Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bàn bạc chuyện này hai nhà họ Park và họ Ham lại cùng nhau ăn một bữa cơm thân mật để bàn chuyện cưới xin cho đám trẻ. Họ còn chưa tạo không gian cho hai đứa gần gũi mà hai đứa tự đề cập làm họ rất vui.

- Chuyện hôn nhân của hai đứa, tôi nghĩ chúng ta nên tổ chức vào đầu tuần sau. Vì theo như quy định, trước khi kết hôn các thành viên của nhà họ Lâm phải đến ra mắt cả đại gia tộc.
Mẹ của Jiyeon lên tiếng, chủ tịch Ham trầm ngâm suy nghĩ gì đó rất gật gù.
- Tôi cũng có nghe rồi, vậy để ngày mai cho hai đứa sang Anh luôn đi. Sau khi ra mắt mọi người thì quay về đây tổ chức hôn lễ tại chuỗi nhà hàng Black Pearl này.
- Được rồi, cứ thế đi, mọi thứ chuẩn bị cứ giao cho bà nhà của tôi.
Ba Jiyeon nở nụ cười rồi cùng làm một ly với chủ tịch Ham. Jiyeon ngồi yên lặng nãy giờ với Eunjung không nói gì cả. Thấy không khí có phần ngột ngạt thì Jiyeon đang định lên tiếng nhưng Eunjung nhanh hơn cô.
- Bọn con xin phép vì có chút việc cần làm.
- A, được, hai đứa cứ đi đi.
Mẹ Jiyeon mỉm cười nói, bà cũng muốn cho hai đứa đã thân lại càng thân hơn. Nếu biết được bản hợp đồng kia bà sẽ nói gì đây? Jiyeon và Eunjung cúi chào bậc phụ huynh rồi cùng rời khỏi đây. Vừa đi ở dãy hành lang Jiyeon vừa lên tiếng.
- Anh muốn đi đâu?
- Đến Lovely Land, tôi cần gặp anh em bàn chuyện.
- Ờ.
Jiyeon thờ ơ đi theo hắn. Không nhất thiết Ham Eunjung phải báo cáo chuyện cho cô nhưng hắn nói vậy thì Jiyeon chỉ nghĩ hắn coi trọng cô hơn mà thôi. Vậy cũng tốt cô cộng cho hắn thêm một điểm tốt bụng nữa là hai. Ngồi trên xe Jiyeon chỉ chú tâm vào điện thoại của mình mà cười vui vẻ. Eunjung liếc nhìn cô rồi lại nhìn màn hình điện thoại thấy cô đang coi anime. Cô là trẻ con hay sao? 24 tuổi đầu rồi còn thích cái này.
- Cô thích nó?
- À, nói luôn sở thích cho nhau đi không lại lúc bị gia tộc dò hỏi thì khổ.
Jiyeon thấy Eunjung hỏi liền nhớ ngay, cô quay sang hắn sốt sáng lên tiếng trước.
- Tôi rất thích xem anime và đọc manga. Đặc biệt thích nhất one piece.
- Có cần phải biết cái này? - hắn nhíu mày
- Tất nhiên rồi vì trong đại gia tộc có người biết tôi thích cái này.
Nó gật gật đầu chắc chắn rồi quay đầu nhìn về phía trước nói tiếp.
- Hơn nữa tôi rất ham ăn, ham chơi, tôi ưa tự do không muốn bị gò bó. Nấu ăn tôi không tệ đâu, có người trong đại gia tộc từng nói tôi là trùm ẩm thực Châu Á đó. Tôi không thích ăn đồ nóng vì có lần suýt bị bỏng. Tôi cũng ghét học và đọc sách vì nó tốn thời gian vô cùng và gò bó một cách điên khùng. À, điều cuối cùng là tôi rất thích gấu bông và hoa bách hợp. Nếu có ai hỏi anh biết lí do không anh chỉ cần nói vì cô ấy thích vậy mà thôi.
Nói câu cuối cùng Jiyeon có chút buồn, giọng thấp hẳn, như đè lén một cái gì đó. Eunjung đoán được rằng đó là những thứ em gái song sinh của cô thích nên vì yêu thương em mình cô cũng thích luôn những thứ con bé thích. Vừa lái xe Eunjung vừa chầm chậm nói.
- Tôi là người không thích nói nhiều với người lạ, không thích ăn đồ cay, ghét cappuccino. Tôi thích những hương vị mát lạnh, rất thoải mái và dễ chịu.
- Thì ra thế, người anh có mùi bạc hà.
Jiyeon lẩm bẩm thì Eunjung nhìn cô.
- Cô nói gì?
- A, không anh nói tiếp đi.
Jiyeon lắc đầu, tay xua xua. Eunjung tiếp tục nói.
- Đặc biệt tôi ghét sự phản bội, cái gì đã là của tôi thì mãi là của tôi.
- Anh có thích ăn cái gì hay điều gì đặc biệt không?
- Không hẳn, mọi thứ từ trước giờ đều vì cô ấy thích nên tôi mới thích theo.
- Ờ, vậy thì chỉ cần thế thôi. Đi sâu quá không tốt.
Jiyeon mỉm cười rồi chú tâm về cái điện thoại của mình. Chỉ một lúc sau họ đến quán bar Lovely Land. Vừa bước vào quán cả hai đi ngay lên phòng vip trên tầng. Jiyeon chợt nhận ra một bóng hình quen thuộc, cô giật giật ống tay áo của Eunjung làm hắn quay lại nhìn cô.
- Tôi ra đây xíu.
- Ờ.
Hắn thờ ơ nhưng vẫn đứng yên nhìn cô. Jiyeon chạy đến quầy pha chế, cô từ từ rón rén đi đến bên canh chàng JB của chúng ta rồi vỗ vai làm thằng bé giật mình suýt làm rơi ly rượu.
- Lại đến bar? Không lo học hành gì cả.
- Jiyeon...có hạnh phúc khi kết hôn?
Thằng bé đột nhiên hỏi làm Jiyeon nhất thời không biết trả lời sao, cô ngồi xuống ghế bên cạnh nhìn thằng bé rồi tự rót cho rượu làm một hơi.
- Sẽ hạnh phúc thôi vì tôi muốn có một thiên thần. Tôi muốn cùng thiên thần đó vượt qua nỗi đau này.
- Ừm, vậy thì tốt, ngày mai khi đến đại gia tộc em sẽ bảo vệ Jiyeon khỏi họ.
JB ôm Jiyeon vào lòng và Jiyeon để mặc. Nhìn hai chị em nhà này thân nhau như vậy Eunjung nhíu mày. Một lúc thì Jiyeon đẩy JB ra.
- Cậu đi chuyến đêm sao thằng nhóc?
- Ừ, lát nữa em sẽ lên máy bay về bên đó. Dù họ nói gì cũng đừng kích động vì mục tiêu của họ luôn muốn Jiyeon không kiểm soát được. Hơn nữa, anh ấy trở về rồi, anh ấy sẽ bảo vệ Jiyeon
- Thật tốt làm sao. Thôi phải đi đây, có người đang đợi.
Jiyeon mỉm cười vỗ vai JB rồi nhanh chóng chạy đến chỗ Eunjung đang đứng. Cô nói gì đó rồi cả hai cùng đi, JB nhìn theo rồi lại chú tâm vào cốc rượu của mình.
- Park Jiyeon...đừng bao giờ khóc. Park Jiyeon sẽ một mình vượt qua được nỗi đau này thôi.
Phòng vip.
- A đạ ca, sao lâu vậy?
Một tên nhìn rất đẹp, vẻ ngoài rất hào nhoáng và cũng có vẻ hay cười. Jiyeon nhìn tên đó rồi lại nhìn mọi người chỉ cúi đầu không nói gì. Một tên đang ngồi tò mò đứng dậy tiến lại mặt sát vào gương mặt của Jiyeon.
- Chị dâu đây sao?
- A, chuyện này....
Jiyeon nhất thời á khẩu, Eunjung lườm hắn một cái kéo Jiyeon ngồi xuống ghế ngay bên cạnh mình.
- Mọi chuyện thế nào rồi?
- Bọn Sakura đó hình như không biết điều, chúng muốn cướp hết địa bàn của ta để nâng tầm.
- Một lũ ngu xuẩn.
Eunjung nhếch miệng cười, những tên này biết nếu hắn cười như vậy có nghĩa tên kia sẽ không được an toàn. Jiyeon nhìn họ, cô với tay lấy cái dĩa đang cắm miếng táo bỏ vào miệng ăn ngon lành. Trong không gian như vậy chỉ nghe tiếng cô ăn mà thôi.
- Chỉ cần một lần giết luôn không phải tốt hơn sao?
Jiyeon đột nhiên lên tiếng làm anh em ở đây ngạc nhiên nhìn cô như sinh vật lạ trừ Eunjung. Có lẽ bọn chúng nên đánh giá lại 'chị dâu' của mình rồi. Lúc trước đã thấy giờ lại càng kinh ngạc hơn.
- Chẳng phải thay vì cứ chặt đuôi sao không chém đứt đầu đi cho nhanh. Một bước đơn giản đỡ phiền phức.
Jiyeon tiếp tục bổ sung, cô lại với lấy cốc rượu vang đỏ làm một hơi. Cái thẳng tính của cô lại phát huy rồi. Cái tên nhìn cô chằm chằm lúc đầu kia mỉm cười.
- Xem ra chị dâu cũng không phải dạng vừa đâu nhỉ?
- Không, tôi chẳng hiểu gì về chém giết của các người cả, chỉ thấy như nào nói như thế thôi.
- À...
Cả bọn à lên cái, Jiyeon chán ăn rồi lại nghịch điện thoại để mặc cho những phần tử đáng sợ kia nói gì thì nói, bàn gì thì bàn. Dù sao ngẫu hứng nếu ý kiến như vậy là đủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro