[LONGFIC] Give It Away [Chap 1->5]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cre : ssvn

Descripton

Author: boilactu

Rating: PG

Category: General

Pairing: Yulsic

Status: ongoing

Prologue:

Đừng nghĩ nỗi đau là thứ mà thời gian có thể dễ dàng xóa bỏ!

Cho dù đã lâu như thế nào, ký ức có mờ nhạt ra sao, thì sự đau đớn, những tổn thương đó sẽ vẫn còn mãi.

Cho dù tôi không còn nhìn thấy nữa, khuôn mặt cậu vẫn sẽ ở đây.

Cho dù tai tôi không còn nghe gì, tiếng nói cậu sẽ luôn đọng lại.

Cho dù đến 1 ngày tôi không còn thở, trái tim tôi sẽ vẫn hướng về cậu.

Vì những hạnh phúc đó, tôi thề sẽ giành lại.

Vì những tổn thương đó, tôi thề sẽ bắt cậu phải trả giá.

Hãy chờ! Đến 1 ngày nào đó, tôi nhất định sẽ tìm được cậu, nhất định sẽ đến đó, nhất định sẽ cho cậu biết mùi vị của sống không bằng chết, mùi vị của mất mát và đau đớn là thế nào khi bị chính người mình yêu thương nhất quay lưng đi.

Kwon Yuri, hãy chờ đó!

-----------------------------------------------------------

Chap 1 - Đau

Chúng tôi đều phải tập làm quen với cái đói từ khi mới sinh ra.

Không sữa bột, không sữa hộp, thậm chí là không sữa mẹ.

Thứ nước đã nuôi lớn chúng tôi chính là nước muối - tính ra đã là chất dinh dưỡng và đắt tiền nhất vào thời đó!

Chiến tranh là vậy! Nó cướp mất của chúng tôi mọi thứ. Thức ăn, nước uống, niềm vui, sự thanh thản, và cả gia đình. Nhưng không phải là mất hết. Ít ra chúng tôi còn có nhau, những cha mẹ, con cái, anh em không cùng dòng máu. Chúng tôi là những người duy nhất còn sống tại ngôi làng này.

Bạn biết đó, cho dù chiến tranh đã kết thúc, nhưng người ta thường khó chịu đựng được sau những mất mát mà nó đem lại. Cha mẹ nuôi của chúng tôi cũng vậy. Họ đói, họ mệt mỏi, họ bất lực, và họ trút giận lên đầu những đứa trẻ như chúng tôi - những đứa mồ côi, thay vì những đứa con ruột thịt đã mất đi của họ.

Trong số chúng tôi, đứa bị đòn nhiều nhất là Jessica.

Từng lằn roi cứa vào da thịt trắng xanh của cậu ấy, để lại vô số những vạch chéo qua chéo lại, 1 số tứa máu nhuộm đỏ cái cái áo cậu ấy đang mặc. Chỉ việc đứng từ xa nhìn, chúng tôi đã không trụ vững nổi, thế mà ngày nào cậu ấy cũng chịu 3, 4 trận đòn như thế.

Sau mỗi lần bị hành xác, cậu ấy đều ra bờ biển ngồi im lặng nhìn về nơi nào đó rất xa. Và lần nào cũng vậy, tôi đều mon men đến gần, lôi cái khăn tay nhỏ xíu, cũ xì ra thấm từng vết thương cho cậu ấy.

Bao giờ sự việc cũng bắt đầu bằng 1 câu hỏi rụt rè của tôi

- Cậu đau lắm phải không?

- Ừ!

- Chỗ nào đau nhất?

- Ở đây! - mắt cậu ấy ngấn nước chỉ vào ngực trái của mình.

1 đứa bé 5 tuổi lúc đó đã chẳng hiểu được những lời sâu xa của cậu ấy.

- Đừng khóc nữa! Tớ lau cho cậu nhé! Mẹ tớ nói lau vết thương bằng nước muối sẽ mau lành hơn.

Cậu ấy im lặng khi tôi lướt chiếc khăn nhỏ qua từng vùng da lúc này đã tím tái, thỉnh thoảng khẽ nhăn mặt, dịch người vì sự bỏng rát khi nước muối thấm vào dòng nước đỏ dưới da.

Những lần như vậy, tôi đều xuýt xoa, thổi phù phù vào chỗ đau đó. Cuộc trò chuyện luôn kết thúc bởi cậu ấy ngủ gật trên đùi tôi và tôi cõng cậu ấy về nhà.

Bao giờ nhận lại Jessica bé bỏng từ tay tôi, mẹ cậu ấy cũng rướm nước mắt nhìn tôi:

- Cám ơn cháu, Yuri! Con bé hẳn đã phải đau nhiều lắm. Cám ơn cháu!

Lúc đó tôi đã luôn thắc mắc vì sao dì Jung lại khóc, vì, bạn biết đó, người bị đánh là Jessica mà.

Mẹ tôi giải thích hẳn vì nỗi đau khi mất đứa con ruột thịt và sự hối tiếc vì không chăm được cho Jessica đủ ăn đủ mặc đã khiến dì ấy dễ nổi giận, vô cớ đánh đập cậu ấy rồi sau đó hối hận vì sự nóng nảy của mình.

Người lớn thật quái! Đánh cậu ấy để rồi sau đó lại tự đau.

Nếu là tôi, tôi sẽ ôm Jessica vào lòng và cho cậu ấy tất cả những gì tôi có. Chắc hẳn sẽ không ai phải đau và Jessica sẽ không cần phải khóc!

Thật tội nghiệp Jessica bé bỏng của tôi!

--------------------------------------------------------------------

Chap 2 - Thiên thần của tôi

Chuyện xảy ra đã mười mấy năm, hình ảnh về ký ức đó từ lâu đã không còn nguyên vẹn nữa. Vậy mà thỉnh thoảng, nhất là những khi mưa bão, tôi vẫn đều nhớ đến cậu ta.

Ánh mắt đó.

Sự hoảng sợ đó.

Nỗi đau đó.

Tựa như nó ở ngay trước mắt tôi, chỉ cần đưa tay là có thể chạm được...

Flash back

Lúc tỉnh lại, tôi nhận ra mình chỉ có 1 mình, trước mặt là một bờ cát dài và những lớp bọt trắng xóa của biển khơi. Nheo mắt nhìn quanh, hòn đảo của tôi đã không còn tâm tích nào nữa, cả một chấm nhỏ cũng không.

Nó đã bị biển khơi bỏ lại ở phía xa nào đó.

Nơi chốn cũ của tôi...

Gia đình tạm bợ nhưng đầm ấm của tôi...

Bạn bè của tôi...

Jessica bé bỏng của tôi...!

...

Đúng rồi!

Chết tiệt!

Jessica bé bỏng của tôi! Cậu ấy đâu mất rồi??????

Tôi lập tức nhìn dáo dác khắp nơi, điên cuồng chạy khắp bãi cát, lùng sục từng hốc đá, lao đầu vào làn nước xanh lạnh ngắt, cố bươi ra đâu đó thiên thần bé bỏng của mình.

Tôi vẫn nhớ hôm đó là một ngày mưa lớn. Bọn quân phản loạn còn sót lại sau chiến tranh đã ập đến đảo chúng tôi, càn quét từng ngôi nhà, tàn sát những ai chúng có thể và gom hết những gì chúng thấy. Chúng tôi đã chạy như điên. Mẹ tôi vừa chạy vừa la ầm lên qua hơi thở đứt quãng:

- Hãy cứ chạy hết sức có thể nếu con bị lạc mẹ, không được quay đầu lại, nhất định mẹ sẽ tìm được ra con cho dù ở bất cứ đâu.

Và chúng tôi lạc nhau thật. Thứ duy nhất còn trong tay tôi khi ra tới bờ biển là bàn tay nhỏ nhắn của Jessica. Tôi đã bặm môi nén nước mắt tuyệt đối tuân theo lời mẹ, lôi cậu ấy lên một chuyền nhỏ, cố hết sức chèo thật xa, mặc kệ tiếng kêu khóc gọi mẹ của cậu ấy.

Vậy làm thế quái nào mà, bây giờ, tại đây, chỉ còn mỗi tôi thế này??? Tôi chẳng thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra sau đó.

Tại sao tôi ngất xỉu ở đây?

Tại sao tôi dạt đến nơi này?

Tại sao lại không có Jessica của tôi?

Sau hàng giờ tìm kiếm và gọi khản cả cổ tên cậu ấy, tôi mệt mỏi ngồi bệt xuống bãi cát.

Lần đầu tiên trong đời, đứa trẻ 5 tuổi tôi cảm nhận được thế nào là bị bỏ rơi!

Lần đầu tiên trong đời, tôi biết, tôi - Kwon Yuri - chỉ còn là kẻ cô đơn!

End flashback

...

...

Mà,...

Tôi ấy mà,...

là kiểu người chẳng thể buồn lâu được,...

tuy tôi có hay suy nghĩ lung tung,...

nhưng không bao giờ tôi sầu não quá 30 giây được,...

nhất là khi đang thế này!

Haha, những năm tháng cực khổ ngày xưa ơi, hết rồi nhé!

Ta, Kwon Yuri này, đang vui vẻ hưởng thụ cuộc đời đây!

Tính ra mà nói, tôi may mắn quá thể! Tôi được học đại học Seoul - rất danh giá và tiếng tăm nhé, tôi học giỏi - xin lỗi, không học kỳ nào Yuri này không cầm học bổng cả, tôi cao ráo - 1m67, chiều cao quá lý tưởng cho những cô gái Châu Á rồi, và trên hết, dáng tôi sexy và khuôn mặt tôi đẹp - người mẫu chủ chốt cho Art team của trường chính là tôi.

Nói không ngoa, nếu ai đó có ước mơ trở thành 1 con người hoàn hảo, thì người đó cũng cỡ tôi là cùng thôi! Haha... (bạn này có lẽ cũng là thành viên chủ chốt câu lạc bộ những người tự sướng :">)

Tuy nhiên, tự bản thân tôi luôn biết, điều may mắn nhất cuộc đời tôi chính là đã gặp được cô ấy.

Da trắng!

Tóc vàng!

Môi đỏ!

Mắt đen lay láy, ánh mắt lúc nào cũng long lanh lung linh!

Thiên thần của đại học Seoul!

Thiên thần đã chắp cánh cho cuộc đời tôi!

Flash back

Tôi lê những bước chân mệt mỏi trên nền đất, mặc kệ cái nóng bỏng khủng khiếp trên đầu, mặc kệ những vết rạn tứa máu dưới bàn chân trần.

Hôm nay là ngày thứ 5 kể từ lúc tôi dạt vào nơi này - dường như là một khu cảng nhiều người hơn chỗ tôi.

Dù đã đi 5 ngày, tôi vẫn có thể nghe thấy mùi biển. Nên tôi đoán hoặc vùng cảng biển này hẳn phải rộng lắm, hoặc tôi đã phí hết thời gian của mình chỉ để đi vòng tròn quanh quẩn mãi 1 nơi.

Mặc kệ! Tôi chẳng quan tâm!

Từ lúc nhận ra mình là một kẻ cô đơn, tôi chẳng thiết tha gì nữa. Tôi đã bước đi, lặng lẽ và thơ thẩn. Tôi quét đôi mắt mệt mỏi của mình tứ phía, ghi nhận và nhanh chóng lãng quên những hình ảnh không-phải-của-Jessica. Tôi được ai đó cho bánh, 2 lần, và bằng cách nào đó, tôi đã tiêu hóa hết.

Nên bây giờ, tôi đang ngồi đây, mệt mỏi và rệu rã, từ tốn gặm nhấm nỗi đau thể xác và sự thương tổn của tinh thần.

Không biết tôi đã ngồi bao lâu.

Mắt tôi nặng trĩu.

Cảm giác da tôi như cháy bỏng.

Miệng và lưỡi tôi khô rát.

Bụng tôi teo tóp và cồn cào.

Bàn chân tôi đau đớn, mỗi nhúc nhích nhỏ đều có cảm giác da bị nứt ra, ẩm ướt.

Cho đến khi có một giọng nói:

- Cậu là ai thế? Cậu mấy tuổi rồi?

Tôi chỉ đủ sức nhếch cổ lên nơi phát ra tiếng nói ấy, cố mở mắt to hết cỡ, chỉ cảm nhận được ánh sáng chói chang.

- Sao lại ngồi đây? Ba mẹ cậu đâu?

Tôi vẫn không thể mở miệng được. Nhưng hình như điều đó không làm cậu ta nản chí, bằng chứng là tôi cảm giác có bóng mát che dịu đôi mắt của mình và cái gì đó hình như là tóc chạm nhẹ vào mặt tôi, kèm theo là giọng nói của cậu ta gần hơn

- Sao cậu không nói gì cả? Cậu ốm à?

Rồi sau đó tôi thấy cả người mình được che mát, rồi giọng nói ai đó khác nữa, rồi thêm một giọng khác nữa.

Cho đến lúc tôi cảm giác mình được nhấc bổng lên.

Và thức dậy ở đây!

Trắng!

Nhìn đâu cũng thấy màu trắng!

Tôi mệt mỏi nhìn quanh....

....

suýt tí nữa là thổ huyết!

Mẹ ơi! Trước mắt tôi là vài cái bánh mì, 1 ly gì đó trắng đục, 1 ly màu cam và 1 chén canh.

Đồ ăn! Là đồ ăn đó!

Tự nhiên tôi khỏe hẳn! Không biết sức lực ở đâu ra mà tôi bật ngay dậy, chộp ngay mấy cái bánh, ráng tọng hết tất cả vô cái miệng bé nhỏ của mình.

Chà...hạnh phúc!

Kwon Yuri lần đầu biết mùi vị một bữa ăn sang trọng! Cái nước trắng đó ngọt thiệt là ngọt, thơm thiệt là thơm, ngon quá sức là ngon!

Sau khi nhắm mắt tận hưởng lại mùi vị còn sót lại của bữa ăn, tôi bắt đầu thám hiểm xung quanh.

Tôi ló đầu qua khung cửa sổ kế bên, để rồi cái miệng đang ngáp bị đơ ngay lập tức.

Woa, khu cảng này không phải rộng, mà phải nói là vô cùng rộng lớn, là khủng khiếp lớn!

Dám cá nó còn bự hơn hòn đảo của tôi!

Mặc cho ráng sức phóng tầm mắt đi như thế nào, tôi vẫn không tài nào nhìn được điểm kết thúc của nó, và chỉ việc nhìn người đi qua đi lại cũng làm tôi hoa cả mắt.

Đến lúc cảm thấy nước miếng sắp rớt ra khỏi miệng, tôi quẹt vội vào ống tay áo, nhảy xuống giường, nhanh chóng tiến về phía cửa phòng.

Bám chặt cánh cửa, tôi rụt rè nhìn quanh quẩn.

Mẹ ơi, lần đầu tiên tôi thấy cái hàng lang to và dài như thế!

Chưa kịp hết ngỡ ngàng về khung cảnh trước mặt mình, mắt tôi bỗng chạm phải cái gì đó...

Mái tóc vàng!

Làn da trắng!

Dáng người gầy gầy!

Một cái tên vụt chạy nhanh hết mức có thể qua đầu!

Quên mất việc mắt mình sắp lòi ra vì cứ phải trợn lên trợn xuống từ nãy đến giờ, tôi mở to mắt đi về phía bóng hình nho nhỏ đó.

Tôi bước khẽ khàng hết mức có thể, sợ mình có thể làm tan vỡ một ảo giác.

Tôi nhẹ nhàng chạm tay vào mái tóc đó, sợ rằng nếu mạnh quá sẽ làm nó tan biến mất.

Và cậu nhẹ nhàng quay lại, trao cho tôi một nụ cười chứa đựng cả yêu thương.

Đó là cách tôi đã gặp cậu ấy.

Đó là cách một thiên thần nhỏ từ từ bước vào và nâng đỡ cuộc đời đơn lẻ của tôi.

End flashback

- Kwon Yuri!

Nhắc là thấy!

Tiếng hét lảnh lót đó, chắc chắn chẳng ai khác ngoài cậu ấy.

Tôi từ từ quay lại, ánh mắt chạm ngay nụ cười rực rỡ bao năm rồi không đổi đó.

Tiffany Hwang - thiên thần chắp cánh của cuộc đời tôi.

==================================================

Chap 3 - Cô gái kỳ lạ

Đừng nghĩ thời gian có thể làm thấu suốt mọi chuyện.

Bởi vì, tôi, Tiffany này, suốt cuộc đời 18 năm vừa qua vẫn không tài nào hiểu nổi Kwon Yuri.

Tôi nhặt được cậu ta vào một ngày nắng cách đây 13 năm.

Thật khó để nhận ra được ai đó trong khu cảng đông đúc ấy, nhưng chẳng hiểu sao, chỉ cần 1 lần lia mắt, tôi đã phát hiện dáng ngồi ủ rũ của cậu ấy.

Nói đúng ra, là kiệt sức!

Một đứa bé với đôi bàn chân rướm máu, tóc đen, da đen nhẻm đầy bụi (cái làn da mà sau này cậu ấy luôn biện hộ là sexy chocolate), rã rời đến mức chẳng nói nổi 1 câu nào.

Appa tôi đã bế cậu ta về.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn rõ được tôi, mắt cậu ta đã mở to hết cỡ, cử chỉ quá nhẹ nhàng đối với một đứa bé chỉ mới lên 5. Coi nào, tôi biết từ nhỏ tôi đã rất đẹp, nhưng cậu ta có cần phải kinh ngạc đến thế không?

Và cũng ngay từ lần đầu tiên nhìn kỹ được mặt cậu ta, tôi đã nghĩ "thật là một đứa trẻ kỳ lạ". Cho đến nay, vẫn chưa bao giờ tôi nghĩ sai khác đi cả!

Yuri rất thích sữa!

Sẽ chẳng có gì lạ khi cậu ấy là một đứa bé. Cũng sẽ chẳng có gì lạ nếu như Yuri chỉ thích sữa tươi, sữa đậu nành, sữa nguyên chất.....

Nhưng mà...

Cậu ấy thích mọi loại sữa, từ sữa bịch, sữa hộp, sữa đóng gói, sữa chai, sữa lon, sữa đủ mùi vị cho đến...sữa bột!

Vâng, bạn không nghe lầm đâu. Là sữa bột! Có nghĩa là loại sữa dành cho trẻ sơ sinh và đang phát triển gì gì đó mà ti vi hay quảng cáo ấy. Cậu ấy uống tất cả các loại dành cho tất cả các độ tuổi.

Lúc 15 tuổi, Yuri được giao nhiệm vụ cho con của chị họ tôi uống sữa. Đó là một thằng bé kén ăn kén uống. Chị tôi giao nó và 1 hộp sữa cho cậu ta trong 1 tuần. Lúc nhận lại thì người vẫn không tròn ra, nhưng hộp sữa thì vơi đi quá nửa. Nhưng trong tuần kế tiếp, mặc dù chị tôi ra sức dụ dỗ, cưỡng ép thế nào, cu cậu đó vẫn chỉ giải quyết được phân nửa phần còn lại đó. Chị đã quyết định hỏi bí quyết của Yuri:

- Yuri à, làm thế nào em cho nó uống được sữa vậy?

- Em đổ vào bình rồi nhét vô miệng nó.

- Chị cũng làm vậy nhưng nó không chịu uống, cứ nhè ra.

- Lúc em cho uống nó cũng nhè ra.

- Vậy sao nó uống được?

- Dạ, thì nó đâu có uống!

- ...

- ...

- Vậy sao hộp sữa hết nhiều thế?

- Em uống! - mặt cậu ta ráo hoảnh.

- ...

- ...

- Em uống? - sau 5 phút ngớ người, chị tôi cũng ráng hỏi lại

- Dạ, em uống! - lần này cậu ta còn kèm theo cái gật đầu như để tăng thêm tính thuyết phục - Appa dạy không nên bỏ phí thức ăn.

Đến đây thì chị tôi không hỏi thêm gì nữa. Chỉ biết cúi mặt quay lưng, bụng bảo dạ, thề lần sau có thế nào cũng nhất quyết không cho tên háu sữa này giữ cháu nữa!

Và lạy chúa, nếu tôi và appa không hết sức can ngăn dọa nạt, cậu ấy đã quất luôn sữa canxi chống loãng xương cho bà nội. Mà tôi vẫn nghi ngờ lắm, cậu ấy cứ nhìn về mấy hộp sữa đó mà thiếu điều nhỏ dãi. Cũng có khi bà nội lén lút cho cậu ấy uống sau lưng chúng tôi cũng nên. Bà cưng Yuri nhất!

Đó! Nó chính là điều kỳ lạ thứ 2.

Bà nội cưng Yuri nhất!

Bà nội là một người khó tính và theo lễ giáo, nói trắng ra tính tình cổ hũ. Bà không bao giờ trọng và tin tưởng người ngoài gia đình cả. Ngoài đứa con trai duy nhất của bà là appa tôi ra, bà chỉ thương mỗi umma tôi. Khi umma qua đời lúc tôi 4 tuổi, bà nội khóc và lâm bệnh nặng. Bà nằm giường mất 1 năm và ưu sầu hẳn. Cho dù là đứa con trai hay đứa cháu bà vẫn mực yêu thương hằng ngày chuyện trò, chăm sóc, bà vẫn không hề có ý định vui lên.

Rồi Yuri xuất hiện!

Cậu ta lần mò đến giường bà nội kể đủ thứ chuyện, làm đủ thứ trò.

Cậu ta sờ mũi lúc bà nội ngủ để xem bà còn thức không và lay bà dậy chỉ để nói:

- Lúc ngủ bà đừng nằm im 1 chỗ, bà quay qua quay lại đi. Nằm 1 chỗ cứ như chết rồi ý!

Tôi thề chưa bao giờ tôi thấy mặt bà nội như thế.

Vừa có nét gì đó ngạc nhiên, ngỡ ngàng, rồi như giận dữ, dọa nạt.

Tôi đã sợ chết khiếp!

Vậy mà cậu ta còn gật gù tỉnh rụi, đến gần xoa đầu bà tôi, ra chiều quan tâm chăm sóc lắm:

- Bà ngủ lại đi! Ngủ ngoan nhé! Và đừng chảy nước mắt nữa, cháu sẽ ngồi đây canh cho bà ngủ. Đừng sợ!

Rồi cậu ta cứ ngồi xoa đầu vuốt tóc, lẩm nhẩm hát, chờ đến khi bà nội tôi ngủ thật.

Lần khác, cậu ta vẽ 1 cái cục gì đó, tô đủ thứ màu, đem lại cho bà nội tôi xem và giảng giải đâu là nhà mình, đâu là chỗ mình hay chơi, đâu là biển, đâu là nhà của thiên thần bé nhỏ.... Sau đó xin appa một khung ảnh, lồng nó vào treo lên đầu giường bà nội.

- Như thế bà sẽ ngắm nhìn được thế giới bên ngoài, chứ nằm mãi trong phòng, không thấy gì thì buồn lắm. - cậu ấy giải thích - Rồi sau này bao giờ bà chịu ngồi dậy, cháu sẽ tìm lại nó rồi dẫn bà đi xem. Cháu thích nhà thiên thần bé nhỏ nhất, vì nó có thiên thần bé nhỏ của cháu. À mà từ nay cháu sẽ gọi cậu ấy là công chúa nhỏ. Vì cháu gọi Tiffany là thiên thần nhỏ rồi, cháu không muốn bị trùng tên.

Lúc đó bà nội đã cười, mắt bà long lanh hơn 1 chút.

Lần khác nữa, cậu ta bê đến bao nhiêu là ly sữa, mỗi ly một màu và mùi vị khác nhau. Cậu ta cầm 1 ly lên, nhấp 1 chút, lấy muỗng đút cho bà nội 1 chút, rồi bắt đầu kể lể công thức, nguyên liệu, tác dụng... sau đó hỏi bà nội:

- Ngon không?

Nếu bà nội trả lời ngon, cậu ta sẽ gật gù bảo "Cháu cũng thấy vậy!"

Nếu bà nội trả lời không ngon, cậu ta cũng vẫn sẽ gật gù bảo "Cháu lại thấy ngon!"

Cho dù bà nội trả lời thế nào, cậu ta cũng đều kết thúc bằng việc quất sạch ly sữa và bắt đầu cầm lên ly khác, diễn lại cái trò y như lúc nãy.

Cho đến ngày bà nội chịu để cậu ta cầm tay dẫn ra khu cảng để mua cho cậu ta một xe đẩy toàn là sữa, mặt bà đã không còn vương chút buồn nào nữa, appa tôi đã khóc, tôi ngạc nhiên vui mừng la hét chói lọi và mặt cậu ta vẫn tỉnh bơ, thì tôi đã biết là bà tôi thương Yuri nhất.

Nhưng đó không phải là điều làm tôi ngạc nhiên nhất. Vì bạn biết đấy, một khi đã bắt đầu yêu thương ai đó, người ta sẽ chẳng thể nào hoạch định được mức độ tình cảm và xem xét gì về thân thế người kia nữa.

Điều làm tôi luôn cảm thấy kỳ lạ nhất, là tôi chưa bao giờ thấy cậu ta buồn.

Khi 5 tuổi, tôi nghĩ việc mất hết gia đình và bạn bè hẳn phải buồn lắm, nhưng thật may mắn vì được ở tại nhà tôi, nên Yuri vui là phải.

Khi 10 tuổi, lần đầu tiên nghe lũ bạn học cùng trường gọi Yuri là "Đồ mồ côi, phế thải của chiến tranh...", tôi đã nghĩ mất đi gia đình hẳn phải là việc đáng giận và xấu hổ lắm. Có lẽ Yuri không buồn vì gia đình tôi rất thương Yuri.

Kể từ khi 15 tuổi, tôi đã biết mất đi gia đình là điều khủng khiếp, đáng thương và đau đớn nhất, cho dù có ai thương yêu bù lại bao nhiêu vẫn không thể nào so sánh được.

Nên,...

Vậy mà,...

Tôi chưa bao giờ thấy cậu ta buồn!

Yuri luôn trưng ra ngoài vẻ mặt bình thản. Dường như chẳng gì có thể làm cậu ta suy chuyển. Cậu ta chẳng sợ ai, cũng chẳng quỵ lụy ai, chẳng nhún nhường ai, cũng chẳng nể mặt ai.

Cậu ta hay kể chuyện và làm nhiều trò hề ở nhà, nhiều lúc đùa giỡn chẳng thèm nhìn mặt người đối diện là ai, thích là cứ phang, ai trúng đòn xây xẩm mặt mày cậu ta đều kệ. Miễn cậu ta vui và cho rằng người ta cũng vui là được! =.="

Đối với người lạ, Yuri là một con người đầy khí chất, nhưng đôi khi cũng ngây ngô đến mức buồn cười.

Tuy vậy, rất nhiều bạn học quý Yuri.

Bà nội nói chẳng qua chỉ là 1 đứa trẻ con làm những gì nó cho là đúng, cái khí chất chỉ do sự ngây thơ, thật thà mang lại, nên cảm giác chỉ dễ thương chứ không hề đáng sợ.

Yuri hay ngồi suy tư và nghĩ ngợi gì đó. Ai mà biết được sau cái bản mặt lúc nào cũng bình thản và cái đầu khó đoán đó đang chứa chấp những gì.

Nhưng tuyệt nhiên không phải là buồn.

Tôi có thể khẳng định điều đó qua ánh mắt cậu ta. Ánh mắt lúc nào cũng nhìn thẳng, lúc nào cũng trong trẻo, thấp thoáng niềm vui, rực rỡ niềm phấn khởi, đôi khi sắc lại đầy hào khí, lắm lúc ngu ngơ ngây thơ đến ngốc, thật nhiều lúc lấp lánh sự dịu dàng,...nhưng chưa bao giờ có dấu vết của sự tổn thương. Cái này thì bà nội cũng đồng ý với tôi. Ai chứ bà nội nói là đúng quá rồi!

