiyeon mỉm cười uống cốc sữa. Cô lấy hắn chỉ vì muốn một đứa con, một thiên thần tuyệt đẹp. Hắn cần cô giúp lấy quyền thừa kế, nếu đem so sánh thì việc cô giúp hắn thì hắn sẽ có rất rất nhiều tiền, thế nên cô phải nhân cơ hội đòi hỏi trước khi có thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro