18+19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 18

Han Seung Yeon phóng ngựa với tốc độ nhanh nhất có thể để mau chóng về Cung và trao tận tay chiếc khăn lụa cho Kwon tể tướng. Cảm giác có kẻ theo sau ngày một rõ ràng hơn bao giờ hết. Nỗi bất an cùng những giọt mồ hôi lăn dài trên gương mặt Seung Yeon ngày một nhiều hơn. Seung Yeon tuy không biết chút gì về những mối quan hệ rối rắm trong hoàng tộc nhưng một điềm gì đấy thôi thúc bản thân phải quyết giữ lấy chiếc khăn kia. Có khoảng 3 tên cùng ngựa đang đuổi theo Seung Yeon từ phía sau. Thúc mạnh dây cương về phía sau, hí vang rền một tiếng tuấn mã đang phóng nhanh về phía trước.

Vồn vã, thúc dục.

Mặt trời khuất dạng đồng nghĩa với việc ánh sáng soi đường duy nhất sẽ tắt ngắm. Điều đó hoàn toàn đưa Seung Yeon vào thế bị động, cánh rừng âm u cùng ba tên hừng hực mối nguy hại ở phía sau.

-

Bàn tay thon dài khẽ cử động, ngón giữa cùng ngón trỏ bắt đầu co giật, dấu hiệu cho thấy Tiffany đang dần tỉnh dậy. Jung vương giật bắn cả mình, Người đã nhắm mắt một khoảng thời gian ngắn vì cơ thể Người hầu như đã cạn kiệt hết sức lực. Khẽ khàng nắm lấy bàn tay Tiffany, Người thì thầm.

_Nàng tỉnh rồi phải không?

Tiffany nheo nheo đôi mắt trước khi mở hẳn nó ra. Mệt mỏi, rã rời, đau buốt đó là những gì Tiffany cảm nhận về cơ thể mềm nhũng của mình. Cô tự hỏi bản thân rằng có phải đang ở nơi âm ti địa phủ hay một nơi nào đấy đại loại dành cho những linh hồn đã khuất.

Mùi hương nhẹ nhàng nhưng thân quen đến lạ thoang thoảng qua cánh mũi, Tiffany nhìn trừng trừng vào chiếc áo choàng quanh cơ thể cùng ban tay ai đó đang nắm chặt tay cô. Khó khăn quay cổ về phía sau, nhưng cuối cùng Tiffany cũng có thể làm được điều đấy.

Là Jung vương.

Như vậy là cô chưa chết...Hay cô lại đang mơ, một giấc mơ khác có hình bóng của Người.

Nhưng cảm giác này, mùi hương cùng sự ấm áp này, sao có thể là giả...

_Ta cứ nghĩ rằng nàng sẽ rời xa ta.

Jung vương tì nhẹ cằm vào một bên vai nhỏ nhắn của Tiffany, cả cơ thể Tiffany như đang lọt thỏm vào vòng tay bình yên của Người.

_Ta vô dụng lắm phải không? Đã để nàng chịu thiệt thòi-

Tiffany đặt ngón trỏ lên bờ môi Người. Hai ánh mắt chạm nhau. Tiffany khẽ cựa người, cô vòng tay ôm chặt lấy Jung vương. Đôi mắt ngấn lệ cùng chiếc mũi đỏ ửng, Tiffany cố dụi sát vào Người. Chừng vài giờ trước, cô đã từng nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ có thể làm chủ vòng tay của Người...

-

Kim tướng quân phải vòng vèo một đoạn đường dài mới phát hiện được một lối xuống sâu về phía dưới vực. Lối xuống chỉ đơn giản là một đoạn đường dài cỏ mọc um tùm và ít đá hơn so với những nơi khác. Kim tướng quân men theo đó từng chút một, thật không dễ bám vũng ở nơi như thế này. Rồi chợt nghĩ đến Jung vương, chút khâm phục trỗi dậy, Jung vương thậm chí còn không cần dùng lối đi nào mà lao thẳng xuống phía dưới. Đến cả mạng sống bản thân Jung vương còn chẳng cần quan tâm vào lúc đấy.

Tình cảm mà Người dành cho Tiffany là tình yêu.

Tình cảm mà Kim tướng quân dành cho Tiffany nó thực chưa định hình và xác định rõ ràng.

Một vài nhành hoa dại trắng muốt xuất hiện trước tầm nhìn, lại gặp nó một lần nữa...

*Flashback*

Mùa thu của 9 năm về trước, lúc đấy Kim tướng quân, Lee quận chúa, Jung vương, Kwon tể tướng, Choi thái y vừa 14 tuổi và Im tổng quản thì 13. Từ nhỏ đã phải ở lì trong Cung ngột ngạt, đầy lễ nghi nên Jung vương đã quyết định trốn ra khỏi Cung thăm thú kinh thành. Tuổi nhỏ tự cao, Jung vương cùng tất cả trốn khỏi Cung thành công với chiến lợi phẩm theo cùng là một vài chú tuấn mã.

Thăm thú trong Thành chán chê, Jung vương phi tuấn mã ngày một xa Kinh thành hơn, cứ thế sau một hồi tất cả đã ở JangJeon. Cảnh vật ở JangJeon lúc này tuyệt hảo không gì bằng, hàng cây xanh mướt cùng những quầng sương mờ nhạt trộn lẫn cùng màu vàng cam của một buổi chiều tà mùa thu. Tất cả sẽ trở về Cung sau khi mặt trời khuất đi một nửa nhưng Lee quận chúa đã tình cờ trông thấy một hàng hoa dại trắng muốt mọc dọc theo vực.

_Ta muốn chúng. - Lee quận chúa cố với tay chạm đến hàng hoa dưới kia.

_SunKyu sẽ không bao giờ chạm đến chúng được. - Choi thái y cười cợt.

Lee quận chúa như bị thách thức bởi câu nói đấy nên đã cố vươn mình thêm một chút nữa. Nhưng không may lại mất đà và lọt xuống. Kim tướng quân vội vàng chộp lấy cánh tay Lee quận chúa và cố giữ thật chặt.

_SunKyu bám chặt. SooYeon sẽ lấy dây kéo ngươi lên.

Lee quận chúa khẽ gật đầu với dòng lệ lăn dài trên gương mặt. Jung vương sau khi siết chặt dây quanh thân cây to cao gần đấy đã thả dây xuống cho Lee quận chúa.

_Bám lấy dây và thả tay TaeYeon ra đi SunKyu. - Jung vương nóng nảy trước Lee quận chúa nhất quyết không buông Kim tướng quân.

Lee quận chúa lắc đầu lia lịa. Nước mắt ngày một rơi ra nhiều hơn nữa. Bàn tay nắm chặt lấy cổ tay Kim tướng quân.

_Ta không buông SunKyu ra đâu. Giờ thì một tay giữ tay ta và một tay nắm dây.

Kim tướng quân mỉm cười trấn an. Lee quận chúa sợ sệt làm theo và cuối cùng thì cả hai đã an toàn. Nhưng bất ngờ thay Kim tướng quân lại nắm lấy dây và thả người xuống vực. Lee quận chúa lo lắng khóc lóc và thét gọi tên Kim tướng quân, và sau đấy một vài cây hoa nhỏ trắng muốt đã ở ngay trước mặt quận chúa. Kim tướng quân thoăn thoắt nhảy lên trên với Jung vương, Kwon tể tướng và Choi thái y là người căng dây.

_Vì SunKyu muốn chúng nên ta quyết hái được...

*End Flashback*

Những gì xảy ra ngày hôm đấy chậm chạp xuất hiện trong tâm trí Kim tướng quân khi đang ra sức xuống sâu hơn.

"Ta không buông SunKyu..."

Là do bản thân cố tình quên lời nói đó hay vì quá mong manh để níu giữ...

-

Han Seung Yeon dừng ngựa khi qua được quá nửa cánh rừng âm u. Cảnh vật bây giờ đáng sợ hơn bao giờ hết. Nhanh trí nhét chiếc khăn vào dưới yên ngựa một cách kĩ càng nhất có thể, Seung Yeon nhảy phóc xuống đất và thúc mạnh vào hông ngựa cho nó phóng đi. Một chọi năm, quả thật không công bằng chút nào.

Năm tên áo đen hừng hực khí thế, vừa trông thấy Seug Yeon đơn thân độc mã bọn chúng đã nắm chắc phần thắng. Và giờ thì chỉ đơn thân Seung Yeon, bọn chúng không ngừng hả hê mà nhìn nhau. Xem thường đối thủ là một điều ngu ngốc và những tên áo đen kia lại đang sa mình vào điều ngu ngốc đấy.