Đã vậy, cậu ta còn vui là đằng khác!

Càng lớn cậu ta càng nhí nha nhí nhố, tung tăng tung tẩy, làm như cuộc đời cậu ta là mỹ mãn lắm, hạnh phúc lắm, tròn vẹn lắm ấy.

Cho nên, dù đã bao lâu, tôi vẫn luôn không ngừng thắc mắc.

Thật ra, Yuri à, là vì mất mát lúc cậu còn quá nhỏ nên chẳng nhớ rõ ký ức gì, hay vì mất mát lúc còn quá nhỏ, nên đã đau đớn đến mức cơ thể chẳng bộc lộ được những nỗi tổn thương?

============================================

Chap 4 - Cặp đôi hào nhoáng (part 1)

Đối với tôi, Tiffany là một thiên thần!

Vậy mà, trong mắt cậu ta, tôi như một tên quái dị.

Thế quái nào lại có chuyện bất công thế chứ?

Uất ức! Thật là quá uất ức!

Tôi không chịu đâu!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tôi vui vẻ.

Tôi hòa đồng

Tôi thỉnh thoảng cũng ưu tư nghĩ ngợi nhưng tôi không để bụng.

Đó lại là tính xấu sao???

Tôi chỉ đôi lúc hay quên.

Mấy cái chuyện vụn vặt, mấy chục gương mặt thoáng qua chẳng lẽ cũng cần phải ghi nhớ hả?

Ờ thì, có vài chuyện lớn tôi cũng quên.

Điển hình, những chuyện ở cái tuổi lên 5 tôi không còn nhớ rõ nữa.

Vào những ngày mưa to, nhìn dòng nước gợn trôi trước mặt, tôi thỉnh thoảng có nghĩ về hòn đảo nhỏ, những gia đình nhỏ và cô công chúa nhỏ ngày xưa.

Nhưng tôi không còn nhớ hình dạng và tên gọi của hòn đảo nữa, chỉ là nơi chốn mù mờ xa lắc nào đó ở biển khơi.

Tôi cũng không còn nhớ gương mặt của cô ấy nữa, cả cái tên cũng bị lãng quên.

Cái duy nhất còn đọng lại trong đầu là một đôi mắt thật buồn, mái tóc vàng óng ánh, làn da trắng kỳ lạ cùng hình hài bé nhỏ cô độc đến đáng thương.

Tôi không buồn, không đau khổ, cũng không cảm nhận thấy những tổn thương.

Vì cơ bản, tôi chẳng nhớ được gì nhiều để có thể trải qua những cảm xúc đó.

Chỉ thỉnh thoảng nghĩ ngợi thật nhiều, thì tôi thấy thắc mắc.

Ngày xưa tại sao tôi lại lạc mất cậu?

Tại sao cả đến bóng hình của mẹ tôi cũng không còn, mà qua bao nhiêu năm, xảy ra bao nhiêu biến cố, hình bóng cậu vẫn còn lưu giữ lâu đến thế?

Tại sao cho dù không hề muốn, lúc nào đó bất chợt nhớ về cậu, tôi đều cảm thấy sự lạc lõng cô đơn?

Công chúa nhỏ, cậu ở đâu?

...

Nói tóm lại, khuyết điểm duy nhất của tôi chỉ là tôi mau quên! Rồi từ cái việc mau quên thì nó dẫn sang nhiều hệ quả khác.

Nhưng mà, bù lại, tôi có quá nhiều ưu điểm: thông minh, sexy, tài trí...

Chỉ vì đôi lúc hay quên, Tiffany lại đánh đồng tôi với hàng kỳ nhân dị thú.

Không thể nào chấp nhận được!

Vì suy cho cùng, nguyên nhân của những chuyện đó, cũng đều tại cậu ta!

Flashback

- Fany à, ngoài đó không an toàn đâu!

- Được mà nội! Con chỉ ra đó nhìn 1 xíu thôi. Đi mà nộiiiiiiiiiiiiiiiiii !

Khủng khiếp! Cái aegyo thiệt là quá sức chịu đựng!

Bà nội đã phân vân rất lâu.

Tuy phong cảnh rất đẹp, chiều cao cũng chỉ chừng 10m, nhưng dù gì đó cũng là một cái dốc đứng, phía dưới lại lởm chởm đầy những đá.

Không phải nói xui, chứ lỡ dại mà trượt chân xuống đó là tiêu! Không què quặt gãy tay gãy chân thì cũng sứt môi vểnh mỏ, tệ hơn nữa là đập đầu vô cục đá nào đó chết tươi hay còn sống thì cũng bét lắm là mất đi trí nhớ.

Trong khi đó thì thiên thần bé bỏng của Yuri cứ liên tục dẹo qua dẹo lại, oặt tới oặt lui cốt chỉ để xin xỏ ra đó thưởng ngoạn phong cảnh, mà cái aegyo nào tung ra cũng dữ dội và đầy tính sát thương.

Bởi vậy bà nội phân vân là phải. Không phải phân vân bình thường nữa mà dần dần nghiêng về dằn xé, cắn rứt gì đó rồi, vì 2 hàng chân mày của bà giờ nhăn tít lại, càng lúc càng có dấu hiệu xích vào nhau và ánh mắt thì đảo tứ phía, trái phải trên dưới, liên tục.

Thế nên trước khi não bà nội có thể bằng cách nào đó bóc da đầu lòi ra, thì Yuri đã giơ tay xung phong như tụi con nít cấp 1 giơ tay xin cô giáo được phát biểu:

- Nội để con dẫn Fany đi cho. Con cột thêm sợi dây ngang bụng nữa là được rồi.

Công nhận, thần trí vốn không thể xem thường đã phát huy ngay từ nhỏ!

Yuri lấy sau xe của Hwang lão gia một sợi dây dài, 1 đầu cột chặt cứng vào 1 cái cây, đầu còn lại quấn mấy vòng quanh bụng, bình thản nắm tay Fany bé nhỏ ra rìa dốc ngắm cảnh.

Ta nói, người tính không bằng trời tính!

Thêm một cái nữa, Tiffany-10-tuổi là chúa hậu đậu trên đời!

Mặc kệ Yuri đã nắm tay chặt thế nào, xem chừng kỹ lưỡng ra sao, Fany vẫn bị gió thổi trượt chân rơi xuống khi đang cố với 1 bông hoa.

Sợi dây dù to vậy mà vẫn không đủ sức đung đưa 2 đứa trẻ.

Bựt!

Âm thanh khô khốc vang lên.

Tim bà nội gần đến ngưỡng ngừng đập.

Hwang lão gia lần đầu tiên trong cuộc đời đạt đến tốc độ 20m/s.

Chỉ bằng 3 cái chớp mắt, ông đã có mặt ở dưới dốc, đặt Tiffany đang nằm trên xanh mặt khóc nức nở qua một bên và bế Yuri đang nằm dưới đầu đầy máu lên, thần tốc vượt lên đầu dốc.

Với 1 tốc độ chóng mặt khác, ông đưa được Yuri lúc này miệng đã bắt đầu phún máu vào bệnh viện trong vòng 3 phút tiếp theo.

Chưa bao giờ chờ đợi lại là điều kinh khủng đến thế!

Bà nội mặt đã chỉ còn 1 màu xám xịt.

Hwang lão gia đi đi lại lại, dậm gõ từng bước hối thúc xuống nền nhà.

Tiffany-10-tuổi-hậu-đậu khóc đến chảy nước mắt qua đường miệng.

Cho đến khi,...

... bà nội thần sắc đã không còn vẻ gì là đang sống nữa.

... Hwang lão gia đay nghiến sắp nát gạch sàn nhà.

... và trước khi nước mắt Tiffany bé bỏng bắt đầu chảy qua đường lỗ tai.

Cửa phòng cấp cứu bật mở!

Yuri bằng cách may mắn nào đó đã thoát khỏi lưỡi hái tử thần, không què quặt cũng chẳng sứt môi, chỉ bị rụng 1 cái răng và trí nhớ thì hao hụt đi chút đỉnh.

Yuri bị chấn động đầu!

Dẫn theo trí nhớ bị hiệu ứng dây chuyền, cũng chấn động lung lay, bất cứ lúc nào thích cũng có thể bay mất thay vì bám trụ vô vỏ não!

Do đó ký ức cũng bị sứt mẻ ít nhiều.

Mà,

Ai quan tâm chứ?

Yuri đã sống!

End flashback

Chap 5 - Cặp đôi hào nhoáng (part 2)

Như tôi đã nói từ đầu, Tiffany là một thiên thần.

Nhưng nếu thiên thần đó mọc ra được một đôi cánh, đó chắc chắn là đôi cánh màu đen.

Thiên thần của tôi có đôi mắt cười, chỉ cần 1 lần ai đó xui xẻo bị nó lia trúng, chắc chắn không thoát khỏi cảm giác tim loạn nhịp, huyết áp tăng, tứ chi bủn rủn, miệng mồm há hốc, tâm tình bối rối tựa hồ chỉ nảy được 1 câu:

- Đẹp!

Không những vậy, thiên thần của tôi còn đáng yêu, hòa đồng, tốt bụng. Thử hỏi có ai trong Đại học Seoul này lại không yêu cậu ấy chứ?

Ờ, thì cũng có.

Nhưng đó là những người đố kỵ, những kẻ vì ganh đua không lại nên giở trò "ăn không được thì đạp đổ", "tôi có chết cũng phải kéo cậu theo cùng". Những phần tử cực đoan đó chúng ta tuyệt đối không bàn tới, vì người quân tử không thể nào đo được lòng dạ tiểu nhân.

Không hơn thua với chúng nó!

Tóm lại, thiên thần của tôi vô cùng được yêu mến, cho dù "thỉnh thoảng" cậu ấy có "đôi chút" ồn ào, nhưng cậu ấy thân thiện, dễ thương, ngoan ngoãn, khiêm tốn.

Nhưng đó là chuyện của trường học! Và là chuyện của ban ngày!

Còn ở nhà, sau 8h tối đôi cánh màu đen của Fany bắt đầu mọc.

Không có cái bar sang trọng nào ở Seoul này chưa được Tiffany lui tới.

Cậu ấy đội tóc đen, mặc váy ngắn, áo ôm và quyến rũ bất kỳ chàng trai, cô gái nào mà cậu ấy cho là vừa mắt.

Tiffany là nữ hoàng của sàn nhảy kiêm người tình trong mộng của cả đám đông. Có lẽ phân nửa dòng máu Mỹ trong người đã cho cậu ấy cái ý tưởng tự do phóng túng như thế.

Dữ dội hơn, Tiffany lần đầu quan hệ năm 17 tuổi, sau cái party mừng tốt nghiệp high school.

Sau đó về nhà dạy hư trẻ ngoan Yuri tôi bằng cách tường thuật lại không sót bất cứ chi tiết nào trong công cuộc làm tình đó T.T

Cho đến nay, toàn bộ kiến thức cũng như kinh nghiệm về chuyện chăn gối của tôi, đều do một tay Tiffany đào tạo.

May mắn thay, cậu ấy chưa lấy tôi ra làm trò thí nghiệm lần nào!

Thế đấy!

Một thiên thần hư hỏng như thế.

Một trẻ ngoan ưu tú như tôi.