-

Jung vương siết chặt vòng tay, đôi môi vẽ thành nụ cười bình yên nhất trong những năm qua. Người chầm chậm nhắm mắt tận hưởng mùi hương nhẹ nhàng từ mái tóc đen mượt đang ngã trên vai Người. Nụ cười mãi không dứt trên đôi môi khi Người đang cảm nhận được nhịp đập bên ngực trái của Tiffany.

_MiYoung, nàng có lạnh không?

Tiffany lắc nhẹ đầu. Nói về sự ấm áp hẳn mọi người sẽ nghĩ về chăn, lửa hay những thứ với nhiệt cao, nhưng với Tiffany vòng tay và hơi ấm của Người là những gì ấm áp nhất.

_Chúng ta nên vào kia. - Jung vương chỉ vào cái hang phía sau họ. - Ít ra bên trong sẽ ấm áp và an toàn hơn một chút.

Tiffany gật nhẹ đầu. Ngay sau đấy, Jung vương khuỵu một chân xuống đất, ngụ ý rằng Tiffany hãy lên lưng Người.

_Nàng bị thương, đi lại sẽ khó khăn.

Thật ra Jung vương đã quá lo lắng rồi. Trong khoảnh khắc sinh tử kia, Tiffany như bừng tỉnh, cô cố bám vào những thân cây leo gần đấy với hi vọng sẽ nương theo mà lên trên. Một khoảng thời gian ngắn bám vào dây leo khó tránh khỏi việc dây leo không thể chịu được sức nặng của một cơ thể người. Tiffany cố bám víu vào những phiến đá gồ ghề trước tình trạng sắp đứt của dây leo. Mỏi rần cánh tay và cả việc cơ thể lơ lửng giữa vực sâu nên Tiffany trượt tay và rơi xuống nơi đây. Thật may khi khoảng cách không quá xa, nếu không Tiffany cũng gãy xương hoặc thịt nát xương tan.

_Nhanh lên nào.

Tiffany nhẹ nhàng vòng tay quanh cổ Jung vương, Người cười hài lòng khi Tiffany cuối cùng cũng theo lời Người. Jung vương đứng dậy chậm rãi cùng lúc xốc nhẹ cơ thể Tiffany trên lưng. Từng bước từng bước đến gần phía hang.

_Ta tưởng rằng đã mất nàng. Cảm giác lồng ngực đau nhói...

Gương mặt Người và Tiffany kề sát nhau, cả hai có thể cảm nhận được hơi thở người còn lại đang mơn man da thịt mình. Dù khi nãy Người đã nói ra điều đấy nhưng không hiểu sao bản thân Người lại lặp lại lời nói kia. Ngay cả hai năm trước, Người nghĩ rằng biến cố đó là điều duy nhất khiến trái tim Người nhức nhối và đau thắt vì hai chữ tình yêu. Nhưng giờ đây cảm giác khi xưa lại trỗi dậy, nó thậm chí còn mạnh mẽ và đau hơn trước kia gấp nhiều lần.

_Tiểu nữ hiểu cảm giác của Người. Vì đó là những gì tiểu nữ nhận ra vào thời khắc quan trọng đó. Chia ly là điều mang nhiều nỗi đau.

_Ta sẽ không để nàng rời khỏi ta một lần nào nữa. Ta không muốn nỗi đau hay bất kì điều gì khác làm tổn thương nàng, tổn thương MiYoung của ta.

Ngôn từ như bị mất đi trong Tiffany thay vào đó là những cảm xúc dạt dào khó diễn đạt. Từ khi nào Người lại lấn sâu vào tim cô thế này, từng lời nói từng cử chỉ nhỏ từ Người đủ khiến từng tế bào trong cô xao xuyến cùng cực.

-

_Người cũng cần phải sưởi ấm.

Tiffany nhích lại gần Người một chút đủ để không có khoảng cách giữa cả hai và mở tấm áo choàng qua vai Người. Cảm giác ấm áp lan toả từ cơ thể đối phương cũng như từ chiếc áo choàng của Người. Vết cắt dài rỉ máu choáng lấy tầm nhìn Tiffany, cô quay sang nhìn Người, như hiểu cô đã trông thấy vết thương đó Người chỉ cười nhẹ trấn an. Mệt mỏi thể hiện rõ ràng trong đôi mắt Người. Tiffany gần như mất bình tĩnh trước đôi mắt đang dần khép lại.

_Người không được ngủ. - Tiffany dùng tay chạm vào gò má lành lạnh của Người.

_Ta sẽ không để nàng ở đây một mình.

Cánh tay bị thương quàng qua vai Tiffany, Người đẩy nhẹ đầu Tiffany dựa vào vai Người.

_Thật ra tiểu nữ không thuộc về thời đại này. - Tiffany nhỏ nhẹ nói, điều cô cần lúc này là tìm một vài câu chuyện để nói tránh cho Người thiếp đi.

_Ta biết điều này. Ta chỉ chưa biết nàng đến từ đâu...

_Một nơi cách đây hàng vạn năm.

_Ta không quan tâm về điều đó. Ta chỉ quan tâm mỗi nàng mà thôi.

Tiffany gật nhẹ đầu. Cô đang đứng cửa giữa với gia đình và người cô yêu. Không tìm được cách trở về gần như cô đang dần nghiêng về phoá người cô yêu nhiều hơn. Để rồi trong giấc mơ gặp gia đình, cô lại trở về vị trí cửa giữa trước đó của bản thân. Tốt nhất cô nên cứ sống cho Tiffany - một Tiffany đang ở MoYeon, còn về Tiffany ở Seoul đành phải chờ cho đến khi cô trở về được đã.

-

*Seoul, Hàn Quốc*

Ngài Hwang vuốt vầng trán đầy nếp nhăn theo đó là hành động thở dài mệt mỏi. Cũng đã 3 tháng 7 ngày con gái ông mất tích. Tìm kiếm vô vọng, ông đã từng ước rằng Tiffany bị bắt cóc và rồi bọn chúng sẽ gọi điện tống tiền ông. Thà như thế để ông biết rằng con gái ông vẫn còn sống, vẫn còn thở chung một bầu không khí cùng ông.

Michelle và Leo gần như gác hết mọi việc ở công ty chỉ để rà soát đi rà soát lại khu cung điện MoYeon, cũng như những di tích quanh nó. Thậm chí Michelle còn đến tận nhà giáo sư trực tiếp giảng dạy Tiffany về đề tài này. Việc tin vào lời nguyền thì thật là vô lí nhưng Michelle không thể không nghĩ đến.

"MoYeon không có những thể loại lời nguyền như Ai Cập. Ta dám lấy danh dự của giáo sư khoa khảo cổ hơn 35 năm nay ra đảm bảo."

Michelle nói ngay cho ông Hwang cùng Leo biết tin này. Leo chẳng có biểu hiện gì còn ông Hwang vẫn ngồi đấy trầm ngâm.

_Chúng ta nên hi vọng và chờ đợi. Appa mong Tiffany sẽ không xảy ra chuyện gì nguy hiểm. Chỉ cần con bé còn sống... - câu nói không thể hoàn thành khi những giọt nước mắt rơi trên gương mặt khó đoán.

Michelle và Leo tinh ý rời khỏi phòng. Ông Hwang ôm lấy di ảnh người vợ cùng Tiffany vào lòng. Nếu Tiffany có gì không hay sao ông có thể sống nỗi...

Chap 19

_Vết thương của nàng hẳn phải đau lắm.

Chạm nhẹ vào những vết cắt trên bàn tay và cánh tay Tiffany, Jung vương không khỏi xót xa trước nó. Vết thương rướm máu, thật may là miệng vết thương nhỏ nên Người cũng bớt lo lắng một ít.

_Người cũng bị thương.

Tiffany nâng nhẹ cánh tay Jung vương lên cao, thậm chí vết thương còn sâu và rướm máu còn nhiều hơn cả Tiffany. Cô có chút lúng túng khi dùng khăn quấn quanh vết thương, đây là lần đầu tiên Tiffany làm việc này.

Jung vương như kẻ si tình với ánh mắt mê mẩn ngắm nhìn Tiffany. Nhìn từ góc độ này Tiffany càng mĩ miều hơn nữa. Tiffany ngẩng đầu lên khi đã quấn xong vết thương, bất giác hai ánh mắt chạm nhau. Những cảm xúc âm ỉ trong Tiffany như bừng lên khi lạc vào đôi mắt nâu huyền bí, muốn dứt khỏi cũng không được. Jung vương chậm rãi thu hẹp khoảng cách cho đến khi hai cánh mũi chạm nhau, hai hơi thở giao nhau. Đôi môi chạm nhau, nhịp đập và hơi thở như hoà làm một, tình yêu như được nâng lên một cung bậc cảm xúc mới.

Nhẹ nhàng.

Nâng niu.

Yêu thương.

-

Lee quận chúa ủ dột trong căn phòng tối. Vừa nhận được tin Hwang tiểu thư bị bắt cóc Kim tướng quân đã vội vội vàng vàng phóng ngựa theo. Nó như một vết cắt hằn lên những vết cắt khác trong con tim Lee quận chúa.

Chung thuỷ với một người có gì không đúng để rồi bị phụ bạc. Tin tưởng một người có gì sai trái để rồi bị phản bội lòng tin. Yêu thương trao đi thật nhiều nhưng người chẳng mảy may mà để tâm.

Có phải quá đau khổ và tổn thương không.

Nước mắt. Khóc. Khóc cho vơi đi nỗi lòng, khóc cho vơi đi những nỗi đau đang ngự trị.

Nước mắt rơi có ai lấy lại được.

Và người cũng như giọt nước mắt đang rơi ấy!

_SunKyu tỷ.

Bất ngờ vì tiếng gõ cửa, Lee quận chúa vội dùng bàn tay lau đi những giọt nước mắt lăn dài. Thần sắc nhợt nhạt phản chiếu qua tấm gương, Lee quận chúa chậm một ít phấn hồng nhằm che giấu biểu hiện tệ hại kia.

_Vào đi.

Jung công chúa mỉm cười nhẹ trước thần sắc của Lee quận chúa. Mặc dù nó đã được khéo léo che đậy bởi lớp phấn dày nhưng đôi mắt đỏ hoe sao có thể che giấu người khác.

_Tỷ trông có vẻ mệt mỏi. - Jung công chúa quan tâm.

_Chỉ là do muội phỏng đoán thôi. - Lee quận chúa cười giả lả có chút đề phòng.

_Jung vương vẫn chưa trở về mà tiệc chiêu hầu ngày càng đến gần. Mọi năm MoYeon đều chuẩn bị trước 1 tháng nhưng giờ chỉ còn 5 ngày.

_Cũng chẳng có gì ngoài tiệc tùng, một vài kĩ nữ mua vui. Trong cung chúng ta không thiếu. - Lee quận chúa cười nhẹ. - Muội biết không, thời gian qua đi mỗi chúng ta ai cũng thay đổi nhưng có vẻ nhiều nhất là muội. Tỷ có thể đoán được nguyên do mà muội quay về, tuy không cặn kẽ nhưng phần nào hiểu được. Hoàng Thái Hậu cũng từng nói, một chú chim đủ lông đủ cánh bay đi khắp nơi rồi nó nhận ra nó lạc đàn, lạc qua địa phận khác, nó tuy muốn quay lại nhưng lại không thể vì đã quá muộn.

_Tỷ có yêu Kim tỷ? - Jung công chúa tỉnh đến lạ người, cơ hồ như lời nói của Lee quận chúa chẳng thế đánh động đến tâm can.

_Muội có yêu- - ngón tay khẽ chặn môi Lee quận chúa, Jung công chúa ra hiệu im lặng.

_Từ yêu chỉ làm bản thân ta yếu đuối, nhu nhược, si mê.

_Muội phủ nhân nhưng tỷ biết trái tim muội luôn âm ỉ nhói đau mỗi ngày.

...

Bầu không gian yên ắng đến lạnh sóng lưng bao trùm cả hai. Lee quận chúa thở mạnh tức giận, Jung công chúa điềm nhiên như chẳng có gì xảy ra. Quá nhói đau để chẳng cảm nhận được gì hay cố tình phớt lờ đi...

Jung công chúa lui ngay sau đó trước khi bầu không khí ngày một nặng nề hơn nữa. Có lẽ đi dạo vài vòng sẽ khiến tâm trạng thanh thản hơn.

-

Jung vương và Hwang tiểu thư mất tích, Kim tướng quân và Choi thái ý cũng bặt tăm, Han Seung Yeon cũng chưa trở về báo tin, mọi thứ cứ như đổ dồn lên vai Kwon tể tướng. Đầu tể tướng căng cứng, uẩn khuất của Jung công chúa, Jung vương, và buổi thiết đãi chiêu hầu sắp tới, quá nhiều thứ để lo và nghĩ. Ánh nến loe loét trong canh hai soi rọi bóng Kwon tể tướng đang xoa nhẹ trán giải toả mệt mỏi.

_Tỷ đang huỷ hoại sức khoẻ của bản thân đó. Muội nghe nói rằng tỷ không hay dùng bữa lại hay thức trắng đêm. - Im tổng quản đặt tách trà xuống bàn và sắp xếp chồng tấu sớ đặt lung tung trên bàn.

Kwon tể tướng hớp một ngụm trà, ánh mắt si mê ngắm nhìn Im tổng quản và khe khẽ cười một mình. Sau mọi hiểu lầm, giận hờn cả hai đã có thể ở cạnh nhau nhưng tể tướng vẫn còn lo lắng lắm. Một khi Jung vương biết chuyện liệu Người có chia cắt như Lee quận chúa và Kim tướng quân, mớ hỗn độn trong đầu Kwon tể tướng ngày một chồng chéo hơn khi nghĩ đến điều này. Giữ được Im tổng quản bên cạnh sao mong manh quá, tựa như chiếc là già cỗi trên cành chỉ cần gió lướt nhẹ qua cũng đủ để nó rơi xuống đất và bay về nơi khác. Kwon tể tướng đột nhiên nhích lại gần Im tổng quản và vòng tay ôm lấy tổng quản từ phía sau. Tể tướng hôn nhẹ lên suối tóc mượt mà và siết chặt vòng tay hơn.

_Bên nàng thật bình yên. Ta vẫn cứ ngỡ đây là một giấc mơ. - Kwon tể tướng trầm giọng thì thầm.

_Đây là sự thật.

Im tổng quản mềm người trong vòng tay ấm áp thân quen. Kwon tể tướng sẽ chẳng thấy được đôi mắt nai đang đau đáu những nỗi niềm bất an khó nói. Ở bên một người nhưng sao mãi tơ tưởng đến người kia. Dù đã cố thôi nghĩ nhưng nó vẫn cứ lảnh quảnh trong tâm trí. Con tim chỉ nên có một hình bóng, Im tổng quản luôn tự nhắc mình như thế nhưng khó quá, khó để loại bỏ hoàn toàn hình bóng cao ngạo, lạnh lùng ra khỏi tâm trí lẫn con tim. Quên một người khó hơn Im tổng quản nghĩ rất nhiều.

-

_Ngươi chỉ mới đến đây thôi sao? - Choi thái y từ đâu xuất hiện ngay bên cạnh khiến Kim tướng quân giật nảy cả người.

_Ngươi đã đi đâu?

_Ta thấy khó ở nên đi lòng vòng.

_Nguỵ biện. Ngươi nói dối không giỏi, đừng cố qua mắt ta. - Kim tướng quân lừ mắt.

_Ta sẽ nói khi về Cung. Giờ thì đi tìm hai người họ thôi.

Kim tướng quân bặm môi, việc Choi thái y biến đi đâu mất là một dấu hỏi trong đầu tướng quân. Từ khi nào Choi thái y có cách nói lấp lửng gây tò mò cho người khác đến như thế.

_Ta vốn không hay xen vào tình cảm của ngươi và SunKyu, hôm nay ta xin mạn phép. Ta biết người si mê Hwang tiểu thư, tiểu thư khiến ngươi xao xuyến, nhưng đó chỉ là một phút yếu lòng, ngươi cũng biết trong thâm tâm ngươi ai là người quan trọng nhất.

_Ngươi không hiểu đâu.

_Ngươi nên dừng lại trước khi tình cảm kia nghiền nát ngươi.

-

Lại nói về những tin thất thiệt đang xảy ra ở Kinh thành MoYeon. Kẻ nào đó đã loan tin rằng Jung vương bị yêu ma làm cho lu mờ lí trí, u mê không thoát ra được và yêu ma đó không ai khác là Tiffany. Dân chúng xôn xao ầm ĩ, một phần không tin rằng Tiffany là yêu ma vì cô đã giúp họ qua khỏi dịch bệnh dạo nọ. Một phần lại khăng khăng Tiffany chính là yêu ma xuất hiện nhằm làm MoYeon lụn bại, điển hình là Jung vương không từ nguy hiểm mà sẵn sàng nhảy xuống JangJeon hòng cứu Tiffany.

Dĩ nhiên tin đồn đến tai nội bộ trong Cung ngay sau đó. Kwon tể tướng và Choi phu nhân bình chân như vại, không lấy làm lo sợ vì tin đồn nhảm nhí đó. Vụ việc ở JangJeon lần này như con dao hai lưỡi, nó vừa tốt lại vừa xấu và họ chắc rằng mọi chuyện sẽ êm xuôi khi Jung vương vừa lên khỏi JangJeon.

_Kẻ loan tin thật ngu dốt.

_Ngươi nghĩ ta có nên tóm hắn loại trừ hậu quả về sau? - Kwon tể tướng nhếch mép.

_Kế cũ. Là do hắn tự chuốc lấy. - Choi phu nhân lắc nhẹ chiếc cốc trong tay, mỉm cười với Kwon tể tướng.

Sáng hôm sau tên thái giám thân cận của Yoon cung phi không may chết ngay tại phòng. Thái y đến khám nghiệm cũng đành lắc đầu mà không thể đúc kết được nguyên do. Cái xác trong tình trạng như đang ngủ mau chóng được xử lí hòng tránh lời ra tiếng vào.

-

Trời nhá nhem tối khí trời JangJeon càng lạnh lẽo và u tối hơn nữa. Jung vương nén cơn đâu ở cánh tay, Người trải tấm choàng trên phiến đá rồi đỡ nhẹ Tiffany nằm xuống. Vuốt ve nhẹ mái tóc mềm mại Người quấn tấm choàng quanh cơ thể Tiffany. Bước ra khỏi hang động với từng bước chân nhẹ nhàng hòng tránh làm Tiffany thức giấc, Người đang cố tìm xem có vài qua củi gì quanh đây không để sưởi ấm cả hai.

Gió thổi hù hụ kèm theo hàn khí toả ra từ vách đá như tăng thêm cái lạnh buốt nơi đây. Jung vương cố nhặt càng nhiều que củi càng tốt. Vài tiếng lục đục bên tai khiến Người đề phòng. Quay phắt về bên trái Người nhận ra hai chiếc bóng quen thuộc ấy.

_Tìm đến nhanh thế sao? Cứ đường hoàng ra đây việc gì phải lén lút.

Kim tướng quân và Choi thái y lúc bấy giờ mới chịu ló mặt ra sau phiến đá. Chẳng là định nghỉ ngơi vào đêm tối nên mới quyết tìm cho được một cái hang để vào trú, lại trông thấy bóng người phía trước nên có phần đề phòng.

_Cứu giá chậm trễ. Mong Jung vương tha tội. - quỳ xụp dưới chân Jung vương, Kim tướng quân và Choi thái y cúi đầu nhận tội.

_Đâu phải do hai ngươi. - Jung vương phẩy tay ra hiệu cho cả hai đứng lên.

Choi thái y do tính lo xa nên đã mang theo đá tạo lửa, nhờ đó có thể tránh cái giá rét của đêm lạnh. Kim tướng quân ngồi đối diện Jung vương và Tiffany, tuy mắt dăn chặt xuống đất nhưng chốc chốc lại lén liếc nhìn về phía Tiffany.

_Nàng ấy không sao. Vết thương cũng không đễn nỗi. Ta hi vọng Han Seung Yeon trở về Cung trong đêm nay và viện binh sẽ đến vào sáng mai. Choi thái y...xem ra việc ta nhờ ngươi đã có kết quả.

Jung vương nhếch môi. Vỏ quít dày có móng tay nhọn, núi cao có ngọn còn cao hơn...

-

Han Seung Yeon ngay sau khi hạ gục vài tên hắc y đã mau vội chạy theo tuấn mã đang phi thẳng phía trước. Thân nữ nhi nên sau trận chiến cùng việc đuổi theo tuấn mã có phần vắt kiệt sức của Seung Yeon. Đôi chân mệt lả quỵ xuống con đường đầy cát bụi, Seung Yeon không thể cố thêm được nữa...

Trong cơn mê, đôi mắt nhoè đi của Seung Yeon đã trông thấy ai đó xuất hiện.

Mỉm cười và bế thốc SeugYeon trên tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jeti