Lại được bạn học bầu là cặp đôi ăn ý nhất trường.

Và sau cái đêm vũ hội mà cậu ta mặc 1 bộ váy hồng chóe chói lói, xòe ra 1 cách lộng lẫy cùng tôi trong bộ trang phục đơn giản cách điệu vest Tuxedo khiêu vũ bản Waltz trên nền Amore e Musica (Tình yêu và Âm nhạc), giựt phăng cái giải quán quân do nhà trường đề cử, thì chúng tôi chính thức được biết đến với cái tên cặp đôi hào nhoáng.

Nhắc lại.

Một thiên thần hư hỏng.

Một trẻ ngoan ưu tú.

Lại là cặp đôi ăn ý nhất trường.

Cặp đôi hào nhoáng!

Ôi, danh tiết sáng chói của tôi.

Hình tượng trắng trong rực rỡ của tôi.

Một tay cậu ta đè bẹp cả! T_T

Đúng thế!

Bằng cách này hay cách khác, đều do một tay Tiffany Hwang đè bẹp cả!

Thời điểm mà tất cả sinh viên của Đại học Seoul chờ đợi đã đến.

Thời điểm mà Tiffany mong chờ nhất năm đã đến.

Thời điểm mà cả nhà chúng tôi, đặc biệt là Hwang appa lo âu nhất cuối cùng rồi cũng đến.

Chuyến cắm trại thám hiểm 4 ngày 3 đêm được tổ chức sau kỳ nghỉ xuân hàng năm của Đại học Seoul!

Tiffany đã bắt đầu quy trình tuyển chọn áo quần, hay nói theo khoa học là shopping, từ hồi tháng 11.

Cậu ấy xới nát tất cả các cửa hàng ở khu thương mại, lục tung hết các trang web của đầy đủ các thương hiệu để "đón đầu xu hướng", và thử tất cả các thứ mua được tại các quán bar vào mỗi đêm.

Quy tắc tuyển chọn cũng đơn giản!

Bộ áo nào quyến rũ được trên 10 người muốn lên giường với cậu ấy sẽ được xếp vào va li chuẩn bị cho cuộc hành trình sẽ diễn ra vào tháng 4 tới.

Cậu ấy bận rộn!

Tôi cũng đâu có yên!

Bạn nghĩ Hwang lão gia sẽ thả cho cô con gái xinh đẹp của mình tự tung tự tác đi quyến rũ con người ta, thoải mái tự nhiên khoe thân hình gợi cảm cho tất cả các con mắt săm soi sao?

Không bao giờ!

Phải có ai đó đi theo dòm ngó, để mắt, canh chừng cô thiên thần quỷ quái kia.

Buồn thay,

Đó là tôi!

Mà kỳ cục 1 cái, ở cái chốn này, việc đụng mặt bạn học lại là chuyện như cơm bữa.

Tối đó tôi mới xuất hiện ở quán bar, sáng hôm sau đã thấy hình mình cùng Tiffany chiễm chệ chình ình trên bảng thông báo, cùng cái tít to đùng những câu đại loại về việc chúng tôi tay trong tay, má kề má, eo đụng eo... sặc mùi photoshop!

Mà người đăng, không ai khác là cái thằng ranh tối hôm qua định sàm sỡ Tiffany.

Nó bắt gặp Tiffany từ lúc cậu ấy ló mặt vào sàn nhảy, chiếu ánh mắt cú vọ chứa chấp tia nhìn thèm muốn vào cậu ấy một cách ghê gớm đến mức Yuri tôi dù chỉ là kẻ đứng kế bên mà vẫn có cảm giác buồn nôn chóng mặt.

Nó nhanh chóng xáp lại gần. Rồi trước khi nước miếng từ cái họng lúc này ruồi đang bay ra bay vô đẻ trứng ở trỏng nhiễu được bất cứ giọt nào lên thân hình quyến rũ của Tiffany, tôi đã lịch sự bước ra khép dùm cái mồm nó lại, sẵn tiện chắn luôn nụ cười tình kinh dị mới ấp ủ từ trong trứng nước của nó bằng tia nhìn đầy sát khí của mình.

Chà, tôi luyện ánh mắt đó mất mấy năm, đến lúc tưởng như sắp lé đến nơi rồi mới tập được đấy!

Đương nhiên,

Thằng nhóc hoảng!

Tiffany cười khinh bỉ!

Và hình chúng tôi xuất hiện lồ lộ ở đây!

Thực ra, tôi không quan tâm lắm.

Dù gì danh tiết của tôi cũng bị Tiffany hủy hoại, thêm một hai tấm hình này cũng chẳng nhằm gì.

Chúng tôi chỉ tò mò.

- Yuri à, góc hình này của mình không đẹp!

- Ừ.

- Yuri, mặt tớ cũng bị mờ!!

- Ừ.

- Yuri, thậm chí tớ còn không biết người trong hình là tớ!!!

- Ừ.

- Làm thế quái nào mà tớ đứng yên 1 chỗ, cậu đứng yên 1 chỗ mà tấm hình chụp được lại nhòe khủng khiếp thế???

- ...

Đúng đó!

Không tưởng tượng được!

Anh bạn à, làm thế quái nào hình lại mờ đến mức chúng tôi thậm chí không nhận ra được chính mình nếu như không nhờ phần chú thích của cậu thế?

Chụp lén thì cũng canh góc nhìn 1 chút chứ.

Chúng tôi rõ ràng đứng yên 1 chỗ cho cậu chụp mà.

Cậu có sợ đến mức rung tay thì cũng về photoshop lại chút đỉnh đi...

Đã mang tiếng xấu.

Mà hình chụp bằng chứng lại còn không đẹp.

Thật đau lòng cho cặp đôi hào nhoáng chúng tôi!

====================================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro